Trời âm u, nóng lạnh bất thường. Đầu giờ chiều gió lạnh thổi thốc từng cơn. Trình Thanh Lam đành phải khoác áo quân đội của Đinh Nhất ngoài bộ đồ của mình. Khiến cho Đinh Nhất vẫn nhìn cô chăm chú, dáng vẻ rõ ràng muốn đè cô xuống giường. Trình Thanh Lam không thể chọc vào anh. Dưới sự kiềm chế mạnh mẽ, cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, chạy đến một ngõ nhỏ trống trải tập bắn súng.
Đã năm ngày từ khi Hồng lão đại đánh lén căn cứ của Đinh Nhất. Năm ngày này, Đinh Nhất nghiên cứu trang bị trên người Trình Thanh Lam kỹ lưỡng. Giúp đỡ cô học hết cách sử dụng. Tay trái làm thế nào để chuyển đổi giữa súng lục, đạn pháo, ném bom, súng laser. . . Làm thế nào để điều khiển lực ở bộ trảo trên tay phải. Cách sử dụng những vũ khí cắm vào bao da trên đùi. . . . . .
Mấy ngày qua, Trình Thanh Lam xem như cũng thông thạo những điều cơ bản. Nhưng súng ống cũng chẳng giúp được gì. Vốn là cần độ nhanh nhẹn, thông thạo và gan dạ. Chỉ có điều Trình Thanh Lam đã mò mẫm súng được vài ngày. Nên hiện tại cũng tạm cho là một tay non với hỏa lực cực khủng, chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến là được.
Nhưng hai người càng ngày càng mờ ám hơn.
Khi đôi tay mạnh mẽ của Đinh Nhất lướt qua trang bị trên hai tay cô, anh sẽ cầm tay cô lên hôn nhẹ. Khi Đinh Nhất ôm cô trong ngực, dạy cô nhắm bắn mục tiêu cách xa một nghìn mét, đầu lưỡi lại không tự chủ được liếm lên cổ cô. Khi cô khống chế phương hướng của chân không tốt, chuẩn bị đụng đầu vào tường thì Đinh Nhất vươn tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô thật nồng nhiệt.
Cô gần như có ảo giác hai người như thể cặp tình nhân quấn quýt yêu thương đã lâu. Và Đinh Nhất thật sự rất yêu cô.
Thân thể của Đinh Nhất, nụ cười của Đinh Nhất, ánh mắt của Đinh Nhất, sự đụng chạm khiến cô gần như không thể chối từ của Đinh Nhất. Ở niên đại xa lạ, ở nơi đổ nát hoang tàn, trai đơn gái chiếc, anh lại đối xử với cô thân thiết yêu thương. Gần như mỗi ngày đều có giọng nói trong lòng khuyên nhủ cô. Hãy nghe theo đi, từ bỏ đi, hằng đêm hãy kề sát bên Đinh Nhất đi, hưởng thụ sự sung sướng hoan ái của nam nữ đi. . . . . .
Nhưng cô lại kháng cự bản năng. Cô vẫn còn bao nỗi băn khoăn chưa tìm được lời giải đáp. Bản thân lại mắc kẹt ở vùng đất chết đầy nguy hiểm. Và cả việc Đinh Nhất chưa từng nói yêu cô. Nếu hai người quen nhau đã lâu, với việc Đinh Nhất đối xử với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ cho rằng anh ta yêu cô.
Nhưng mỗi khi anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô; khi anh đè nén dục vọng mãnh liệt bị cô đẩy ra, cô thấy được sự mê luyến và dục vọng sâu trong mắt anh. Anh ta chỉ mê luyến cô, chỉ mê luyến mà thôi. Giống như chiếc bánh ngọt ngon lành, bất cứ ai cũng không nhịn được mà muốn ăn nhiều thêm, không nhịn được muốn nuốt ngấu nghiến.
Nhưng sau đó thì sao? Tương lai ở đâu?
Vì thế, cứ như vậy, trong mối quan hệ mập mờ và vô cùng thân thiết, cô vẫn duy trì sự tỉnh táo cuối cùng, kháng cự lại anh. Cô nghĩ, nói không chừng có một ngày cô sẽ từ bỏ, cởi hết quần áo nằm lên giường Đinh Nhất, trầm luân cùng với anh.
Trấn tĩnh mình lại, cô rút khẩu súng laser trên chân trái ra, nhắm vào một ngọn đèn đã sớm tắt trong một căn phòng cách xa khoảng chừng năm trăm mét.
“Súng laser nano không dùng như vậy.” Giọng nói châm chọc xa lạ vang lên. Trình Thanh Lam giật mình vì giọng nói đột ngột đó. Cô xoay người lại chĩa súng vào kẻ kia.
Lại là hai người đàn ông xa lạ. Họ đều cao to điển trai. Một người có gò má cao môi dày, giọng nói lạnh lùng. Người kia có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, không có biểu hiện gì.
“Ai vậy?” Nòng súng trên hai tay Trình Thanh Lam đều nhắm vào hai người. Rõ ràng Đinh Nhất đã bố trí trạm gác ở căn cứ xung quanh. Hai người đàn ông này sao lại có thể lặng lẽ tiến tới đằng sau mình? Trình Thanh Lam nhỏ mồ hôi lạnh.
Người gò má cao hình như không thể nhịn cười: “Tiểu thư, hành động của cô quá chậm, nếu tôi là kẻ địch thì cô đã chết từ lâu rồi.” Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông kia đã ra tay nhanh như chớp. Trình Thanh Lam chỉ thấy hoa mắt. Tay phải đã trống không. Vậy mà người đàn ông kia đã đứng trước mặt cô và cầm khẩu súng của cô trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc nhìn cô.
“Hừ!” Anh ta nói nếu anh ta là kẻ địch của mình? Thế kia còn không phải là kẻ địch sao? Trình Thanh Lam nói năng loạn xị, “Tôi vẫn chưa sử dụng thành thạo.”
“Hãy nhớ lấy, tiểu thư Trình Thanh Lam.” Người đàn ông ném súng trả lại cho cô. Bởi vì “không thành thạo" nên Trình Thanh Lam vươn tay ra không đón được súng, đành phải ngượng nghịu nhặt súng lên. Thật là mất mặt. . . . . .
“Điểm mạnh nhất của chúng ta không phải là vũ khí trang bị khắp người, mà là sự lanh lợi và tốc độ.” Hai người đàn ông cùng đưa tay về phía dưới rốn của mình, “Mà Trình tiểu thư, tôi thấy cô vẫn chưa khám phá được tiềm năng của mình.”
“Rắc rắc rắc!!!” Tiếng máy móc lắp ráp quen thuộc. Trình Thanh Lam che miệng nhìn người họ diễn ra quá trình biến đổi ấn tượng quen thuộc.
Một lát sau, hai người đàn ông đã trang bị hoàn tất. Tương tự với vũ trang của Trình Thanh Lam, nhưng từng loại vũ khí lại khác nhau. Thể tích lớn hơn, chắc chắn hỏa lực cũng mạnh hơn. Người gò má cao chĩa chiếc dao nhọn khổng lồ trên tay phải về phía cô: “Trình Thanh Lam, chúng ta giống nhau.”
“Giống nhau. . . . .” Trình Thanh Lam hỏi, “Rốt cuộc các người là ai?”
Người đàn ông cười: “Là thần, người được ưu ái, cho nên mới có vũ lực mạnh mẽ và tốc độ nhanh nhẹn như vậy.”
“Vậy anh có biết những trang bị của chúng ta đến từ đâu không? Anh là người của thời đại này sao? Anh có biết ai trang bị cho chúng ta những vũ khí này không?” Trình Thanh Lam hỏi.
“Không, tôi sinh năm 2203. Năm 27 tuổi tôi tỉnh giấc đã thấy mình ở vùng đất chết. Còn về phần ai trang bị cải tạo chúng ta? Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết, hiện tại chúng ta là kẻ mạnh nhất ở vùng đất chết.” Anh ta nói, “Được rồi, Trình Thanh Lam, cô có bằng lòng trở về với chúng tôi không?”
Trình Thanh Lam do dự nhìn hai người đàn ông.
“Có muốn cùng chinh phục vùng đất chết không?” Người gò má cao nói đầy kiêu ngạo.
“Chinh phục? Chinh phục thế nào được?” Trình Thanh Lam không khống chế lùi lại một bước nhỏ.
“Chinh phục bằng vũ lực.” Người gò má cao nói, “Có năng lực như vậy, chúng ta đã được định sẵn là vua của vùng đất này.”
Anh điên rồi.
Trình Thanh Lam nói trong lòng. Vùng đất này hỗn loạn vô cùng, lai lịch bản thân không rõ ràng, lại có thể ảo tưởng làm vua!
“Tôi vẫn ở lại đây.” Trình Thanh Lam nói, “Anh cũng thấy đấy, tôi chẳng mạnh mẽ gì cả. Tôi không thích chinh phục người khác, tôi chỉ muốn sống tiếp thôi.”
“Cô gái. . . . . “ Anh ta hừ lạnh, “Chớ vội từ chối, hãy suy xét cẩn thận. Nếu suy nghĩ rõ ràng rồi, hãy tới đường Lan Sĩ ở phía Bắc tìm chúng tôi. Tôi họ Văn.”
Hai người đàn ông biến mất ở cuối ngõ bằng tốc độ choáng váng. Trình Thanh Lam nhìn xung quanh vắng lặng, như thể tất cả những thứ vừa rồi đều là ảo giác của cô.
Thì ra cũng có người giống mình ư? Nhưng lại là những kẻ cuồng chinh phục.
——————————————
Vùng đất chết là dãy đất hẹp trải dài từ tây sang đông. Phía Tây có ba nhánh thế lực của Lâm Uyên, Tạ San, Chu Tân; Phía Đông có Hồng Huân, Chu Tử, Đinh Nhất. Ngoại trừ Đinh Nhất, năm nhánh thế lực còn lại đều nghe lệnh của Diệp Diễm. Diệp Diễm ở tại một bình nguyên chính giữa vùng đất chết.
Trải qua hai năm hỗn chiến, cuối cùng vùng đất chết cũng có sự yên ổn. Thậm chí ở khu vực chính giữa còn xuất hiện một khu chợ nhỏ. Nơi nào có người thì sẽ có vật trao đổi.
Tiền đã mất giá trị từ lâu. Thứ mọi người trao đổi là đồ ăn, vũ khí, động vật và phụ nữ. Ở đây có rất ít phụ nữ. Thường thường cứ cách một khoảng thời gian, Diệp Diễm sẽ bí mật mua phụ nữ từ Nam Thành, chia sẻ cho đàn ông ở vùng đất chết. Nếu không thì đám đàn ông mạnh mẽ này đã nổi loạn từ lâu. Về phần anh ta mua thế nào thì không ai biết được.
Hồng lão đại – Hồng Huân đem theo năm tên thủ hạ, dọc theo con đường rải rác người mua bán, đi đến trước căn nhà trệt kiểu Trung Quốc rộng hơn bốn trăm mét vuông. Nơi này nghe đồn là căn nhà đã được xây dựng từ ba trăm năm trước. Diệp Diễm không thích sống tại tòa thành hoặc nhà cao tầng, mà lại sống ở căn nhà cũ kỹ này.
Hồng Huân và thủ hạ thông qua kiểm tra của thủ vệ ở cửa, được đi vào trong sân qua con đường đá. Họ xuyên qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng lớn nhất.
Hồng Huân ra hiệu cho thủ hạ ở lại còn mình đứng ở cửa. Cửa tự động từ từ mở ra, Hồng Huân ngừng thở bước vào. Cửa tự động đóng lại sau lưng cô ta.
Căn phòng rất đơn giản, không có lưới phòng hộ bằng hồng ngoại, không có trang bị khử độc. Chỉ có một cái bàn dài và vài cái ghế dựa. Nếu không phải trên bàn trải một loạt vũ khí hiện đại thì bạn sẽ nghĩ rằng bạn đã trở về hai trăm năm trước.
“Lão đại!” Hôm nay Hồng Huân mặc quân trang, bịt mặt, nghiêm chỉnh kỷ luật. Không hề giống người phụ nữ tàn nhẫn mà yêu kiều lúc trước.
Người đàn ông đứng trước bàn, cầm trong tay khẩu súng hóa học ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hồng Huân. Chỉ cần một ánh mắt cũng khiến Hồng Huân giết người không ghê tay cảm thấy rét lạnh thấu xương, toàn thân căng thẳng. Những tưởng tượng trong lòng cô ta về thân thể người đàn ông trước mặt này đều biến mất.
Người đàn ông trước mặt là kẻ giết người nhiều nhất, vô tình nhất vùng đất chết. Hồng Huân tự nhủ với bản thân.
“Tôi thỉnh cầu được cấp thêm người.” Hồng Huân nói, “Gần đây vùng đất chết không yên ổn, tôi muốn. . . . . .”
“Tôi nói rồi, đừng gây khó dễ cho Đinh Nhất.” Giọng nói không hề có tình cảm vang lên. Người đàn ông buông súng xuống, chậm rãi tiến đến trước mặt Hồng Huân, nhìn Hồng Huân bằng ánh mắt ép bức, “Hử?”
“Lão đại, tôi không muốn gây khó dễ cho anh ta. Bởi vì anh ta cướp mất người trong tay tôi . . . . . . Lại còn làm quái thú bị thương.” Hồng Huân chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Anh ta đã biết hết rồi ư?! Nếu có thể, cô tình nguyện không bước chân vào căn phòng này.
“Tôi cũng nói rồi, đừng giết loài người nữa.” Bàn tay lạnh lẽo của anh ta từ từ phủ lên cần cổ thô to của Hồng Huân, “Con người ở vùng đất chết đã ít đến thảm thương. Nhất là phụ nữ.”
“Nhưng Lão đại, lai lịch của người phụ nữ kia không rõ ràng. . . . . .” Đoạn sau câu nói của Hồng Huân bị mắt kẹt trong cổ họng. Tay phải của anh ta dần dần siết chặt lại. Thân hình nặng một trăm cân của Hồng Huân lại bị anh nhấc cổ lên dễ dàng. Khuôn mặt mập mạp của Hồng Huân sung huyết đỏ bừng, dần dần trắng bệch. . . . . .
“Báo cáo!” Người người đàn ông cao ngất mặc quân trang đi tới.
“Nói.” Anh ta vẫn chưa buông tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó.
“Người còn sống đã tỉnh lại, nói rằng hung thủ mưu sát Lâm Uyên và Tạ San là một đám người lạ hoắc. Toàn thân họ giống như đã được cải tạo. Trên vai là súng hỏa tiễn, khắp người là vũ khí. Tay phải lắp trảo kim loại hoặc dao nhọn. Hiện giờ không còn manh mối nào khác.” Người mặc quân trang như thể không nhìn thấy Hồng Huân đang hấp hối trong phòng.
Người đàn ông bóp chặt cổ Hồng lão đại rơi vào trầm tư. Hồng Huân trong tay lại vùng vẫy loạn xạ. Anh ta hừ lạnh buông tay ra. Một tiếng động dữ dội vang lên, thân hình khổng lồ của Hồng Huân rơi xuống đất.
“Lão đại! Lão đại!” Tôi biết kẻ giết Lâm Uyên và Tạ San là ai!” Hồng lão đại thở hổn hển, “Là người đàn bà đó, Trình Thanh Lam! Cô ta cũng trang bị khắp người như vậy! Tay phải là trảo kim loại, quái thú còn bị cô ta cào bị thương!”
“Trình. Thanh. Lam?” Nhắc lại cái tên xa lạ này, ánh mắt của người đàn ông hờ hững liếc nhìn người mặc quân trang vừa mới vào cửa, “Đi nói với Đinh Nhất, giao cô gái đó ra đây.”
Hồng Huân vội nói: “Nếu Đinh Nhất không chịu thì làm sao?”
Anh ta cúi đầu nhìn Hồng Huân: “Đinh Nhất là người thông minh, biết giới hạn của tôi ở đâu.” Lại nhìn người mặc quân trang, “Chắc chắn anh ta sẽ giao cô gái kia ra.”
Đã năm ngày từ khi Hồng lão đại đánh lén căn cứ của Đinh Nhất. Năm ngày này, Đinh Nhất nghiên cứu trang bị trên người Trình Thanh Lam kỹ lưỡng. Giúp đỡ cô học hết cách sử dụng. Tay trái làm thế nào để chuyển đổi giữa súng lục, đạn pháo, ném bom, súng laser. . . Làm thế nào để điều khiển lực ở bộ trảo trên tay phải. Cách sử dụng những vũ khí cắm vào bao da trên đùi. . . . . .
Mấy ngày qua, Trình Thanh Lam xem như cũng thông thạo những điều cơ bản. Nhưng súng ống cũng chẳng giúp được gì. Vốn là cần độ nhanh nhẹn, thông thạo và gan dạ. Chỉ có điều Trình Thanh Lam đã mò mẫm súng được vài ngày. Nên hiện tại cũng tạm cho là một tay non với hỏa lực cực khủng, chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến là được.
Nhưng hai người càng ngày càng mờ ám hơn.
Khi đôi tay mạnh mẽ của Đinh Nhất lướt qua trang bị trên hai tay cô, anh sẽ cầm tay cô lên hôn nhẹ. Khi Đinh Nhất ôm cô trong ngực, dạy cô nhắm bắn mục tiêu cách xa một nghìn mét, đầu lưỡi lại không tự chủ được liếm lên cổ cô. Khi cô khống chế phương hướng của chân không tốt, chuẩn bị đụng đầu vào tường thì Đinh Nhất vươn tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô thật nồng nhiệt.
Cô gần như có ảo giác hai người như thể cặp tình nhân quấn quýt yêu thương đã lâu. Và Đinh Nhất thật sự rất yêu cô.
Thân thể của Đinh Nhất, nụ cười của Đinh Nhất, ánh mắt của Đinh Nhất, sự đụng chạm khiến cô gần như không thể chối từ của Đinh Nhất. Ở niên đại xa lạ, ở nơi đổ nát hoang tàn, trai đơn gái chiếc, anh lại đối xử với cô thân thiết yêu thương. Gần như mỗi ngày đều có giọng nói trong lòng khuyên nhủ cô. Hãy nghe theo đi, từ bỏ đi, hằng đêm hãy kề sát bên Đinh Nhất đi, hưởng thụ sự sung sướng hoan ái của nam nữ đi. . . . . .
Nhưng cô lại kháng cự bản năng. Cô vẫn còn bao nỗi băn khoăn chưa tìm được lời giải đáp. Bản thân lại mắc kẹt ở vùng đất chết đầy nguy hiểm. Và cả việc Đinh Nhất chưa từng nói yêu cô. Nếu hai người quen nhau đã lâu, với việc Đinh Nhất đối xử với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ cho rằng anh ta yêu cô.
Nhưng mỗi khi anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô; khi anh đè nén dục vọng mãnh liệt bị cô đẩy ra, cô thấy được sự mê luyến và dục vọng sâu trong mắt anh. Anh ta chỉ mê luyến cô, chỉ mê luyến mà thôi. Giống như chiếc bánh ngọt ngon lành, bất cứ ai cũng không nhịn được mà muốn ăn nhiều thêm, không nhịn được muốn nuốt ngấu nghiến.
Nhưng sau đó thì sao? Tương lai ở đâu?
Vì thế, cứ như vậy, trong mối quan hệ mập mờ và vô cùng thân thiết, cô vẫn duy trì sự tỉnh táo cuối cùng, kháng cự lại anh. Cô nghĩ, nói không chừng có một ngày cô sẽ từ bỏ, cởi hết quần áo nằm lên giường Đinh Nhất, trầm luân cùng với anh.
Trấn tĩnh mình lại, cô rút khẩu súng laser trên chân trái ra, nhắm vào một ngọn đèn đã sớm tắt trong một căn phòng cách xa khoảng chừng năm trăm mét.
“Súng laser nano không dùng như vậy.” Giọng nói châm chọc xa lạ vang lên. Trình Thanh Lam giật mình vì giọng nói đột ngột đó. Cô xoay người lại chĩa súng vào kẻ kia.
Lại là hai người đàn ông xa lạ. Họ đều cao to điển trai. Một người có gò má cao môi dày, giọng nói lạnh lùng. Người kia có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, không có biểu hiện gì.
“Ai vậy?” Nòng súng trên hai tay Trình Thanh Lam đều nhắm vào hai người. Rõ ràng Đinh Nhất đã bố trí trạm gác ở căn cứ xung quanh. Hai người đàn ông này sao lại có thể lặng lẽ tiến tới đằng sau mình? Trình Thanh Lam nhỏ mồ hôi lạnh.
Người gò má cao hình như không thể nhịn cười: “Tiểu thư, hành động của cô quá chậm, nếu tôi là kẻ địch thì cô đã chết từ lâu rồi.” Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông kia đã ra tay nhanh như chớp. Trình Thanh Lam chỉ thấy hoa mắt. Tay phải đã trống không. Vậy mà người đàn ông kia đã đứng trước mặt cô và cầm khẩu súng của cô trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc nhìn cô.
“Hừ!” Anh ta nói nếu anh ta là kẻ địch của mình? Thế kia còn không phải là kẻ địch sao? Trình Thanh Lam nói năng loạn xị, “Tôi vẫn chưa sử dụng thành thạo.”
“Hãy nhớ lấy, tiểu thư Trình Thanh Lam.” Người đàn ông ném súng trả lại cho cô. Bởi vì “không thành thạo" nên Trình Thanh Lam vươn tay ra không đón được súng, đành phải ngượng nghịu nhặt súng lên. Thật là mất mặt. . . . . .
“Điểm mạnh nhất của chúng ta không phải là vũ khí trang bị khắp người, mà là sự lanh lợi và tốc độ.” Hai người đàn ông cùng đưa tay về phía dưới rốn của mình, “Mà Trình tiểu thư, tôi thấy cô vẫn chưa khám phá được tiềm năng của mình.”
“Rắc rắc rắc!!!” Tiếng máy móc lắp ráp quen thuộc. Trình Thanh Lam che miệng nhìn người họ diễn ra quá trình biến đổi ấn tượng quen thuộc.
Một lát sau, hai người đàn ông đã trang bị hoàn tất. Tương tự với vũ trang của Trình Thanh Lam, nhưng từng loại vũ khí lại khác nhau. Thể tích lớn hơn, chắc chắn hỏa lực cũng mạnh hơn. Người gò má cao chĩa chiếc dao nhọn khổng lồ trên tay phải về phía cô: “Trình Thanh Lam, chúng ta giống nhau.”
“Giống nhau. . . . .” Trình Thanh Lam hỏi, “Rốt cuộc các người là ai?”
Người đàn ông cười: “Là thần, người được ưu ái, cho nên mới có vũ lực mạnh mẽ và tốc độ nhanh nhẹn như vậy.”
“Vậy anh có biết những trang bị của chúng ta đến từ đâu không? Anh là người của thời đại này sao? Anh có biết ai trang bị cho chúng ta những vũ khí này không?” Trình Thanh Lam hỏi.
“Không, tôi sinh năm 2203. Năm 27 tuổi tôi tỉnh giấc đã thấy mình ở vùng đất chết. Còn về phần ai trang bị cải tạo chúng ta? Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết, hiện tại chúng ta là kẻ mạnh nhất ở vùng đất chết.” Anh ta nói, “Được rồi, Trình Thanh Lam, cô có bằng lòng trở về với chúng tôi không?”
Trình Thanh Lam do dự nhìn hai người đàn ông.
“Có muốn cùng chinh phục vùng đất chết không?” Người gò má cao nói đầy kiêu ngạo.
“Chinh phục? Chinh phục thế nào được?” Trình Thanh Lam không khống chế lùi lại một bước nhỏ.
“Chinh phục bằng vũ lực.” Người gò má cao nói, “Có năng lực như vậy, chúng ta đã được định sẵn là vua của vùng đất này.”
Anh điên rồi.
Trình Thanh Lam nói trong lòng. Vùng đất này hỗn loạn vô cùng, lai lịch bản thân không rõ ràng, lại có thể ảo tưởng làm vua!
“Tôi vẫn ở lại đây.” Trình Thanh Lam nói, “Anh cũng thấy đấy, tôi chẳng mạnh mẽ gì cả. Tôi không thích chinh phục người khác, tôi chỉ muốn sống tiếp thôi.”
“Cô gái. . . . . “ Anh ta hừ lạnh, “Chớ vội từ chối, hãy suy xét cẩn thận. Nếu suy nghĩ rõ ràng rồi, hãy tới đường Lan Sĩ ở phía Bắc tìm chúng tôi. Tôi họ Văn.”
Hai người đàn ông biến mất ở cuối ngõ bằng tốc độ choáng váng. Trình Thanh Lam nhìn xung quanh vắng lặng, như thể tất cả những thứ vừa rồi đều là ảo giác của cô.
Thì ra cũng có người giống mình ư? Nhưng lại là những kẻ cuồng chinh phục.
——————————————
Vùng đất chết là dãy đất hẹp trải dài từ tây sang đông. Phía Tây có ba nhánh thế lực của Lâm Uyên, Tạ San, Chu Tân; Phía Đông có Hồng Huân, Chu Tử, Đinh Nhất. Ngoại trừ Đinh Nhất, năm nhánh thế lực còn lại đều nghe lệnh của Diệp Diễm. Diệp Diễm ở tại một bình nguyên chính giữa vùng đất chết.
Trải qua hai năm hỗn chiến, cuối cùng vùng đất chết cũng có sự yên ổn. Thậm chí ở khu vực chính giữa còn xuất hiện một khu chợ nhỏ. Nơi nào có người thì sẽ có vật trao đổi.
Tiền đã mất giá trị từ lâu. Thứ mọi người trao đổi là đồ ăn, vũ khí, động vật và phụ nữ. Ở đây có rất ít phụ nữ. Thường thường cứ cách một khoảng thời gian, Diệp Diễm sẽ bí mật mua phụ nữ từ Nam Thành, chia sẻ cho đàn ông ở vùng đất chết. Nếu không thì đám đàn ông mạnh mẽ này đã nổi loạn từ lâu. Về phần anh ta mua thế nào thì không ai biết được.
Hồng lão đại – Hồng Huân đem theo năm tên thủ hạ, dọc theo con đường rải rác người mua bán, đi đến trước căn nhà trệt kiểu Trung Quốc rộng hơn bốn trăm mét vuông. Nơi này nghe đồn là căn nhà đã được xây dựng từ ba trăm năm trước. Diệp Diễm không thích sống tại tòa thành hoặc nhà cao tầng, mà lại sống ở căn nhà cũ kỹ này.
Hồng Huân và thủ hạ thông qua kiểm tra của thủ vệ ở cửa, được đi vào trong sân qua con đường đá. Họ xuyên qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng lớn nhất.
Hồng Huân ra hiệu cho thủ hạ ở lại còn mình đứng ở cửa. Cửa tự động từ từ mở ra, Hồng Huân ngừng thở bước vào. Cửa tự động đóng lại sau lưng cô ta.
Căn phòng rất đơn giản, không có lưới phòng hộ bằng hồng ngoại, không có trang bị khử độc. Chỉ có một cái bàn dài và vài cái ghế dựa. Nếu không phải trên bàn trải một loạt vũ khí hiện đại thì bạn sẽ nghĩ rằng bạn đã trở về hai trăm năm trước.
“Lão đại!” Hôm nay Hồng Huân mặc quân trang, bịt mặt, nghiêm chỉnh kỷ luật. Không hề giống người phụ nữ tàn nhẫn mà yêu kiều lúc trước.
Người đàn ông đứng trước bàn, cầm trong tay khẩu súng hóa học ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hồng Huân. Chỉ cần một ánh mắt cũng khiến Hồng Huân giết người không ghê tay cảm thấy rét lạnh thấu xương, toàn thân căng thẳng. Những tưởng tượng trong lòng cô ta về thân thể người đàn ông trước mặt này đều biến mất.
Người đàn ông trước mặt là kẻ giết người nhiều nhất, vô tình nhất vùng đất chết. Hồng Huân tự nhủ với bản thân.
“Tôi thỉnh cầu được cấp thêm người.” Hồng Huân nói, “Gần đây vùng đất chết không yên ổn, tôi muốn. . . . . .”
“Tôi nói rồi, đừng gây khó dễ cho Đinh Nhất.” Giọng nói không hề có tình cảm vang lên. Người đàn ông buông súng xuống, chậm rãi tiến đến trước mặt Hồng Huân, nhìn Hồng Huân bằng ánh mắt ép bức, “Hử?”
“Lão đại, tôi không muốn gây khó dễ cho anh ta. Bởi vì anh ta cướp mất người trong tay tôi . . . . . . Lại còn làm quái thú bị thương.” Hồng Huân chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Anh ta đã biết hết rồi ư?! Nếu có thể, cô tình nguyện không bước chân vào căn phòng này.
“Tôi cũng nói rồi, đừng giết loài người nữa.” Bàn tay lạnh lẽo của anh ta từ từ phủ lên cần cổ thô to của Hồng Huân, “Con người ở vùng đất chết đã ít đến thảm thương. Nhất là phụ nữ.”
“Nhưng Lão đại, lai lịch của người phụ nữ kia không rõ ràng. . . . . .” Đoạn sau câu nói của Hồng Huân bị mắt kẹt trong cổ họng. Tay phải của anh ta dần dần siết chặt lại. Thân hình nặng một trăm cân của Hồng Huân lại bị anh nhấc cổ lên dễ dàng. Khuôn mặt mập mạp của Hồng Huân sung huyết đỏ bừng, dần dần trắng bệch. . . . . .
“Báo cáo!” Người người đàn ông cao ngất mặc quân trang đi tới.
“Nói.” Anh ta vẫn chưa buông tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó.
“Người còn sống đã tỉnh lại, nói rằng hung thủ mưu sát Lâm Uyên và Tạ San là một đám người lạ hoắc. Toàn thân họ giống như đã được cải tạo. Trên vai là súng hỏa tiễn, khắp người là vũ khí. Tay phải lắp trảo kim loại hoặc dao nhọn. Hiện giờ không còn manh mối nào khác.” Người mặc quân trang như thể không nhìn thấy Hồng Huân đang hấp hối trong phòng.
Người đàn ông bóp chặt cổ Hồng lão đại rơi vào trầm tư. Hồng Huân trong tay lại vùng vẫy loạn xạ. Anh ta hừ lạnh buông tay ra. Một tiếng động dữ dội vang lên, thân hình khổng lồ của Hồng Huân rơi xuống đất.
“Lão đại! Lão đại!” Tôi biết kẻ giết Lâm Uyên và Tạ San là ai!” Hồng lão đại thở hổn hển, “Là người đàn bà đó, Trình Thanh Lam! Cô ta cũng trang bị khắp người như vậy! Tay phải là trảo kim loại, quái thú còn bị cô ta cào bị thương!”
“Trình. Thanh. Lam?” Nhắc lại cái tên xa lạ này, ánh mắt của người đàn ông hờ hững liếc nhìn người mặc quân trang vừa mới vào cửa, “Đi nói với Đinh Nhất, giao cô gái đó ra đây.”
Hồng Huân vội nói: “Nếu Đinh Nhất không chịu thì làm sao?”
Anh ta cúi đầu nhìn Hồng Huân: “Đinh Nhất là người thông minh, biết giới hạn của tôi ở đâu.” Lại nhìn người mặc quân trang, “Chắc chắn anh ta sẽ giao cô gái kia ra.”
/70
|