Sáng sớm hôm sau, mặt trời mang theo những tia nắng chiếu vào phòng, Bạch Gia Thi xoay người mở mắt nhìn một chút, lại nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ chậm rãi biến mất.
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, căn phòng rộng rãi được trang trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn và một tủ quần áo, kiểu bố trí đơn giản lại gọn gàng sạch sẽ.
Trọng điểm đây không phải là phòng cô!
Kí ức tối hôm qua dần ùa về, là nhà của anh!
Cô tỉnh dậy vừa đúng lúc anh nấu xong bữa sáng, mùi thức ăn thơm phức lan toả trong không gian.
Lúc Bạch Gia Thi đi tới, đồ ăn trong tay Tống Lập Thành đang được bưng ra, nghe được tiếng bước chân, anh chậm rãi đặt xuống bàn, xoay người nhìn cô.
Ánh mắt anh dịu dàng: "Đi rửa mặt rồi lại đây ăn sáng nào."
Lúc cô vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang cho mèo nhỏ ăn.
Toàn thân mèo nhỏ trắng như tuyết, lông tơ mềm mại xinh đẹp với bộ lông dài màu trắng, đôi mắt to tròn màu ngọc bích, là mèo Angora!
Cô đi lại gần: "Nhà anh có nuôi mèo ạ?"
"Ừ.
Mấy ngày trước nhờ lão Tần chăm sóc, sáng nay anh mới đón về."
Cô ngồi xuống nhìn mèo nhỏ ăn, mỉm cười ngọt ngào: "Đáng yêu quá, tên gì vậy ạ?"
"Milo."
Cô ngẩng đầu nhìn anh "Có ý nghĩa gì không ạ?"
"Cháu anh đặt, anh cũng quen gọi như vậy rồi."
Cô cười cười nhìn chăm chú mèo nhỏ ăn.
Anh đứng dậy dắt tay cô tới bàn: "Lại ăn sáng trước nào."
Bữa sáng rất đơn giản nhưng lại đủ chất dinh dưỡng.
Cô nhìn canh bí đỏ thịt bằm, chép miệng mấy cái.
Tống Lập Thành mỉm cười, sợ cô bị bỏng bèn cầm lấy thìa, múc ra bát đưa tới cho cô: "Cẩn thận nóng."
Cô cũng không khách sáo, lấy thìa múc lên ăn thử, đôi mắt sáng long lanh: "Oa, ngon quá!"
Anh cưng chiều gắp thêm mấy miếng thịt bò xào vào bát cô: "Ngon thì ăn nhiều một chút."
...
Ăn sáng xong xuôi, Bạch Gia Thi định đi rửa bát thì bị anh ngăn lại: "Lại đấy xem TV đi, để anh rửa."
Cô cũng không câu nệ, tươi cười đáp: "Vâng ạ."
Người con gái đi đến sô pha ngồi xuống, Milo dường như cũng vừa ăn xong đi tới cọ vào chân cô làm nũng kêu: "Meo meo\~"
Bạch Gia Thi nhìn xuống, bị sự đáng yêu của Milo làm cho tan chảy, cô cúi xuống dơ tay bế Milo lên đùi mình, ôm vào trong lòng, Milo ngoan ngoãn nằm yên trên người cô nhắm mắt.
Tống Lập Thành rửa bát xong đi vào phòng khách, nhìn thấy một người một mèo chơi đùa đến vô cùng vui vẻ, trên mặt anh lộ ra nụ cười dịu dàng.
Anh đi xuống ngồi cạnh cô, đưa tay ra sờ đầu Milo.
"Là đực hay cái ạ?"
"Là đực, năm nay được 2 tuổi rồi."
"Anh mua ạ?"
"Không phải, anh nhặt được."
Cô ngẩng đầu lên, đợi anh nói tiếp.
Anh nhớ lại.
Lúc đó là vào mùa đông lạnh lẽo, tuyết phủ trắng cả thành phố, anh nhìn thấy một con mèo nhỏ bẩn tới mức bộ lông màu trắng cũng hơi ngả vàng, dường như nó không đi nổi nữa gục xuống cách đó không xa.
Anh không chần chờ đi tới đưa nó đến tiệm thú y, sau khi xác định nó không sao, anh liền mua một ít đồ ăn đặt ở đó rồi rời đi, nhưng dường như con mèo nhỏ rất thích anh, đi theo cả một đoạn đường dài, cuối cùng anh mềm lòng đem nó về nhà nuôi.
Cô chăm chú nghe anh kể, khuôn mặt hơi trầm xuống, Tống Lập Thành nhận ra cảm xúc khác thường của cô, đưa tay xoa đầu.
Milo ở trong vòng tay của cô dường như nghe thấy tiếng nói, mở mắt ra kêu meo meo.
Nếu như lúc đó không có anh, có lẽ mèo nhỏ đã không thể ở đây rồi.
Cũng giống như cô, nếu không có anh, cô không biết bản thân mình sẽ thế nào nữa.
Cô gái nhỏ thì thào: "Em may mắn thật cũng giống như chị, gặp được anh ấy."
Tiếng kêu của Milo khiến cho anh không nghe thấy cô nói gì.
Anh muốn hỏi lại nhưng điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Trợ lí gọi hỏi anh có cần mua đồ ăn sáng không, hôm nay anh có cảnh phải quay.
"Không cần.
Ba mươi phút nữa tới đón tôi."
Sau đó liền cúp máy, nhìn cô bên cạnh, khuôn mặt buổi sáng không trang điểm, sạch sẽ lại non mịn, anh nhịn không được tới gần hôn cô một cái.
"Anh đi thay đồ."
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, gật đầu nhẹ.
Lúc người đàn ông thay đồ bước ra cô vẫn đang ngồi trên ghế sô pha chơi đùa cùng Milo.
"Anh đi làm, nếu buồn chán quá thì ở dưới tiểu khu có một siêu thị tiện lợi nhỏ, ở đây an ninh nghiêm ngặt lắm em không cần lo bị nhận ra, trưa anh về nhé."
Bạch Gia Thi đứng dậy thả Milo xuống, đi qua bên cạnh ôm anh, làm nũng: "Trưa em muốn ăn sườn sào chua ngọt\~" Anh cũng ôm cô, ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng thì thoả mãn mỉm cười: "Được.
Đợi anh về làm cho em.
Mèo nhỏ tham ăn!"
Cô không phản bác chỉ là đôi môi hơi chu ra hờn dỗi.
Hai người lưu luyến không rời, mãi cho tới khi trợ lí tới thì hai người mới chịu tách ra..
/89
|