Chương 388.1: Bắt cóc (Canh hai)
"Nghe nói anh cậu kết hôn rồi, anh ấy có vợ, có khi nào sau này không quan tâm tới cậu nữa không?" Ở trong một nhà trẻ quý tộc, giữa một đám học sinh, có một cô bé mũm mĩm, chớp đôi mắt to tròn, hỏi cậu bé ,bên cạnh.
Cậu bé nghe thấy vậy, chân mày nhíu lại, không vui: "Cậu nghĩ vậy là sai rồi, anh hai cưới chị dâu, sau này lại có thêm một người yêu thương tớ."
Cậu dường như cảm thấy nói vậy là chưa đủ biểu đạt, cường điệu hơn: "Chị dâu rất tốt, rất thương tớ, tốt hơn anh hai nữa.:
Trong lòng của Sở Ninh Chi, chị dâu xinh đẹp nhất định là thiên sứ trong truyền thuyết, còn tặng cậu rất nhiều món quà, rất tốt, rất tuyệt vời.
"Tốt với cậu? Tốt như thế nào? Chị ấy có kể chuyện cho cậu nghe không?" Cô bé mơ hồ, cảm thấy việc người nào đó kể chuyện cho mình nghe thì chính là tốt với mình, rất dễ thỏa mãn.
"Dĩ nhiên!" Mặc dù hai người không ở chung nhiều nhưng kể chuyện là chuyện đương nhiên.
"Vậy chị ấy có cho cậu ăn đường không?" Cô bé suy nghĩ một chút lại hỏi.
"Đương nhiên là có." Sở Ninh Chi tự hào trả lời, sau đó cảm thấy cô bé này quá ngây thơ, bổ sung thêm: "Cậu chỉ muốn hỏi những vấn đề đơn giản này thôi sao, hơn nữa không phải cho cậu ăn đường đã lf tốt với cậu, đường của ngườ lạ tuyệt đối không được ăn, nếu không sẽ bị người lạ lừa."
Sở Ninh Chi cảm thấy nên nói chuyện lại với cô bé này, lỡ không may bị người khác dùng đường lừa đi mất thì hối hận không kịp.
"Gì cơ? Người lạ lừa? Vì sao phải lừa hả, mà người đó có cho tớ đường không?" Cô bé vừa đi vừa nói, khóe miệng hình như chảy nước miếng.
Sở Ninh Chi nhíu mày chê bai, cố ý hù dọa cô bé: "Người lạ sẽ bắt cậu rồi đem bán, cậu sẽ không thể gặp lại cha mẹ nữa.
"Hả, không chịu! Người ta không muốn không được gặp lại cha mẹ!" Cô bé bị hù, nước mắt lập tức chảy ra, Sở Ninh Chi thấy vậy cũng không biết phải làm sao, cậu rất ghét con gái khóc.
"Khụ, đừng khóc, chỉ cần cậu nghe lời, không đi với người lạ thì sẽ không phải rời xa cha mẹ." Sở Ninh Chi vụng về lấy khăn giấy ra, vừa đưa cho cô bé vừa an ủi.
"Có thật không? Người ta, người ta sẽ không đi với người lạ, hình như cha mẹ cũng có nói qua." Cô bé nháy mắt một cái, nước mắt ngừng rơi, quả thật vô cùng đáng yêu.
Sở Ninh Chi thở dài trong lòng, cậu đã nói không cần tới nhà trẻ, vì những bạn ở đây thật sự rất ngây thơ, cậu ở chung với bọn họ cũng giống như đi dỗ trẻ em, rất mệt mỏi, rất cục khổ, may mà chỉ còn nưa học kỳ, chịu đựng chút nữa là được!
Vất vả dỗ cô bé xong, Sở Ninh Chi nghiêm mặt đi về bãi đậu xe, chỗ này là nhà trẻ quý tộc, cơ sở vật chất đương nhiên đầy đủ, để thuận tiện cho người nhà đưa đón còn đặc biệt chuẩn bị bãi đậu xe, vừa tiện lợi vừa an toàn.
Nhưng mà cái gọi là an toàn cũng chỉ là tương đối, ngay đúng lúc Sở Ninh Chi và cô bé nhỏ đi về chỗ xe nhà mình thì đột nhiên có chuyện!
/1097
|