Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em
Chương 24 - Chương Xvi: Giết Chết Những Mary Tô Ấy
/27
|
1..
Hách Ngũ Nhất hiện đang công tác ở một nhà xuất bản, mỗi ngày cô ấy phải đọc vô số bản thảo, đọc đến nỗi tẩu hỏa nhập ma liền đến tìm tôi than phiền.
Hách Ngũ Nhất: Chán chết đi được…
Tôi: Không phải sửa bản thảo à?
Hách Ngũ Nhất: Tao đang nói là bản thảo chán chết đi được, nghìn bài như một, đều là tổng tài bá đạo yêu tôi.
Tôi: Độc giả thích đọc truyện như thế.
Hách Ngũ Nhất: Thực ra độc giả cũng chán rồi, nên viết cái gì đó mới mẻ hơn.
Tôi: “Quản đốc bá đạo yêu tôi”?
Hách Ngũ Nhất: Hahahaha, cái này mới.
Tôi: “Hợp đồng tình nhân với chủ thầu lạnh lùng”?
Hách Ngũ Nhất: Trùng sinh – Yêu chủ nhiệm phân xưởng sản xuất?
Tôi: Cưới trước yêu sau – Cô vợ dã man của chàng trợ lý?
Hách Ngũ Nhất nhanh chóng viết xong tóm tắt truyện:
Hắn – đẹp trai nhiều tiền, buông thả, ương ngạnh, là người đàn ông chịu trách nhiệm về sinh kế của cả thôn. Trong buổi triển lãm nông sản của tám thôn trong xã, hắn trúng tiếng sét ái tình với cô. Người nắm quyền sinh quyền sát của cả thôn chỉ bảo vệ một mình cô. Hắn tặng cô chiếc máy cày hàng hiệu số lượng hạn chế mà bao người thèm khát, vung tiền như rác chỉ hòng đổi lấy nụ cười như hoa của cô. Hắn đưa cô đến cánh đồng xem nông dân thu hoạch, chỉ để cô nhớ lại thời quá khứ của mình. Cô trốn tránh, hắn theo đuổi, nhưng họ không thể nào thoát khỏi nhau, hắn đã trúng độc của cô và rất nghiêm trọng.
“Hoàng Bộ Thiết Ngưu, anh chiếm được cơ thể tôi chứ không chiếm được trái tim tôi!” Đôi đồng tử của người đàn ông mờ mịt như bóng đêm, bờ môi mỏng gần trong gang tấc: “Tô Thúy Hoa, tôi không ngại chơi trò chơi cấm kỵ với em…” Cô nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi, một bông hoa sẫm màu nở rộ trên chiếc máy tiện.
Lại một ngày khác, Hách Ngũ Nhất gọi tôi đầy tình cảm rồi gửi cho tôi một đoạn trích:
“Lời nói không nhanh bằng hành động, Nhị hoàng tử cướp lấy cung tên trong tay thị vệ, nổi trận lôi đình, khoảnh khắc mũi tên đâm vào ngực Tứ hoàng tử, sét nổi lên như muốn xé toang bầu trời. Trên gương mặt xinh đẹp của tôi là những vết máu loang lổ, nhìn Tứ ca nằm trong biển máu, gương mặt tôi trắng bệch, hãi hùng đến run rẩy, đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết đầy thê lương: “Không!!!!”
Tôi hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Hách Ngũ Nhất: “Tại sao khi đám con gái đau lòng đến cùng cực đều hét lên một chữ: Không?”
Tôi: “Vậy nên thay bằng chữ gì?”
Hách Ngũ Nhất: “Bình thường những lúc thế này, tao sẽ hét lên là “Ôi mẹ ơi!”
Tôi: “Thảo nào nữ chính không đến lượt mày!”
2. Hách Ngũ Nhất gọi tôi đầy tình cảm phiên bản 2
Hách Ngũ Nhất: Mày có onl không?
Tôi: Yes.
Hách Ngũ Nhất: Tao nhận được một bản thảo, truyện kể về một nữ giang hồ. Nữ chính lập nên một môn phái, tên là Đại Lan Môn.
Tôi: Thì sao?
Hách Ngũ Nhất: Tao thấy cái từ Lan Môn này quen quen, bèn mở từ điển Hán ngữ hiện đại ra tra, suýt nữa bật khóc mày ạ, Lan Môn là một thuật ngữ trong Đông y, chỉ nơi giao nhau giữa đại tràng và ruột non, thế chẳng phải môn phái này là bệnh viện chuyên điều trị về hậu môn với đường ruột à?
3. Hách Ngũ Nhất gọi tôi đầy tình cảm phiên bản 3
Hách Ngũ Nhất: Bản thảo này cực đáng sợ. Là truyện thời Dân quốc. Nam chính là anh rể của nữ chính. Nam chính không hiểu tại sao bản thân lại yêu thương nữ chính rồi không hiểu sao lại bỏ vợ, làm cho bà vợ sinh non. Trên cương vị của người thứ ba, nữ chính ngày nào cũng tìm đến cái chết, cô ta một mặt thấy có lỗi với chị gái nhưng một mặt lại dan díu với anh rể, đây là nội dung gì vậy! Tao rủa nam nữ chính cùng dắt tay nhau đi chết đi, đừng có ở đó làm hại người khác, đúng là kiểu kỹ nữ với chó, sống đến thiên trường địa cửu!
Tôi: Hahahaha!
Hách Ngũ Nhất: Tao quyết định rồi, tao sẽ tự viết một quyển sách, nói về công việc sửa bản thảo của một người làm nghề biên tập vất vả như thế nào. Thế rồi người đó quyết định đi vào thế giới của tiểu thuyết ngôn tình, quyết chí tự thành lập một tổ chức ngầm, chuyên ám sát những đôi cẩu nam nữ chỉ biết yêu đương không màng đến sống chết của người khác. Tao đã đặt xong tên rồi, là “Giết chết những Mary Tô đó.”
4.
Tôi tự lập một diễn đàn trên weixin, đặt tên là “Thiếu nữ không già” rồi add đám bạn thân của mình vào đó để hàng ngày cùng tám cho tiện. Lần trước nhân thông tin về một ngôi sao nam nào đó bị bắt quả tang sau khi đi chơi gái, đám “thiếu nữ” chúng tôi nhiệt tình bình luận về vụ này.
Trưởng phòng: Ôi trời, chẳng phải nó chuyên đóng vai người đàn ông tốt sao, không ngờ lại đi chơi gái!
Tiểu C: Thật xấu xa.
Tôi: Dù là ai đi chăng nữa cũng không thể tha thứ cho hành vi đi chơi gái.
Nữ thần: Thực ra chủ yếu là vì nó không đẹp trai cho lắm!
Tiểu C: Đẹp trai thì có thể tha thứ à?
Nữ thần: Cậu thử tưởng tượng xem, nếu người đó là Ngô Ngạn Tổ…
Tiểu C (đổi giọng ngay lập tức): Chắc chắn là anh ấy bị hãm hại!
Tôi: Ngô Ngạn Tổ mà đi chơi gái thì chắc chắn chỉ là để hiểu hơn về nhân vật. Đúng là người diễn viên hết lòng vì công việc!
Tiểu C: Anh ấy mà đi chơi gái, tớ ngày nào cũng sẽ đến đưa cơm.
Trưởng phòng: Gái nào được anh ấy **** hạnh phúc phải biết! Quỳ xuống cầu xin anh Tổ đến **** em!!!
Nữ thần: Lòng tự trọng của các cậu đi đâu hết rồi???
5.
Đề tài thảo luận hôm nay: Con gái ghét gì nhất?
Hách Ngũ Nhất: Thích một cái váy trên taobao, đang do dự thì bị người ta cướp mất… lại còn là cái cuối cùng.
Tôi: Đúng, cảm giác này thật là sống không bằng chết!
Trưởng phòng: Lần nào tao mua đồ trên taobao cũng đắn đo rất lâu. Chỉ khi lâm vào tình huống này, tao sẽ trả tiền không do dự: khi món hàng đó chỉ còn lại 1 cái.
Tiểu C: Tớ ghét nhất đàn ông nói không giữ lời!
Tôi (ngửi thấy mùi mờ ám): Chàng nhà cậu sao à?
Tiểu C: Lão ấy đã hứa sẽ đi du lịch với tớ vào kỳ nghỉ đông, đã hứa chắc nịch là như thế rồi. Vậy mà gần đến ngày lão ta lại dám thất hứa, nói dối tớ là trong nhà có việc, kết quả bị tớ phát hiện thực ra lão đi bệnh viện với bạn!!!
Hách Ngũ Nhất: Đi bệnh viện? Bạn anh ta bị sao thế? Nam hay nữ? Đừng nói là bệnh viện phụ sản nhá…?
Tiểu C: Xì, lão ấy dám? Người đó đi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ! Lão nhà tớ đi cùng với người ta, người ta làm phẫu thuật cắt mí.
Tôi: Hhahahahahahahahaha
Tiểu C: Thế có phải hâm dở không? Đàn ông đàn ang ba mươi đến nơi rồi còn đi cắt mí làm khỉ gió gì? Lại còn nói là có ông thầy bói nổi tiếng lắm bảo đôi mắt một mí của anh ta che mất đường tài lộc.
Trưởng phòng: Ông thầy đấy chắc là nhân viên của bệnh viện thẩm mỹ kia rồi. Hahaha!
Hách Ngũ Nhất: Anh ta làm ở bệnh viện nào thế? Có tốt không? Mấy ngày hết sưng? Tổng thiệt hại là bao nhiêu?
Tiểu C: Cậu đừng đi lạc đề.
Nữ thần: Thực ra các cậu đều nhầm lẫn, con gái ghét nhất đầu tiên phải kể đến người yêu cũ của bạn trai/chồng.
Trưởng phòng, tiểu C, Hách Ngũ Nhất (đồng thanh): Chuẩn luôn!!!!
Hách Ngũ Nhất: Sinh vật bị ghét nhất trên đời này là loại bạn gái đã hết tình rồi mà cứ dây dưa mãi.
Tiểu C: Tớ với lão nhà tớ mới lấy nhau được mấy ngày, hai giờ đêm bạn gái cũ của lão nhắn tin, nói dạo này buồn lắm, chẳng ngủ được.
Hách Ngũ Nhất: Lão nhà cậu trả lời thế nào?
Tiểu C: Lão quẳng luôn điện thoại cho tớ, tớ trả lời: Liên quan gì đến tôi?
6.
Trước kia hồi còn đi học, trưởng phòng thường xuyên thuê truyện ngôn tình về đọc. Lúc trước gần trường tôi có một hiệu chuyên cho thuê sách truyện, trên giá sách chất đầy những cuốn có bìa là tiểu thuyết ngôn tình dành cho tuổi thiếu nữ của Đài Loan. Sau đó lên đại học, đa số mọi người đều có máy tính, cô ấy vẫn lên mạng down tiểu thuyết về đọc. Trong máy tính của cô ấy có 2 file txt, đặt tên là “Nhân ảnh txt thư viện”. một hôm tôi phát hiện cô ấy bắt đầu viết tiểu thuyết. Hỏi tại sao, cô ấy trả lời:
Tao nhắn tin cho một tác giả trên mạng, tao bảo bà ấy rằng nam thứ không nên như thế, mà phải thế này thế kia, nam chính với nữ chính phải thế này thế kia, con gái phải thế này… Tác giả bảo tao: Im đi, you can you up. Tao nghĩ bụng: Đậu má, thế thì tôi sẽ up cho bà xem!
Cứ thế, trưởng phòng bước vào con đường viết tiểu thuyết trên mạng. Chúng tôi hết lòng ủng hộ. Ngày bắt đầu đào hố, cô ấy bắt đám bạn cùng phòng chúng tôi phải mời cô ấy một bữa. Ăn xong về phòng, cô ấy tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi bật máy tính lên, chúng tôi nín thở, không dám quấy rầy tác giả. Một lát sau phát hiện người này vẫn đang xem chương trình văn nghệ tổng hợp, tôi nổi giận: “Trưởng phòng, không phải mày bảo đi viết truyện sao?”
“Tao đang tìm cảm hứng, xem xong tập này rồi viết.”
Thôi được! Nhưng không, xem xong văn nghệ tổng hợp, cô ấy lại lướt taobao.
“Trưởng phòng, mày bảo đi viết truyện cơ mà?”
“Tao tiêu hết tiền trong thẻ rồi viết, đây gọi là đập nồi dìm thuyền.”
Thôi được! Nhưng không, lướt taobao xong, cô ấy nằm thẳng cẳng đi ngủ.
“Trưởng phòng, mày bảo đi viết truyện cơ mà?”
“Hôm nay tao ngủ sớm, mai dậy sớm viết sau!”
Thế là cô ấy ngủ đến tận giữa trưa hôm sau.
Bốn năm đại học, trưởng phòng không viết nổi một trang truyện nào. Khổ nỗi mẹ cô ấy không biết chuyện con gái lười biếng của mình, gặp ai cũng bảo: “Con gái tôi học khoa tiếng Trung, là tác giả cơ đấy!”
Người ta khen giỏi rồi hỏi lệnh thiên kim nhà chị viết sách gì để tôi tìm đọc.
Mẹ của trưởng phòng nói: “Con gái tôi khiêm tốn, không cho tôi nói mà chị cũng đừng nói với ai nhé, tôi sợ nó không vui!”
Cả bốn năm đại học, tôi bị trưởng phòng lừa mất toi vô số bữa cơm, mà lần nào nó dùng chiêu này cũng thành công mới đáng ghét chứ!
Đến lúc tôi viết truyện, nhà tôi thường xuyên xuất hiện cảnh tượng này:
Lão F: “Đêm nay em có phải viết bài không?”
Tôi: “Có, nhưng em đang đói quá!”
“Muốn ăn gì?”
“Lẩu.”
“Buổi tối ai lại ăn lẩu?”
“Nhưng phải ăn no mới có sức viết bài chứ, em còn phải thức đêm nữa kìa!”
“Thôi được.”
Lão F thỏa hiệp, nửa đêm đưa tôi ra ngoài ăn uống. Tôi ăn no căng bụng, hài lòng về nhà nằm ngủ.
“Em bảo phải thức đêm cơ mà?”
“Ây da, hôm nay muộn quá rồi, em ngủ sớm để mai dậy sớm viết cũng được.”
Chắc chắn hôm sau tôi sẽ ngủ đến giữa trưa.
Người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “Anh không bao giờ tin vào lời hứa nhăng hứa cuội của em nữa!”
7.
Các bạn gái nhắn tin cho tôi qua Weibo, khen lão F lên tận trời, rồi khen tôi là “cô gái mạnh mẽ như tháp Eiffel ở Paris”. Tôi tự động cắt đi những câu khen lão F, chỉ đọc cho lão nghe mấy câu khen ngợi tôi. Nghe xong, lão hỏi tôi bằng giọng rất chân thành: “Người ta khen em giống tháp Eiffel là vì… em nặng như nó à?”
Đậu má, khen thế là vì em mạnh mẽ ông anh ạ!
8.
Tôi đăng status trên weibo “Tuy tôi suốt ngày nói chuyện yêu đương nhăng nhít nhưng phải nói thật, tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, nó chỉ là hoa trên gấm chứ không phải cọng rơm cứu mạng. Ngoài có bề ngoài xinh đẹp khiến cho đàn ông yêu thương, các cô gái chẳng phải nên chăm chỉ học tập, không ngừng trưởng thành, gia tăng trí tuệ và sự khéo léo để khẳng định giá trị của bản thân hay sao? Phóng tầm mắt ra xa một chút, thế giới này rộng lớn hơn bạn tưởng tượng nhiều, bạn cùng với người bạn yêu nên cùng nhau ngắm nhìn trời đất rộng lớn này, chứ không phải ấp ủ sưởi ấm cho nhau.”
Tôi cảm thấy mình nói rất đúng, rất có đạo lý và đầy trí tuệ. Đọc cho lão F nghe, lão gật đầu với vẻ rất không hài lòng: “Hóa ra anh chỉ là hoa trên gấm thôi à????”
9.
Người nào đó còn rất nhiều chuyện không hài lòng. Lão luôn miệng nói nhất quyết không đọc mấy thứ tôi viết, chê tôi viết khác người. Nhưng người này lại không kiềm chế được tính tò mò của mình. Mỗi lần tôi lạch cạch gõ bàn phím, lão liền bưng tách trà, giả vờ vô ý ngồi xuống bên cạnh tôi. Mỗi lần viết đến chuyện vui tôi liền bật cười, lão tỏ ra khinh bỉ, hỏi: “Lại viết vớ vẩn gì thế?”
Tôi: “Em nhớ lại hôm chúng ta trở thành bạn cùng bàn. Em chạy đến ngồi xuống cạnh anh, thấy anh đang nghe nhạc, em hỏi anh nghe nhạc gì, anh hậm hực nói là Beatles với bộ mặt rất khinh bỉ.”
Lão: “Anh nói là The Beatles.”
Tôi: “Cũng như nhau cả mà.”
Lão: “Không như nhau đâu. Viết văn là phải viết cẩn thận.”
Tôi: “Vâng vâng vâng!”
Lão: “Mười lăm tuổi chúng tôi ngồi cùng bàn… Chỗ này sai rồi. Tháng 9 bọn mình mới khai giảng, năm đó em đã 16 rồi.”
Tôi: “…”
Hôm qua lão xem tôi viết mục lục, cực kỳ bất mãn: “Tại sao sách viết về anh, mà chữ ‘thương mến’ duy nhất lại để viết về Hách Ngũ Nhất?”
“Anh tự kỷ vừa thôi, ai bảo anh sách này viết về anh hả?”
“Chẳng lẽ không phải viết về anh sao?”
“Viết về tuổi trẻ của em!”
“Tuổi trẻ của em không phải là anh à?”
Tôi quả thật không còn gì để nói.
Hách Ngũ Nhất hiện đang công tác ở một nhà xuất bản, mỗi ngày cô ấy phải đọc vô số bản thảo, đọc đến nỗi tẩu hỏa nhập ma liền đến tìm tôi than phiền.
Hách Ngũ Nhất: Chán chết đi được…
Tôi: Không phải sửa bản thảo à?
Hách Ngũ Nhất: Tao đang nói là bản thảo chán chết đi được, nghìn bài như một, đều là tổng tài bá đạo yêu tôi.
Tôi: Độc giả thích đọc truyện như thế.
Hách Ngũ Nhất: Thực ra độc giả cũng chán rồi, nên viết cái gì đó mới mẻ hơn.
Tôi: “Quản đốc bá đạo yêu tôi”?
Hách Ngũ Nhất: Hahahaha, cái này mới.
Tôi: “Hợp đồng tình nhân với chủ thầu lạnh lùng”?
Hách Ngũ Nhất: Trùng sinh – Yêu chủ nhiệm phân xưởng sản xuất?
Tôi: Cưới trước yêu sau – Cô vợ dã man của chàng trợ lý?
Hách Ngũ Nhất nhanh chóng viết xong tóm tắt truyện:
Hắn – đẹp trai nhiều tiền, buông thả, ương ngạnh, là người đàn ông chịu trách nhiệm về sinh kế của cả thôn. Trong buổi triển lãm nông sản của tám thôn trong xã, hắn trúng tiếng sét ái tình với cô. Người nắm quyền sinh quyền sát của cả thôn chỉ bảo vệ một mình cô. Hắn tặng cô chiếc máy cày hàng hiệu số lượng hạn chế mà bao người thèm khát, vung tiền như rác chỉ hòng đổi lấy nụ cười như hoa của cô. Hắn đưa cô đến cánh đồng xem nông dân thu hoạch, chỉ để cô nhớ lại thời quá khứ của mình. Cô trốn tránh, hắn theo đuổi, nhưng họ không thể nào thoát khỏi nhau, hắn đã trúng độc của cô và rất nghiêm trọng.
“Hoàng Bộ Thiết Ngưu, anh chiếm được cơ thể tôi chứ không chiếm được trái tim tôi!” Đôi đồng tử của người đàn ông mờ mịt như bóng đêm, bờ môi mỏng gần trong gang tấc: “Tô Thúy Hoa, tôi không ngại chơi trò chơi cấm kỵ với em…” Cô nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi, một bông hoa sẫm màu nở rộ trên chiếc máy tiện.
Lại một ngày khác, Hách Ngũ Nhất gọi tôi đầy tình cảm rồi gửi cho tôi một đoạn trích:
“Lời nói không nhanh bằng hành động, Nhị hoàng tử cướp lấy cung tên trong tay thị vệ, nổi trận lôi đình, khoảnh khắc mũi tên đâm vào ngực Tứ hoàng tử, sét nổi lên như muốn xé toang bầu trời. Trên gương mặt xinh đẹp của tôi là những vết máu loang lổ, nhìn Tứ ca nằm trong biển máu, gương mặt tôi trắng bệch, hãi hùng đến run rẩy, đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết đầy thê lương: “Không!!!!”
Tôi hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Hách Ngũ Nhất: “Tại sao khi đám con gái đau lòng đến cùng cực đều hét lên một chữ: Không?”
Tôi: “Vậy nên thay bằng chữ gì?”
Hách Ngũ Nhất: “Bình thường những lúc thế này, tao sẽ hét lên là “Ôi mẹ ơi!”
Tôi: “Thảo nào nữ chính không đến lượt mày!”
2. Hách Ngũ Nhất gọi tôi đầy tình cảm phiên bản 2
Hách Ngũ Nhất: Mày có onl không?
Tôi: Yes.
Hách Ngũ Nhất: Tao nhận được một bản thảo, truyện kể về một nữ giang hồ. Nữ chính lập nên một môn phái, tên là Đại Lan Môn.
Tôi: Thì sao?
Hách Ngũ Nhất: Tao thấy cái từ Lan Môn này quen quen, bèn mở từ điển Hán ngữ hiện đại ra tra, suýt nữa bật khóc mày ạ, Lan Môn là một thuật ngữ trong Đông y, chỉ nơi giao nhau giữa đại tràng và ruột non, thế chẳng phải môn phái này là bệnh viện chuyên điều trị về hậu môn với đường ruột à?
3. Hách Ngũ Nhất gọi tôi đầy tình cảm phiên bản 3
Hách Ngũ Nhất: Bản thảo này cực đáng sợ. Là truyện thời Dân quốc. Nam chính là anh rể của nữ chính. Nam chính không hiểu tại sao bản thân lại yêu thương nữ chính rồi không hiểu sao lại bỏ vợ, làm cho bà vợ sinh non. Trên cương vị của người thứ ba, nữ chính ngày nào cũng tìm đến cái chết, cô ta một mặt thấy có lỗi với chị gái nhưng một mặt lại dan díu với anh rể, đây là nội dung gì vậy! Tao rủa nam nữ chính cùng dắt tay nhau đi chết đi, đừng có ở đó làm hại người khác, đúng là kiểu kỹ nữ với chó, sống đến thiên trường địa cửu!
Tôi: Hahahaha!
Hách Ngũ Nhất: Tao quyết định rồi, tao sẽ tự viết một quyển sách, nói về công việc sửa bản thảo của một người làm nghề biên tập vất vả như thế nào. Thế rồi người đó quyết định đi vào thế giới của tiểu thuyết ngôn tình, quyết chí tự thành lập một tổ chức ngầm, chuyên ám sát những đôi cẩu nam nữ chỉ biết yêu đương không màng đến sống chết của người khác. Tao đã đặt xong tên rồi, là “Giết chết những Mary Tô đó.”
4.
Tôi tự lập một diễn đàn trên weixin, đặt tên là “Thiếu nữ không già” rồi add đám bạn thân của mình vào đó để hàng ngày cùng tám cho tiện. Lần trước nhân thông tin về một ngôi sao nam nào đó bị bắt quả tang sau khi đi chơi gái, đám “thiếu nữ” chúng tôi nhiệt tình bình luận về vụ này.
Trưởng phòng: Ôi trời, chẳng phải nó chuyên đóng vai người đàn ông tốt sao, không ngờ lại đi chơi gái!
Tiểu C: Thật xấu xa.
Tôi: Dù là ai đi chăng nữa cũng không thể tha thứ cho hành vi đi chơi gái.
Nữ thần: Thực ra chủ yếu là vì nó không đẹp trai cho lắm!
Tiểu C: Đẹp trai thì có thể tha thứ à?
Nữ thần: Cậu thử tưởng tượng xem, nếu người đó là Ngô Ngạn Tổ…
Tiểu C (đổi giọng ngay lập tức): Chắc chắn là anh ấy bị hãm hại!
Tôi: Ngô Ngạn Tổ mà đi chơi gái thì chắc chắn chỉ là để hiểu hơn về nhân vật. Đúng là người diễn viên hết lòng vì công việc!
Tiểu C: Anh ấy mà đi chơi gái, tớ ngày nào cũng sẽ đến đưa cơm.
Trưởng phòng: Gái nào được anh ấy **** hạnh phúc phải biết! Quỳ xuống cầu xin anh Tổ đến **** em!!!
Nữ thần: Lòng tự trọng của các cậu đi đâu hết rồi???
5.
Đề tài thảo luận hôm nay: Con gái ghét gì nhất?
Hách Ngũ Nhất: Thích một cái váy trên taobao, đang do dự thì bị người ta cướp mất… lại còn là cái cuối cùng.
Tôi: Đúng, cảm giác này thật là sống không bằng chết!
Trưởng phòng: Lần nào tao mua đồ trên taobao cũng đắn đo rất lâu. Chỉ khi lâm vào tình huống này, tao sẽ trả tiền không do dự: khi món hàng đó chỉ còn lại 1 cái.
Tiểu C: Tớ ghét nhất đàn ông nói không giữ lời!
Tôi (ngửi thấy mùi mờ ám): Chàng nhà cậu sao à?
Tiểu C: Lão ấy đã hứa sẽ đi du lịch với tớ vào kỳ nghỉ đông, đã hứa chắc nịch là như thế rồi. Vậy mà gần đến ngày lão ta lại dám thất hứa, nói dối tớ là trong nhà có việc, kết quả bị tớ phát hiện thực ra lão đi bệnh viện với bạn!!!
Hách Ngũ Nhất: Đi bệnh viện? Bạn anh ta bị sao thế? Nam hay nữ? Đừng nói là bệnh viện phụ sản nhá…?
Tiểu C: Xì, lão ấy dám? Người đó đi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ! Lão nhà tớ đi cùng với người ta, người ta làm phẫu thuật cắt mí.
Tôi: Hhahahahahahahahaha
Tiểu C: Thế có phải hâm dở không? Đàn ông đàn ang ba mươi đến nơi rồi còn đi cắt mí làm khỉ gió gì? Lại còn nói là có ông thầy bói nổi tiếng lắm bảo đôi mắt một mí của anh ta che mất đường tài lộc.
Trưởng phòng: Ông thầy đấy chắc là nhân viên của bệnh viện thẩm mỹ kia rồi. Hahaha!
Hách Ngũ Nhất: Anh ta làm ở bệnh viện nào thế? Có tốt không? Mấy ngày hết sưng? Tổng thiệt hại là bao nhiêu?
Tiểu C: Cậu đừng đi lạc đề.
Nữ thần: Thực ra các cậu đều nhầm lẫn, con gái ghét nhất đầu tiên phải kể đến người yêu cũ của bạn trai/chồng.
Trưởng phòng, tiểu C, Hách Ngũ Nhất (đồng thanh): Chuẩn luôn!!!!
Hách Ngũ Nhất: Sinh vật bị ghét nhất trên đời này là loại bạn gái đã hết tình rồi mà cứ dây dưa mãi.
Tiểu C: Tớ với lão nhà tớ mới lấy nhau được mấy ngày, hai giờ đêm bạn gái cũ của lão nhắn tin, nói dạo này buồn lắm, chẳng ngủ được.
Hách Ngũ Nhất: Lão nhà cậu trả lời thế nào?
Tiểu C: Lão quẳng luôn điện thoại cho tớ, tớ trả lời: Liên quan gì đến tôi?
6.
Trước kia hồi còn đi học, trưởng phòng thường xuyên thuê truyện ngôn tình về đọc. Lúc trước gần trường tôi có một hiệu chuyên cho thuê sách truyện, trên giá sách chất đầy những cuốn có bìa là tiểu thuyết ngôn tình dành cho tuổi thiếu nữ của Đài Loan. Sau đó lên đại học, đa số mọi người đều có máy tính, cô ấy vẫn lên mạng down tiểu thuyết về đọc. Trong máy tính của cô ấy có 2 file txt, đặt tên là “Nhân ảnh txt thư viện”. một hôm tôi phát hiện cô ấy bắt đầu viết tiểu thuyết. Hỏi tại sao, cô ấy trả lời:
Tao nhắn tin cho một tác giả trên mạng, tao bảo bà ấy rằng nam thứ không nên như thế, mà phải thế này thế kia, nam chính với nữ chính phải thế này thế kia, con gái phải thế này… Tác giả bảo tao: Im đi, you can you up. Tao nghĩ bụng: Đậu má, thế thì tôi sẽ up cho bà xem!
Cứ thế, trưởng phòng bước vào con đường viết tiểu thuyết trên mạng. Chúng tôi hết lòng ủng hộ. Ngày bắt đầu đào hố, cô ấy bắt đám bạn cùng phòng chúng tôi phải mời cô ấy một bữa. Ăn xong về phòng, cô ấy tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi bật máy tính lên, chúng tôi nín thở, không dám quấy rầy tác giả. Một lát sau phát hiện người này vẫn đang xem chương trình văn nghệ tổng hợp, tôi nổi giận: “Trưởng phòng, không phải mày bảo đi viết truyện sao?”
“Tao đang tìm cảm hứng, xem xong tập này rồi viết.”
Thôi được! Nhưng không, xem xong văn nghệ tổng hợp, cô ấy lại lướt taobao.
“Trưởng phòng, mày bảo đi viết truyện cơ mà?”
“Tao tiêu hết tiền trong thẻ rồi viết, đây gọi là đập nồi dìm thuyền.”
Thôi được! Nhưng không, lướt taobao xong, cô ấy nằm thẳng cẳng đi ngủ.
“Trưởng phòng, mày bảo đi viết truyện cơ mà?”
“Hôm nay tao ngủ sớm, mai dậy sớm viết sau!”
Thế là cô ấy ngủ đến tận giữa trưa hôm sau.
Bốn năm đại học, trưởng phòng không viết nổi một trang truyện nào. Khổ nỗi mẹ cô ấy không biết chuyện con gái lười biếng của mình, gặp ai cũng bảo: “Con gái tôi học khoa tiếng Trung, là tác giả cơ đấy!”
Người ta khen giỏi rồi hỏi lệnh thiên kim nhà chị viết sách gì để tôi tìm đọc.
Mẹ của trưởng phòng nói: “Con gái tôi khiêm tốn, không cho tôi nói mà chị cũng đừng nói với ai nhé, tôi sợ nó không vui!”
Cả bốn năm đại học, tôi bị trưởng phòng lừa mất toi vô số bữa cơm, mà lần nào nó dùng chiêu này cũng thành công mới đáng ghét chứ!
Đến lúc tôi viết truyện, nhà tôi thường xuyên xuất hiện cảnh tượng này:
Lão F: “Đêm nay em có phải viết bài không?”
Tôi: “Có, nhưng em đang đói quá!”
“Muốn ăn gì?”
“Lẩu.”
“Buổi tối ai lại ăn lẩu?”
“Nhưng phải ăn no mới có sức viết bài chứ, em còn phải thức đêm nữa kìa!”
“Thôi được.”
Lão F thỏa hiệp, nửa đêm đưa tôi ra ngoài ăn uống. Tôi ăn no căng bụng, hài lòng về nhà nằm ngủ.
“Em bảo phải thức đêm cơ mà?”
“Ây da, hôm nay muộn quá rồi, em ngủ sớm để mai dậy sớm viết cũng được.”
Chắc chắn hôm sau tôi sẽ ngủ đến giữa trưa.
Người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “Anh không bao giờ tin vào lời hứa nhăng hứa cuội của em nữa!”
7.
Các bạn gái nhắn tin cho tôi qua Weibo, khen lão F lên tận trời, rồi khen tôi là “cô gái mạnh mẽ như tháp Eiffel ở Paris”. Tôi tự động cắt đi những câu khen lão F, chỉ đọc cho lão nghe mấy câu khen ngợi tôi. Nghe xong, lão hỏi tôi bằng giọng rất chân thành: “Người ta khen em giống tháp Eiffel là vì… em nặng như nó à?”
Đậu má, khen thế là vì em mạnh mẽ ông anh ạ!
8.
Tôi đăng status trên weibo “Tuy tôi suốt ngày nói chuyện yêu đương nhăng nhít nhưng phải nói thật, tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, nó chỉ là hoa trên gấm chứ không phải cọng rơm cứu mạng. Ngoài có bề ngoài xinh đẹp khiến cho đàn ông yêu thương, các cô gái chẳng phải nên chăm chỉ học tập, không ngừng trưởng thành, gia tăng trí tuệ và sự khéo léo để khẳng định giá trị của bản thân hay sao? Phóng tầm mắt ra xa một chút, thế giới này rộng lớn hơn bạn tưởng tượng nhiều, bạn cùng với người bạn yêu nên cùng nhau ngắm nhìn trời đất rộng lớn này, chứ không phải ấp ủ sưởi ấm cho nhau.”
Tôi cảm thấy mình nói rất đúng, rất có đạo lý và đầy trí tuệ. Đọc cho lão F nghe, lão gật đầu với vẻ rất không hài lòng: “Hóa ra anh chỉ là hoa trên gấm thôi à????”
9.
Người nào đó còn rất nhiều chuyện không hài lòng. Lão luôn miệng nói nhất quyết không đọc mấy thứ tôi viết, chê tôi viết khác người. Nhưng người này lại không kiềm chế được tính tò mò của mình. Mỗi lần tôi lạch cạch gõ bàn phím, lão liền bưng tách trà, giả vờ vô ý ngồi xuống bên cạnh tôi. Mỗi lần viết đến chuyện vui tôi liền bật cười, lão tỏ ra khinh bỉ, hỏi: “Lại viết vớ vẩn gì thế?”
Tôi: “Em nhớ lại hôm chúng ta trở thành bạn cùng bàn. Em chạy đến ngồi xuống cạnh anh, thấy anh đang nghe nhạc, em hỏi anh nghe nhạc gì, anh hậm hực nói là Beatles với bộ mặt rất khinh bỉ.”
Lão: “Anh nói là The Beatles.”
Tôi: “Cũng như nhau cả mà.”
Lão: “Không như nhau đâu. Viết văn là phải viết cẩn thận.”
Tôi: “Vâng vâng vâng!”
Lão: “Mười lăm tuổi chúng tôi ngồi cùng bàn… Chỗ này sai rồi. Tháng 9 bọn mình mới khai giảng, năm đó em đã 16 rồi.”
Tôi: “…”
Hôm qua lão xem tôi viết mục lục, cực kỳ bất mãn: “Tại sao sách viết về anh, mà chữ ‘thương mến’ duy nhất lại để viết về Hách Ngũ Nhất?”
“Anh tự kỷ vừa thôi, ai bảo anh sách này viết về anh hả?”
“Chẳng lẽ không phải viết về anh sao?”
“Viết về tuổi trẻ của em!”
“Tuổi trẻ của em không phải là anh à?”
Tôi quả thật không còn gì để nói.
/27
|