Ảnh Hậu Toàn Năng: Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 04: Mãi mãi thua xa một người đã khuất

/1435


Chương 04: Mãi mãi thua xa một người đã khuất

Nhưng dù sao thì, Hứa Mạn cũng đã luôn duy trì được hình tượng người mẹ tốt tính, một bà Lâm dịu dàng nhiều năm như vậy.

Cho nên, dù rằng bà ta đang tức giận, nhưng lúc này xung quanh còn có nhiều người như vậy, huống chi còn có Lâm Tử Khang ở bên cạnh, một bụng lửa giận của Hứa Mạn cũng không dám phát ra chút nào.

Bà ta nghĩ có lẽ Lâm Nhuế vừa tỉnh lại nên cáu kỉnh.

Dù sao thì, tuy rằng tính tình con nhóc chết tiệt này rất khó chiều chuộng, nhưng lại rất dễ dao động.

Về sau bà ta sẽ có biện pháp để khiến cho con nhóc thối tha này trở thành kẻ mà ngàn người oán, vạn người chê!

Hứa Mạn dịu dàng nói nói: “Nhuế Nhuế muốn thế nào thì thế đó, có điều bây giờ việc quan trọng nhất, là con phải nghỉ ngơi thật tốt. Con không biết đấy thôi, dì và ba con lo lắng cho con muốn chết đi được."

Bên này Lâm Tử Khang đã gọi tất cả bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho Lâm Nhuế, sau đó, ông nói với Hứa Mạn: “Tiểu Mạn, em nhanh về nhà sắp xếp người qua đây chăm sóc cho Nhuế Nhuế, chuẩn bị một chút quần áo bình thường cho con bé, còn nữa, làm một chút đồ ăn phù hợp với tình trạng của con bé bây giờ. Nhuế Nhuế không thích ăn thức ăn đầu bếp bên ngoài làm đâu."

"Vâng, được." Hứa Mạn trả lời một câu, bà ta nhìn dáng vẻ Lâm Tử Khang vô cùng lo lắng cho Lâm Nhuế, trong nháy mắt khi xoay người rời đi, ánh mắt bà ta trở nên vô cùng lạnh lùng.

Ở trong mắt Lâm Tử Khang, bất kỳ người nào cũng không thể quan trọng bằng con nhóc chết tiệt Lâm Nhuế kia!

Mà Lâm Nhuế lại đặc biệt giống mẹ của mình, cũng chính là vợ cả của Lâm Tử Khang, Phương Vũ Lạc!

Cho nên, sự tồn tại của Lâm Nhuế, hết lần này tới lần khác nhắc nhở Hứa Mạn, rằng bà ta chỉ là một bà mẹ kế!

Bà ta mãi mãi thua kém người vợ cả trong tim Lâm Tử Khang, mãi mãi vẫn thua một người phụ nữ đã qua đời rất nhiều năm!

Hứa Mạn tức giận giẫm lên giày cao gót rời đi.

Bên này, bác sĩ cũng bắt đầu kiểm tra thân thể cho Lâm Nhuế.

Sau khi trải qua một hồi kiểm tra, bác sĩ chuyên khoa đứng đầu nhóm người kia, vô cùng ngạc nhiên vui vẻ.

Ông ta nói với Lâm Tử Khang: “Ông Lâm, cô Lâm đây ngoại trừ bị trầy da trên người và vết nứt xương rất nhỏ trên đùi ra, thì các chỗ khác đã không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, hai tháng sau nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh!"

Lúc đầu Lâm Nhuế bị đụng phải đầu, xuýt chút nữa đã bị kết luận là chết não.

Bây giờ nhìn lấy con gái khỏe mạnh ngồi ở chỗ này, Lâm Tử Khang thật sự vô cùng cảm tạ trời xanh.

Vì để cho con gái nghỉ ngơi tốt hơn, Lâm Tử Khang đuổi hết mọi người bên trong phòng bệnh đi.

Hơn nữa cũng ra lệnh, trong khoảng thời gian này, không cho bất kỳ kẻ nào tới đây quấy rầy con gái Lâm Nhuế của ông. Sau khi sắp xếp xong xuôi hết tất cả, trên mặt của ông mới xuất hiện vẻ mệt mỏi.

Từ khi biết được con gái xảy ra chuyện đến bây giờ, thần kinh Lâm Tử Khang vẫn luôn vô cùng căng thẳng, hiện giờ mới dám buông lỏng xuống.

Lâm Nhuế kinh ngạc nhìn Lâm Tử Khang.

Trước đó, cô không có cha mẹ người nhà, không tính người ở bên trong bên ngoài Tiên môn, chỉ có quan hệ với một đồ đệ tên là A Hành và Thất Bảo là tốt nhất.

Bây giờ thấy Lâm Tử Khang quan tâm như vậy mình, lòng của cô cũng mềm mại theo.

Có lẽ, nguyên chủ vẫn còn một chút cảm xúc, mà còn ảnh hưởng tới cô.

Nhưng, Lâm Nhuế lại không ghét loại cảm giác này.

Cô nhẹ nhàng nói: “Ba, ba cũng đi về nhà nghỉ ngơi đi, con ở đây không có chuyện gì, nếu như ba vẫn là không yên tâm về con, thì cứ để mấy vệ sĩ ở lại đây bảo vệ con là được rồi."

Đột nhiên con gái quan tâm mình như vậy mình, Lâm Tử Khang sững sờ, vành mắt ông bắt đầu đỏ lên.

"Nhuế Nhuế, nay con quan tâm ba như thế..."

Từ trong trí nhớ cũ, Lâm Nhuế biết được, trước đó nguyên chủ gây không ít chuyện thị phi.

Lần nào cũng khiến cho Lâm Tử Khang vô cùng thất vọng nổi giận, nhưng dù cho như thế thì, Lâm Tử Khang vẫn đối xử với Lâm Nhuế rất tốt, cũng chưa từng ngừng lại.

Cái này, có lẽ chính là vì máu mủ tình thâm đi.

Một Lâm Tử Khang ở trên thương trường quát tháo, hô mưa gọi gió, lúc này đôi mắt đã vằn đục lại đỏ ngầu, muốn khóc lên trông hệt như một đứa trẻ.

Khóe miệng Lâm Nhuế cong lên, nói: “Con gái quan tâm ba, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?"

Lâm Tử Khang sững sờ, rất là thận trọng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người, bình tĩnh đi ra ngoài.

Có điều, bước chân của ông lại càng ngày càng nhanh.


/1435

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status