Tà Đế bộc phát khí thế ngập trời, một đường giết vào trong, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Có Tà Đế mở đường, tốc độ tiến lên của đám người phía sau, tự nhiên tăng nhiều. Mười ngày sau, phía trước rốt cục xuất hiện kết giới vô tận, kết giới đen như chắn ngang đất trời. Nhìn xa thật giống như lỗ đen trong vũ trụ.
- Hoàng thượng, chúng ta trực tiếp đi vào sao?
Một Thiên Ma tiến lên cung kính hỏi, nó từng là thần dân của Thừa Thiên Hoàng Triều.
Tà Đế không để ý đến Thiên Ma kia, mà hai mắt chăm chú nhìn kết giới phía trước, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Sau đó, thần sắc hắn trở nên cực kỳ khó coi.
- Khó trách vào Âm Dương giới đều không thể đi ra, ta nghĩ ta biết được vì sao rồi.
Tà Đế sâu kín nói. Trước khi tới đây, hắn tự tin mười phần có thể ra ngoài. Cho dù là Phi Ngư hay biển chết, hắn cũng không sợ. Nhưng hiên tại hắn không nắm chắc tới một phần ngàn.
Tà Đế nói ra, tất cả mọi người đều là kinh ngạc nhìn hắn.
Âm Dương giới là đệ nhất Tuyệt Địa thiên cổ, vậy hắn rõ ràng liếc mắt liền thấy được mấu chốt ở đây?
-Đệ nhất nhân Trung Vực, quả nhiên không phải hư danh!
Đám đông trong lòng đều thầm hô.
-Bệ hạ, vì sao không có ai ra được?
Tổ tiên Nhà Mồ hỏi.
Tà Đế nhíu mày một cái, ngưng trọng nói:
- Trong đó có thứ khiến ta sợ hãi!
- Cái gì!
Đám đông nghe vậy thất thanh hô lên, đều kinh hãi nhìn nhau.
Tà Đế là dạng tồn tại gì, ngay cả hắn cũng sợ hãi. Bọn họ đi vào không phải tìm chết hay sao. Nhưng mà không đi vào cũng bị đám Phi Ngư làm thịt a.
Trong lúc nhất thời, tất cả âm thể, ma hồn, quỷ ảnh, yêu thú đều đang do dự có nên tiến vào hay không?
-Không sợ chết thì vào, ta đi vào trước.
Tà Đế không để ý tới mọi người đang do dự ở phía sau, xung phong đi vào bên trong.
Đám đông nhìn qua thân ảnh tài cao lớn mật kia, đều cực kỳ sùng kính không thôi.
Tổ tiên Nhà Mồ dõng dạc nói to:
-Từ xưa tới nay, lão phu chưa từng biết sợ là gì!
Lão co quắp đi tới, hồn thể run lẩy bẩy. Mỗi bước đi được vài cm.
Mọi người trố mắt nhìn lão già đi chậm như rùa kia. Quá vô sỉ rồi, như vậy mà lão dám nói không sợ.
Quỷ Đế cố nén sợ hãi, hắn hướng đám quỷ bệnh không hiểu chuyện, gầm lên:
-Các anh em, chúng ta quyết sống mái một phen, cùng lắm thì 18 năm sau lại là một hảo hán.
Đám quỷ ảnh nghe vậy kích động, nhiệt huyết bùng cháy ngùn ngụt.
- Thủ lĩnh nói không sai, chết có gì đáng sợ, ta vào đây.
- Đúng vậy, ở bên ngoài cũng bị Phi Ngư làm thịt, ta vào.
- Ta cũng đi
- Ta cũng đi....
Đám quỷ bệnh đại bộ phận người bị lời của Quỷ Đế kích thích, lập tức đều lao vào.
Đám đông nhao nhao liều mạng xông tới, tạo thành một mảng đen như kiến.
Hùng cùng với Nguyệt Vũ cũng bước vào kết giới kia.
Xoẹt!
Ngay lúc này, Hùng xuất hiện trong một bình đài vô cùng rộng lớn.
Ỏ giữa bình đài có một tấm kính to lớn, mặt kính như nước, chiếu rọi đoàn người bọn họ rõ ràng.
-Tấm kính kia là cái gì?
Mọi người không khỏi tò mò quan sát, lúc này bọn họ đã không có đường lui, mà chỉ biết đi tới.
Bọn họ đều nếm qua đau khổ ở hoàng tuyền và biển chết, cho dù tấm kính kia là chí bảo, nhưng không ai dám tiến lên, chỉ dám ở phía xa quan sát.
Nhưng mà, đang lúc mọi người tò mò quan sát, lại nghe tên đệ tử Thánh Địa Mỹ Sơn, đi tuốt ở đàng trước kia thét một tiếng kinh hãi, toàn thân lạnh run, tựa hồ nhìn thấy tồn tại gì đó vô cùng khủng bố.
- Sửu Nhi, ngươi làm sao vậy!
Vương Chiêu lão tổ quát lớn.
Nhưng đệ tử nọ lại phảng phất như không nghe thấy, chỉ là sợ hãi hô vài tiếng, còn liên tiếp lui về phía sau, trên mặt tràn đầy biểu lộ e ngại. Hắn thối lui liên tục, nhưng phía sau còn có những người khác, hắn liền trực tiếp bị một con bò sút lên lại. Những người khác là trong nội tâm cổ quái, đều tránh ra, mà người nọ bắn lên một hồi, đột nhiên hắn cắn răng một cái, rõ ràng hướng về Vương Chiêu lão tổ giết qua.
Tên này không biết là điên khùng cái gì, lúc trước bóp chim lão, hiện tại còn dám hướng lão ra tay! Trong lòng Vương Chiêu tức giận. Nhưng lão vẫn cố nhịn, chân vừa bước, đã liền lùi lại vài trượng. Dùng tu vi Hư Thần của lão mà muốn tránh né, tên đệ tử căn bản không có khả năng dính vào một tia góc áo của lão.
- A…
Sửu Nhi rống to, bùm bùm, bộ ngực của hắn thình lình nổ tung, hồn thể từng chút, từng chút nổ to. Nhưng hắn vẫn phảng phất chưa tỉnh, còn ở đằng kia oanh quyền xuất chưởng, giống như cùng một đối thủ nhìn không thấy chiến đấu.
Đang lúc mọi người vô cùng bất an, người nọ cứ như thế hao tổn hết hồn lực. Cuối cùng chỉ còn mỗi cánh tay vung loạn rồi tan biến.
-A… Chém chết con mẹ mấy lão bất tử đi anh em.
-Mấy lão bất tử đáng chết.
-Làm thịt bọn nó.
-....
Vô số âm thể kinh hô, mặt mũi tràn đầy hào khí, muốn bùng cháy, xả thân vì nghĩa.
Đám âm thể mất trí điên khùng, tưởng mình là vô địch thiên hạ. Cả đám kêu to tru lớn, giết tới lão tổ, tiên tổ.
- Ah ah.
- Giết.
Đám quỷ ảnh,ma hồn cũng nổi điên, nhảy qua nhảy lại, song chưởng bổ liên tục, đôi chân loạn quét, phảng phất đang cùng một đối thủ đáng sợ so chiêu!
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Mặc dù hoàng tuyển khủng bố, nhưng có khá đông vượt qua được. Không giống như bây giờ, để cho người ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, loại sợ hãi không biết này càng làm cho lòng người lạnh ngắt.
Mọi người có thể khẳng định, nguyên nhân cái này tất nhiên là từ cự kính kia, nhưng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ai cũng không rõ.
Dần dần, ngay cả Bán Thần cũng bị ảnh hưởng, lao vào chém giết loạn xạ. Có tên tự đánh một mình, có tên lao vào choảng nhau. Tiếng kêu hoảng sợ như vậy lại nối liền không dứt, tựa hồ mỗi người đều chạy không khỏi kết quả quỷ dị như vậy.
Tiếp đó Ngụy Thần xông lên, liều chết với một bóng đen đi ra từ cự kính.
- Hừ! Giả thần giả quỷ.
Tà Đế hừ lạnh giết tới tấm kính.
Ông!
Ngay lúc Tà Đế đánh tới, một huyết ảnh từ tấm kính bước ra, huyết ảnh vừa ra, huyết khí ngập trời cuồn cuốn chấn giết vô số âm thể.
Tất cả tồn tại vô song phía xa sợ hãi, huyết ảnh, thật sự quá kinh khủng.
- Là ngươi!
Tà Đế nhận ra huyết quang, giận dữ giết tới.
Rầm rầm rầm…
Từng tiếng nổ mạnh vang lên, ngay lúc này, Tà Đế tế ra “Cung Đình Huế” kéo theo cả một quốc gia chiến với huyết ảnh. Hào quang bao hủ đất trời, khí tức vô cùng cường đại rung chuyển, như muốn đánh sập bình đài, đánh sập thương khung.
Lão tổ Thánh Địa, Lão ấu cổ thành, Thiên Ma, Quỷ Đế cũng lâm vào chém giết.
Huyết ảnh kia chính là tồn tại từng diệt Thừa Thiên Hoàng Triều. Mặc dù chỉ là hư ảnh được diễn hoá nhưng nó vẫn áp đảo Tà Đế. Sau ngàn chiêu, Tà Đế bị oanh lui liên tiếp, sắp không chống đỡ được.
....
Hùng biết những tên kia tại sao lại nổi điên như thế, đó là bởi vì cái kính kia có thể đem địch nhân cường đại nhất trong trí nhớ mỗi người sáng tạo ra. Hơn nữa, đó cũng không phải hư ảnh, mà là thực thể có lực sát thương nhất định.
Cái kính kia chính là Tâm Kính, bảo vật vô thượng của Âm Dương giới. Mặt kính như có như không, không ai biết là từ vật gì đúc thành. Bên trong Tâm Kính là một mảnh thiên địa sơ khai, toàn bộ bên trong là Âm Dương nhị khí.
Tâm do kính mà sinh. Chỉ cần nhìn vào đó, Tâm Kính sẽ diễn sinh ra kẻ thù mạnh nhất trong tâm niệm của người nhìn.
Lúc này, Hùng nhìn vào Tâm Kính, chỉ thấy trước mắt đột nhiên có một con rồng bay ra.
Nó chính là Tổ Long bên trong Long Mạch.
Tổ Long cường đại căn bản khó có ai tưởng tượng, cho dù chư thần gặp nó cũng nhượng bộ lui binh.
Không thể không nói, Tâm Kính xác thực cường đại, đem thần sắc, hình ảnh, khí tức của Tổ Long diễn hoá sống động như thật.
Tổ Long tức giận nhìn Hùng, nhưng hắn lại nở nụ cười. Bởi vì hắn biết lão rồng chỉ giả bộ thôi, thực sự lão không muốn giết hắn.
Thân hình khổng lồ của Tổ Long không ngừng run rẩy. Gần kề vài cái hô hấp, Tổ Long liền thình lình tan vỡ, hóa thành vô số điểm sáng rồi tan biến.
Sau đó, một đạo khí tức cường đại tiếp tục xuất hiện, âm dương nhị khí điên cuồng hội tụ như muốn diễn hoá thứ gì đó.
Hùng cười cười mặc kệ Tâm Kính thể hiện. Nó đang muốn diễn hoá Hắc Thiên, đây không phải là tự tìm chết sao?
Oanh oanh oanh!
Âm Dương giới rung chuyển.
Ngay lúc này, một cái bóng xuất hiện, cái bóng này vô cùng mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi. Cái bóng toả ra uy thế ngập trời, trấn áp vạn vực, uy hiếp thương sinh.
Dù chỉ là cái bóng mơ hồ khó thấy rõ mặt, nhưng cái bóng đứng đó khiến toàn bộ Âm Dương giới run rẩy. Cái bóng như đang đứng trên thương thiên đại đạo, dẫm đạp thiên địa dưới chân.
Cái bóng xuất hiện, bất luận tồn tại cường đại như thế nào đều trực tiếp quỳ đến trên mặt đất.
Tà Đế sợ hãi nhìn cái bóng, hắn có nghe chút ít về chiến dịch năm đó.
Thời đại đó, hai bên đánh tới thiên địa băng diệt, thời không xoay ngược, Nguyên giới tan vỡ, luân hồi chảy loạn.
Gần như toàn bộ chúng thần Nguyên giới tham gia chiến dịch đó, nhưng vẫn thất bại.
Sau trận chiến, Hỗn Nguyên Thiên Đế vẫn lạc, thần tướng vô địch chết trận, Chiến Thiên quân đoàn, toàn quân bị diệt.
Một tiếng rắc vang lên.
Sau khi cố gắng diễn sinh ra cái bóng, Tâm Kính nứt toát, vết nứt như mạng nhện lan ra khắp bề mặt. Cái bóng cũng theo đó tan biến.
Hùng thở phào một hơi, cũng may tên đó không tới. Hắn mà tới, cả đám chết chắc, Âm Dương giới cũng bị oanh sập.
Tâm Kính đúng là to gan lớn mật mà, đang yên đang lành, nó lại muốn mô phỏng Hắc Thiên. Kết quả, nó bị thiên phạt oanh hấp hối.
Có Tà Đế mở đường, tốc độ tiến lên của đám người phía sau, tự nhiên tăng nhiều. Mười ngày sau, phía trước rốt cục xuất hiện kết giới vô tận, kết giới đen như chắn ngang đất trời. Nhìn xa thật giống như lỗ đen trong vũ trụ.
- Hoàng thượng, chúng ta trực tiếp đi vào sao?
Một Thiên Ma tiến lên cung kính hỏi, nó từng là thần dân của Thừa Thiên Hoàng Triều.
Tà Đế không để ý đến Thiên Ma kia, mà hai mắt chăm chú nhìn kết giới phía trước, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Sau đó, thần sắc hắn trở nên cực kỳ khó coi.
- Khó trách vào Âm Dương giới đều không thể đi ra, ta nghĩ ta biết được vì sao rồi.
Tà Đế sâu kín nói. Trước khi tới đây, hắn tự tin mười phần có thể ra ngoài. Cho dù là Phi Ngư hay biển chết, hắn cũng không sợ. Nhưng hiên tại hắn không nắm chắc tới một phần ngàn.
Tà Đế nói ra, tất cả mọi người đều là kinh ngạc nhìn hắn.
Âm Dương giới là đệ nhất Tuyệt Địa thiên cổ, vậy hắn rõ ràng liếc mắt liền thấy được mấu chốt ở đây?
-Đệ nhất nhân Trung Vực, quả nhiên không phải hư danh!
Đám đông trong lòng đều thầm hô.
-Bệ hạ, vì sao không có ai ra được?
Tổ tiên Nhà Mồ hỏi.
Tà Đế nhíu mày một cái, ngưng trọng nói:
- Trong đó có thứ khiến ta sợ hãi!
- Cái gì!
Đám đông nghe vậy thất thanh hô lên, đều kinh hãi nhìn nhau.
Tà Đế là dạng tồn tại gì, ngay cả hắn cũng sợ hãi. Bọn họ đi vào không phải tìm chết hay sao. Nhưng mà không đi vào cũng bị đám Phi Ngư làm thịt a.
Trong lúc nhất thời, tất cả âm thể, ma hồn, quỷ ảnh, yêu thú đều đang do dự có nên tiến vào hay không?
-Không sợ chết thì vào, ta đi vào trước.
Tà Đế không để ý tới mọi người đang do dự ở phía sau, xung phong đi vào bên trong.
Đám đông nhìn qua thân ảnh tài cao lớn mật kia, đều cực kỳ sùng kính không thôi.
Tổ tiên Nhà Mồ dõng dạc nói to:
-Từ xưa tới nay, lão phu chưa từng biết sợ là gì!
Lão co quắp đi tới, hồn thể run lẩy bẩy. Mỗi bước đi được vài cm.
Mọi người trố mắt nhìn lão già đi chậm như rùa kia. Quá vô sỉ rồi, như vậy mà lão dám nói không sợ.
Quỷ Đế cố nén sợ hãi, hắn hướng đám quỷ bệnh không hiểu chuyện, gầm lên:
-Các anh em, chúng ta quyết sống mái một phen, cùng lắm thì 18 năm sau lại là một hảo hán.
Đám quỷ ảnh nghe vậy kích động, nhiệt huyết bùng cháy ngùn ngụt.
- Thủ lĩnh nói không sai, chết có gì đáng sợ, ta vào đây.
- Đúng vậy, ở bên ngoài cũng bị Phi Ngư làm thịt, ta vào.
- Ta cũng đi
- Ta cũng đi....
Đám quỷ bệnh đại bộ phận người bị lời của Quỷ Đế kích thích, lập tức đều lao vào.
Đám đông nhao nhao liều mạng xông tới, tạo thành một mảng đen như kiến.
Hùng cùng với Nguyệt Vũ cũng bước vào kết giới kia.
Xoẹt!
Ngay lúc này, Hùng xuất hiện trong một bình đài vô cùng rộng lớn.
Ỏ giữa bình đài có một tấm kính to lớn, mặt kính như nước, chiếu rọi đoàn người bọn họ rõ ràng.
-Tấm kính kia là cái gì?
Mọi người không khỏi tò mò quan sát, lúc này bọn họ đã không có đường lui, mà chỉ biết đi tới.
Bọn họ đều nếm qua đau khổ ở hoàng tuyền và biển chết, cho dù tấm kính kia là chí bảo, nhưng không ai dám tiến lên, chỉ dám ở phía xa quan sát.
Nhưng mà, đang lúc mọi người tò mò quan sát, lại nghe tên đệ tử Thánh Địa Mỹ Sơn, đi tuốt ở đàng trước kia thét một tiếng kinh hãi, toàn thân lạnh run, tựa hồ nhìn thấy tồn tại gì đó vô cùng khủng bố.
- Sửu Nhi, ngươi làm sao vậy!
Vương Chiêu lão tổ quát lớn.
Nhưng đệ tử nọ lại phảng phất như không nghe thấy, chỉ là sợ hãi hô vài tiếng, còn liên tiếp lui về phía sau, trên mặt tràn đầy biểu lộ e ngại. Hắn thối lui liên tục, nhưng phía sau còn có những người khác, hắn liền trực tiếp bị một con bò sút lên lại. Những người khác là trong nội tâm cổ quái, đều tránh ra, mà người nọ bắn lên một hồi, đột nhiên hắn cắn răng một cái, rõ ràng hướng về Vương Chiêu lão tổ giết qua.
Tên này không biết là điên khùng cái gì, lúc trước bóp chim lão, hiện tại còn dám hướng lão ra tay! Trong lòng Vương Chiêu tức giận. Nhưng lão vẫn cố nhịn, chân vừa bước, đã liền lùi lại vài trượng. Dùng tu vi Hư Thần của lão mà muốn tránh né, tên đệ tử căn bản không có khả năng dính vào một tia góc áo của lão.
- A…
Sửu Nhi rống to, bùm bùm, bộ ngực của hắn thình lình nổ tung, hồn thể từng chút, từng chút nổ to. Nhưng hắn vẫn phảng phất chưa tỉnh, còn ở đằng kia oanh quyền xuất chưởng, giống như cùng một đối thủ nhìn không thấy chiến đấu.
Đang lúc mọi người vô cùng bất an, người nọ cứ như thế hao tổn hết hồn lực. Cuối cùng chỉ còn mỗi cánh tay vung loạn rồi tan biến.
-A… Chém chết con mẹ mấy lão bất tử đi anh em.
-Mấy lão bất tử đáng chết.
-Làm thịt bọn nó.
-....
Vô số âm thể kinh hô, mặt mũi tràn đầy hào khí, muốn bùng cháy, xả thân vì nghĩa.
Đám âm thể mất trí điên khùng, tưởng mình là vô địch thiên hạ. Cả đám kêu to tru lớn, giết tới lão tổ, tiên tổ.
- Ah ah.
- Giết.
Đám quỷ ảnh,ma hồn cũng nổi điên, nhảy qua nhảy lại, song chưởng bổ liên tục, đôi chân loạn quét, phảng phất đang cùng một đối thủ đáng sợ so chiêu!
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Mặc dù hoàng tuyển khủng bố, nhưng có khá đông vượt qua được. Không giống như bây giờ, để cho người ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, loại sợ hãi không biết này càng làm cho lòng người lạnh ngắt.
Mọi người có thể khẳng định, nguyên nhân cái này tất nhiên là từ cự kính kia, nhưng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ai cũng không rõ.
Dần dần, ngay cả Bán Thần cũng bị ảnh hưởng, lao vào chém giết loạn xạ. Có tên tự đánh một mình, có tên lao vào choảng nhau. Tiếng kêu hoảng sợ như vậy lại nối liền không dứt, tựa hồ mỗi người đều chạy không khỏi kết quả quỷ dị như vậy.
Tiếp đó Ngụy Thần xông lên, liều chết với một bóng đen đi ra từ cự kính.
- Hừ! Giả thần giả quỷ.
Tà Đế hừ lạnh giết tới tấm kính.
Ông!
Ngay lúc Tà Đế đánh tới, một huyết ảnh từ tấm kính bước ra, huyết ảnh vừa ra, huyết khí ngập trời cuồn cuốn chấn giết vô số âm thể.
Tất cả tồn tại vô song phía xa sợ hãi, huyết ảnh, thật sự quá kinh khủng.
- Là ngươi!
Tà Đế nhận ra huyết quang, giận dữ giết tới.
Rầm rầm rầm…
Từng tiếng nổ mạnh vang lên, ngay lúc này, Tà Đế tế ra “Cung Đình Huế” kéo theo cả một quốc gia chiến với huyết ảnh. Hào quang bao hủ đất trời, khí tức vô cùng cường đại rung chuyển, như muốn đánh sập bình đài, đánh sập thương khung.
Lão tổ Thánh Địa, Lão ấu cổ thành, Thiên Ma, Quỷ Đế cũng lâm vào chém giết.
Huyết ảnh kia chính là tồn tại từng diệt Thừa Thiên Hoàng Triều. Mặc dù chỉ là hư ảnh được diễn hoá nhưng nó vẫn áp đảo Tà Đế. Sau ngàn chiêu, Tà Đế bị oanh lui liên tiếp, sắp không chống đỡ được.
....
Hùng biết những tên kia tại sao lại nổi điên như thế, đó là bởi vì cái kính kia có thể đem địch nhân cường đại nhất trong trí nhớ mỗi người sáng tạo ra. Hơn nữa, đó cũng không phải hư ảnh, mà là thực thể có lực sát thương nhất định.
Cái kính kia chính là Tâm Kính, bảo vật vô thượng của Âm Dương giới. Mặt kính như có như không, không ai biết là từ vật gì đúc thành. Bên trong Tâm Kính là một mảnh thiên địa sơ khai, toàn bộ bên trong là Âm Dương nhị khí.
Tâm do kính mà sinh. Chỉ cần nhìn vào đó, Tâm Kính sẽ diễn sinh ra kẻ thù mạnh nhất trong tâm niệm của người nhìn.
Lúc này, Hùng nhìn vào Tâm Kính, chỉ thấy trước mắt đột nhiên có một con rồng bay ra.
Nó chính là Tổ Long bên trong Long Mạch.
Tổ Long cường đại căn bản khó có ai tưởng tượng, cho dù chư thần gặp nó cũng nhượng bộ lui binh.
Không thể không nói, Tâm Kính xác thực cường đại, đem thần sắc, hình ảnh, khí tức của Tổ Long diễn hoá sống động như thật.
Tổ Long tức giận nhìn Hùng, nhưng hắn lại nở nụ cười. Bởi vì hắn biết lão rồng chỉ giả bộ thôi, thực sự lão không muốn giết hắn.
Thân hình khổng lồ của Tổ Long không ngừng run rẩy. Gần kề vài cái hô hấp, Tổ Long liền thình lình tan vỡ, hóa thành vô số điểm sáng rồi tan biến.
Sau đó, một đạo khí tức cường đại tiếp tục xuất hiện, âm dương nhị khí điên cuồng hội tụ như muốn diễn hoá thứ gì đó.
Hùng cười cười mặc kệ Tâm Kính thể hiện. Nó đang muốn diễn hoá Hắc Thiên, đây không phải là tự tìm chết sao?
Oanh oanh oanh!
Âm Dương giới rung chuyển.
Ngay lúc này, một cái bóng xuất hiện, cái bóng này vô cùng mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi. Cái bóng toả ra uy thế ngập trời, trấn áp vạn vực, uy hiếp thương sinh.
Dù chỉ là cái bóng mơ hồ khó thấy rõ mặt, nhưng cái bóng đứng đó khiến toàn bộ Âm Dương giới run rẩy. Cái bóng như đang đứng trên thương thiên đại đạo, dẫm đạp thiên địa dưới chân.
Cái bóng xuất hiện, bất luận tồn tại cường đại như thế nào đều trực tiếp quỳ đến trên mặt đất.
Tà Đế sợ hãi nhìn cái bóng, hắn có nghe chút ít về chiến dịch năm đó.
Thời đại đó, hai bên đánh tới thiên địa băng diệt, thời không xoay ngược, Nguyên giới tan vỡ, luân hồi chảy loạn.
Gần như toàn bộ chúng thần Nguyên giới tham gia chiến dịch đó, nhưng vẫn thất bại.
Sau trận chiến, Hỗn Nguyên Thiên Đế vẫn lạc, thần tướng vô địch chết trận, Chiến Thiên quân đoàn, toàn quân bị diệt.
Một tiếng rắc vang lên.
Sau khi cố gắng diễn sinh ra cái bóng, Tâm Kính nứt toát, vết nứt như mạng nhện lan ra khắp bề mặt. Cái bóng cũng theo đó tan biến.
Hùng thở phào một hơi, cũng may tên đó không tới. Hắn mà tới, cả đám chết chắc, Âm Dương giới cũng bị oanh sập.
Tâm Kính đúng là to gan lớn mật mà, đang yên đang lành, nó lại muốn mô phỏng Hắc Thiên. Kết quả, nó bị thiên phạt oanh hấp hối.
/126
|