Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 67

/78


Đêm đó về đến nhà, Lý Ngật Chu vô cùng hưng phấn.

Đại khái là cửu biệt thắng tân hôn, hai người lăn lộn với nhau, mồ hôi khắp nơi, còn có hương vị không quan tâm.

Sau đó vẫn là Phương Nam Chi thật sự ăn không nổi nữa, mới mạnh mẽ ngăn chặn lần “Trở lại xâm lược”.

Dù trời đã sáng nhưng vẫn không thể trốn thoát.

Sau khi bị cưỡng ép mở máy lên Phương Nam Chi lại rơi vào trạng thái mê man, trước khi chìm vào giấc ngủ cô chỉ mơ hồ nghĩ rằng sau hai tiếng nữa phải tỉnh lại…Không thể đến muộn cuộc họp với thầy hướng dẫn.

Nhưng mà hai giờ sau, đồng hồ báo thức thế nào cũng không đánh thức được cô dậy, vẫn là Lý Ngật Chu từ trong phòng đi vào bế cô xuống giường, cô mới mơ màng tỉnh lại.

Vài phút sau, Phương Nam Chi đứng trước bồn rửa mặt, nheo mắt nhìn mình trong bộ đồ ngủ trong gương, phát hiện vài vết tích trên cổ với vai đặc biệt rõ ràng.

Cô chợt tỉnh tảo lại một chút, lại nhìn người đang tựa vào khung cửa phản chiếu trong gương.

“Sao không tiếp tục đi, còn chậm nữa, thì chút nữa là sẽ bị muộn đó.” Lý Ngật Chu nhìn cô qua gương, mỉm cười nhắc nhở cô.

Phương Nam Chi lúc này mới cúi đầu súc miệng, oán trách nói: “Đến muộn cũng là do lỗi của anh, hại em không thể dậy được…”

“Được, là lỗi của anh.” Lý Ngật Chu nhẹ nhàng tiếp nhận cái nồi, chăm chú nhìn cô, trong mắt thậm chí còn có chút tham lam.

Dù sao chia xa lâu như vậy, việc cùng nhau rời giường rửa mặt vân vân đều vô cùng trân quý.

“Hôm nay phải mặc đồ cao cổ…Anh giúp em lấy một cái.” Phương Nam Chi rửa mặt xong, lấy kem dưỡng da thoa lên mặt.

“Được, còn muốn mặc cái gì”

“Quần bò, áo lông.”

“Được.”

Lý Ngật Chu đi phòng thay đồ lấy quần áo cho cô, chọn bộ quần áo phù hợp đặt lên giường, sau đó đi ra ngoài xem bữa sáng.

Phương Nam Chi thay quần áo xong, ngáp một cái đi đến bàn ăn, Lý Ngật Chu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Buổi sáng em phải đi họp bên thầy hướng dẫn, sẽ mất khoảng một tiếng, anh muốn ở nhà hay đến trường đi dạo một chút?” Phương Nam Chi nói: “Tuần này vừa lúc là ngày kỷ niệm thành lập trường, trường học rất náo nhiệt.”

Lý Ngật Chu cũng biết hôm nay là ngày kỷ niệm của trường, cách đây không lâu anh nhận được tin nhắn thư mời của trường, nhưng lúc đó ở xa, anh cũng không nhận lời mời đến diễn thuyết.

“Anh đi với em đến trường, em đi họp, anh tùy tiện đi dạo.”

Phương Nam Chi: “Cũng được, trong trường học còn có rất nhiều quầy hàng, anh có thể mua chút gì đó làm kỷ niệm.”

Lý Ngật Chu cười: “Được.”

Hai người cùng nhau trở về đại học Minh, Phương Nam Chi cầm máy tính chạy đi tìm thầy hướng dẫn, Lý Ngật Chu thì một mình đi dạo.

Đúng như lời Phương Nam Chi nói, hai ngày này quả thật rất náo nhiệt, trên quảng trường có rất nhiều quầy hàng, của các lớp, cả các câu lạc bộ, bán đủ loại các đồ lưu niệm.

Lý Ngật Chu đi loanh quanh, vô tình gặp được một người quen, mặc dù hồi còn đi học anh không tham gia hoạt động câu lạc bộ, nhưng anh vẫn biết mấy người bên trong.

Nhất là Dương Trình Tiệp đang ngồi ở phía sau gian hàng.

“Xin chào, hãy xem các mẫu do câu lạc bộ chúng tôi làm…” Dương Trình Tiệp máy móc tuyên truyền một nửa, lúc ngước mắt lên nhìn người tới thì dừng lại: “Sư huynh?!”

Lý Ngật Chu: “Dương Trình Tiệp.”

“Sư huynh!! Đã lâu không gặp, anh sao lại quay về!” Dương Trình Tiệp rất là kích động.

“Trở về đi dạo dạo một chút.”

“Vậy à, mau mau mau, vào đây ngồi.”

Dương Trình Tiệp mang cho anh một cái ghế, mời anh ngồi sau quầy hàng: “Ai da, này không được, em phải gọi cho mọi người trong câu lạc bộ biết, mọi người khẳng định đều muốn đến gặp anh!”

Lý Ngật Chu: “Anh ngồi một lúc thôi, không cần phải nói.”

“Ồ, vậy lần này anh trở về chủ yếu là làm gì? Lễ kỷ niệm chính thức hai ngày trước em không có thấy anh, em còn tưởng anh sẽ được mời quay về diễn thuyết hay gì đó cơ.”

Lý Ngật Chu đi một lúc lâu cũng mệt, lười biếng dựa vào ghế: “Anh về có việc riêng, hôm nay đi cùng Nam Chi đến trường.”

“Việc riêng…Là trở về thăm Nam Chi đúng không.”

Lý Ngật Chu cũng không phủ nhận.

Dương Trình Tiệp mấy năm đầu cũng thích Phương Nam Chi, nhưng hiện tại đã sớm buông xuống, cười nói: “Người trường học mời thì không về, nhưng Nam Chi mời thì lại về, quả nhiên là hoa khôi của trường chúng ta!”

Lý Ngật Chu nở nụ cười, lại hỏi: “Vừa rồi em nói mấy cái này bán bao nhiêu?”

“Mấy cái này hả. nhỏ thì một trăm hai, to thì hai trăm hai, lớn nhất thì bốn trăm ba. Sư huynh không biết đó, chúng em làm rất nhiều, đều là đồ thủ công, nhưng mà giá tiền…Cũng chẳng có gì đáng tâng bốc, nửa ngày rồi mà em chưa bán được một chiếc nào.”

Dù sao họ cũng là sinh viên, ít người sẽ bỏ ra mấy trăm đồng để mua một mô hình nhỏ mang về nhà, không giống như những đồ nhỏ bán ở quầy hàng khác, sinh viên có thể dễ dàng bỏ ra vài đồng hoặc mấy chục mua.

“Hello, cái này bán thế nào vậy?”

Dương Trình Tiệp nói xong lời này chưa được vài phút, thì đột nhiên có ba cô gái đi tới hỏi giá, Dương Trình Tiệp lập tức ngồi thẳng dậy: “Này một trăm hai! Nếu mua hai cái thì lấy cậu hai trăm.”

“À…Vậy cái kia thì sao?” Cô gái hỏi cậu này, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Lý Ngật Chu, Dương Trình Tiệp nhìn liền hiểu, đây không phải là vì mua đồ, chỉ là muốn tới xem anh đẹp trai thôi!

Cậu lập tức cảm thấy mình nên nắm bắt cơ hội kinh doanh, dưới gầm bàn nhẹ nhàng đá vào ghế của Lý Ngật Chu: “Sư huynh, cái này bao nhiêu?!”

Lý Ngật Chu: “?”

Dương Trình Tiệp không đợi Lý Ngật Chu trả lời, lại từ mình trả lời: “Ồ nhớ ra rồi, này hai trăm hai, mua nhiều thì có thể giảm giá cho các cậu.”

“Vậy à, vậy cho mình hai cái, mình với bạn cùng phòng mỗi người một cái!”

“Được được.”

Lý Ngật Chu ngồi không lâu liền bán được hàng, Dương Trình Tiệp vui mừng quay đầu lại nói: “Sư huynh, dù sao bây giờ anh cũng không có việc gì làm, cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa bảo Nam Chi tới chỗ này tìm anh, đúng lúc!”

Lý Ngật Chu liếc cậu ấy một cái.

Dương Trình Tiệp cười lấy lòng, lập tức đưa nước với đồ ăn vặt hôm nay mua cho anh: “Sư huynh, cứ tự nhiên ăn! Cầu anh ngồi ở đây một lát! Làm ơn!”

Lý Ngật Chu: “…”

Không ngoài sở liệu, sau khi Lý Ngật Chu ngồi ở chỗ này, một đám người tới lui đều liếc nhìn bên này, sau đó nhìn tới nhìn lui rồi mua đồ các thứ…

Người tới, đa số đều biết Lý Ngật Chu, nhưng có một số người, là nhập học sau khi Lý Ngật Chu tốt nghiệp nên không biết anh là ai, chỉ đơn giản là cảm thấy anh đẹp trai!

Trong trường có một anh chàng đẹp trai như vậy!

“Tôi mua hai cái này, có thể tặng quà gì đó không?” Một làn sóng nữ sinh kéo tới, hình như là tân sinh viên năm nay, đi theo nhóm.

Dương Trình Tiệp nói: “Được, có thể tặng, mấy đồ trang trí nhỏ ở bên này cậu có thể chọn.”

“Không cần đồ trang trí, chỉ cần kết bạn Wechat với tôi là được!”

“Hả?”

Cô nữ sinh rất bạo dạn, nhìn Lý Ngật Chu đang ngồi nhàn nhã một bên, cũng không chào hỏi ai, nói: “Có thể kết bạn Wechat với em được không?”

Dương Trình Tiệp yên lặng chuyển hướng về phía Lý Ngật Chu.

Nhìn thấy có người to gan như vậy, mấy người bên cạnh lập tức làm theo: “Tôi cũng muốn mua, tôi cũng muốn Wechat!”

“Em mua cái này! Đàn anh giúp em gói lại một chút!”

“Em cũng muốn em cũng muốn.”

Mấy đàn em này, ghê gớm thật, Dương Trình Tiệp tuân thủ tâm lý kiếm tiền, nhanh chóng bắt tay bắt đầu đóng gói đồ!

Nhóm mấy em gái không quan đến đồ mình mua, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Ngật Chu: “Cho nên có thể gửi Wechat không!”

Dương Trình Tiệp cũng không dám quay đầu lại, tay cũng nhanh chóng đóng gói đồ lại, sợ Lý Ngật Chu giây tiếp theo trực tiếp chạy lấy người, hoặc là tức giận.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng điều cậu ấy thật sự không ngờ tới là Lý Ngật Chu không hề rời đi, cũng không tức giận, chỉ là đột nhiên nhẹ nhàng nói, thậm chí có chút quen thuộc: “Thật ngại quá, tôi kết hôn rồi.”

Động tay của Dương Trình Tiệp dừng lại, trong nháy mắt quay đầu lại, chỉ thấy ngón tay phải của Lý Ngật Chu không biết từ lúc nào đã có một chiếc nhẫn đơn giản, khoát tay lên ghế dựa, rất có ý tứ khoe khoang.

Dương Trình Tiệp: “?”

“”Nhóm người mua” mang ánh mắt khó tin kinh ngạc nhìn Lý Ngật Chu.

Lý Ngật Chu nói: “Thật sự kết hôn rồi, tôi cũng đã tốt nghiệp rồi.”

Đúng lúc này, Dương Trình Tiệp đang ngẩn người thì nhìn thấy Phương Nam Chi cầm sổ đi tới cách đó không xa, cô cũng nhìn thấy cậu ấy, vẫy tay với cậu ấy.

Dương Trình Tiệp nuốt nước miếng, nói: “Sư huynh, anh…Vợ anh đến rồi kìa.”

Ánh mắt mọi người rất nhất trí, soạt một cái nhìn qua.

Phương Nam Chi nhận được được tin nhắn của Lý Ngật Chu cách đây không lâu, vì thế xong việc liền vội vàng chạy tới. Vừa đến gần quầy hàng, cô chợt phát hiện phía trước quầy hàng có một đám người đang nhìn mình.

Bước chân của cô hơi dừng lại, có chút không hiểu, đây là làm sao?

Dương Trình Tiệp hắng giọng: “Được rồi, đều đóng gói xong hết rồi, giờ mọi người có thể quét mã rồi.”

Một đám con gái khiếp sợ thu hồi lại ánh mắt…

Lúc Phương Nam Chi ngồi bên cạnh Lý Ngật Chu, mọi thứ trong quầy đều gần như đã bán hết, cô nhìn Dương Trình Tiệp, ngoài ý muốn nói: “Được nha, mình còn nhớ hai ngày trước cậu còn nói là không dễ bán, hôm nay thế mà đã bán gần hết rồi.” 

Dương Trình Tiệp cứng ngắc gật đầu: “Đúng vậy, ít nhiều cũng nhờ sư huynh ở đây.”

Phương Nam Chi: “Hả?”

“Em nói này…Sư huynh thật sự biết bán đồ.” Dương Trình Tiệp chạy nhanh đến hỏi: “Cho nên, hai người khi nào kết hôn vậy? Sao lại không có một chút tiếng gió nào vậy?”

Phương Nam Chi sửng sốt, mờ mịt trong ánh mắt càng đậm thêm, chậm rãi quay đầu lại nhìn Lý Ngật Chu bình tĩnh ở bên cạnh: “Chúng ta, khi nào thì kết hôn?”

Lý Ngật Chu đương nhiên nói: “Sau này.”

Phương Nam Chi: “?”

Dương Trình Tiệp: “?”

Lý Ngật Chu đưa tay ôm lấy Phương Nam chi: “Em xong rồi phải không, vậy chúng ta đi thôi.”

Phương Nam Chi chú ý tới ngón áp út của anh có một cái nhẫn bạc.

“Đây là cái gì?”

Lý Ngật Chu còn chưa có trả lời, Dương Trình Tiệp đã nói: “Sư huynh vừa rồi nói với mọi người là anh ấy kết hôn rồi…Cho nên đây là, nhẫn cưới?”

Phương Nam Chi: “Cái gì?”

Lý Ngật Chu nói: “Tôi không nói đây là nhẫn cưới, nó chỉ là đồ trang sức thôi.”

Dương Trình Tiệp khiếp sợ: “Vậy sao vừa rồi anh còn khoe khoang ra!”

“Tôi khi nào khoe khoang, chỉ là tùy ý mang thôi.”

Dương Trình Tiệp trố mắt, phục rồi.

“Được rồi, chúng tôi đi trước, Dương Trình Tiệp, số còn lại tự bán đi.” Lý Ngật Chu nói.

Dương Trình Tiệp cuối cùng cũng hiểu được, vừa rồi là để cự tuyệt người ta mà thôi.

“Này đợi đã! Vậy khi nào anh kết hôn nhớ báo cho em biết đó, em muốn uống rượu mừng!”

Lý Ngật Chu nở nụ cười: “Được, nhất định.”

Lý Ngật Chu nắm tay Phương Nam Chi rời đi.

Hai người đi ngang qua quảng trường, tránh đám đông rồi đi trên đại lộ của khuôn viên trường.

Phương Nam Chi còn chút mơ hồ, nâng nâng cánh tay đang nắm, hỏi: “Nhẫn này của anh…Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Lần trước anh nói với em rồi, quên rồi sao?”

“Cái gì…”

“Trước kia đi không phải em đã nói với anh sao, lúc em không ở bên cạnh anh thì trực tiếp đeo nhẫn nói là kết hôn rồi.” Lý Ngật Chu liếc nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của mình: “Anh mua nó ở Mỹ, rất đẹp phải không?”

Phương Nam Chi không ngờ anh thật sự dùng chiêu này, trong lúc nhất thời vừa buồn cười lại vừa vui sướng.

“Em hôm qua cũng không có thấy anh đeo.”

“Dù sao ở trước mặt em, danh bất chính ngôn không thuận, đeo lên vẫn có chút ngại.”

Lời này, dường như có ý gì đó.

Quả nhiên, Lý Ngật Chu vòng tay qua vai cô, nói: “Nếu có người chịu cho anh danh phận, thì anh sẽ không ngại nữa, có thể đeo mỗi ngày.”

Phương Nam Chi nghiêng đầu, thuận miệng nói: “Để làm gì, anh muốn kết hôn với em sao.”

Lý Ngật Chu cũng dừng chân lại, anh nhìn cô, thu lại ý cười: “Đương nhiên.”

Phương Nam Chi ngây ra, trong nháy mắt, tim cô ngừng một giây.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy quần áo, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Vậy, vậy để em suy nghĩ một chút.”

Lý Ngật Chu: “Ừ, em còn nhỏ, có thể suy nghĩ, cân nhắc bao lâu cũng không sao.”

Anh siết chặt tay cô, chậm rãi đi về phía trước: “Dù sao thì anh vẫn luôn ở đây.”

Mùa đông cành lá thưa thớt, lá rụng rung rinh, rồi dừng lại bên cạnh họ.

Phương Nam Chi nghiêng đầu nhìn anh, tim đập như trống, âm thanh càng lúc càng mãnh liệt.

Trong lúc bàng hoàng, cô dường như nhìn thấy chàng thiếu niên đó…Ấm áp mà chói mắt, dùng lời nói cùng hành động chữa lành toàn bộ tuổi thanh xuân của cô.

Mà mối tình thầm kín chua chát của cô, cố gắng đuổi theo, dường như ngay giây phút này đã được viên mãn.

Đây là năm thứ bảy cô thích Lý Ngật Chu, giờ phút này, cô giống như nhìn thấy vô số tương lai bảy năm.

Trong bảy năm đó, đều có anh ở đó…

“Nghĩ cái gì vậy?” Gió thổi qua, Lý Ngật Chu quay đầu nhìn cô.

Phương Nam Chi lắc đầu, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười: “Không có gì, em chỉ là cảm thấy…Có anh ở đây, thật tốt.”

/78

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status