3 chàng nhìn nhau, rồi Min quay sang:
-Cô tìm kĩ trong phòng chưa?
-Rồi ạ! Nhưng… không thấy…
Mắt Sam rưng rưng làm Min không chần chừ chạy lên phòng, Ron cũng kéo theo , cả 2 lùng sục khắp nơi kiếm 1 chiếc hoa tai. Ran đút 2 tay vào túi quần, bình thản, nghiêng đầu nhìn Sam đứng như trời trồng:
-Tôi cứ tưởng là xong rồi. Ai ngờ… cũng chưa hết phiền phức với cô. Thật chẳng ra làm sao… Tìm xong thì hãy biến khỏi đây và đừng để tôi đuổi cô lần nữa. Chẳng hay ho gì đâu
Ran nhếch mép bỏ lên phòng, Sam không còn tâm trạng để ý đến lời anh, cô chạy vào xem Min và Ron có tìm thấy không. Họ lục tung cả căn phòng lên mà không thấy chiếc hoa tai nào, Ron bảo:
-Hay là nó đã rơi tối hôm qua?
Sam thất vọng, lòng cô như thắt lại, đó là vật duy nhất mẹ đưa cho cô trước khi mẹ và anh bỏ đi, lỡ như không tìm thấy thì cô biết phải làm thế nào đây?
-Cô ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại chỗ tối qua tìm thử xem, cô chờ ở đây nhé!
-Không, tôi khỏe, tôi muốn đi cùng anh, làm ơn… – Ánh mắt Sam kiên quyêt khiến Min không thể nào phản đối, cả 2 cùng nhau lên chiếc Ferrari của Min, phóng nhanh ra cổng, Ron nhìn theo chỉ biết thở dài.
Đến ngay địa điểm đó, cả 2 xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh. Min hỏi chiếc hoa tai đó trông thế nào, Sam chỉ tả rằng nó bằng vàng và được làm rất tinh xảo. Họ tìm cả nửa ngày trời, kể cả đi đến nơi mà Sam bị bọn đầu trâu mặt ngựa tối qua giam giữ mà vẫn không thấy. Sam mệt mỏi và mất hy vọng thật sự, cô ngồi thụp xuống, đưa đôi mắt buồn bã nhìn ráo hoảnh xung quanh. Min biết cô rất đau, anh không hiểu tại sao lại có cảm giác đau đớn thay cho cô như lúc này… Min an ủi, mỉm cười nhẹ:
-Cô biết không, khi một thứ đồ vật lìa xa chúng ta, nó sẽ mang đi những điều không may của chủ nó, biết đâu đây có thể là 1 điều đáng mừng?
Sam, cười gượng, cô biết Min an ủi cô, cô thấy áy náy và đã làm phiền anh quá nhiều, sao anh lại tốt với cô như vậy?
-Đi về thôi, chúng ta phải ăn chút gì đã – Min đứng dậy
Sam nghe mà nghĩ ngay tới câu nói của Ran, cô khựng lại:
-Không, tôi làm phiền các anh quá nhiều rồi, tôi muốn về nhà, xin hãy cho tôi về đó đi
Min chần chừ nhìn cô nhưng rồi cũng phải chiều theo ý cô, trước khi đi đến nhà Sam, anh đã vào tiệm tạp hóa mua khá nhiều nhu yếu phẩm cho cô. Cô thầm nghĩ, người con gái nào có được anh đúng là người may mắn nhất thế gian. Theo chỉ dẫn của Sam, anh đưa cô đến 1 căn hộ nhỏ và thoáng một mùi ẩm mốc, bước vào trong, anh không thể ngờ rằng lại có 1 căn hộ bề bộn đến vậy nhưng không tiện nói ra. Sam đoán được ánh mắt anh nên cũng ngại nhưng không lẽ lại không mời anh vào nhà. Sam don dẹp sơ qua rồi đón lấy cái túi trên tay Min, anh có mua mì ống và 1 vài thứ đồ hộp, cô nói:
-Hôm nay tôi sẽ làm 1 bữa mời anh để cảm ơn, có lẽ là đơn giản đối với anh, anh thông cảm nhé!
-Cô đã bình phục hẳn chưa? Cô làm được chứ?
-Anh yên tâm đi, tôi chưa chết được đâu!
Min mỉm cười và ngồi đợi, anh nhìn xung quanh, có 1 căn gác, 1 chiếc ti vi không rõ nó được sản xuất từ năm nào, một chiếc salon cũ kĩ, và điều đặc biệt là tuy anh đang ngồi ở phòng khách, nhưng anh có thể thấy cô chủ nhà đang nấu ăn… Anh nhìn và nghĩ tới căn nhà hiện tại của anh, Ran và Ron
Sam bê đến 2 đĩa mì, anh hít hà mùi thơm mà cảm thấy thân quen lạ, mùi vị này làm anh nhớ đến tay nghề của một người, là mẹ anh, nó như khơi dậy trong tiềm thức của anh, sao anh có thể quên?
Sam thấy cung bậc cảm xúc khác thường của anh, tưởng là lạ miệng nên hỏi:
-Anh không ăn được sao?
-Không, ngon lắm chứ, chỉ là quá lâu rồi
Sam mỉm cười và không hỏi thêm, 2 người ăn xong, Sam đi pha 2 tách trà. Họ lặng lẽ uống mà không nói 1 câu. Lát sau, như cảm thấy khó chịu với bầu không khí này, Min nhìn cung quanh 1 lần nữa rồi hỏi:
-Đây là nhà cô thật sao?
-Vâng, đúng thế!
-Cô… ở 1 mình à?
-Vâng!
-Còn bố cô?
-Tôi không có bố
-Nhưng… hôm qua tôi nghe mấy tên kia nói, cô có bố, ông ta đâu, không sống chung với cô sao?
Đến lúc này, Sam không thể chịu nổi nữa, cô đặt tách xuống nhìn anh:
-Tôi đã nói tôi không có bố, anh làm ơn thôi đi
-Xin lỗi cô… tôi… không có ý tò mò đâu…
-Cũng muộn rồi, anh về cho, cảm ơn anh nhiều, hy vọng sau này tôi có thể trả ơn
Ánh mắt Sam lạnh hẳn đi, mở cửa lôi Min ra ngoài và đóng sầm lại, không để anh kịp nói thêm 1 lời nào. Anh đứng trước cửa mà thầm rủa mình:”Khốn kiếp, Min! Sao hôm nay bỗng dưng mày lại nhiều chuyện thế hả? Bình thường mày có quan tâm chuyện của ai đâu chứ?”
Đằng sau cánh cửa, có một người ngồi dựa vào đó và… khóc thầm.
-Cô tìm kĩ trong phòng chưa?
-Rồi ạ! Nhưng… không thấy…
Mắt Sam rưng rưng làm Min không chần chừ chạy lên phòng, Ron cũng kéo theo , cả 2 lùng sục khắp nơi kiếm 1 chiếc hoa tai. Ran đút 2 tay vào túi quần, bình thản, nghiêng đầu nhìn Sam đứng như trời trồng:
-Tôi cứ tưởng là xong rồi. Ai ngờ… cũng chưa hết phiền phức với cô. Thật chẳng ra làm sao… Tìm xong thì hãy biến khỏi đây và đừng để tôi đuổi cô lần nữa. Chẳng hay ho gì đâu
Ran nhếch mép bỏ lên phòng, Sam không còn tâm trạng để ý đến lời anh, cô chạy vào xem Min và Ron có tìm thấy không. Họ lục tung cả căn phòng lên mà không thấy chiếc hoa tai nào, Ron bảo:
-Hay là nó đã rơi tối hôm qua?
Sam thất vọng, lòng cô như thắt lại, đó là vật duy nhất mẹ đưa cho cô trước khi mẹ và anh bỏ đi, lỡ như không tìm thấy thì cô biết phải làm thế nào đây?
-Cô ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại chỗ tối qua tìm thử xem, cô chờ ở đây nhé!
-Không, tôi khỏe, tôi muốn đi cùng anh, làm ơn… – Ánh mắt Sam kiên quyêt khiến Min không thể nào phản đối, cả 2 cùng nhau lên chiếc Ferrari của Min, phóng nhanh ra cổng, Ron nhìn theo chỉ biết thở dài.
Đến ngay địa điểm đó, cả 2 xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh. Min hỏi chiếc hoa tai đó trông thế nào, Sam chỉ tả rằng nó bằng vàng và được làm rất tinh xảo. Họ tìm cả nửa ngày trời, kể cả đi đến nơi mà Sam bị bọn đầu trâu mặt ngựa tối qua giam giữ mà vẫn không thấy. Sam mệt mỏi và mất hy vọng thật sự, cô ngồi thụp xuống, đưa đôi mắt buồn bã nhìn ráo hoảnh xung quanh. Min biết cô rất đau, anh không hiểu tại sao lại có cảm giác đau đớn thay cho cô như lúc này… Min an ủi, mỉm cười nhẹ:
-Cô biết không, khi một thứ đồ vật lìa xa chúng ta, nó sẽ mang đi những điều không may của chủ nó, biết đâu đây có thể là 1 điều đáng mừng?
Sam, cười gượng, cô biết Min an ủi cô, cô thấy áy náy và đã làm phiền anh quá nhiều, sao anh lại tốt với cô như vậy?
-Đi về thôi, chúng ta phải ăn chút gì đã – Min đứng dậy
Sam nghe mà nghĩ ngay tới câu nói của Ran, cô khựng lại:
-Không, tôi làm phiền các anh quá nhiều rồi, tôi muốn về nhà, xin hãy cho tôi về đó đi
Min chần chừ nhìn cô nhưng rồi cũng phải chiều theo ý cô, trước khi đi đến nhà Sam, anh đã vào tiệm tạp hóa mua khá nhiều nhu yếu phẩm cho cô. Cô thầm nghĩ, người con gái nào có được anh đúng là người may mắn nhất thế gian. Theo chỉ dẫn của Sam, anh đưa cô đến 1 căn hộ nhỏ và thoáng một mùi ẩm mốc, bước vào trong, anh không thể ngờ rằng lại có 1 căn hộ bề bộn đến vậy nhưng không tiện nói ra. Sam đoán được ánh mắt anh nên cũng ngại nhưng không lẽ lại không mời anh vào nhà. Sam don dẹp sơ qua rồi đón lấy cái túi trên tay Min, anh có mua mì ống và 1 vài thứ đồ hộp, cô nói:
-Hôm nay tôi sẽ làm 1 bữa mời anh để cảm ơn, có lẽ là đơn giản đối với anh, anh thông cảm nhé!
-Cô đã bình phục hẳn chưa? Cô làm được chứ?
-Anh yên tâm đi, tôi chưa chết được đâu!
Min mỉm cười và ngồi đợi, anh nhìn xung quanh, có 1 căn gác, 1 chiếc ti vi không rõ nó được sản xuất từ năm nào, một chiếc salon cũ kĩ, và điều đặc biệt là tuy anh đang ngồi ở phòng khách, nhưng anh có thể thấy cô chủ nhà đang nấu ăn… Anh nhìn và nghĩ tới căn nhà hiện tại của anh, Ran và Ron
Sam bê đến 2 đĩa mì, anh hít hà mùi thơm mà cảm thấy thân quen lạ, mùi vị này làm anh nhớ đến tay nghề của một người, là mẹ anh, nó như khơi dậy trong tiềm thức của anh, sao anh có thể quên?
Sam thấy cung bậc cảm xúc khác thường của anh, tưởng là lạ miệng nên hỏi:
-Anh không ăn được sao?
-Không, ngon lắm chứ, chỉ là quá lâu rồi
Sam mỉm cười và không hỏi thêm, 2 người ăn xong, Sam đi pha 2 tách trà. Họ lặng lẽ uống mà không nói 1 câu. Lát sau, như cảm thấy khó chịu với bầu không khí này, Min nhìn cung quanh 1 lần nữa rồi hỏi:
-Đây là nhà cô thật sao?
-Vâng, đúng thế!
-Cô… ở 1 mình à?
-Vâng!
-Còn bố cô?
-Tôi không có bố
-Nhưng… hôm qua tôi nghe mấy tên kia nói, cô có bố, ông ta đâu, không sống chung với cô sao?
Đến lúc này, Sam không thể chịu nổi nữa, cô đặt tách xuống nhìn anh:
-Tôi đã nói tôi không có bố, anh làm ơn thôi đi
-Xin lỗi cô… tôi… không có ý tò mò đâu…
-Cũng muộn rồi, anh về cho, cảm ơn anh nhiều, hy vọng sau này tôi có thể trả ơn
Ánh mắt Sam lạnh hẳn đi, mở cửa lôi Min ra ngoài và đóng sầm lại, không để anh kịp nói thêm 1 lời nào. Anh đứng trước cửa mà thầm rủa mình:”Khốn kiếp, Min! Sao hôm nay bỗng dưng mày lại nhiều chuyện thế hả? Bình thường mày có quan tâm chuyện của ai đâu chứ?”
Đằng sau cánh cửa, có một người ngồi dựa vào đó và… khóc thầm.
/12
|