Ảnh Hậu Trọng Sinh: Thượng Tướng Đại Nhân, Anh Đừng Trốn

Chương 26: Sóng gió nổi lên (3)

/730


Chương 26: Sóng gió nổi lên (3)

Ban đêm, giám đốc nhân sự tập đoàn Tưởng thị nhận được một cuộc điện thoại, khi đó giám đốc nhân sự còn đang ăn cơm, suýt chút bị nghẹn.

Vẻ mặt giám đốc nhân sự ra vẻ nịnh nọt mặc dù biết rằng bên kia sẽ không nhìn thấy, nhưng là ông ta cũng rất e ngại vợ chủ tịch. Rõ ràng dáng vẻ bà chủ nhìn rất ôn nhu, là dáng vẻ điển hình của phụ nữ Giang Nam, ôn nhu từ trong ra ngoài, nhưng ông ta lại rất sợ bà chủ.

Trước khi chủ tịch dạy dỗ người khác còn cho người ta cơ hội thở dốc, nhưng vợ chủ tịch chính là giết người trong vô hình, ngay cả cơ hội thở dốc đều không có, chỉ cần thủ thỉ một chút bên gối  có thể nhấc lên sóng to gió lớn.

"Bà chủ, không biết bà chủ gọi điện thoại tìm tôi có dặn dò gì sao?

Mẹ Tưởng  thẳng tông nói, nghe mà giám đốc Trương run lên: " Giám đốc Trương à, gần đây tôi thật sự không hài lòng với tài xế mới của chủ tịch, ông nói nên làm gì bây giờ?"

Giám đốc Trương tranh thủ phụ họa: "Bà chủ, việc nhỏ như vậy đâu cần phiền bà chủ quan tâm, bà chủ yên tâm, tôi lập tức xử lý tốt."

Giám đốc Trương nơm nớp lo sợ, trên trán toát mồ hôi lạnh, không biết bà chủ có hài lòng với đáp án này hay không.

"Giám đốc Trương làm việc khiến tôi rất yên tâm, nếu như chủ tịch hỏi, giám đốc Trương cứ nói là tôi bảo ông sa thải là được rồi."

"Bà chủ yên tâm, tôi..."

Giám đốc Trương còn muốn khách sáo vài câu để giữ gìn mối quan hệ thì bên kia đã tắt điện thoại, bình thường ông ta báo cáo công việc với tổng giám đốc cũng không khẩn trương như vậy, người tài xế này đắc tội với ai không được lại đi đắc tội với vợ chủ tịch.

Chuyện đổi tài xế là chuyện nhỏ, giám đốc Trương  gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự xử lý.

Đối với chuyện đổi tài xế, mẹ Tưởng cũng không nói với con gái, bình thường nên như thế nào  cứ như vậy.

Ngày hôm sau Tưởng Nhất Bối hẹn Dương Dĩ Đồng ra ngoài, ở quán Café mà các cô thường đến, có một cái tên rất nghệ thuật “Tam Thanh”. Quán Cafe ở gần biển, gió biển thổi vào mang theo vị mặn của biển, có chút giống mùi vị của nước mắt. Khi còn bé cô cho rằng nước biển là nước mắt của công chúa Mỹ Nhân Ngư, bời vì hoàng tử quên cô và sống cùng những người phụ nữ khác cho nên công chúa Mỹ Nhân Ngư khóc rất thương tâm, sau đó  biến thành biển lớn. Nhưng sau khi lớn lên  phát hiện, một người khi thống khổ đến cực hạn là không thể khóc được.

Bà chủ là một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất cổ điển, thường xuyên mặc áo dài, rất dễ khiến người ta nghĩ đến Trương Mạn Ngọc, mị lực toát ra trên người, mỗi lần nhăn mày hay nở một nụ cười đều có thể thu hút ánh nhìn của người khác.

Không ai biết bà chủ tên là gì, mọi người đều gọi cô là "Chị Thanh", bối cảnh sau lưng của cô cũng không có người biết.

Chị Thanh thấy được các cô tới  mỉm cười tiếp đón, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Bối Bối tới đấy à, muốn uống gì không?."

Tưởng Nhất Bối vô cùng thích chị Thanh, đời trước cô cũng không tới quán cà phê này, sau khi trùng sinh cô thường xuyên tới đây.

Trước kia cô không hiểu, hiện tại cô đã hiểu, đó là một người phụ nữ có chuyện xưa, một người phụ nữ có nụ cười càng bình tĩnh thì trong nội tâm càng cường đại.

Tưởng Nhất Bối nở nụ cười mê người, cũng không xem menu mà  nói với chị Thanh: "Vẫn như cũ ạ."

"Được rồi, vậy hai đứa ngồi xuống chờ một chút."

Dương Dĩ Đồng bước nhanh đến, đôi chân dài đặc biệt thu hút ánh mắt người xung quanh. Đời trước Dương Dĩ Đồng là người mẫu, từ sàn diễn trong nước cho đến quốc tế đều không thể thiếu bóng dáng của cô, cô chính là sự kiêu ngạo của người trong nước. Cô đã cự tuyệt lời mời của victoria's secret, victoria's secret là sàn diễn mà tất cả người mẫu đều tha thiết có thể đứng trên đó một lần, nhưng Dương Dĩ Đồng lại cự tuyệt.

Không biết đời này Dương Dĩ Đồng có tiếp tục con đường người mẫu của cô ấy hay không.

"Chị Thanh, vẫn như cũ."

"Nhớ rồi."

Tưởng Nhất Bối nhìn thấy Dương Dĩ Đồng cũng không nói chuyện, mà hai người trừng mắt nhìn nhau, sau cùng thua trận chính là Dương Dĩ Đồng. Ánh mắt mềm mại đáng yêu của Tưởng Nhất Bối thật không có mấy người có thể chịu được.

Dương Dĩ Đồng chăm chú hỏi cô: " Bối Bối, cô xác định không phải tâm huyết dâng trào chứ, cô cho rằng chính mình là Mạnh Khương Nữ, ngàn dặm tìm chồng hay sao?"

Tưởng Nhất Bối uốn nắn lại lời nói của cô: "Thứ nhất: Không phải tôi tâm huyết dâng trào; Thứ hai: Tôi không phải Mạnh Khương Nữ; Thứ ba: việc này cũng chỉ có thể nói là ngàn dặm theo đuổi tình yêu, anh ấy còn không phải chồng tôi."

Không để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Dương Dĩ Đồng  nói tiếp: " Nếu như cô không đi cùng tôi, tôi cũng sẽ đi, chính cô quyết định đi."

Sau khi nói xong  hừ một tiếng, tiếp tục không để ý đến Dương Dĩ Đồng nữa.

Dương Dĩ Đồng đều muốn nổi giận, không phải là Tưởng Nhất Bối cầu xin cô sao? Sao hiện tại người cần cầu xin đều có giá cao như vậy?

Bắt chéo hai chân, hai tay khoanh ở trước ngực, cô ngồi dựa vào ghế, dáng vẻ cà lơ phất phơ, các nữ học sinh đi qua họ đều sẽ ngoái lại nhìn.

"Tưởng Nhất Bối, tốt với tôi một chút, nói không chừng tôi còn có thể suy nghĩ một chút đi cùng cô."

Tưởng Nhất Bối càng kiêu ngạo hơn so với cô: "Vậy có đi hay không?."

Tính tình của Dương Dĩ Đồng cô hiểu rõ nhất, tuy nói năng chua ngoa nhưng lại rất dễ mềm lòng, nói không chừng ngày mai  mua vé máy bay đi cùng cô.

Chị Thanh bưng cà phê cùng bánh kem tới, cười nhẹ nhàng, cảm khái nói: "Thanh xuân thật tốt."

Dương Dĩ Đồng nói: "Chị Thanh, em hoài nghi em có một đứa bạn thân giả."

Tưởng Nhất Bối buông tay nói: "Em cũng hoài nghi em có một đứa bạn thân giả."

Sự tươi trẻ của thanh xuân mà hai người toát ra đại khái cũng lây nhiễm đến chị Thanh: "Được rồi, hai đứa đều có một bạn thân giả, để ăn mừng hai đứa đều có một bạn thân giả, chị mời hai đứa ăn thử đồ ngọt mới."

Tưởng Nhất Bối: "Dương Dĩ Đồng là giả, Chị Thanh là thật. Chị Thanh, chị chính là nữ thần của em. "

Dương Dĩ Đồng: "Chị Thanh, chị còn thiếu bạn trai hay không, chị xem em có được không."

Chị Thanh bị bọn họ chọc cười nói: "Chị chính là nữ thần trong lòng rất nhiều người đấy, muốn theo đuổi chị thì mau xếp hàng."

Dương Dĩ Đồng ra vẻ đáng thương nói: "Chị Thanh, có thể chen ngang được không? Dù sao người giống như em “Cao phú soái” thế này là rất quý hiếm."

Sau khi nói xong, ba người đều cười, hai người kia đều không biết nên làm gì với cô nàng mặt dày này.


/730

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status