Được Tống Lập Thành giúp đỡ khiến cho Bạch Gia Thi thập phần ngoài ý muốn, thụ sủng nhược kinh*, cô hoài nghi không biết bản thân có nhớ thiếu tình tiết không? Nếu không thì tại sao Tống Lập Thành lại đi giúp đỡ một người mà anh thậm chí còn không nhớ nổi tên? Không lẽ chuyện cô cứu anh hôm đó, anh đã biết rồi!
**Là được sủng ái mà lo sợ.
*
Tâm trí Bạch Gia Thi dao động nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt vui vẻ mỉm cười cảm ơn.
Sau đó thử thăm dò:
"Chúng ta trước đây từng gặp nhau sao?"
Tống Lập Thành tim không đập, mặt không đỏ nói dối: "Không có, anh trai cô là chủ tịch công ty tôi, hơn nữa còn thân với nhau, tôi chỉ giúp cô một chút việc, không đáng kể!"
Tống Lập Thành vừa dứt lời, đã cảm nhận được ngay ánh mắt giết người của Tần Tử Sâm.
Cái gì mà chút việc? Mẹ nó, Tần Tử Sâm tôi khinh! Có biết là vì giúp người cậu thầm yêu mà tôi đã bỏ bao nhiêu vụ án triệu đô không hả? Đồ vô ơn!
Bạch Gia Thi cảm thấy cũng có lí, nên không nói tiếp chủ đề này nữa, bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ.
_____________________________
Cuối buổi, Vân Hi và Doãn Bằng say khướt, không chú ý đến hình tượng của bản thân, người thì đứng lên ghế hát lung tung, người thì nằm xuống sàn nói nhảm.
Bạch Gia Thi muốn ngăn Vân Hi lại, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể mặc cho cô ấy nháo.
Tống Lập Thành giao Doãn Bằng lại cho Tần Tử Sâm, còn bản thân thì đi ra ngoài.
Đến khi Bạch Gia Thi kéo được Vân Hi ra ngoài để thanh toán thì phát hiện Tống Lập Thành đã nhanh hơn một bước, đem toàn bộ chi phí bữa ăn trả hết.
Đến bãi đỗ xe, Tần Tử Sâm đỡ Doãn Bằng lên xe, quay ra nói: "Cô Bạch, tôi thấy cô uống cũng không ít, hay là để lão Tống đưa cô về nhà, còn cô Vân cứ để tôi đưa về.
"
"Không cần đâu, tôi vẫn còn tỉnh táo.
Hôm nay đã làm phiền các anh nhiều rồi!"
"Để tôi đưa cô về, uống rượu lái xe không tốt, không may gặp cảnh sát, ngày mai lại lên trang nhất.
"
Bạch Gia Thi cẩn thận suy nghĩ thấy cũng hợp lí, nên đồng ý để Tần Tử Sâm đưa Vân Hi về, dù mới tiếp xúc qua nhưng cô tin tưởng anh ta sẽ không làm những việc bại hoại đạo đức.
Nhiều năm sau Bạch Gia Thi mới biết được chuyện ngày hôm nay thế nhưng lại trong lúc vô tình giao bạn thân cho sói đói, bởi vì Tần Tử Sâm không những đưa Vân Hi về tới nhà mà còn đưa cô ấy thẳng lên giường! Đương nhiên đây là chuyện của sau này.
"Làm phiền luật sư Tần rồi"
"Đừng khách sáo!"
Trên đường về, Bạch Gia Thi chủ động nói: "Cảm ơn tiền bối rất nhiều về chuyện hôm nay.
Khi nào tiền bối rảnh, em sẽ đãi bữa khác.
"
Tống Lập Thành vào nghề rất sớm, tuổi nghề cao hơn rất nhiều so với nguyên chủ, cô gọi tiền bối là thể hiện sự tôn trọng, không liên quan đến tuổi tác.
"Không cần khách khí.
"
Tới tiểu khu của Bạch Gia Thi, anh quay đầu định nhắc nhở thì phát hiện cô đã ngủ say.
Đường về nhà của cô cách rất xa nhà hàng, khi về đến nơi cô cũng đã ngủ thiếp.
Tống Lập Thành thấy cô ngủ ngon không nỡ đánh thức, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đang say giấc nồng.
Nhìn thân thể mảnh khảnh trước mặt, giống như chỉ cần dùng sức một chút đã có thể bẻ gãy, vậy mà cô lại có thể đá bay người khác, lại còn là một tên mập ú.
Cô không những biết y thuật mà còn biết võ, hơn nữa còn rất lợi hại.
Anh hoài nghi không biết đám người thượng lưu não bị gặm mất hay sao mà lại đi nói một gái tài giỏi như vậy là đồ ngốc!
Khoảng chừng ba mươi phút sau, Bạch Gia Thi rốt cuộc cũng tỉnh lại, cô mơ màng nhìn xung quanh, phát hiện ra mình vẫn ở trên xe Tống Lập Thành, hơn nữa còn ngủ rất lâu, trên khoé miệng mơ hồ con thấy cả nước dãi.
"Em dậy rồi sao?" Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
"A!" Bạch Gia Thi trực tiếp bị doạ cho sợ.
"Thật ngại quá, em không ngờ lại ngủ lâu như vậy, sao tiền bối không gọi em dậy.
" Bạch Gia Thi xấu hổ nói.
"Thấy em ngủ ngon quá tôi cũng không tiện gọi.
"
"! "
Sao cô không biết ảnh đế còn có tài trêu chọc người khác giỏi như vậy.
Hai người trầm mặc không biết nói gì, sau cùng vẫn là Bạch Gia Thi lên tiếng trước:
"À! vậy cảm ơn tiền bối về ngày hôm nay, em xin phép lên nhà trước.
"
Cô xấu hổ mở cửa xe xuống, chạy trối chết vào nhà.
Lúc nãy ngủ thì thôi đi, còn chảy cả nước dãi, không biết anh ấy có thấy không? Xấu hổ chết mất!
Tống Lập Thành nhìn bóng dáng cô chạy, cười một tiếng.
Sau đó lái xe rời đi.
.
/89
|