Chưa bao giờ cô quên được cái ngày mẹ cô bỏ đi. Trời mưa tầm tã, mẹ Linh Nhân xách vali đi ra khỏi nhà. Nước mắt bà rơi rất nhiều khi quay lưng là nhìn thấycô con gái bé bỏng của mình đang khóc thảm thương không cho mẹ đi. Nhưng bà vẫn cứ thế bỏ cô trong nhà tối tăm mù mịt cùng với nỗi sợ vô hình vẫn luôn bám lấy cô cho đến tận bây giờ.. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc như đang an ủi tâm hồn bé nhỏ của cô trong sự sợ hãi…
Gạt đi giọt nước mắt yếu đuối đang lăn trên má, cô chạy xuống nhà bắt taxi đến bệnh viện lớn nhất thành phố. Bước đến bên giường bệnh Linh Nhân khẽ đặt tay lên má người đàn ông nằm trên giường bệnh
- Khi nào anh mới tỉnh lại đây? Anh đã nói sẽ không để em một mình mà... Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ em mà... Vậy sao còn nằm đây, còn không mau tỉnh dậy với em.
Bác sĩ đứng bên cạnh thông báo tình hình sức khỏe của anh cho Linh Nhân nghe. Cô khẽ gật đầu rồi kêu bác sĩ ra ngoài.
Một lúc sau, Tử Thiên bước vào phòng bệnh một cách nhẹ nhàng, Linh Nhân đã ngủ bên người bệnh từ khi nào. Tử Thiên nhìn Linh Nhân bằng ánh mắt giận dữ nghĩ Cô ở đây làm cái gì chứ, tại cô mà nhìn xem anh tôi trở thành cái gì rồi. Cô nghĩ mình cao thượng lắm sao Linh Nhân, tôi sẽ khiến cô giống tôi mất đi người thân yêu nhất. Mất đi tất cả...
Nghĩ đến đây anh đi ra bên ngoài, Bạch Long đang đứng dựa lưng vào tường. Hạo Tử Thiên vẫy tay ý nói đi thôi. Ra đến xe Bạch Long không nhịn được nói.
- Sao mày cố chấp vậy. Linh Nhân cũng đau khổ lắm mà
- Mày nói thì hay lắm, nhân nghĩa lắm vì người nằm trong đó đâu phải người thân yêu của mày.
Bạch Long không nói gì thêm leo lên xe đi về bỏ Tử Thiên ở lại. Tử Thiên cười khẩy một cái rồi cũng nhanh chóng lên xe ra về. Ở một góc tối Hoa Tuyết đã nghe thấy cuộc nói chuyện không nên nghe được.
Hoa Tuyết căn răng... Vậy có nghĩa là sao. Tử Thiên không hề thích Linh Linh Nhân, anh ta muốn hại nó sao.
Hoa Tuyết vốn đi sang nhà Linh Nhân, nhưng bố Linh Nhân nói cô vừa đi ra khỏi nhà. Với tính cách Linh Nhân chắc chắn là đến bệnh viện xem tình hình sức khỏe của anh ấy. Không chần chừ cô chạy xe đến ngày thì vô tình lại nghe được cuộc trò chuyện của Tử Thiên.
Gạt đi giọt nước mắt yếu đuối đang lăn trên má, cô chạy xuống nhà bắt taxi đến bệnh viện lớn nhất thành phố. Bước đến bên giường bệnh Linh Nhân khẽ đặt tay lên má người đàn ông nằm trên giường bệnh
- Khi nào anh mới tỉnh lại đây? Anh đã nói sẽ không để em một mình mà... Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ em mà... Vậy sao còn nằm đây, còn không mau tỉnh dậy với em.
Bác sĩ đứng bên cạnh thông báo tình hình sức khỏe của anh cho Linh Nhân nghe. Cô khẽ gật đầu rồi kêu bác sĩ ra ngoài.
Một lúc sau, Tử Thiên bước vào phòng bệnh một cách nhẹ nhàng, Linh Nhân đã ngủ bên người bệnh từ khi nào. Tử Thiên nhìn Linh Nhân bằng ánh mắt giận dữ nghĩ Cô ở đây làm cái gì chứ, tại cô mà nhìn xem anh tôi trở thành cái gì rồi. Cô nghĩ mình cao thượng lắm sao Linh Nhân, tôi sẽ khiến cô giống tôi mất đi người thân yêu nhất. Mất đi tất cả...
Nghĩ đến đây anh đi ra bên ngoài, Bạch Long đang đứng dựa lưng vào tường. Hạo Tử Thiên vẫy tay ý nói đi thôi. Ra đến xe Bạch Long không nhịn được nói.
- Sao mày cố chấp vậy. Linh Nhân cũng đau khổ lắm mà
- Mày nói thì hay lắm, nhân nghĩa lắm vì người nằm trong đó đâu phải người thân yêu của mày.
Bạch Long không nói gì thêm leo lên xe đi về bỏ Tử Thiên ở lại. Tử Thiên cười khẩy một cái rồi cũng nhanh chóng lên xe ra về. Ở một góc tối Hoa Tuyết đã nghe thấy cuộc nói chuyện không nên nghe được.
Hoa Tuyết căn răng... Vậy có nghĩa là sao. Tử Thiên không hề thích Linh Linh Nhân, anh ta muốn hại nó sao.
Hoa Tuyết vốn đi sang nhà Linh Nhân, nhưng bố Linh Nhân nói cô vừa đi ra khỏi nhà. Với tính cách Linh Nhân chắc chắn là đến bệnh viện xem tình hình sức khỏe của anh ấy. Không chần chừ cô chạy xe đến ngày thì vô tình lại nghe được cuộc trò chuyện của Tử Thiên.
/15
|