Chương 27: Hai người mới quen
Nam Lạc Kỳ yêu chết dáng người nổi bật trong tay mình.
Cái này làm anh nhớ đến lần thứ nhất của hai người, năm đó Khuynh Thành mười bảy tuổi, anh mười chín tuổi.
Hằng năm luôn có một ngày, tâm trạng của Khuynh Thành rất không tốt, ngày đó cô sẽ phóng túng chính mình, uống đến say mèm, nhưng mà, Khuynh Thành cũng không đến quán Bar uống rượu một mình.
Cô có lý trí, biết rõ bề ngoài của mình đến quán bar thì sẽ không an toàn, cho nên cô không đến quán bar.
Trong ngày này, cô sẽ đến siêu thị mua rượu, ở nhà uống rượu một mình, nhưng năm nay lại thêm một người, cũng bắt đầu khi cô mười lăm tuổi, đột nhiên Nam Lạc Kỳ xuất hiện trong thế giới của cô.
Năm mười lăm tuổi, khi Khuynh Thành trở về Trung Quốc, nhìn thấy cơ thể lạnh băng của mẹ mình, thậm chí cô còn không có cơ hội nhìn mặt mẹ mình lần cuối, sau đó có bạn thân của mẹ cô là chú Lam và con của chú ấy trợ giúp cô xử lý hậu sự tốt cho mẹ mình.
Một tuần sau, cô bán sạch toàn bộ tài sản của mẹ để lại, đi đến Mỹ. Đột nhiên không có mẹ, cô không biết mình muốn làm gì, liền lang thang khắp nơi. Cô đi Canada, Australia, Pháp, Ý, cuối cùng đến nước Anh.
Có lẽ lang thang kéo dài khoảng ba tháng, cũng chính trong ba tháng này, cô gặp anh.
Lần đầu hai người gặp nhau là ở Canada, khi đó cô đứng ngẩn người trước thác nước cao nhất thế giới, sau đó cô nghe được âm thanh chụp ảnh bằng điện thoại "Tách" vang lên, cô nghi ngờ nghiêng đầu nhìn, liền thấy một anh chàng đẹp trai cầm máy ảnh chụp hình cô.
Vốn tâm trạng đang không được tốt, cô liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Nhưng mà đối phương không đợi cô mở miệng trách cứ, đã mỉm cười giải thích nói: "Vừa rồi cảnh cô đứng trước thác nước thật sự rất đẹp, tôi không kiềm chế được mới chụp một tấm hình."
Người ta đã ôn hòa giải thích như thế, Khuynh Thành cũng không tiện làm khó dễ, dứt khoát quay người rời đi.
Sau đó hai người ngoài ý muốn gặp nhau mấy lần, sau cuộc nói chuyện đơn giản, bọn họ đều biết cả hai đều đến từ thành phố B ở Trung Quốc, liền dứt khoát kết hợp cùng đi du lịch, sau đó hai người đi rất nhiều nơi, cuối cùng đến nước Anh.
Khuynh Thành mệt mỏi, không muốn đi nữa, Nam Lạc Kỳ liền đề nghị, hay là ở lại nước Anh. Khuynh Thành suy nghĩ, mẹ đã qua đời, cô thật sự không có chỗ nào để đi, nước Mỹ và Trung Quốc là hai nơi cô không muốn về, không bằng ở lại nước Anh cũng được.
Nên Khuynh Thành liền ở lại nước Anh tiếp tục đi học, điều làm cô ngoài ý muốn nhất chính là, vậy mà Nam Lạc Kỳ cũng ở lại, học tại đại học Cambridge, ngành chính là quản lý công thương, ngành phụ là kinh tế học và luật học. Nghe nói mười bảy tuổi Nam Lạc Kỳ đã học đại học, cảm giác đầu tiên của Khuynh Thành chính là cảm thấy anh là thiên tài.
Sau này, Nam Lạc Kỳ còn thuê phòng sát vách phòng Khuynh Thành, hai người chính thức trở thành hàng xóm.
Cuộc sống ở nước Anh từ từ làm những chuyện đau xót giấu nơi đáy lòng của cô phai nhạt, tính cách cũng thoải mái hơn không ít. Khi yên tĩnh, cô bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác.
Nam Lạc Kỳ đối xử tốt với cô, có thể dùng hai chữ rất tốt để hình dung, cô chỉ không đoán ra người này muốn thứ gì trên người cô, cô cũng cho rằng bản thân không có thứ gì làm anh thèm nhỏ dãi cả, phải biết, người đàn ông này ăn uống tiêu xài đều là hàng hiệu trong hàng hiệu trên thế giới, dạng người như vậy đương nhiên không thiếu tiền, như vậy anh ham muốn cái gì ở cô?
Thứ duy nhất trên người cô có thể nhìn được chính là khuôn mặt này, nhưng anh không hề tỏ ra chút yêu thương nào với cô cả, càng nghĩ Khuynh Thành càng nghĩ không ra, câu hỏi này đi theo Khuynh Thành từ năm mười lăm đến năm mười bảy tuổi.
/943
|