Bên trong nhà kho ẩm mốc, nó đang phải quỳ rạp dưới chân của con nhỏ có mái tóc màu hạt dẻ bắt mắt kia. Nó vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng giam lỏng của ba nam sinh to cao hơn nó 1 cái đầu.
” Mày đừng chống cự vô ít ” cô ả thích thú cười to.
“..cô muốn làm gì? Tôi đã làm gì cô chứ?” Nó vẫn ngu ngốc chẳng hiểu cô ả bắt nó để làm gì.
” Mày còn giả ngủ?” Một bàn tay in hằn trên mặt nó cùng với lời nói mang giọng điệu mạnh bạo.
” …” Nó cắn môi chịu đau đớn, bỏng rát từ phía trên mặt truyền đến đại não mình. Tóc nó rớt ra khỏi tay phủ xuống nữa phần khuôn mặt đỏ lựng.
Nó im lặng, cố gắng nghĩ là chuyện gì, nghĩ một hồi cũng đã hiểu rõ sự tình. Là việc nó và hắn, không nghĩ thích một người chính là có tội, chính là phải chịu cảnh như thế này!?
” Biết rồi chứ gì? ” Cô ả cười lạnh, nắm lấy tóc nó kéo lên rằng từng tiếng: ” Chính là cảnh cáo mày, cút khỏi Vương Nam Vũ của tao. Đĩa mà đòi đeo chân hạc? Mày đùa với ai chứ đừng đùa với Triệu Thanh Phương này. ”
“..Tôi không nghĩ thích một người là sai..Tôi không cần phải làm theo lời của cô” Nó vẫn ngoan cố trừng mắt nhìn cô ả.
“Hừ, thế thì mày đi chết đi. Xử nó” Phương hất mặt, hai thằng con trai to cao bước đến che đi ánh sáng he hé duy nhất ở căn nhà kho này.
“..Các người muốn làm gì?” nó bắt đầu run rẫy, sợ hại.
“..Chà..nhìn nó kìa, cừu non sao? Yên tâm, hôm nay bọn anh sẽ làm em sướng đến chết thì thôi” Hắn nham nhở, cười dâm đãng tiến về phía nó, hai thằng sau thì kìm tay và chân nó.
Cô ả chỉ việc đứng xem trò vui, từng chút từng chút nhấn chìm nó trong bể khổ của sự tuyệt vọng.
” Dừng tay” Là tiếng của hắn, nó đã có thể thấy được ánh sáng khi cánh cửa bị đẩy ra.
Cô ả mở to mắt kinh hãi, lùi về sau hai bước cố gắng đứng vững. Ba nam sinh đang giở trò với nó cũng bị tiếng nói sắt lẹm đó làm động tác dừng lại.
Hắn ngang nhiên tiến đến, đánh bay nam sinh to cao kia, hai tên kia cũng song lên liền bị hắn đánh cho không thương tiết. Nhìn thấy nó hắn vừa lo vừa giận. Giận bản thân mình ngốc mà để nó đi một mình, lo là lo cho sự an nguy của nó. Bế nó trên tay hắn nói: ” Tôi cảnh cáo các người, nếu còn muốn học ở đây thì biết thân” song lại quay sang cô ả: ” Còn cô, tôi sẽ đích thân xử lý cô. Không thoát đâu”
Bỏ lại cả đám, hắn ôm nó bước đi. Chuyện này sẽ không yên với hắn….
” Mày đừng chống cự vô ít ” cô ả thích thú cười to.
“..cô muốn làm gì? Tôi đã làm gì cô chứ?” Nó vẫn ngu ngốc chẳng hiểu cô ả bắt nó để làm gì.
” Mày còn giả ngủ?” Một bàn tay in hằn trên mặt nó cùng với lời nói mang giọng điệu mạnh bạo.
” …” Nó cắn môi chịu đau đớn, bỏng rát từ phía trên mặt truyền đến đại não mình. Tóc nó rớt ra khỏi tay phủ xuống nữa phần khuôn mặt đỏ lựng.
Nó im lặng, cố gắng nghĩ là chuyện gì, nghĩ một hồi cũng đã hiểu rõ sự tình. Là việc nó và hắn, không nghĩ thích một người chính là có tội, chính là phải chịu cảnh như thế này!?
” Biết rồi chứ gì? ” Cô ả cười lạnh, nắm lấy tóc nó kéo lên rằng từng tiếng: ” Chính là cảnh cáo mày, cút khỏi Vương Nam Vũ của tao. Đĩa mà đòi đeo chân hạc? Mày đùa với ai chứ đừng đùa với Triệu Thanh Phương này. ”
“..Tôi không nghĩ thích một người là sai..Tôi không cần phải làm theo lời của cô” Nó vẫn ngoan cố trừng mắt nhìn cô ả.
“Hừ, thế thì mày đi chết đi. Xử nó” Phương hất mặt, hai thằng con trai to cao bước đến che đi ánh sáng he hé duy nhất ở căn nhà kho này.
“..Các người muốn làm gì?” nó bắt đầu run rẫy, sợ hại.
“..Chà..nhìn nó kìa, cừu non sao? Yên tâm, hôm nay bọn anh sẽ làm em sướng đến chết thì thôi” Hắn nham nhở, cười dâm đãng tiến về phía nó, hai thằng sau thì kìm tay và chân nó.
Cô ả chỉ việc đứng xem trò vui, từng chút từng chút nhấn chìm nó trong bể khổ của sự tuyệt vọng.
” Dừng tay” Là tiếng của hắn, nó đã có thể thấy được ánh sáng khi cánh cửa bị đẩy ra.
Cô ả mở to mắt kinh hãi, lùi về sau hai bước cố gắng đứng vững. Ba nam sinh đang giở trò với nó cũng bị tiếng nói sắt lẹm đó làm động tác dừng lại.
Hắn ngang nhiên tiến đến, đánh bay nam sinh to cao kia, hai tên kia cũng song lên liền bị hắn đánh cho không thương tiết. Nhìn thấy nó hắn vừa lo vừa giận. Giận bản thân mình ngốc mà để nó đi một mình, lo là lo cho sự an nguy của nó. Bế nó trên tay hắn nói: ” Tôi cảnh cáo các người, nếu còn muốn học ở đây thì biết thân” song lại quay sang cô ả: ” Còn cô, tôi sẽ đích thân xử lý cô. Không thoát đâu”
Bỏ lại cả đám, hắn ôm nó bước đi. Chuyện này sẽ không yên với hắn….
/47
|