Người đàn ông cười, rõ ràng chiều cao hai người tương đương nhưng lại khiến cho đám người Hoàng Địch Linh sinh ra ảo giác bị người đàn ông này nhìn từ trên cao xuống. Ánh mắt anh ta chậm rãi quét qua bảy người nửa đứng nửa nằm kia, gằn từng chữ: “Tôi tới tặng cho các anh một con đường sống!”
Anh ta đi tới đứng giữa mấy người đàn ông, không để ý chuyện mình bị mấy nòng súng vây quanh, nhìn thẳng vào Hoàng Địch Linh.
“Đường sống gì cơ?” Ánh mắt lo lắng của Hoàng Địch Linh liếc nhìn người đàn ông nhàn nhã trước mặt, sự bình tĩnh tự tin của anh ta khiến Hoàng Địch Linh khó chịu.
Anh ta liếc nhìn một lượt, giọng nói vừa chậm vừa trầm: “Đầu hàng Diệp Diễm chỉ còn một con đường chết. Theo tôi, các anh không chỉ có đường sống, còn có thể thực hiện mục tiêu của mình.”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng nhìn thủ lĩnh Hoàng Địch Linh của họ. Hoàng Địch Linh cũng không tin có chuyện tốt như vậy, càng không tin tưởng người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình lại có khả năng như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông này: “Vậy anh nói xem, tình hình bây giờ chúng tôi đã không còn đường để đi, anh sẽ cho chúng tôi đường sống thế nào đây?”
Người đàn ông liếc nhìn hắn: “Chú ý giọng điệu của anh.”
Anh ta giơ tay lên, chậm rãi chỉ về phía sau mọi người.
“Phía Bắc? Vùng đất Zombie?” Hoàng Địch Linh gần như bật cười, nói đầy dữ tợn, “Đó là đường sống mà anh nói?”
Trong nháy mắt, người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh giơ tay lên, động tác ngoài sức tưởng tượng và vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể thấy được, túm lấy cổ áo Hoàng Địch Linh. Lần này mấy người đàn ông bên cạnh lại không giơ súng lên.
“Đúng vậy, đó chính là đường sống mà tôi nói!” Ánh mắt người đàn ông chậm rãi quét qua mặt Hoàng Địch Linh, giọng nói lạnh lẽo như thanh đao xẹt qua, khiến Hoàng Địch Linh không rét mà run, “Nếu như.... Tôi cho các người, khả năng khống chế Zombie?”
Anh ta buông tay ra, Hoàng Địch Linh há hốc miệng thở dốc. Vừa rồi Hoàng Địch Linh chèn ép thủ hạ mình, bây giờ lập tức có người khác chèn ép hắn.
“Khống chế như thế nào?” Bên cạnh có người hỏi.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm: “Khống chế sóng điện não của Zombie. Và chúng ta cũng sắp có một đội quân Zombie làm người ta hoảng sợ.”
“Tại sao anh lại muốn giúp chúng tôi đối phó với Diệp Diễm?” Hoàng Địch Linh đột nhiên hỏi.
Anh ta cười trầm thấp: “Tôi không giúp các anh. Tôi giúp bản thân. Nếu chúng ta có cùng mục tiêu, tại sao không cùng hợp tác?”
Hoàng Địch Linh nói: “Thì ra anh cũng muốn trở thành kẻ thống trị loài người trên đại lục. Sao anh có thể khống chế sóng điện não của Zombie?”
Anh ta híp mắt: “Chuyện này anh đừng quan tâm. Bây giờ các anh lập tức đi theo tôi đến bức tường cao ở phía Bắc. Ba cây số về phía Đông có một cánh cổng, đó là cổng thông giữa hai bên. Các anh giết chết thủ vệ, trốn vào vùng đất Zombie. Tôi sẽ giao cho các anh phương pháp khống chế Zombie. Các anh tập hợp tất tất cả Zombie lại, sau đó chờ hiệu lệnh của tôi.”
Đám người Hoàng Địch Linh không lên tiếng, nhưng không thể cự tuyệt lời đề nghị kì cục mà có phần hấp dẫn này.
“Lão đại! Chúng tôi đi theo anh!” Một người sau lưng Hoàng Địch Linh nói với người đàn ông kia, Hoàng Địch Linh cúi thấp đầu không lên tiếng. Mấy người đàn ông khác cũng gật đầu, coi như đồng ý.
Anh ta gật đầu thỏa mãn: “Tin tưởng tôi. Có lực lượng quân đội Zombie, thâu tóm binh lực của Diệp Diễm, đánh vào Nam Thành không khó chút nào!”
Lời nói của anh ta có vẻ xa xôi như thế, nhưng hết lần này đến lần khác lại tràn đầy tự tin, khiến người ta cảm thấy điều đó là hoàn toàn có thể, khiến người ta dấy lên lòng tin một lần nữa.
“Vâng! Lão đại, chúng tôi theo anh!” Hoàng Địch Linh cắn răng nói, người đàn ông mỉm cười.
Ba người trong đám Hoàng Địch Linh chỉ bị thương nhẹ đỡ bốn người bị thương nặng dưới đất, cầm vũ khí, đứng nghiêm chỉnh trước mặt người đàn ông. Anh ta dường như đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại mỉm cười: “Đúng rồi!”
Đám người Hoàng Địch Linh ngẩn ra nhìn anh ta đi tới trước mặt một người đàn ông bị thương nặng.
“Lần trước ở biên giới Nam Thành, là anh bắn bị thương chân tôi sao?” Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông sắc mặt tái nhợt.
“Tôi...tôi...” Kẻ thương nặng đó kinh hồn bạt vía.
“Ừ, vậy chân của anh cũng không cần giữ nữa.” Người đàn ông cười, cánh tay phải đưa về khớp háng của người đàn ông bị thương nặng.
“AAAAAA!!” Hắn ta kêu lên thê lương thảm thiết, bọn người Hoàng Địch Linh trợn to hai mắt hoảng hồn. Anh ta chỉ dùng một tay mà có thể vặn khớp háng của người đàn ông bị thương nặng, rồi chợt thu tay lại. Người đàn ông bị thương nặng rên la thảm thiết, máu tươi trên đùi như rót, khiến người ta ngờ vực rốt cuộc phần da thịt giữa đùi và bụng của hắn ta còn mấy phần nguyên vẹn?
Tàn bạo như Hoàng Địch Linh cũng không thể lên tiếng ngăn cản.
Bàn tay của anh ta đầm đìa máu. Anh ta mở nắm tay ra, một khối thịt cỡ quả trứng chợt rơi xuống đất. Ánh mắt lạnh như băng của anh ta lướt qua khuôn mặt hoảng sợ của mọi người: “Huề nhau!”
=============
Bầu trời đen kịt. Bên kia chiến trường, tinh thần của mọi người đều phấn chấn. Năm mươi người lính tinh nhuệ đang chờ đợi chỉ đạo của sếp, tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Lúc này Trình Thanh Lam cũng là một trong năm mươi người này. Nhìn về phía bóng đêm đen kịt, Trình Thanh Lam dẫn một phân đội mười người lẻn vào vùng đồi. Theo đội ngũ từ từ đi về phía trước, Trình Thanh Lam càng lúc càng hoang mang bối rối.
Sao lại. . . . . . không có bất cứ tiếng động nào? Tiếng hít thở, tiếng nói, tiếng đạn lên nòng cũng không có? Trình Thanh Lam bỗng nhiên đứng lại.
Đội tiên phong xâm nhập vào trước, đột nhiên ló đầu ra, hai tay ra hiệu không có ai cả. Trình Thanh Lam tăng tốc, chạy vọt về phía sau tòa cao ốc.
Không có ai, chung quanh cũng không có người. Không có chút động tĩnh nào.
Kẻ địch đã chạy mất rồi!
“Chạy rồi?” Diệp Diễm đứng dưới ánh trăng, sắc mặt cực kì khó coi: “Họ có thể chạy đi đâu?”
Trình Thanh Lam không trả lời được, ngẩng đầu chỉ thấy màn đêm đen tĩnh lặng phía trước. Hiển nhiên kẻ địch đã rời khỏi một lúc rồi!
“Sếp! Đinh Nhất truyền tin đến!” An Trì chạy tới, “Biên giới phía Bắc bị đánh lén, kẻ địch giết thủ vệ, vòng qua cổng sắt trốn vào.... vùng đất Zombie!”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam liếc nhìn nhau, thấy trong ánh mắt đối phương là vẻ khó tin.
Bọn chúng không muốn sống nữa ư? Trốn vào vùng đất Zombie?
“Ra lệnh Đinh Nhất bố trí phòng tuyến, cần phải phong tỏa bọn chúng trong vùng đất Zombie!” Diệp Diễm cau mày: “Sao lại trốn vào... vùng đất Zombie?”
Ngay cả Diệp Diễm cũng không thể chắc chắn mình có thể trở ra từ vùng đất Zombie, tại sao họ lại.....?
Hai người lập tức lên xe, dẫn dắt đội ngũ truy kích về phía Bắc.
=============
Đứng trên biên giới phía Bắc một lần nữa, Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy như đã trải qua mấy đời. Trên bức tường cao vắng lặng có mấy vệt máu lớn. Đó là máu của binh sĩ canh giữ cửa sắt bị tàn sát một giờ trước.
Diệp Diễm đứng trước cửa sắt đóng kín mít, không nói một lời.
Cửa sắt này để lại lúc xây bức tường cao. Bởi vì khi đó Diệp Diễm nói, cuối cùng cũng sẽ có một ngày loài người đánh vào vùng đất Zombie, giành lại toàn bộ đại lục.
Trong một đêm, Đinh Nhất đứng ở cạnh cửa sắt, cúi thấp đầu.
“Là tôi tắc trách!” Anh lẳng lặng nói, “Tôi không ngờ bọn chúng lại trốn vào vùng đất Zombie.... Cửa sắt được phong tỏa kịp thời, không có Zombie lọt vào, nhưng tôi không tìm được họ.”
Diệp Diễm lắc đầu: “Không trách anh được. Tôi cũng không ngờ tới!”
Trình Thanh Lam bên cạnh di chuyển ánh mắt từ cửa sắt đầy máu về phía Đinh Nhất, tiện đà liếc nhìn bắp đùi bị thương của anh. Dường như Đinh Nhất cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước mắt nhìn.
Trình Thanh Lam cười - anh không có chuyện gì là tốt rồi!
Diệp Diễm, Trần Giai Tân, Trình Thanh Lam ở biên giới phía Bắc mười ngày. Vùng đất Zombie vẫn yên lặng như cũ. Người sống rơi vào vùng đất Zombie sẽ hấp dẫn bọn Zombie không ngừng tụ tập tới. Muời ngày đủ cho bảy người kia bị gặm tan nát!
Ngày thứ mười, Diệp Diễm cuối cùng cũng tuyên bố cuộc chiến thắng lợi. Toàn quân đều vui mừng, nhưng cũng mặc niệm cho một trăm chín mươi hai chiến sĩ tử trận. Diệp Diễm đưa Trình Thanh Lam trở lại trung tâm.
Trải qua biến cố lần này, tướng sĩ của Diệp Diễm hao tổn rất lớn, điều này làm cho anh suy nghĩ đến ngoài Zombie còn những uy hiếp khác. Vùng đất chết lại đột nhiên xuất hiện hơn mười người.
Cho nên, Diệp Diễm và Trần Giai Tân càng thêm coi trọng việc huấn luyện năng lực tác chiến cho các binh lính, đồng thời cũng bắt tay vào huấn luyện một nhóm sĩ quan có năng lực chỉ huy, tránh dẫn tới cục diện bị tàn sát khi có kẻ địch mạnh xuất hiện.
Đến khi Diệp Diễm hết bận rộn, thoáng cái một tháng đã trôi qua. Trình Thanh Lam cũng đã chỉnh lý nông trường, mỏ quặng đâu ra đấy. Vùng đất chết yên bình trở lại.
Song, cho dù cơ trí như Diệp Diễm cũng không ngờ vùng đất Zombie yên tĩnh phía Bắc đang nổi lên biến cố khổng lồ.
Đồng thời họ cũng không biết, tin tức nơi vùng đất chết cũng bị truyền vào tai kẻ thống trị của Nam Thành.
Thời gian lặng lẽ bước vào tháng chín. Đã hai tháng kể từ lúc Trình Thanh Lam thức tỉnh. Diệp Diễm, Trần Giai Tân, Trình Thanh lặng lẽ rời khỏi trung tâm vùng đất chết, lên đường đi về phía Nam.
======================
Nam Thành.
Hoa Đô ngày xưa của đế quốc, hôm nay là vùng đất trị vì vững chắc, là nơi nương tựa cuối cùng của loài người. Dinh thủ tướng của đế quốc xưa kia hôm nay đã là trụ sở và bộ tư lệnh của thống soái tối cao của loài người đại lục - Tướng quân Cố Đồng.
Ở gian phòng lớn phía nam, một người đàn ông trẻ tuổi đang chắp tay đứng trên ban công. Qua cánh cửa sổ khổng lồ, mặt trời chiếu ánh sáng vàng rực lên người anh ta. Ở cửa sổ của tầng bốn mươi này, trên bầu trời có vô số các loại vật thể bay và các chuyến xe lơ lửng trên không qua lại hối hả chớp nhoáng, thế nhưng không ai có thể nhìn thấy bóng dáng nơi cửa sổ.
Người đàn ông mặc bộ quân trang phẳng phiu, đôi mắt sâu nhìn chúng sinh dưới nhà cao tầng. Anh ta cứ lặng lẽ đứng nơi đó như thể đã đứng ngàn năm.
Bên trong căn phòng phía sau người đàn ông, một luồng sáng chợt lóe lên tựa như pháo hoa rực rỡ, nở bung theo chiều lập thể. Hình chiếu chi tiết của một người đàn ông hiện lên trên không, cao lớn cường tráng, rất sống động.
“Tướng quân!” Anh ta cúi mình báo cáo, “Đồn quan sát tiền phương truyền tin, quân lính lưu vong ở vùng đất chết xảy ra nội chiến, chết gần hai trăm. Có mấy người khác trốn vào vùng đất Zombie.”
Cố tướng quân không xoay người, chỉ im lặng chốc lát rồi nói: “Biết rồi!”
Cảnh vệ trong hình ảnh chi tiết kia chính là cánh tay phải của Cố tướng quân, cũng là chiến hữu từ nhỏ đến lớn của anh ta, con trai của vị thủ tướng trước đây của Đế quốc - Thư Bình Nam. Anh ta thấy Cố tướng quân cũng không có biểu hiện gì, chứng tỏ Cố tướng quân cũng không coi trọng nên báo cáo việc khác: “Tướng quân, tối mai chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thành Lâm mở tiệc, mời ngài tham dự. Ngài xem...”
“Không đi!” Cố tướng quân trả lời dứt khoát.
“Thế nhưng tướng quân, tập đoàn Thành Lâm giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu như không đi...” Thư Bình Nam hơi khó xử.
“Bình Nam, cậu đi đi!” Cố tướng quân chậm rãi xoay người, ánh mắt chăm chú nhìn Thư Bình Nam. “Lần trước nghe cậu nên mới tham gia yến tiệc, không phải khuôn mặt của tôi đã khiến cho mấy người phụ nữ hoảng hốt sao?”
Thư Bình Nam sững lại. Như vậy cũng không sai, thế nhưng mặc dù đám phụ nữ kia hoảng hốt thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng ngài là thống soái trẻ tuổi anh tuấn của loài người đại lục. Sau bữa tiệc lần trước còn có rất nhiều quan to phú hào muốn gả con gái cho ngài. Song Cố tướng quân lại mấy lần lấy cớ, không tham gia hoạt động của xã hội thượng lưu nữa, lần nào cũng để Thư Bình Nam đi.
“Thế nhưng tướng quân, chủ tịch tập đoàn Thành Lâm muốn giới thiệu cháu gái cho ngài...” Thư Bình Nam khẽ cắn răng: “Ngài cũng hai bảy tuổi rồi, mặc dù đại lục còn chưa được thu phục nhưng cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn sao? Nếu vậy thì tướng quân và phu nhân đã mất, sẽ rất lo lắng...”
Ánh mắt của tướng quân Cố Đồng chậm rãi lướt qua Thư Bình Nam, dừng lại ở dòng xe cộ ngoài cửa sổ.
“Cậu nói nghe cũng có lý!” Anh ta nói bình tĩnh: “Nhưng tôi không có hứng thú. Nếu như muốn nối tiếp đời sau, sau này cậu chỉ cần tìm một người phụ nữ đến đây. Tôi sẽ giao hợp với cô ta!”
Thư Bình Nam khẽ cắn răng, huyết mạch của tướng quân sao có thể kế truyền tùy tiện như vậy! Tướng quân trẻ tuổi kiên cường trước mặt lại không bao giờ thay đổi chủ ý. Anh đành chịu, lần sau tìm cơ hội thuyết phục tiếp vậy.
“Thủ lĩnh của quân lính lưu vong tên là Diệp Diễm à?” Cố Đồng chợt nói.
Thư Bình Nam gật đầu: “Là một người đột nhiên xuất hiện vào hai năm trước, đã duy trì sự ổn định của vùng đất chết!”
Cố Đồng gật đầu: “Vậy thì cứ giữ lại. Bao giờ nghiên cứu thuốc cải tạo Zombie thành công thì hãy cải tạo nốt Diệp Diễm và quân lính lưu vong của hắn ta, nhập vào quân đội Zombie. Đại lục, cuối cùng cũng sạch sẽ, không còn loài người bị ô nhiễm nữa.”
Anh ta đi tới đứng giữa mấy người đàn ông, không để ý chuyện mình bị mấy nòng súng vây quanh, nhìn thẳng vào Hoàng Địch Linh.
“Đường sống gì cơ?” Ánh mắt lo lắng của Hoàng Địch Linh liếc nhìn người đàn ông nhàn nhã trước mặt, sự bình tĩnh tự tin của anh ta khiến Hoàng Địch Linh khó chịu.
Anh ta liếc nhìn một lượt, giọng nói vừa chậm vừa trầm: “Đầu hàng Diệp Diễm chỉ còn một con đường chết. Theo tôi, các anh không chỉ có đường sống, còn có thể thực hiện mục tiêu của mình.”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng nhìn thủ lĩnh Hoàng Địch Linh của họ. Hoàng Địch Linh cũng không tin có chuyện tốt như vậy, càng không tin tưởng người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình lại có khả năng như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông này: “Vậy anh nói xem, tình hình bây giờ chúng tôi đã không còn đường để đi, anh sẽ cho chúng tôi đường sống thế nào đây?”
Người đàn ông liếc nhìn hắn: “Chú ý giọng điệu của anh.”
Anh ta giơ tay lên, chậm rãi chỉ về phía sau mọi người.
“Phía Bắc? Vùng đất Zombie?” Hoàng Địch Linh gần như bật cười, nói đầy dữ tợn, “Đó là đường sống mà anh nói?”
Trong nháy mắt, người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh giơ tay lên, động tác ngoài sức tưởng tượng và vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể thấy được, túm lấy cổ áo Hoàng Địch Linh. Lần này mấy người đàn ông bên cạnh lại không giơ súng lên.
“Đúng vậy, đó chính là đường sống mà tôi nói!” Ánh mắt người đàn ông chậm rãi quét qua mặt Hoàng Địch Linh, giọng nói lạnh lẽo như thanh đao xẹt qua, khiến Hoàng Địch Linh không rét mà run, “Nếu như.... Tôi cho các người, khả năng khống chế Zombie?”
Anh ta buông tay ra, Hoàng Địch Linh há hốc miệng thở dốc. Vừa rồi Hoàng Địch Linh chèn ép thủ hạ mình, bây giờ lập tức có người khác chèn ép hắn.
“Khống chế như thế nào?” Bên cạnh có người hỏi.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm: “Khống chế sóng điện não của Zombie. Và chúng ta cũng sắp có một đội quân Zombie làm người ta hoảng sợ.”
“Tại sao anh lại muốn giúp chúng tôi đối phó với Diệp Diễm?” Hoàng Địch Linh đột nhiên hỏi.
Anh ta cười trầm thấp: “Tôi không giúp các anh. Tôi giúp bản thân. Nếu chúng ta có cùng mục tiêu, tại sao không cùng hợp tác?”
Hoàng Địch Linh nói: “Thì ra anh cũng muốn trở thành kẻ thống trị loài người trên đại lục. Sao anh có thể khống chế sóng điện não của Zombie?”
Anh ta híp mắt: “Chuyện này anh đừng quan tâm. Bây giờ các anh lập tức đi theo tôi đến bức tường cao ở phía Bắc. Ba cây số về phía Đông có một cánh cổng, đó là cổng thông giữa hai bên. Các anh giết chết thủ vệ, trốn vào vùng đất Zombie. Tôi sẽ giao cho các anh phương pháp khống chế Zombie. Các anh tập hợp tất tất cả Zombie lại, sau đó chờ hiệu lệnh của tôi.”
Đám người Hoàng Địch Linh không lên tiếng, nhưng không thể cự tuyệt lời đề nghị kì cục mà có phần hấp dẫn này.
“Lão đại! Chúng tôi đi theo anh!” Một người sau lưng Hoàng Địch Linh nói với người đàn ông kia, Hoàng Địch Linh cúi thấp đầu không lên tiếng. Mấy người đàn ông khác cũng gật đầu, coi như đồng ý.
Anh ta gật đầu thỏa mãn: “Tin tưởng tôi. Có lực lượng quân đội Zombie, thâu tóm binh lực của Diệp Diễm, đánh vào Nam Thành không khó chút nào!”
Lời nói của anh ta có vẻ xa xôi như thế, nhưng hết lần này đến lần khác lại tràn đầy tự tin, khiến người ta cảm thấy điều đó là hoàn toàn có thể, khiến người ta dấy lên lòng tin một lần nữa.
“Vâng! Lão đại, chúng tôi theo anh!” Hoàng Địch Linh cắn răng nói, người đàn ông mỉm cười.
Ba người trong đám Hoàng Địch Linh chỉ bị thương nhẹ đỡ bốn người bị thương nặng dưới đất, cầm vũ khí, đứng nghiêm chỉnh trước mặt người đàn ông. Anh ta dường như đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại mỉm cười: “Đúng rồi!”
Đám người Hoàng Địch Linh ngẩn ra nhìn anh ta đi tới trước mặt một người đàn ông bị thương nặng.
“Lần trước ở biên giới Nam Thành, là anh bắn bị thương chân tôi sao?” Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông sắc mặt tái nhợt.
“Tôi...tôi...” Kẻ thương nặng đó kinh hồn bạt vía.
“Ừ, vậy chân của anh cũng không cần giữ nữa.” Người đàn ông cười, cánh tay phải đưa về khớp háng của người đàn ông bị thương nặng.
“AAAAAA!!” Hắn ta kêu lên thê lương thảm thiết, bọn người Hoàng Địch Linh trợn to hai mắt hoảng hồn. Anh ta chỉ dùng một tay mà có thể vặn khớp háng của người đàn ông bị thương nặng, rồi chợt thu tay lại. Người đàn ông bị thương nặng rên la thảm thiết, máu tươi trên đùi như rót, khiến người ta ngờ vực rốt cuộc phần da thịt giữa đùi và bụng của hắn ta còn mấy phần nguyên vẹn?
Tàn bạo như Hoàng Địch Linh cũng không thể lên tiếng ngăn cản.
Bàn tay của anh ta đầm đìa máu. Anh ta mở nắm tay ra, một khối thịt cỡ quả trứng chợt rơi xuống đất. Ánh mắt lạnh như băng của anh ta lướt qua khuôn mặt hoảng sợ của mọi người: “Huề nhau!”
=============
Bầu trời đen kịt. Bên kia chiến trường, tinh thần của mọi người đều phấn chấn. Năm mươi người lính tinh nhuệ đang chờ đợi chỉ đạo của sếp, tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Lúc này Trình Thanh Lam cũng là một trong năm mươi người này. Nhìn về phía bóng đêm đen kịt, Trình Thanh Lam dẫn một phân đội mười người lẻn vào vùng đồi. Theo đội ngũ từ từ đi về phía trước, Trình Thanh Lam càng lúc càng hoang mang bối rối.
Sao lại. . . . . . không có bất cứ tiếng động nào? Tiếng hít thở, tiếng nói, tiếng đạn lên nòng cũng không có? Trình Thanh Lam bỗng nhiên đứng lại.
Đội tiên phong xâm nhập vào trước, đột nhiên ló đầu ra, hai tay ra hiệu không có ai cả. Trình Thanh Lam tăng tốc, chạy vọt về phía sau tòa cao ốc.
Không có ai, chung quanh cũng không có người. Không có chút động tĩnh nào.
Kẻ địch đã chạy mất rồi!
“Chạy rồi?” Diệp Diễm đứng dưới ánh trăng, sắc mặt cực kì khó coi: “Họ có thể chạy đi đâu?”
Trình Thanh Lam không trả lời được, ngẩng đầu chỉ thấy màn đêm đen tĩnh lặng phía trước. Hiển nhiên kẻ địch đã rời khỏi một lúc rồi!
“Sếp! Đinh Nhất truyền tin đến!” An Trì chạy tới, “Biên giới phía Bắc bị đánh lén, kẻ địch giết thủ vệ, vòng qua cổng sắt trốn vào.... vùng đất Zombie!”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam liếc nhìn nhau, thấy trong ánh mắt đối phương là vẻ khó tin.
Bọn chúng không muốn sống nữa ư? Trốn vào vùng đất Zombie?
“Ra lệnh Đinh Nhất bố trí phòng tuyến, cần phải phong tỏa bọn chúng trong vùng đất Zombie!” Diệp Diễm cau mày: “Sao lại trốn vào... vùng đất Zombie?”
Ngay cả Diệp Diễm cũng không thể chắc chắn mình có thể trở ra từ vùng đất Zombie, tại sao họ lại.....?
Hai người lập tức lên xe, dẫn dắt đội ngũ truy kích về phía Bắc.
=============
Đứng trên biên giới phía Bắc một lần nữa, Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy như đã trải qua mấy đời. Trên bức tường cao vắng lặng có mấy vệt máu lớn. Đó là máu của binh sĩ canh giữ cửa sắt bị tàn sát một giờ trước.
Diệp Diễm đứng trước cửa sắt đóng kín mít, không nói một lời.
Cửa sắt này để lại lúc xây bức tường cao. Bởi vì khi đó Diệp Diễm nói, cuối cùng cũng sẽ có một ngày loài người đánh vào vùng đất Zombie, giành lại toàn bộ đại lục.
Trong một đêm, Đinh Nhất đứng ở cạnh cửa sắt, cúi thấp đầu.
“Là tôi tắc trách!” Anh lẳng lặng nói, “Tôi không ngờ bọn chúng lại trốn vào vùng đất Zombie.... Cửa sắt được phong tỏa kịp thời, không có Zombie lọt vào, nhưng tôi không tìm được họ.”
Diệp Diễm lắc đầu: “Không trách anh được. Tôi cũng không ngờ tới!”
Trình Thanh Lam bên cạnh di chuyển ánh mắt từ cửa sắt đầy máu về phía Đinh Nhất, tiện đà liếc nhìn bắp đùi bị thương của anh. Dường như Đinh Nhất cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước mắt nhìn.
Trình Thanh Lam cười - anh không có chuyện gì là tốt rồi!
Diệp Diễm, Trần Giai Tân, Trình Thanh Lam ở biên giới phía Bắc mười ngày. Vùng đất Zombie vẫn yên lặng như cũ. Người sống rơi vào vùng đất Zombie sẽ hấp dẫn bọn Zombie không ngừng tụ tập tới. Muời ngày đủ cho bảy người kia bị gặm tan nát!
Ngày thứ mười, Diệp Diễm cuối cùng cũng tuyên bố cuộc chiến thắng lợi. Toàn quân đều vui mừng, nhưng cũng mặc niệm cho một trăm chín mươi hai chiến sĩ tử trận. Diệp Diễm đưa Trình Thanh Lam trở lại trung tâm.
Trải qua biến cố lần này, tướng sĩ của Diệp Diễm hao tổn rất lớn, điều này làm cho anh suy nghĩ đến ngoài Zombie còn những uy hiếp khác. Vùng đất chết lại đột nhiên xuất hiện hơn mười người.
Cho nên, Diệp Diễm và Trần Giai Tân càng thêm coi trọng việc huấn luyện năng lực tác chiến cho các binh lính, đồng thời cũng bắt tay vào huấn luyện một nhóm sĩ quan có năng lực chỉ huy, tránh dẫn tới cục diện bị tàn sát khi có kẻ địch mạnh xuất hiện.
Đến khi Diệp Diễm hết bận rộn, thoáng cái một tháng đã trôi qua. Trình Thanh Lam cũng đã chỉnh lý nông trường, mỏ quặng đâu ra đấy. Vùng đất chết yên bình trở lại.
Song, cho dù cơ trí như Diệp Diễm cũng không ngờ vùng đất Zombie yên tĩnh phía Bắc đang nổi lên biến cố khổng lồ.
Đồng thời họ cũng không biết, tin tức nơi vùng đất chết cũng bị truyền vào tai kẻ thống trị của Nam Thành.
Thời gian lặng lẽ bước vào tháng chín. Đã hai tháng kể từ lúc Trình Thanh Lam thức tỉnh. Diệp Diễm, Trần Giai Tân, Trình Thanh lặng lẽ rời khỏi trung tâm vùng đất chết, lên đường đi về phía Nam.
======================
Nam Thành.
Hoa Đô ngày xưa của đế quốc, hôm nay là vùng đất trị vì vững chắc, là nơi nương tựa cuối cùng của loài người. Dinh thủ tướng của đế quốc xưa kia hôm nay đã là trụ sở và bộ tư lệnh của thống soái tối cao của loài người đại lục - Tướng quân Cố Đồng.
Ở gian phòng lớn phía nam, một người đàn ông trẻ tuổi đang chắp tay đứng trên ban công. Qua cánh cửa sổ khổng lồ, mặt trời chiếu ánh sáng vàng rực lên người anh ta. Ở cửa sổ của tầng bốn mươi này, trên bầu trời có vô số các loại vật thể bay và các chuyến xe lơ lửng trên không qua lại hối hả chớp nhoáng, thế nhưng không ai có thể nhìn thấy bóng dáng nơi cửa sổ.
Người đàn ông mặc bộ quân trang phẳng phiu, đôi mắt sâu nhìn chúng sinh dưới nhà cao tầng. Anh ta cứ lặng lẽ đứng nơi đó như thể đã đứng ngàn năm.
Bên trong căn phòng phía sau người đàn ông, một luồng sáng chợt lóe lên tựa như pháo hoa rực rỡ, nở bung theo chiều lập thể. Hình chiếu chi tiết của một người đàn ông hiện lên trên không, cao lớn cường tráng, rất sống động.
“Tướng quân!” Anh ta cúi mình báo cáo, “Đồn quan sát tiền phương truyền tin, quân lính lưu vong ở vùng đất chết xảy ra nội chiến, chết gần hai trăm. Có mấy người khác trốn vào vùng đất Zombie.”
Cố tướng quân không xoay người, chỉ im lặng chốc lát rồi nói: “Biết rồi!”
Cảnh vệ trong hình ảnh chi tiết kia chính là cánh tay phải của Cố tướng quân, cũng là chiến hữu từ nhỏ đến lớn của anh ta, con trai của vị thủ tướng trước đây của Đế quốc - Thư Bình Nam. Anh ta thấy Cố tướng quân cũng không có biểu hiện gì, chứng tỏ Cố tướng quân cũng không coi trọng nên báo cáo việc khác: “Tướng quân, tối mai chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thành Lâm mở tiệc, mời ngài tham dự. Ngài xem...”
“Không đi!” Cố tướng quân trả lời dứt khoát.
“Thế nhưng tướng quân, tập đoàn Thành Lâm giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu như không đi...” Thư Bình Nam hơi khó xử.
“Bình Nam, cậu đi đi!” Cố tướng quân chậm rãi xoay người, ánh mắt chăm chú nhìn Thư Bình Nam. “Lần trước nghe cậu nên mới tham gia yến tiệc, không phải khuôn mặt của tôi đã khiến cho mấy người phụ nữ hoảng hốt sao?”
Thư Bình Nam sững lại. Như vậy cũng không sai, thế nhưng mặc dù đám phụ nữ kia hoảng hốt thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng ngài là thống soái trẻ tuổi anh tuấn của loài người đại lục. Sau bữa tiệc lần trước còn có rất nhiều quan to phú hào muốn gả con gái cho ngài. Song Cố tướng quân lại mấy lần lấy cớ, không tham gia hoạt động của xã hội thượng lưu nữa, lần nào cũng để Thư Bình Nam đi.
“Thế nhưng tướng quân, chủ tịch tập đoàn Thành Lâm muốn giới thiệu cháu gái cho ngài...” Thư Bình Nam khẽ cắn răng: “Ngài cũng hai bảy tuổi rồi, mặc dù đại lục còn chưa được thu phục nhưng cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn sao? Nếu vậy thì tướng quân và phu nhân đã mất, sẽ rất lo lắng...”
Ánh mắt của tướng quân Cố Đồng chậm rãi lướt qua Thư Bình Nam, dừng lại ở dòng xe cộ ngoài cửa sổ.
“Cậu nói nghe cũng có lý!” Anh ta nói bình tĩnh: “Nhưng tôi không có hứng thú. Nếu như muốn nối tiếp đời sau, sau này cậu chỉ cần tìm một người phụ nữ đến đây. Tôi sẽ giao hợp với cô ta!”
Thư Bình Nam khẽ cắn răng, huyết mạch của tướng quân sao có thể kế truyền tùy tiện như vậy! Tướng quân trẻ tuổi kiên cường trước mặt lại không bao giờ thay đổi chủ ý. Anh đành chịu, lần sau tìm cơ hội thuyết phục tiếp vậy.
“Thủ lĩnh của quân lính lưu vong tên là Diệp Diễm à?” Cố Đồng chợt nói.
Thư Bình Nam gật đầu: “Là một người đột nhiên xuất hiện vào hai năm trước, đã duy trì sự ổn định của vùng đất chết!”
Cố Đồng gật đầu: “Vậy thì cứ giữ lại. Bao giờ nghiên cứu thuốc cải tạo Zombie thành công thì hãy cải tạo nốt Diệp Diễm và quân lính lưu vong của hắn ta, nhập vào quân đội Zombie. Đại lục, cuối cùng cũng sạch sẽ, không còn loài người bị ô nhiễm nữa.”
/70
|