- Kỳ thật muội với sư phụ thân nhau như tỉ muội, muội với người lấy cùng một chồng thì như thế nào?
Mộng Hương nói ra, ánh mắt lưu chuyển quan sát đôi gian phu dâm phụ kia. Hồi nãy, nàng ở bên ngoài xem trộm hai người xếp hình, nàng biết sư phụ cũng thích hắn.
-Hihi, có phải trong lòng huynh đang đắc ý hay không?
Mộng Hương ghé sát tai Hùng nói.
-Ân.
Nghĩ đến bộ dáng hai sư đồ nàng cùng giường, trong lòng Hùng không khỏi nóng lên, hắn ôm Mị Đế vào lòng.
-Ah! Mau thả ta ra.
Mị Đế giật mình kêu lên, tay chân đấm đá loạn xạ, nhìn Mộng Hương cười cười, nàng xấu hổ muốn chết. Mị Đế cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng không được, nàng chỉ còn cách giấu mặt trong lòng hắn.
Mộng Hương cười nói:
-Hihi, sau này ba người chúng ta cùng một nhà a.
Mị Đế quẫn bách, giả bộ uy nghiêm quát:
-Hương nhi, không được nói bậy, ta.... ta...
Ngô!
Hùng cúi ngậm lấy đôi môi mềm mại của Mị Đế. Mị Đế bị hôn tới thần hồn điên đảo, nàng mê man tựa vào người hắn.
Lúc này, Mộng Hương đột nhiên lại gần, hướng vai Hùng cắn một miếng.
-Đại sắc quỷ, quả nhiên muốn sư đồ cùng ăn!
-Nàng đừng như chó con cắn ta.
-Gừ.... Bổn cô nương chuyên cắn sắc lang.
Mộng Hương giương nanh múa vuốt nhào tới.
Hai người một phen dây dưa rồi nàng ngã vào trong lòng hắn, mặt cười quyến rũ có thể hòa tan sắt thép.
Hùng mỗi bên ôm lấy một nàng, tay hắn một mực vuốt vô eo thon của Mộng Hương, khiến yêu nữ này mềm ra như nước.
Mặt trời lặn về phía tây, Hùng ôm hai nàng đi tới tiểu đình nhỏ trong vườn hồng.
Thúy và Dương cũng đang ngồi đó.
Lúc này, hắn đem các nàng Vân, Ý,.... từ trong Trấn Thiên Bi truyền tống ra. Mặc dù cái đình này hơi nhỏ nhưng vẫn đủ chỗ cho hơn mười người ngồi.
- Phu quân!
- Anh Hùng!
- Đại ca!
Các nàng lập tức oanh oanh yến yến kêu lên. Mấy ngày nay không gặp, các nàng tự nhiên là nhớ Hùng chết mất.
-Anh Hùng!
Mị Đế lầm bẩm, tới giờ nàng mới biết tên hắn. Nàng nghiến chặt răng, véo hông hắn thật mạnh, tên này quá tham rồi, thu nhiều nữ nhân như vậy, có lớn, có bé, hiện tại thầy trò nàng đều thu luôn.
Hùng đau tới nhe răng trợn mắt.
Mị Đế mỉm cười, quay sang các nàng nói:
- Xin chào, tỉ tên Mị Châu.
Nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Mị Châu, bốn nàng đồng thời ngẩn ra, lộ ra biểu tình không thể tin. Nữ nhân này thật đẹp, ngay cả bốn nàng đều yêu thích, huống chi là phu quân háo sắc kia.
Mỹ nữ đố kị nhau. Một mỹ nữ là tuyệt đối sẽ không dễ dàng thừa nhận dung nhan của mình thua bởi mỹ nữ khác. Nhưng Mị Châu lại hoàn toàn bất đồng, vẻ đẹp của nàng vượt qua hết thảy, đẹp đến khiến bất kỳ nữ nhân nào đều không sinh ra ghen tị.
Mộng Hương chạy tới kéo tay Vân, Ý, các nàng to nhỏ nói chuyện với nhau, hết sức thân mật. Thúy cũng đi tới cùng chúng nữ nói chuyện làm quen với nhau.
Khi các nàng biết Mị Châu là sư phụ Mộng Hương ai cũng trợn mắt nhìn Hùng.
-Khụ khụ! Ta sắp đi xa một chuyến.
Hùng ho khan một tiếng rồi nói.
-Bọn muội đi cùng với huynh.
Hùng lắc đầu:
-Ta muốn đi cứu người, không thể dẫn theo các nàng được.
Đám nữ nhân đều ủ rũ cúi đầu, mỗi người đều lộ ra thần sắc không giống nhau. Chúng nhân trong tiểu đình đều im lặng. Mộng Hương chớp chớp đôi mắt. Thu Hằng cũng lẳng lặng nhớ lại những chuyện mà mình đã trải qua, ánh mắt xa xăm. Như Ý nhìn về phía xa thở dài một hơi. Tiểu Vi mang theo trên mặt vẻ ưu sầu nhàn nhạt, có lẽ là vì nhớ tới cha nàng. Những người khác cũng đều toát ra vẻ mặt không giống nhau, chìm vào suy nghĩ của mình.
Một lúc lâu sau, Mị Đế nói:
-Ta muốn chia sẻ gánh nặng với chàng!
-Đúng, bọn muội cũng không muốn trở thành gánh nặng của huynh!
-Chúng ta là vợ chồng, có nguy nan đương nhiên phải cùng nhau đứng ra chia sẻ!
-Đại ca....
Chúng nữ tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, các nàng không muốn xa hắn.
Hùng yêu thương nhìn các nàng, hắn ôn nhu nói:
-Đợi ta, sẽ có một ngày ta dẫn các nàng ngao du thiên hạ.
Hùng thở dài nhìn chúng nữ, hắn biết mình đang đi trên con đường không thể quay đầu. Ngày đó còn xa lắm, cũng có thể nó không xảy ra!
Thấy Hùng có vẻ buồn, Mộng Hương lại gần ôm lấy hắn, nói:
-Bọn muội muốn tăng cường thực lực, huynh có cách gì hay không?
Các nàng đều nhìn hắn, các nàng không muốn làm bình hoa đi theo hắn. Mặc dù không biết phải đối mặt với thứ gì, nhưng các nàng đều muốn trợ giúp hắn một phần nào đó.
Bỏ qua chuyện không vui, Hùng mỉm cười nói:
-Ta không muốn các nàng chịu khổ.
Chúng nữ nhìn nhau một chút, nói:
-Bọn muội không sợ chịu khổ.
Nhìn ánh mắt kiên định các nàng Hùng gật gật đầu, hắn quyết định cải tạo thể chất các nàng, hướng dẫn các nàng tìm ra đạo của chính mình.
........
Trong vũ trụ mịt mờ có vô số chủng tộc mạnh mẽ đến mức làm cho người ta giận sôi, những chủng tộc này liền có được tiềm lực vô cùng, ngắn ngủi trăm năm, thậm chí trong vòng mười năm là có thể lấy được thành tựu mà người khác cả đời cũng khó có thể sánh bằng. Đây là trời sinh thân thể tương hợp cùng lực lượng nào đó trong thiên địa, chỉ cần tu luyện liền tìm ra đạo của bản thân.
Hùng muốn dùng Tháp Bút, cộng thêm hiểu biết của mình, vẽ ra hướng đi đạo giúp chúng nữ. Hắn lấy ra Tháp Bút, ngưng trọng nói:
-Mị nhi, Hương nhi đều là trời sinh mị cốt, thân thể bách mị, tu đạo tình dục, thiên về chữ “ Âm ”, hai nàng từng theo đạo mị hoặc thiên địa. Bỏ cái thiên địa gì đó đi, từ giờ các nàng tu luyện theo đạo mị hoặc ta.
Hùng nói, rồi dùng Tháp Búp vẽ lên hình hắn đang cởi chuồng.
Dương nhìn qua mà khoé miệng co giật.
Mị Châu, Mộng Hương khoanh chân ngồi dưới đình nhỏ, sau khi nghe được Hùng nói vậy liền điểu chỉnh tâm cảnh tới trạng thái tốt nhất.
- Bắt đầu!
Mi tâm Hùng mở ra, ông, trên mi tâm có một đạo phù văn tỏa sáng, bao bọc lấy hai hình vẽ “Hùng cởi chuồng kia” rồi chui vào trán Mộng Hương với Mị Đế.
-Ah!
Hai nữ đồng thời ngã ngược ra, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, trên người các nàng mồ hôi lạnh tràn đầy toàn thân, rất nhanh đã làm ướt quần áo. Gương mặt xinh đẹp của các nàng đều là trở nên vô cùng trắng bệch, môi đỏ mọng đều mất đi màu máu, mỗi một mạch máu đều như muốn nhảy bắn ra ngoài từ trong da.
- A! A a
Các nàng rốt cục không kìm nổi mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng môi trường bốn phía đã bị Hùng phong tỏa, tiếng kêu của các nàng cũng không thể thoát ra khỏi tiểu đình được.
Mị Đế kiên cường bật dậy ngồi xếp bằng, nàng cắn răng, đè nén tiếng kêu thảm thiết.
-Tiểu Vi thể chất chân long, ta giúp muội kích hoạt nó.
-Vân muội thiên tính hồn nhiên, ta giúp muội kích hoạt mộc thuộc tính, sau này hoà hợp với tự nhiên, tăng tốc tu luyện.
-Ý muội thiên về gió, ta kích hoạt phong thuộc tính, hình thành Phong Linh đại đạo.
-Thu Hằng, nàng từng là chim sâu, gần giống với phượng hoàng, ta kích hoạt Phượng Thể. Đợi sau này ta dẫn nàng tới tổ trì của Chu Tước tộc.
Dương hết nói nổi luôn, chim sâu mà đại ca nói gần giống phượng hoàng.
-Tiểu Thuý, muội là tấm thân xử nữ, ta giúp muội cải tạo thân thể Dương Nữ.
Thúy nghe vậy, oa oa kêu to:
-Không, ca ca, ta... ta không muốn...
Hùng cười trộm vẽ lên hình tên Dương rồi đẩy vào người Thúy.
Sau khi làm xong, Hùng suy yếu ngồi bệt xuống đất. Hắn quệt mồ hôi trên trán rồi mỉm cười nhìn chúng nữ. Hiện tại tuy rằng thống khổ, nhưng chỉ cần gắng gượng qua, tiền đồ ngày sau của các nàng sẽ phát triển vô hạn! Tới khi đó, cho dù hắn thua Hắc Thiên, các nàng vẫn có thể đứng trên đỉnh cao, có năng lực bảo vệ chính mình.
-Đại ca, tổ vật muốn dẫn đệ tới một nơi?
Dương lại gần Hùng nói. Từ sau lần gần chết, tổ vật được kích hoạt hoàn toàn, nó luôn muốn dẫn Dương đi.
Hùng mỉm cười:
-Ừ, cần gì cứ tìm đại ca, con đường đại đạo của chính mình mới đi xa được.
Nghỉ ngơi một lát, hai người rời khỏi tiểu đình, Dương liền rời đi luôn. Hùng lưu luyến nhìn tiểu đình được đại đạo che giấu kia, hắn lấy ra diều giấy để lại, rồi lắc mình bay lên trời.
Mộng Hương nói ra, ánh mắt lưu chuyển quan sát đôi gian phu dâm phụ kia. Hồi nãy, nàng ở bên ngoài xem trộm hai người xếp hình, nàng biết sư phụ cũng thích hắn.
-Hihi, có phải trong lòng huynh đang đắc ý hay không?
Mộng Hương ghé sát tai Hùng nói.
-Ân.
Nghĩ đến bộ dáng hai sư đồ nàng cùng giường, trong lòng Hùng không khỏi nóng lên, hắn ôm Mị Đế vào lòng.
-Ah! Mau thả ta ra.
Mị Đế giật mình kêu lên, tay chân đấm đá loạn xạ, nhìn Mộng Hương cười cười, nàng xấu hổ muốn chết. Mị Đế cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng không được, nàng chỉ còn cách giấu mặt trong lòng hắn.
Mộng Hương cười nói:
-Hihi, sau này ba người chúng ta cùng một nhà a.
Mị Đế quẫn bách, giả bộ uy nghiêm quát:
-Hương nhi, không được nói bậy, ta.... ta...
Ngô!
Hùng cúi ngậm lấy đôi môi mềm mại của Mị Đế. Mị Đế bị hôn tới thần hồn điên đảo, nàng mê man tựa vào người hắn.
Lúc này, Mộng Hương đột nhiên lại gần, hướng vai Hùng cắn một miếng.
-Đại sắc quỷ, quả nhiên muốn sư đồ cùng ăn!
-Nàng đừng như chó con cắn ta.
-Gừ.... Bổn cô nương chuyên cắn sắc lang.
Mộng Hương giương nanh múa vuốt nhào tới.
Hai người một phen dây dưa rồi nàng ngã vào trong lòng hắn, mặt cười quyến rũ có thể hòa tan sắt thép.
Hùng mỗi bên ôm lấy một nàng, tay hắn một mực vuốt vô eo thon của Mộng Hương, khiến yêu nữ này mềm ra như nước.
Mặt trời lặn về phía tây, Hùng ôm hai nàng đi tới tiểu đình nhỏ trong vườn hồng.
Thúy và Dương cũng đang ngồi đó.
Lúc này, hắn đem các nàng Vân, Ý,.... từ trong Trấn Thiên Bi truyền tống ra. Mặc dù cái đình này hơi nhỏ nhưng vẫn đủ chỗ cho hơn mười người ngồi.
- Phu quân!
- Anh Hùng!
- Đại ca!
Các nàng lập tức oanh oanh yến yến kêu lên. Mấy ngày nay không gặp, các nàng tự nhiên là nhớ Hùng chết mất.
-Anh Hùng!
Mị Đế lầm bẩm, tới giờ nàng mới biết tên hắn. Nàng nghiến chặt răng, véo hông hắn thật mạnh, tên này quá tham rồi, thu nhiều nữ nhân như vậy, có lớn, có bé, hiện tại thầy trò nàng đều thu luôn.
Hùng đau tới nhe răng trợn mắt.
Mị Đế mỉm cười, quay sang các nàng nói:
- Xin chào, tỉ tên Mị Châu.
Nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Mị Châu, bốn nàng đồng thời ngẩn ra, lộ ra biểu tình không thể tin. Nữ nhân này thật đẹp, ngay cả bốn nàng đều yêu thích, huống chi là phu quân háo sắc kia.
Mỹ nữ đố kị nhau. Một mỹ nữ là tuyệt đối sẽ không dễ dàng thừa nhận dung nhan của mình thua bởi mỹ nữ khác. Nhưng Mị Châu lại hoàn toàn bất đồng, vẻ đẹp của nàng vượt qua hết thảy, đẹp đến khiến bất kỳ nữ nhân nào đều không sinh ra ghen tị.
Mộng Hương chạy tới kéo tay Vân, Ý, các nàng to nhỏ nói chuyện với nhau, hết sức thân mật. Thúy cũng đi tới cùng chúng nữ nói chuyện làm quen với nhau.
Khi các nàng biết Mị Châu là sư phụ Mộng Hương ai cũng trợn mắt nhìn Hùng.
-Khụ khụ! Ta sắp đi xa một chuyến.
Hùng ho khan một tiếng rồi nói.
-Bọn muội đi cùng với huynh.
Hùng lắc đầu:
-Ta muốn đi cứu người, không thể dẫn theo các nàng được.
Đám nữ nhân đều ủ rũ cúi đầu, mỗi người đều lộ ra thần sắc không giống nhau. Chúng nhân trong tiểu đình đều im lặng. Mộng Hương chớp chớp đôi mắt. Thu Hằng cũng lẳng lặng nhớ lại những chuyện mà mình đã trải qua, ánh mắt xa xăm. Như Ý nhìn về phía xa thở dài một hơi. Tiểu Vi mang theo trên mặt vẻ ưu sầu nhàn nhạt, có lẽ là vì nhớ tới cha nàng. Những người khác cũng đều toát ra vẻ mặt không giống nhau, chìm vào suy nghĩ của mình.
Một lúc lâu sau, Mị Đế nói:
-Ta muốn chia sẻ gánh nặng với chàng!
-Đúng, bọn muội cũng không muốn trở thành gánh nặng của huynh!
-Chúng ta là vợ chồng, có nguy nan đương nhiên phải cùng nhau đứng ra chia sẻ!
-Đại ca....
Chúng nữ tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, các nàng không muốn xa hắn.
Hùng yêu thương nhìn các nàng, hắn ôn nhu nói:
-Đợi ta, sẽ có một ngày ta dẫn các nàng ngao du thiên hạ.
Hùng thở dài nhìn chúng nữ, hắn biết mình đang đi trên con đường không thể quay đầu. Ngày đó còn xa lắm, cũng có thể nó không xảy ra!
Thấy Hùng có vẻ buồn, Mộng Hương lại gần ôm lấy hắn, nói:
-Bọn muội muốn tăng cường thực lực, huynh có cách gì hay không?
Các nàng đều nhìn hắn, các nàng không muốn làm bình hoa đi theo hắn. Mặc dù không biết phải đối mặt với thứ gì, nhưng các nàng đều muốn trợ giúp hắn một phần nào đó.
Bỏ qua chuyện không vui, Hùng mỉm cười nói:
-Ta không muốn các nàng chịu khổ.
Chúng nữ nhìn nhau một chút, nói:
-Bọn muội không sợ chịu khổ.
Nhìn ánh mắt kiên định các nàng Hùng gật gật đầu, hắn quyết định cải tạo thể chất các nàng, hướng dẫn các nàng tìm ra đạo của chính mình.
........
Trong vũ trụ mịt mờ có vô số chủng tộc mạnh mẽ đến mức làm cho người ta giận sôi, những chủng tộc này liền có được tiềm lực vô cùng, ngắn ngủi trăm năm, thậm chí trong vòng mười năm là có thể lấy được thành tựu mà người khác cả đời cũng khó có thể sánh bằng. Đây là trời sinh thân thể tương hợp cùng lực lượng nào đó trong thiên địa, chỉ cần tu luyện liền tìm ra đạo của bản thân.
Hùng muốn dùng Tháp Bút, cộng thêm hiểu biết của mình, vẽ ra hướng đi đạo giúp chúng nữ. Hắn lấy ra Tháp Bút, ngưng trọng nói:
-Mị nhi, Hương nhi đều là trời sinh mị cốt, thân thể bách mị, tu đạo tình dục, thiên về chữ “ Âm ”, hai nàng từng theo đạo mị hoặc thiên địa. Bỏ cái thiên địa gì đó đi, từ giờ các nàng tu luyện theo đạo mị hoặc ta.
Hùng nói, rồi dùng Tháp Búp vẽ lên hình hắn đang cởi chuồng.
Dương nhìn qua mà khoé miệng co giật.
Mị Châu, Mộng Hương khoanh chân ngồi dưới đình nhỏ, sau khi nghe được Hùng nói vậy liền điểu chỉnh tâm cảnh tới trạng thái tốt nhất.
- Bắt đầu!
Mi tâm Hùng mở ra, ông, trên mi tâm có một đạo phù văn tỏa sáng, bao bọc lấy hai hình vẽ “Hùng cởi chuồng kia” rồi chui vào trán Mộng Hương với Mị Đế.
-Ah!
Hai nữ đồng thời ngã ngược ra, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, trên người các nàng mồ hôi lạnh tràn đầy toàn thân, rất nhanh đã làm ướt quần áo. Gương mặt xinh đẹp của các nàng đều là trở nên vô cùng trắng bệch, môi đỏ mọng đều mất đi màu máu, mỗi một mạch máu đều như muốn nhảy bắn ra ngoài từ trong da.
- A! A a
Các nàng rốt cục không kìm nổi mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng môi trường bốn phía đã bị Hùng phong tỏa, tiếng kêu của các nàng cũng không thể thoát ra khỏi tiểu đình được.
Mị Đế kiên cường bật dậy ngồi xếp bằng, nàng cắn răng, đè nén tiếng kêu thảm thiết.
-Tiểu Vi thể chất chân long, ta giúp muội kích hoạt nó.
-Vân muội thiên tính hồn nhiên, ta giúp muội kích hoạt mộc thuộc tính, sau này hoà hợp với tự nhiên, tăng tốc tu luyện.
-Ý muội thiên về gió, ta kích hoạt phong thuộc tính, hình thành Phong Linh đại đạo.
-Thu Hằng, nàng từng là chim sâu, gần giống với phượng hoàng, ta kích hoạt Phượng Thể. Đợi sau này ta dẫn nàng tới tổ trì của Chu Tước tộc.
Dương hết nói nổi luôn, chim sâu mà đại ca nói gần giống phượng hoàng.
-Tiểu Thuý, muội là tấm thân xử nữ, ta giúp muội cải tạo thân thể Dương Nữ.
Thúy nghe vậy, oa oa kêu to:
-Không, ca ca, ta... ta không muốn...
Hùng cười trộm vẽ lên hình tên Dương rồi đẩy vào người Thúy.
Sau khi làm xong, Hùng suy yếu ngồi bệt xuống đất. Hắn quệt mồ hôi trên trán rồi mỉm cười nhìn chúng nữ. Hiện tại tuy rằng thống khổ, nhưng chỉ cần gắng gượng qua, tiền đồ ngày sau của các nàng sẽ phát triển vô hạn! Tới khi đó, cho dù hắn thua Hắc Thiên, các nàng vẫn có thể đứng trên đỉnh cao, có năng lực bảo vệ chính mình.
-Đại ca, tổ vật muốn dẫn đệ tới một nơi?
Dương lại gần Hùng nói. Từ sau lần gần chết, tổ vật được kích hoạt hoàn toàn, nó luôn muốn dẫn Dương đi.
Hùng mỉm cười:
-Ừ, cần gì cứ tìm đại ca, con đường đại đạo của chính mình mới đi xa được.
Nghỉ ngơi một lát, hai người rời khỏi tiểu đình, Dương liền rời đi luôn. Hùng lưu luyến nhìn tiểu đình được đại đạo che giấu kia, hắn lấy ra diều giấy để lại, rồi lắc mình bay lên trời.
/126
|