Kể từ sau lần cãi vã với Trịnh Vũ Thiên hôm đó Hứa An Nhiên chưa từng gặp lại cậu, đều là cô cố tình tránh mặt. Bất cứ nơi nào hai người có thể chạm mặt nhau Hứa An Nhiên dường như bốc hơi ở đó. Ngay khi Diệp Nhã Vân sang lớp tìm cô nếu có Trịnh Vũ Thiên đi cùng Hứa An Nhiên cũng không muốn tiếp chuyện. Hứa An Nhiên thực không thể chấp nhận nổi lối suy nghĩ vô căn cứ đó của Trịnh Vũ Thiên, cậu dựa vào đâu tự cho mình hiểu hết mọi chuyện để nhận xét cô chứ? Rõ ràng Trịnh Vũ Thiên không hề có tư cách đó.
Ngược lại điều Hứa An Nhiên cảm thấy bất ngờ và kì lạ là Tuấn Kiệt thường xuyên đến lớp tìm cô, mặc dù hôm đó cậu đã chứng kiến An Nhiên vứt bó hoa vào thùng rác. Tuấn Kiệt không đề cập đến những chuyện đã xảy ra nên Hứa An Nhiên cũng không muốn nhắc lại làm gì. Có lẽ đây là một cách theo đuổi của cậu ta chăng? Đều đặn mỗi giờ nghỉ trưa Tuấn Kiệt đều chủ động sang lớp tìm Hứa An Nhiên mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, có lẽ cậu ta không biết xấu hổ là gì nữa rồi.
- An Nhiên, An Nhiên...
Trước cửa lớp cô là Tuấn Kiệt đang cười tươi rói đưa tay vẫy vẫy Hứa An Nhiên. Nhưng ngay lập tức, nhìn thấy được ánh mắt như viên đạn của An Nhiên khiến cậu bất đắc dĩ hạ tay xuống.
- Tìm tôi làm gì thế? Không phải lại rủ tôi làm mấy chuyện dở hơi gì chứ?
Nhiều lúc Hứa An Nhiên chẳng hiểu nổi trong đầu Tuấn Kiệt chứa cái gì nữa, giờ nghỉ trưa của cô luôn bị cậu ta đem ra sử dụng một cách hoang phí nhất. Chẳng những Tuấn Kiệt không hề đưa Hứa An Nhiên đến căn tin ăn trưa mà lại đưa cô đến phòng tập bi-da, hồ bơi, sân bóng chày hay thậm chí là thư viện... Thật không hiểu nổi tại sao Tuấn Kiệt phải làm như vậy nữa?
- An Nhiên, hôm nay tôi có trận đấu bóng rổ, chị nhất định phải cổ vũ cho tôi mới được.
Bóng rổ sao? Trước giờ Hứa An Nhiên chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy Tuấn Kiệt chơi bóng rổ bao giờ, không ngờ cậu có nhiều sở thích đến thế. Tuấn Kiệt thấy Hứa An Nhiên không nói gì cho rằng đó là ngầm đồng ý, cười cười vô cùng tự nhiên khoác vai cô, hí ha hí hửng.
- Chị không biết đâu, tôi chơi rất dở, nhưng chỉ cần chị thành tâm cổ vũ cho tôi, nhất định tôi sẽ thắng trận này cho xem.
Thật ra lần đầu tiên sang lớp tìm Hứa An Nhiên cậu đã chủ động nắm tay cô. Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo đáng sợ của cô Tuấn Kiệt đã nhận ra đó là hành động quá mức đối với An Nhiên. Từ đó Tuấn Kiệt chuyển sang khoác vai Hứa An Nhiên, cô cũng không có phản ứng gì làm cậu cảm thấy rất vui, đó chẳng phải là tín hiệu tốt sao? Chứng tỏ Hứa An Nhiên không quá ghét bỏ cậu.
- Làm gì có chuyện đó chứ, tôi có phải thần thánh đâu. Chỉ cần cậu chơi tốt sẽ thắng thôi.
Hứa An Nhiên tựa hồ nghe thấy chuyện hết sức buồn cười, mặc cho cánh tay đang yên phận trên vai mình, cô quay sang nhìn gương mặt nghiêng của Tuấn Kiệt. Ở góc nhìn này thật sự gương mặt cậu rất thu hút, không thể phủ nhận được Tuấn Kiệt chính xác là một mỹ nam.
- Không đâu! Lúc trước tôi cũng không tin vào thần thánh gì cả, nhưng từ khi gặp chị tôi mới biết... chị là thần may mắn của tôi.
Trái ngược với ý của An Nhiên, Tuấn Kiệt một mực khẳng định ý kiến của mình. Cậu quay sang nhìn Hứa An Nhiên, nụ cười tươi rói lan tận vào trong ánh mắt, rực rỡ như ánh mặt trời, trông đẹp trai vô cùng. Hứa An Nhiên không hiểu vì sao Tuấn Kiệt lại vui đến thế, cô thực sự đem lại may mắn cho cậu sao?
Nói chuyện được vài câu hai người rất nhanh đã đến sân bóng rổ. Sân bóng rổ ở đây là sân trong nhà, với sức chứa khoảng mấy trăm người, thỉnh thoảng cũng có vài trường khác đến đây thi đấu giao lưu. Ở giữa sân bóng có chín chàng trai, vóc dáng đều rất cao lớn, Hứa An Nhiên có thể nhìn ra bốn trong số họ là bạn của Tuấn Kiệt. Người ở đối diện... không thể nào! Là Trịnh Vũ Thiên.
- Sao cậu không nói với tôi Trịnh Vũ Thiên là đối thủ của cậu hả?
- Phải nói sao? Tôi nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm nên không nói cho chị biết.
Ở phía ghế ngồi của khán giả bỗng nhiên xuất hiện tiếng hò reo vô cùng náo nhiệt, không cần nhìn cũng biết là fans hâm mộ của những nam sinh trên sân bóng. Chẳng những miệng hoạt động không ngừng mà bọn họ trên tay còn cầm banner nữa chứ, có cần thiết phải thế không? Như vậy không phải là khoa trương quá rồi sao? Quan trọng hơn là Hứa An Nhiên đã thấy Diệp Nhã Vân ngồi một mình ở hàng ghế riêng biệt, có lẽ là đến cổ vũ cho Trịnh Vũ Thiên.
- Thật xin lỗi, để mọi người phải chờ rồi.
Vì phải đi rủ Hứa An Nhiên nên Tuấn Kiệt là người tới trễ nhất, mọi người ở đây đều đang đợi cậu ấy tới. Một trong số nam sinh bên nhóm của Trịnh Vũ Thiên vừa thấy Hứa An Nhiên miệng huýt sáo không ngừng, có vẻ rất cao hứng.
- An Nhiên, An Nhiên, không ngờ cậu ở lại đây đấy. Đừng nói cậu đến đây cổ vũ cho đội kia nhé? Như vậy sẽ khiến tôi tổn thương lắm đấy.
- Không ngờ người đẹp cũng đến đây ủng hộ chúng tôi. Nếu như vậy phải đấu thật đẹp mắt để không phụ lòng người đẹp rồi! - Nam sinh đứng bên cạnh Tuấn Kiệt nháy mắt đưa tình với Hứa An Nhiên, nhưng thật tiếc, cô đã quay mặt sang hướng khác xem như không nhìn thấy gì.
Trong trường mối quan hệ của Hứa An Nhiên khá rộng nên nam sinh vừa trêu cô cũng là người có chút quen biết, Hứa An Nhiên nghe vậy chỉ cười chứ không trả lời. Tuấn Kiệt nhìn ra vẻ khó xử của An Nhiên liền lên tiếng giải vây. Cậu biết Hứa An Nhiên khá thân với Trịnh Vũ Thiên, đương nhiên nếu Tuấn Kiệt và Trịnh Vũ Thiên đấu với nhau chắc chắn Hứa An Nhiên chỉ xem chứ không cổ vũ cho bất kì ai.
- Người là do tôi đưa đến mà, có cổ vũ cho đội của tôi cũng bình thường. Trọng Nghĩa, anh nói như vậy là đang lôi kéo người bên tôi đó sao?
Nam sinh tên Trọng Nghĩa đó rõ ràng hiểu ý tứ trong câu nói của Tuấn Kiệt nên không nói gì nữa, rõ ràng trên môi Tuấn Kiệt vẫn là nụ cười nhưng ngữ khí lại có chút không vui. Cậu kín đáo đánh mắt sang phía Trịnh Vũ Thiên, chợt sững sờ. Đây là lần đầu tiên Trọng Nghĩa nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ khó coi của Trịnh Vũ Thiên, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì bộ mặt của cậu ta vẫn luôn giữ vẻ bình thản cố hữu, nhưng lần này Trịnh Vũ Thiên hoàn toàn không như thế. Sắc mặt tối sầm cùng với ánh mắt lạnh lẽo như băng như đá khiến người khác nhìn vào không rét mà run, hai hàng chân mày nhíu lại dường như sắp dính vào nhau đến nơi, ánh mắt Trịnh Vũ Thiên cứ nhìn chằm chằm Hứa An Nhiên đứng gần đó. Chẳng phải Trịnh Vũ Thiên đã có Diệp Nhã Vân rồi sao? Vì lẽ gì đối với Hứa An Nhiên lại khác thường như thế?
- Đừng dài dòng nữa. Giờ nghỉ trưa không nhiều, mau bắt đầu đi.
Trịnh Vũ Thiên im lặng nãy giờ mới lên tiếng, vốn dĩ ban đầu đang cười nhưng khi nhìn thấy Hứa An Nhiên xuất hiện nụ cười ấy lập tức tan biến. Cậu nhìn không rời mắt bàn tay đang yên vị trên vai An Nhiên, gương mặt lạnh toát, lộ rõ vẻ không hài lòng. Hứa An Nhiên nghe Trịnh Vũ Thiên nói vậy trong lòng hiểu ra tám, chín phần cậu không vui, khẽ nhích người sang một chút né tránh bàn tay của Tuấn Kiệt, cô nói nhỏ.
- Tôi sang bên kia ngồi.
Dứt lời Hứa An Nhiên xoay người rời đi, tìm ghế xa khu vực thi đấu nhất để ngồi, chỗ này cũng không có ai, một mình cô an tĩnh ngồi đó. Có thể nói mười người bọn họ chơi rất cừ, từng đường bóng đều rất chuẩn xác, cũng không quá ngạc nhiên khi bọn họ có nhiều người hâm mộ đến vậy. Những fans nữ dưới kia hò hét rất dữ dội, Hứa An Nhiên thầm cảm thán cổ họng của họ thật tốt, nếu là An Nhiên đã sớm tắt tiếng từ lâu rồi. Đang nắm thế thượng phong là đội của Tuấn Kiệt, người đang dẫn bóng tiến về phía trước cũng là Tuấn Kiệt, phải công nhận kỹ thuật chơi bóng của cậu rất tuyệt, từng đối thủ đều bị Tuấn Kiệt khéo léo vượt qua. Đối thủ cuối cùng của Tuấn Kiệt là Trịnh Vũ Thiên, tuy Tuấn Kiệt có cao lớn nhưng vẫn chưa thể so bì với Trịnh Vũ Thiên được. So về chiều cao của hai người Trịnh Vũ Thiên vẫn chiếm ưu thế hơn, giây phút hai người đứng đối diện nhau Hứa An Nhiên dường như cảm nhận được giữa họ có sự tranh đấu ngầm nào đó.
Chắc là không phải rồi. Do cô nghĩ quá nhiều thôi!
Với tình hình trước mắt Tuấn Kiệt biết rõ rất khó vượt qua Trịnh Vũ Thiên thành công, đành đánh liều một phen, ở vị trí này nhảy bật lên ném bóng vào rổ. Dường như đã sớm ngờ tới hành động này của Tuấn Kiệt, Trịnh Vũ Thiên nhanh chóng nhảy lên ngay sau Tuấn Kiệt, vì có lợi thế chiều cao nên Trịnh Vũ Thiên có thể vươn tay đánh bật quả bóng rơi xuống sàn, phá hủy hoàn toàn ý định của Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt thật không thể che giấu sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó vẻ kinh ngạc đó cũng biến mất. Cậu biết Trịnh Vũ Thiên không phải tay vừa, lời đồn quả không sai, thành tích chơi bóng rổ rất xuất sắc. Xem ra Tuấn Kiệt cần phải luyện tập nhiều hơn rồi. Trịnh Vũ Thiên vẫn đứng đó, hai người đối diện nhau nhưng không nói lời nào. Trên người Trịnh Vũ Thiên toát ra sự cao ngạo, lạnh lùng nhưng xa cách, đó là điều Hứa An Nhiên cảm nhận được.
Phải mất một lúc lâu sau Trịnh Vũ Thiên mới có phản ứng, nhưng câu đầu tiên nói ra lại khiến Tuấn Kiệt hơi sững sờ. Đó không phải nói về trận đấu, mà là nhắc đến một người con gái. Càng không phải là Diệp Nhã Vân, mà là Hứa An Nhiên.
- Tôi có thể mượn An Nhiên một chút không?
Có lẽ Tuấn Kiệt không biết rất hiếm khi Trịnh Vũ Thiên chỉ gọi hai chữ An Nhiên như vậy, đa phần đều gọi cả họ lẫn tên nghe có vài phần xa cách.
- An Nhiên không phải đồ vật, tôi làm sao có thể quyết định chuyện đó chứ?
Giọng nói của Tuấn Kiệt rõ ràng có lộ vài phần bất mãn, có một chút cảnh cáo nhìn Trịnh Vũ Thiên. Nhưng Trịnh Vũ Thiên không quan tâm mấy đến thái độ của Tuấn Kiệt, lặng lẽ xoay người tiến đến hàng ghế Hứa An Nhiên đang ngồi. Cùng là đàn ông với nhau đương nhiên Tuấn Kiệt có thể hiểu một số thứ mà Diệp Nhã Vân và Hứa An Nhiên không nhìn ra, ánh mắt Trịnh Vũ Thiên nhìn Hứa An Nhiên hoàn toàn khác với Diệp Nhã Vân, ánh mắt ấy thực sự khiến người ta cảm thấy không yên tâm.
Lúc nhìn thấy Trịnh Vũ Thiên hướng thẳng phía mình đang ngồi mà đi đến Diệp Nhã Vân cứ nghĩ cậu đến chỗ cô. Nhưng hóa ra, không phải thế! Khoảnh khắc Trịnh Vũ Thiên đi ngang qua người cô Diệp Nhã Vân mơ hồ cảm thấy sự xa cách nào đó khó nói nên lời, giống như đó không phải là Vũ Thiên, càng không phải là bạn trai của cô. Trong lòng tự dưng dâng lên nỗi bất an khi thấy Trịnh Vũ Thiên cúi xuống nói gì đó với Hứa An Nhiên, nhìn từ góc độ này giống như cậu đang cúi đầu hôn lên má An Nhiên vậy.
- Ra ngoài với tôi một chút.
Cả thân thể nhỏ bé của Hứa An Nhiên bị thân thể to lớn của Trịnh Vũ Thiên bao trùm nên cô không thể nhìn thấy Tuấn Kiệt đứng ở chỗ cũ nãy giờ vẫn lo lắng nhìn mình. Trước mắt An Nhiên chỉ là gương mặt điển trai hút hồn của Trịnh Vũ Thiên, mà đâu đó trong ánh mắt cậu dường như không hài lòng về thái độ và việc làm của Hứa An Nhiên. Có phải cô nhìn lầm không? An Nhiên đã làm gì sai đâu mà Trịnh Vũ Thiên lại dùng ánh mắt đó để nhìn cô.
Đợi mãi nhưng Hứa An Nhiên không hề mở miệng trả lời, sự kiên nhẫn của Trịnh Vũ Thiên hoàn toàn tan biến, không kịp để An Nhiên phản ứng đã nắm lấy tay cô rời khỏi đó. Một màn này tất cả những người ở đây đều cảm thấy nghi hoặc, trận đấu vừa kết thúc với kết quả hòa mà đội trưởng Trịnh Vũ Thiên không hề có biểu hiện gì là quan tâm đến cả, chỉ dửng dưng kéo tay một cô gái rời khỏi. Không hẹn tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Nhã Vân, trong lòng họ thật sự có không ít nghi ngờ, Diệp Nhã Vân chẳng phải là bạn gái của Trịnh Vũ Thiên hay sao? Nhưng từ thái độ vừa rồi của Trịnh Vũ Thiên xem ra cậu không chú ý lắm đến bạn gái của mình.
Trịnh Vũ Thiên đưa cô đến khuôn viên trường, đây đã là địa điểm hết sức quen thuộc của hai người rồi. Hứa An Nhiên thật sự rất muốn thoát khỏi bàn tay to lớn như gọng kìm của Trịnh Vũ Thiên nhưng cô thừa hiểu cô không có khả năng đó. Sức lực giữa người con gái và người con trai thật sự quá chênh lệch. An Nhiên thật sự không hiểu Trịnh Vũ Thiên muốn làm gì, cô không tin cậu không nhận ra ánh mắt hồ nghi cùng với thiếu tin tưởng của Diệp Nhã Vân. Tuy vụ lùm xùm trên forum trường Diệp Nhã Vân đã bỏ qua nhưng không có nghĩa cô còn tin tưởng Hứa An Nhiên như trước. Có thể thấy Diệp Nhã Vân đã bắt đầu tỏ thái độ khi Trịnh Vũ Thiên và Hứa An Nhiên có hành động nào đó quá mức.
Mấy phút trôi qua Trịnh Vũ Thiên vẫn không nói gì cả, chỉ quan sát thật kĩ Hứa An Nhiên, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh cô vào tâm trí. Cậu bước đến phía cô, động tác rất ung dung chậm rãi, khiến Hứa An Nhiên theo phản xạ lùi lại vài bước. Cho đến khi lưng chạm phải thân cây anh đào phía sau An Nhiên mới biết cô không còn đường lui nữa. Từ ánh mắt của Hứa An Nhiên cậu nhận ra cô đang rất cảnh giác với từng hành động của cậu.
- Có cần phải sợ vậy không? Tôi ăn thịt được cậu chắc?
- Cũng có thể lắm. Cậu định làm gì?
Nhìn bộ dạng của Hứa An Nhiên giống như con nhím đang xù lông để bảo vệ chính bản thân mình thật không khỏi khiến Trịnh Vũ Thiên phì cười. Ý cười lan tận vào đôi mắt, hiếm khi Hứa An Nhiên ở gần Trịnh Vũ Thiên đến vậy, chợt nhận ra trên người cậu đúng là mang một vẻ đẹp hớp hồn.
- Nói đi. Cậu kéo tôi đến đây là có ý gì?
Đối với câu hỏi chất vấn của cô Trịnh Vũ Thiên cũng không vội vã trả lời, hai cánh tay chống lên thân cây phía sau, như gọng sắt giam giữ An Nhiên lại, quyết không để cô rời đi, nụ cười ban nãy giờ đã tắt ngấm.
- Biết làm sao được, cậu luôn tránh mặt tôi còn gì? Nếu không làm như vậy hai chúng ta còn có cơ hội đứng ở đây sao?
Biết rõ bản thân mình sẽ không dễ dàng rời khỏi đây được, Hứa An Nhiên đành phải lựa chọn cách đối mặt, bình tĩnh mà xử trí, nhất định không được để Trịnh Vũ Thiên làm khó cô.
- Được, giờ thì nói đi. Cậu muốn gì đây?
Thấy Hứa An Nhiên không có ý rời khỏi Trịnh Vũ Thiên mới đứng xa cô một chút, cậu biết An Nhiên rất ghét kiểu tiếp xúc quá gần gũi này. Hơn nữa hai người cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là thông qua Diệp Nhã Vân mà quen biết nhau thôi. Cũng nhờ hành động của Trịnh Vũ Thiên mà Hứa An Nhiên cảm thấy thoải mái phần nào, như vậy sẽ tránh hiểu lầm hơn. Dù sao khuôn viên trường thường ngày vẫn có không ít bạn học lui tới, để họ nhìn thấy cảnh mờ ám vừa rồi thật không hay chút nào.
- Hôm đó chỉ là tôi nhất thời lỡ miệng, không hiểu rõ đã phán bừa. Chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn còn để bụng hay sao?
Nhắc đến chuyện này rõ ràng thái độ của Trịnh Vũ Thiên đã thay đổi, vẻ không vui hiện rõ trong ánh mắt. Đã lâu như vậy rồi Hứa An Nhiên vẫn chưa chịu buông tha cho lỗi lầm của cậu, mỗi lần nhìn thấy Trịnh Vũ Thiên cô đều cố tình tránh né. Nghe nói vì thế ngay cả Diệp Nhã Vân cũng hiếm khi được gặp Hứa An Nhiên ở trường. Ngược lại thằng nhóc Tuấn Kiệt đó ngày càng thân thiết với Hứa An Nhiên hơn, tin đồn về hai người họ đã lan ra khắp nơi rồi. Trịnh Vũ Thiên không tin cô không hề biết đến mấy lời đồn thổi đó. Vậy mà Hứa An Nhiên vẫn đứng đây dửng dưng, như thể chuyện đó không hề liên quan đến mình. Hôm nay lại còn cùng Tuấn Kiệt đến sân bóng trước bao ánh mắt hiếu kỳ kia nữa chứ, thật không hiểu trong đầu người con gái này đang nghĩ cái gì.
- Xem ra ý của cậu là muốn tôi bỏ qua, muốn tôi xem như chưa có gì xảy ra sao?
- Tôi biết, cậu rất xem trọng danh dự của mình. Đối với cậu mấy lời đó chẳng khác nào là sỉ nhục, là hạ thấp nhân phẩm của cậu. Tôi cũng biết cậu nhất định sẽ không thể xem như chưa có gì xảy ra được, cậu có thể làm gì tôi cũng được, bất cứ điều gì. Chỉ cần đừng xem tôi như không quen biết như vậy. 1
Có trời mới biết, Trịnh Vũ Thiên căm ghét ánh mắt của cô khi nhìn cậu như thế nào. Đôi mắt Hứa An Nhiên khi ấy không một chút gợn sóng, phẳng lặng như hồ nước mùa thu, thản nhiên lướt qua cậu như vừa gặp phải người lạ mặt nào đó. Cảm giác đó thật sự rất tồi tệ! Chắc Hứa An Nhiên không hề biết, Trịnh Vũ Thiên chưa bao giờ phải hạ mình như vậy. Lời nói của cậu không phải là đề nghị, đa phần là cầu xin, cầu xin cô đừng xem cậu như người qua đường.
Lúc mới nghe Trịnh Vũ Thiên nói thực sự Hứa An Nhiên có bất ngờ, nhưng cũng không quá lộ liễu để đối phương có thể nhìn thấu được. An Nhiên không ngờ Trịnh Vũ Thiên có thể nói như vậy, nhất thời không biết đáp lời ra sao. Trong mắt Trịnh Vũ Thiên sự chần chừ của Hứa An Nhiên càng khiến cậu nóng ruột. Cậu không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì trong đầu, sợ rằng Hứa An Nhiên sẽ không chấp nhận yêu cầu của cậu, một bước phũ phàng dứt khoát quay lưng đi thì toi.
- Ok, điều tôi muốn rất đơn giản. Chỉ cần mỗi ngày tôi ở khuôn viên trường ngủ trưa đừng để tôi thấy mặt cậu là được.
Mỗi ngày? Khuôn viên trường? Chẳng phải thời gian vừa qua Hứa An Nhiên không còn đến đây hay sao? Giờ nghỉ trưa nào mà cô không đi cùng với Tuấn Kiệt chứ, làm gì còn hứng thú mà đến khuôn viên ngủ trưa nữa. Hứa An Nhiên thấy Trịnh Vũ Thiên hồi lâu không trả lời thầm đắc ý, cô biết cậu sẽ không làm được mà. Quen biết Trịnh Vũ Thiên không phải ngày một ngày hai, cộng thêm Diệp Nhã Vân rất hay kể lể với Hứa An Nhiên về cậu nên cô cũng hiểu đôi chút. Đối với Trịnh Vũ Thiên mà nói thì thư viện và khuôn viên trường là hai nơi không thể thiếu. Thường thì Trịnh Vũ Thiên sẽ lên thư viện mượn sách và đến khuôn viên để đọc, đó cũng là một kiểu thư giãn của cậu ta.
Có điều cô không ngờ đến, Trịnh Vũ Thiên lại gật đầu.
- Được, tôi sẽ hi sinh thời gian đọc sách của tôi đổi lại chúng ta làm hòa.
Ngược lại điều Hứa An Nhiên cảm thấy bất ngờ và kì lạ là Tuấn Kiệt thường xuyên đến lớp tìm cô, mặc dù hôm đó cậu đã chứng kiến An Nhiên vứt bó hoa vào thùng rác. Tuấn Kiệt không đề cập đến những chuyện đã xảy ra nên Hứa An Nhiên cũng không muốn nhắc lại làm gì. Có lẽ đây là một cách theo đuổi của cậu ta chăng? Đều đặn mỗi giờ nghỉ trưa Tuấn Kiệt đều chủ động sang lớp tìm Hứa An Nhiên mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, có lẽ cậu ta không biết xấu hổ là gì nữa rồi.
- An Nhiên, An Nhiên...
Trước cửa lớp cô là Tuấn Kiệt đang cười tươi rói đưa tay vẫy vẫy Hứa An Nhiên. Nhưng ngay lập tức, nhìn thấy được ánh mắt như viên đạn của An Nhiên khiến cậu bất đắc dĩ hạ tay xuống.
- Tìm tôi làm gì thế? Không phải lại rủ tôi làm mấy chuyện dở hơi gì chứ?
Nhiều lúc Hứa An Nhiên chẳng hiểu nổi trong đầu Tuấn Kiệt chứa cái gì nữa, giờ nghỉ trưa của cô luôn bị cậu ta đem ra sử dụng một cách hoang phí nhất. Chẳng những Tuấn Kiệt không hề đưa Hứa An Nhiên đến căn tin ăn trưa mà lại đưa cô đến phòng tập bi-da, hồ bơi, sân bóng chày hay thậm chí là thư viện... Thật không hiểu nổi tại sao Tuấn Kiệt phải làm như vậy nữa?
- An Nhiên, hôm nay tôi có trận đấu bóng rổ, chị nhất định phải cổ vũ cho tôi mới được.
Bóng rổ sao? Trước giờ Hứa An Nhiên chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy Tuấn Kiệt chơi bóng rổ bao giờ, không ngờ cậu có nhiều sở thích đến thế. Tuấn Kiệt thấy Hứa An Nhiên không nói gì cho rằng đó là ngầm đồng ý, cười cười vô cùng tự nhiên khoác vai cô, hí ha hí hửng.
- Chị không biết đâu, tôi chơi rất dở, nhưng chỉ cần chị thành tâm cổ vũ cho tôi, nhất định tôi sẽ thắng trận này cho xem.
Thật ra lần đầu tiên sang lớp tìm Hứa An Nhiên cậu đã chủ động nắm tay cô. Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo đáng sợ của cô Tuấn Kiệt đã nhận ra đó là hành động quá mức đối với An Nhiên. Từ đó Tuấn Kiệt chuyển sang khoác vai Hứa An Nhiên, cô cũng không có phản ứng gì làm cậu cảm thấy rất vui, đó chẳng phải là tín hiệu tốt sao? Chứng tỏ Hứa An Nhiên không quá ghét bỏ cậu.
- Làm gì có chuyện đó chứ, tôi có phải thần thánh đâu. Chỉ cần cậu chơi tốt sẽ thắng thôi.
Hứa An Nhiên tựa hồ nghe thấy chuyện hết sức buồn cười, mặc cho cánh tay đang yên phận trên vai mình, cô quay sang nhìn gương mặt nghiêng của Tuấn Kiệt. Ở góc nhìn này thật sự gương mặt cậu rất thu hút, không thể phủ nhận được Tuấn Kiệt chính xác là một mỹ nam.
- Không đâu! Lúc trước tôi cũng không tin vào thần thánh gì cả, nhưng từ khi gặp chị tôi mới biết... chị là thần may mắn của tôi.
Trái ngược với ý của An Nhiên, Tuấn Kiệt một mực khẳng định ý kiến của mình. Cậu quay sang nhìn Hứa An Nhiên, nụ cười tươi rói lan tận vào trong ánh mắt, rực rỡ như ánh mặt trời, trông đẹp trai vô cùng. Hứa An Nhiên không hiểu vì sao Tuấn Kiệt lại vui đến thế, cô thực sự đem lại may mắn cho cậu sao?
Nói chuyện được vài câu hai người rất nhanh đã đến sân bóng rổ. Sân bóng rổ ở đây là sân trong nhà, với sức chứa khoảng mấy trăm người, thỉnh thoảng cũng có vài trường khác đến đây thi đấu giao lưu. Ở giữa sân bóng có chín chàng trai, vóc dáng đều rất cao lớn, Hứa An Nhiên có thể nhìn ra bốn trong số họ là bạn của Tuấn Kiệt. Người ở đối diện... không thể nào! Là Trịnh Vũ Thiên.
- Sao cậu không nói với tôi Trịnh Vũ Thiên là đối thủ của cậu hả?
- Phải nói sao? Tôi nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm nên không nói cho chị biết.
Ở phía ghế ngồi của khán giả bỗng nhiên xuất hiện tiếng hò reo vô cùng náo nhiệt, không cần nhìn cũng biết là fans hâm mộ của những nam sinh trên sân bóng. Chẳng những miệng hoạt động không ngừng mà bọn họ trên tay còn cầm banner nữa chứ, có cần thiết phải thế không? Như vậy không phải là khoa trương quá rồi sao? Quan trọng hơn là Hứa An Nhiên đã thấy Diệp Nhã Vân ngồi một mình ở hàng ghế riêng biệt, có lẽ là đến cổ vũ cho Trịnh Vũ Thiên.
- Thật xin lỗi, để mọi người phải chờ rồi.
Vì phải đi rủ Hứa An Nhiên nên Tuấn Kiệt là người tới trễ nhất, mọi người ở đây đều đang đợi cậu ấy tới. Một trong số nam sinh bên nhóm của Trịnh Vũ Thiên vừa thấy Hứa An Nhiên miệng huýt sáo không ngừng, có vẻ rất cao hứng.
- An Nhiên, An Nhiên, không ngờ cậu ở lại đây đấy. Đừng nói cậu đến đây cổ vũ cho đội kia nhé? Như vậy sẽ khiến tôi tổn thương lắm đấy.
- Không ngờ người đẹp cũng đến đây ủng hộ chúng tôi. Nếu như vậy phải đấu thật đẹp mắt để không phụ lòng người đẹp rồi! - Nam sinh đứng bên cạnh Tuấn Kiệt nháy mắt đưa tình với Hứa An Nhiên, nhưng thật tiếc, cô đã quay mặt sang hướng khác xem như không nhìn thấy gì.
Trong trường mối quan hệ của Hứa An Nhiên khá rộng nên nam sinh vừa trêu cô cũng là người có chút quen biết, Hứa An Nhiên nghe vậy chỉ cười chứ không trả lời. Tuấn Kiệt nhìn ra vẻ khó xử của An Nhiên liền lên tiếng giải vây. Cậu biết Hứa An Nhiên khá thân với Trịnh Vũ Thiên, đương nhiên nếu Tuấn Kiệt và Trịnh Vũ Thiên đấu với nhau chắc chắn Hứa An Nhiên chỉ xem chứ không cổ vũ cho bất kì ai.
- Người là do tôi đưa đến mà, có cổ vũ cho đội của tôi cũng bình thường. Trọng Nghĩa, anh nói như vậy là đang lôi kéo người bên tôi đó sao?
Nam sinh tên Trọng Nghĩa đó rõ ràng hiểu ý tứ trong câu nói của Tuấn Kiệt nên không nói gì nữa, rõ ràng trên môi Tuấn Kiệt vẫn là nụ cười nhưng ngữ khí lại có chút không vui. Cậu kín đáo đánh mắt sang phía Trịnh Vũ Thiên, chợt sững sờ. Đây là lần đầu tiên Trọng Nghĩa nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ khó coi của Trịnh Vũ Thiên, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì bộ mặt của cậu ta vẫn luôn giữ vẻ bình thản cố hữu, nhưng lần này Trịnh Vũ Thiên hoàn toàn không như thế. Sắc mặt tối sầm cùng với ánh mắt lạnh lẽo như băng như đá khiến người khác nhìn vào không rét mà run, hai hàng chân mày nhíu lại dường như sắp dính vào nhau đến nơi, ánh mắt Trịnh Vũ Thiên cứ nhìn chằm chằm Hứa An Nhiên đứng gần đó. Chẳng phải Trịnh Vũ Thiên đã có Diệp Nhã Vân rồi sao? Vì lẽ gì đối với Hứa An Nhiên lại khác thường như thế?
- Đừng dài dòng nữa. Giờ nghỉ trưa không nhiều, mau bắt đầu đi.
Trịnh Vũ Thiên im lặng nãy giờ mới lên tiếng, vốn dĩ ban đầu đang cười nhưng khi nhìn thấy Hứa An Nhiên xuất hiện nụ cười ấy lập tức tan biến. Cậu nhìn không rời mắt bàn tay đang yên vị trên vai An Nhiên, gương mặt lạnh toát, lộ rõ vẻ không hài lòng. Hứa An Nhiên nghe Trịnh Vũ Thiên nói vậy trong lòng hiểu ra tám, chín phần cậu không vui, khẽ nhích người sang một chút né tránh bàn tay của Tuấn Kiệt, cô nói nhỏ.
- Tôi sang bên kia ngồi.
Dứt lời Hứa An Nhiên xoay người rời đi, tìm ghế xa khu vực thi đấu nhất để ngồi, chỗ này cũng không có ai, một mình cô an tĩnh ngồi đó. Có thể nói mười người bọn họ chơi rất cừ, từng đường bóng đều rất chuẩn xác, cũng không quá ngạc nhiên khi bọn họ có nhiều người hâm mộ đến vậy. Những fans nữ dưới kia hò hét rất dữ dội, Hứa An Nhiên thầm cảm thán cổ họng của họ thật tốt, nếu là An Nhiên đã sớm tắt tiếng từ lâu rồi. Đang nắm thế thượng phong là đội của Tuấn Kiệt, người đang dẫn bóng tiến về phía trước cũng là Tuấn Kiệt, phải công nhận kỹ thuật chơi bóng của cậu rất tuyệt, từng đối thủ đều bị Tuấn Kiệt khéo léo vượt qua. Đối thủ cuối cùng của Tuấn Kiệt là Trịnh Vũ Thiên, tuy Tuấn Kiệt có cao lớn nhưng vẫn chưa thể so bì với Trịnh Vũ Thiên được. So về chiều cao của hai người Trịnh Vũ Thiên vẫn chiếm ưu thế hơn, giây phút hai người đứng đối diện nhau Hứa An Nhiên dường như cảm nhận được giữa họ có sự tranh đấu ngầm nào đó.
Chắc là không phải rồi. Do cô nghĩ quá nhiều thôi!
Với tình hình trước mắt Tuấn Kiệt biết rõ rất khó vượt qua Trịnh Vũ Thiên thành công, đành đánh liều một phen, ở vị trí này nhảy bật lên ném bóng vào rổ. Dường như đã sớm ngờ tới hành động này của Tuấn Kiệt, Trịnh Vũ Thiên nhanh chóng nhảy lên ngay sau Tuấn Kiệt, vì có lợi thế chiều cao nên Trịnh Vũ Thiên có thể vươn tay đánh bật quả bóng rơi xuống sàn, phá hủy hoàn toàn ý định của Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt thật không thể che giấu sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó vẻ kinh ngạc đó cũng biến mất. Cậu biết Trịnh Vũ Thiên không phải tay vừa, lời đồn quả không sai, thành tích chơi bóng rổ rất xuất sắc. Xem ra Tuấn Kiệt cần phải luyện tập nhiều hơn rồi. Trịnh Vũ Thiên vẫn đứng đó, hai người đối diện nhau nhưng không nói lời nào. Trên người Trịnh Vũ Thiên toát ra sự cao ngạo, lạnh lùng nhưng xa cách, đó là điều Hứa An Nhiên cảm nhận được.
Phải mất một lúc lâu sau Trịnh Vũ Thiên mới có phản ứng, nhưng câu đầu tiên nói ra lại khiến Tuấn Kiệt hơi sững sờ. Đó không phải nói về trận đấu, mà là nhắc đến một người con gái. Càng không phải là Diệp Nhã Vân, mà là Hứa An Nhiên.
- Tôi có thể mượn An Nhiên một chút không?
Có lẽ Tuấn Kiệt không biết rất hiếm khi Trịnh Vũ Thiên chỉ gọi hai chữ An Nhiên như vậy, đa phần đều gọi cả họ lẫn tên nghe có vài phần xa cách.
- An Nhiên không phải đồ vật, tôi làm sao có thể quyết định chuyện đó chứ?
Giọng nói của Tuấn Kiệt rõ ràng có lộ vài phần bất mãn, có một chút cảnh cáo nhìn Trịnh Vũ Thiên. Nhưng Trịnh Vũ Thiên không quan tâm mấy đến thái độ của Tuấn Kiệt, lặng lẽ xoay người tiến đến hàng ghế Hứa An Nhiên đang ngồi. Cùng là đàn ông với nhau đương nhiên Tuấn Kiệt có thể hiểu một số thứ mà Diệp Nhã Vân và Hứa An Nhiên không nhìn ra, ánh mắt Trịnh Vũ Thiên nhìn Hứa An Nhiên hoàn toàn khác với Diệp Nhã Vân, ánh mắt ấy thực sự khiến người ta cảm thấy không yên tâm.
Lúc nhìn thấy Trịnh Vũ Thiên hướng thẳng phía mình đang ngồi mà đi đến Diệp Nhã Vân cứ nghĩ cậu đến chỗ cô. Nhưng hóa ra, không phải thế! Khoảnh khắc Trịnh Vũ Thiên đi ngang qua người cô Diệp Nhã Vân mơ hồ cảm thấy sự xa cách nào đó khó nói nên lời, giống như đó không phải là Vũ Thiên, càng không phải là bạn trai của cô. Trong lòng tự dưng dâng lên nỗi bất an khi thấy Trịnh Vũ Thiên cúi xuống nói gì đó với Hứa An Nhiên, nhìn từ góc độ này giống như cậu đang cúi đầu hôn lên má An Nhiên vậy.
- Ra ngoài với tôi một chút.
Cả thân thể nhỏ bé của Hứa An Nhiên bị thân thể to lớn của Trịnh Vũ Thiên bao trùm nên cô không thể nhìn thấy Tuấn Kiệt đứng ở chỗ cũ nãy giờ vẫn lo lắng nhìn mình. Trước mắt An Nhiên chỉ là gương mặt điển trai hút hồn của Trịnh Vũ Thiên, mà đâu đó trong ánh mắt cậu dường như không hài lòng về thái độ và việc làm của Hứa An Nhiên. Có phải cô nhìn lầm không? An Nhiên đã làm gì sai đâu mà Trịnh Vũ Thiên lại dùng ánh mắt đó để nhìn cô.
Đợi mãi nhưng Hứa An Nhiên không hề mở miệng trả lời, sự kiên nhẫn của Trịnh Vũ Thiên hoàn toàn tan biến, không kịp để An Nhiên phản ứng đã nắm lấy tay cô rời khỏi đó. Một màn này tất cả những người ở đây đều cảm thấy nghi hoặc, trận đấu vừa kết thúc với kết quả hòa mà đội trưởng Trịnh Vũ Thiên không hề có biểu hiện gì là quan tâm đến cả, chỉ dửng dưng kéo tay một cô gái rời khỏi. Không hẹn tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Nhã Vân, trong lòng họ thật sự có không ít nghi ngờ, Diệp Nhã Vân chẳng phải là bạn gái của Trịnh Vũ Thiên hay sao? Nhưng từ thái độ vừa rồi của Trịnh Vũ Thiên xem ra cậu không chú ý lắm đến bạn gái của mình.
Trịnh Vũ Thiên đưa cô đến khuôn viên trường, đây đã là địa điểm hết sức quen thuộc của hai người rồi. Hứa An Nhiên thật sự rất muốn thoát khỏi bàn tay to lớn như gọng kìm của Trịnh Vũ Thiên nhưng cô thừa hiểu cô không có khả năng đó. Sức lực giữa người con gái và người con trai thật sự quá chênh lệch. An Nhiên thật sự không hiểu Trịnh Vũ Thiên muốn làm gì, cô không tin cậu không nhận ra ánh mắt hồ nghi cùng với thiếu tin tưởng của Diệp Nhã Vân. Tuy vụ lùm xùm trên forum trường Diệp Nhã Vân đã bỏ qua nhưng không có nghĩa cô còn tin tưởng Hứa An Nhiên như trước. Có thể thấy Diệp Nhã Vân đã bắt đầu tỏ thái độ khi Trịnh Vũ Thiên và Hứa An Nhiên có hành động nào đó quá mức.
Mấy phút trôi qua Trịnh Vũ Thiên vẫn không nói gì cả, chỉ quan sát thật kĩ Hứa An Nhiên, tựa như muốn khắc ghi hình ảnh cô vào tâm trí. Cậu bước đến phía cô, động tác rất ung dung chậm rãi, khiến Hứa An Nhiên theo phản xạ lùi lại vài bước. Cho đến khi lưng chạm phải thân cây anh đào phía sau An Nhiên mới biết cô không còn đường lui nữa. Từ ánh mắt của Hứa An Nhiên cậu nhận ra cô đang rất cảnh giác với từng hành động của cậu.
- Có cần phải sợ vậy không? Tôi ăn thịt được cậu chắc?
- Cũng có thể lắm. Cậu định làm gì?
Nhìn bộ dạng của Hứa An Nhiên giống như con nhím đang xù lông để bảo vệ chính bản thân mình thật không khỏi khiến Trịnh Vũ Thiên phì cười. Ý cười lan tận vào đôi mắt, hiếm khi Hứa An Nhiên ở gần Trịnh Vũ Thiên đến vậy, chợt nhận ra trên người cậu đúng là mang một vẻ đẹp hớp hồn.
- Nói đi. Cậu kéo tôi đến đây là có ý gì?
Đối với câu hỏi chất vấn của cô Trịnh Vũ Thiên cũng không vội vã trả lời, hai cánh tay chống lên thân cây phía sau, như gọng sắt giam giữ An Nhiên lại, quyết không để cô rời đi, nụ cười ban nãy giờ đã tắt ngấm.
- Biết làm sao được, cậu luôn tránh mặt tôi còn gì? Nếu không làm như vậy hai chúng ta còn có cơ hội đứng ở đây sao?
Biết rõ bản thân mình sẽ không dễ dàng rời khỏi đây được, Hứa An Nhiên đành phải lựa chọn cách đối mặt, bình tĩnh mà xử trí, nhất định không được để Trịnh Vũ Thiên làm khó cô.
- Được, giờ thì nói đi. Cậu muốn gì đây?
Thấy Hứa An Nhiên không có ý rời khỏi Trịnh Vũ Thiên mới đứng xa cô một chút, cậu biết An Nhiên rất ghét kiểu tiếp xúc quá gần gũi này. Hơn nữa hai người cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là thông qua Diệp Nhã Vân mà quen biết nhau thôi. Cũng nhờ hành động của Trịnh Vũ Thiên mà Hứa An Nhiên cảm thấy thoải mái phần nào, như vậy sẽ tránh hiểu lầm hơn. Dù sao khuôn viên trường thường ngày vẫn có không ít bạn học lui tới, để họ nhìn thấy cảnh mờ ám vừa rồi thật không hay chút nào.
- Hôm đó chỉ là tôi nhất thời lỡ miệng, không hiểu rõ đã phán bừa. Chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn còn để bụng hay sao?
Nhắc đến chuyện này rõ ràng thái độ của Trịnh Vũ Thiên đã thay đổi, vẻ không vui hiện rõ trong ánh mắt. Đã lâu như vậy rồi Hứa An Nhiên vẫn chưa chịu buông tha cho lỗi lầm của cậu, mỗi lần nhìn thấy Trịnh Vũ Thiên cô đều cố tình tránh né. Nghe nói vì thế ngay cả Diệp Nhã Vân cũng hiếm khi được gặp Hứa An Nhiên ở trường. Ngược lại thằng nhóc Tuấn Kiệt đó ngày càng thân thiết với Hứa An Nhiên hơn, tin đồn về hai người họ đã lan ra khắp nơi rồi. Trịnh Vũ Thiên không tin cô không hề biết đến mấy lời đồn thổi đó. Vậy mà Hứa An Nhiên vẫn đứng đây dửng dưng, như thể chuyện đó không hề liên quan đến mình. Hôm nay lại còn cùng Tuấn Kiệt đến sân bóng trước bao ánh mắt hiếu kỳ kia nữa chứ, thật không hiểu trong đầu người con gái này đang nghĩ cái gì.
- Xem ra ý của cậu là muốn tôi bỏ qua, muốn tôi xem như chưa có gì xảy ra sao?
- Tôi biết, cậu rất xem trọng danh dự của mình. Đối với cậu mấy lời đó chẳng khác nào là sỉ nhục, là hạ thấp nhân phẩm của cậu. Tôi cũng biết cậu nhất định sẽ không thể xem như chưa có gì xảy ra được, cậu có thể làm gì tôi cũng được, bất cứ điều gì. Chỉ cần đừng xem tôi như không quen biết như vậy. 1
Có trời mới biết, Trịnh Vũ Thiên căm ghét ánh mắt của cô khi nhìn cậu như thế nào. Đôi mắt Hứa An Nhiên khi ấy không một chút gợn sóng, phẳng lặng như hồ nước mùa thu, thản nhiên lướt qua cậu như vừa gặp phải người lạ mặt nào đó. Cảm giác đó thật sự rất tồi tệ! Chắc Hứa An Nhiên không hề biết, Trịnh Vũ Thiên chưa bao giờ phải hạ mình như vậy. Lời nói của cậu không phải là đề nghị, đa phần là cầu xin, cầu xin cô đừng xem cậu như người qua đường.
Lúc mới nghe Trịnh Vũ Thiên nói thực sự Hứa An Nhiên có bất ngờ, nhưng cũng không quá lộ liễu để đối phương có thể nhìn thấu được. An Nhiên không ngờ Trịnh Vũ Thiên có thể nói như vậy, nhất thời không biết đáp lời ra sao. Trong mắt Trịnh Vũ Thiên sự chần chừ của Hứa An Nhiên càng khiến cậu nóng ruột. Cậu không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì trong đầu, sợ rằng Hứa An Nhiên sẽ không chấp nhận yêu cầu của cậu, một bước phũ phàng dứt khoát quay lưng đi thì toi.
- Ok, điều tôi muốn rất đơn giản. Chỉ cần mỗi ngày tôi ở khuôn viên trường ngủ trưa đừng để tôi thấy mặt cậu là được.
Mỗi ngày? Khuôn viên trường? Chẳng phải thời gian vừa qua Hứa An Nhiên không còn đến đây hay sao? Giờ nghỉ trưa nào mà cô không đi cùng với Tuấn Kiệt chứ, làm gì còn hứng thú mà đến khuôn viên ngủ trưa nữa. Hứa An Nhiên thấy Trịnh Vũ Thiên hồi lâu không trả lời thầm đắc ý, cô biết cậu sẽ không làm được mà. Quen biết Trịnh Vũ Thiên không phải ngày một ngày hai, cộng thêm Diệp Nhã Vân rất hay kể lể với Hứa An Nhiên về cậu nên cô cũng hiểu đôi chút. Đối với Trịnh Vũ Thiên mà nói thì thư viện và khuôn viên trường là hai nơi không thể thiếu. Thường thì Trịnh Vũ Thiên sẽ lên thư viện mượn sách và đến khuôn viên để đọc, đó cũng là một kiểu thư giãn của cậu ta.
Có điều cô không ngờ đến, Trịnh Vũ Thiên lại gật đầu.
- Được, tôi sẽ hi sinh thời gian đọc sách của tôi đổi lại chúng ta làm hòa.
/23
|