Sáng ngày thứ sáu, cuối cùng Bạch Gia Thi cũng chính thức hoàn cảnh xong cảnh quay.
Cô và Vân Hi cùng nhau thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát trở về nhà.
Lúc ra khỏi cửa phòng đột nhiên đụng phải Phó Từ.
Vẻ mặt anh ta không được tốt lắm, cũng không lên tiếng chào hỏi cô như mọi khi mà mạnh bạo mở cửa phòng bước vào.
Bây giờ cô mới để ý phòng của hắn ở sát ngay cạnh phòng cô.
Bạch Gia Thi cũng không quan tâm nhiều nữa, tiến lên khoác vai Vân Hi đi vào thang máy.
"Trưa nay chúng ta đi ăn gì ngon đi!"
Vân Hi không cần nghĩ đã đáp: "Không được, cậu tự đi đi, trưa nay mình có hẹn với Tử Sâm rồi."
Bạch Gia Thi bĩu môi: "Trọng sắc khinh bạn vậy sao?"
Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Tớ đây cô đơn lắm đó."
Vân Hi lườm cô: "Bạn trai nhà mình đã mấy tuần không gặp mình rồi, thương lắm đó\~"
Bạch Gia Thi trợn mặt: "Còn mình! Mình thì sao hả!!?"
Vân Hi lè lưỡi: "Cậu tự đi tìm bạn trai nhà cậu đi!"
Hai người ra khỏi thang máy liền bắt gặp Hân Nghiên đã đứng chờ ở trước cổng khách sạn.
"Các em ra rồi hả?" Hân Nghiên tắt điện thoại, đi tới đem hành lí bỏ vào sau cốp xe.
Bạch Gia Thi đóng cửa xe lại, cài dây an toàn: "Chị Nghiên, em tự về cũng được mà."
Hân Nghiên nửa đùa nửa thật nói: "Anh trai em mà biết thì chị coi như tiêu đời."
Bạch Gia Thi cười, miễn cho ý kiến, sau đó nhớ tới gì đó vội nói: "Hôm trước không phải chị bảo có nhãn hàng nào muốn hợp tác với em sao?"
Hân Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, một thương hiệu thời trang quốc tế cũng khá ổn, chị thấy phong cách em rất phù hợp, nhưng mà người phụ trách vẫn còn đang đắn đo.
Em muốn xem qua thử thiết kế bên đó không?"
"Được ạ."
Hân Nghiên lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, mở ra đưa đến cho cô xem.
"Đây là bản thiết kế mới nhất bên đó."
Bạch Gia Thi lật vài trang giấy, nhìn đến tên thương hiệu trên đó "luxurious", cô đột nhiên nhớ ra trong tiểu thuyết từng nhắc đến khi Tô Nguyệt lên được vị trí tiểu hoa đán liền được Tống Lập Thành giúp đỡ trở thành người đại diện.
Thương hiệu này trước kia rất bình thường, cũng không có quá nhiều người biết đến, nhưng chỉ sau lần này liền đổi đời...bởi vì bên họ vừa tuyển được một nhà thiết kế thiên tài, cô ấy thiết kế được một bộ sưu tập rất phong cách, rất riêng biệt, cô nhớ lúc đó thương hiệu cháy hàng đến mức có cả hàng trăm người đặt hàng trước mà đến năm sau cũng không đủ số lượng để bán.
Sau này giám đốc liền ra quy định mỗi năm chỉ cho ra mắt một bộ sưu tập có giới hạn, không những không làm giảm khách hàng mà khách hàng còn cảm thấy thương hiệu này rất khó mua, rất hiếm người có được, chỉ cần nhìn thấy ai mang đồ thương hiệu này đều khiến người khác phải trầm trồ.
Trước kia Tô Nguyệt may mắn trở thành người đại diện, nhờ cơ hội này mà trở thành chủ đề bàn tán trên khắp các diễn đàn mạng xã hội.
Nhưng bây giờ có sự xuất hiện của cô, Tô Nguyệt cũng không trở thành ân nhân cứu mạng của anh, anh cũng không cần giúp đỡ cô ta, vậy nên cơ hội này mới đến tay cô.
"Chị giúp em liên hệ bên đó, chiều nay chúng ta sẽ qua đó gặp mặt."
Từ khi làm người quản lí của Bạch Gia Thi, chị phát hiện ra cô rất đáng tin cậy trong công việc, mỗi lời nói đều có suy nghĩ và mục đích riêng, chị cũng không nghi ngờ năng lực của cô, trực tiếp gọi điện qua bên đó.
Xác nhận được lịch hẹn, Bạch Gia Thi mệt mỏi trở về nhà xắp sếp hành lí vào tủ.
...
Lúc sắp mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Alo, ai vậy?" Giọng nói cô hơi cáu kỉnh vì bị thức giấc.
"Em đang ngủ hả?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, Bạch Gia Thi dụi mắt tỉnh táo, nghiêng người nằm xuống: "Dạ.
Bên anh xong chưa ạ?"
"Ừm, chắc cuối tuần sau là đóng máy."
"Vâng ạ."
Cô đáp xong một tiếng, anh không nói gì cả, cả hai người đều duy trì sự im lặng.
Sau cùng anh đánh vỡ sự yên tĩnh: "Không đến thật sao em?"
Cô mất mấy giây mới hiểu được lời anh nói.
Tối hôm qua anh đề nghị cô chuyển đến ở với anh, nhưng cô vẫn hơi ngại, vả lại nếu anh trai cô đến thăm đột xuất thì phải làm sao? Khó khăn lắm anh ba mới cho hai người hẹn hò, nếu phát hiện ra cô đến sống chung không phải là tiêu rồi sao?
Vậy nên cô mới từ chối.
"Em có thể đến chơi mà ạ."
Anh bất đắc dĩ: "Theo ý em vậy."
Cô cười: "Đợi anh về có bất ngờ cho anh được không ạ?"
Cuối cùng cũng có lời nói khiến anh vui vẻ: "Bất ngờ gì vậy em?"
Cô thần thần bí bí nói: "Bí mật nha.
Em phải đi ngủ đây ạ, buồn ngủ lắm, anh làm việc ngoan nha."
"Được, ngủ ngon."
"Moah\~"
...
Buổi chiều, cô cùng Hân Nghiên tới gặp người phụ trách dự án.
Người nọ nhìn thấy cô thì mỉm cười: "Đúng là danh bất hư truyền, ở ngoài cô Bạch còn đẹp hơn trong ảnh."
Bạch Gia Thi khiêm tốn trả lời: "Ngài quá lời rồi."
Cô cũng không dong dài trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Ngài có thể cho tôi thử một bộ đồ trong bộ sưu tập mới nhất được không?"
Người phụ trách hơi ngẩn người, không nghĩ tới cô lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng vẫn kêu người đem tới một bộ.
Cô biết, người phụ trách còn đắn đo là bởi vì cô còn quá trẻ, sợ cô không thể làm toát lên được vẻ đẹp sâu bên trong đó, cũng sợ cô không đủ khí chất.
Nhân viên đưa đến cho cô một bộ đầm trắng, được điểm xuyết các hạt cườm xung quanh, nhìn tổng thể thật sự rất đơn giản.
"Cảm ơn.
Tôi sẽ đưa cho ngài một lí do nên nhận tôi làm người đại diện!"
Người phụ trách gật đầu, rời khỏi phòng.
Bạch Gia Thi không nói nhiều, đi vào phòng thử đồ, sau khi thay vào, cô ra ngoài nhờ Hân Nghiên chụp vài tấm hình.
Hân Nghiên chụp xong thì rất bất ngờ, sau đó liền đem ra ngoài cho người phụ trách xem.
Người phụ trách xem xong mấy tấm hình liền kí ngay vào hợp đồng, thậm chí còn gia hạn hợp đồng năm năm.
Khỏi nói cũng biết bên đó hài lòng cô đến mức nào.
Chuyện này khiến Hân Nghiên vô cùng cảm khái, không ngờ chỉ vài tấm hình liền khiến cho người ban đầu không có ý định hợp tác chuyển thành một hợp đồng năm năm.
Người phụ trách không kìm lòng được muốn Bạch Gia Thi chụp ảnh ngay, anh rất hi vọng nhìn cô mặc tất cả các bộ đồ trong bộ sưu tập lần này.
Bạch Gia Thi cũng sảng khoái đồng ý.
Cô thay xong quần áo, đeo phụ kiện vào rồi đứng trước ống kính, cằm ngẩng cao, ánh mắt nhìn thẳng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên khăn vấn, thoáng cái như biến thành một tiểu thư khuê các có khí chất đoan trang trong bộ cổ phục hoa văn độc đáo.
Nhiếp ảnh gia nổi tiếng đến từ nước Ý, bấm máy liên tục, thỉnh thoảng còn mở miệng khen cô tạo dáng rất tốt, rất sang trọng.
Người phụ trách có linh cảm lần ra mắt này nhất định sẽ rất bùng nổ!
Bạch Gia Thi liên tục thay mười mấy bộ, nhưng mỗi lần chụp ảnh đều tạo dáng rất tốt, cũng không than mệt như mấy ngôi sao nữ gần đây khiến người phụ trách rất có cảm tình với cô, vì vậy anh liền hào phóng tặng cô bộ sưu tập mới kèm phụ kiện trang sức giày dép phù hợp.
Sau đó còn đưa thiệp mời tổ chức sự kiện công bố bộ sưu tập cho cô, địa điểm là ở Paris, cuối tuần sau sẽ tổ chức, cô là người đại diện nên bắt buộc phải tham dự.
Bạch Gia Thi cười nói: "Vinh hạnh cho tôi khi nhận được thiệp mời."
"Mong cô Bạch nhất định phải đến dự."
"Tất nhiên rồi."
Hai người chỉ nói với nhau vài câu, Bạch Gia Thi liền về phòng nghỉ, lúc không có người ngoài ở đây, cô chẹp miệng nói với Hân Nghiên: "Oa, phải làm sao đây.
Cuối tuần sau Tống ảnh đế sẽ đóng máy, em còn hứa sẽ chuẩn bị bất ngờ cho anh ấy, kết quả lại có một cái thiệp mời trên trời rơi xuống!"
Hân Nghiên vỗ lưng an ủi cô: "Ngày đó không được thì chuyển sang ngày sau.
Tống ảnh đế sẽ không nhỏ nhen đến mức để ý chuyện này đâu."
Cô chỉ có thể bĩu môi không vui: "Chỉ còn cách đó thôi.".
/89
|