Chương 11: Tiểu Thành Thành bị cảnh cáo
Từ khi đó cô liền thề, sẽ không bỏ qua cho những người kia.
Không phải chuyện này cũng chính là mục đích cô về nước sao?
Vì hoàn thành mục đích này, cho dù cô nhận lấy bao nhiêu đau đớn cùng ủy khuất, cô vẫn phải kiên nhẫn.
Rất nhanh liền đến vòng đấu loại trực tiếp thứ hai của chương trình Super Star, một trăm người chọn lấy năm mươi.
Dựa vào quy định của ban tổ chức, sáng có năm tổ tranh tài, chiều năm tổ còn lại tranh tài, Khuynh Thành rút thăm trúng tổ 5, bị phân xuống biểu diễn trận đầu vào buổi trưa.
Chưa đến lượt mình thi đấu, cô và tất cả tuyển thủ ngồi trên khán đài nhìn những tuyển thủ khác tranh tài, tuy không phải nói tất cả các tuyển thủ đều có năng lực mạnh, nhưng vẫn có một số tuyển thủ nổi trội có năng lực mạnh hơn.
Quan sát qua năm trận đấu, Khuynh Thành phát hiện được một vài tuyển thủ mạnh.
Ví dụ như ở tổ thứ nhất, là một tuyển thủ nam tên Chung Kỳ Văn, am hiểu đọc thơ và sáng tác, khuôn mặt cũng phù hợp với quan niệm cái đẹp của đa số dân chúng, tuyển thủ như vậy rất dễ lên đời, từ nụ cười của ban giám khảo cũng có thể thấy được, mọi người rất hài lòng với tuyển thủ này.
Còn ở tổ thứ hai thì có Hi Linh Ca, am hiểu các loại nhạc cụ cổ điển của Trung Quốc, bản thân lớn lên cũng mang nét đẹp cổ điển.
Tổ thứ ba có Lạc Già, một tuyển thủ nữ có bề ngoài đẹp trai, ban đầu là kịch nói, am hiểu biểu diễn.
Tổ thứ năm có Cung Nhược Nam cũng là một đối thủ mạnh.
Buổi sáng năm tổ biểu diễn kết thúc, thành công tiến vào vòng trong một nửa, loại một nửa.
Một số tuyển thủ có tâm lý tốt, liền sảng khoái rời đi, trái lại có những tuyển thủ có tâm lý yếu ớt, đau khổ đứng dậy, nên tới trưa mọi người ở lại chờ biểu diễn thấy rất nhiều màn kỳ lạ trên sảnh, ví dụ như góc bên này có một tuyển thủ nữ đang ngồi xổm khóc, bên cạnh cô thì có mấy tuyển thủ đứng nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Những người buổi sáng chưa tranh tài, thì đều ở lại đài truyền hình ăn cơm.
Nhà ăn cũng như chiến trường, biết đối phương cùng tổ với mình, mỗi người đều phòng bị nhìn đối phương, trong chiến trường như vậy, Khuynh Thành liền biến thành người tàng hình, có người chào hỏi với cô, cô liền đáp lại một nụ cười, đương nhiên những người chào hỏi này phần lớn là đàn ông.
Phụ nữ nhìn cô đều mang theo ánh mắt ghen tị.
Đối với hiện trường như vậy, Khuynh Thành cũng rất bất đắc dĩ, không khỏi nghĩ đến lời cảnh cáo của người đàn ông khốn kiếp tối qua: "Tiểu Thành Thành, nếu không có chuyện gì thì cách xa những người đàn ông kia cho anh, có thể cách bao nhiêu thì cách bấy nhiêu, nếu không, thì cẩn thận anh làm em không xuống được giường."
Sáng nay, cô thật sự xém chút không đứng lên được, vừa đứng lên, hai chân liền mềm nhũn đến mức suýt thì quỳ rạp xuống đất, nếu không phải vẫn còn chuyện thi đấu hôm nay, thì chắc chắn cô sẽ nằm trên giường, ngủ bù, bây giờ lúc cô bước đi hai chân vẫn còn đau, cô còn dám trêu chọc đàn ông sao? Đây là tìm đường chết.
Cho dù đã biểu hiện lạnh lùng, nhưng vẫn có một số ít đàn ông chủ động muốn xin số điện thoại, Khuynh Thành liền lấy lý do từ chối: "Điện thoại di động của tôi đã mất, chưa kịp mua."
Ở ngoài nói chuyện với đàn ông lạ mấy câu, liền bị dạy dỗ thành như vậy, còn dám loạn cho người ta số điện thoại, cô đoán rằng có thể trực tiếp đào hố chôn mình.
Nhưng ở trong đám người này cũng có một người ngoại lệ, đó chính là cô gái ngồi bên cạnh Khuynh Thành ở vòng đấu loại đầu tiên.
Tả Phi Phi bưng khay đồ ăn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy được Khuynh Thành ở trong góc, cô ta tràn đầy mừng rỡ đi đến, chủ động chào hỏi: "Khuynh Thành, chào cô."
Khuynh Thành ngẩng đầu lên, nhìn người tới cũng hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật gật đầu với đối phương: "Chào cô."
"Khuynh Thành, cô rút thăm được phân vào tổ nào vậy."
"Tổ Năm."
/943
|