Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 12: Angel , Star and Time Machine

/22


Hận? Yêu mới hận. Mà phải yêu sâu đậm lắm mới biết hận. Vậy là Linh đã yêu rất nhiều, và hận cô gái cậu yêu nhất. Đúng không?

Tôi thấm ướt làn môi khô khốc, ánh mắt e dè, chẳng dám hỏi gì thêm. Hình như tôi quá tò mò rồi.

Mái tóc bạch kim bay bay trong gió, rung khẽ như mang theo nỗi buồn sâu lắng. Linh buồn. Cậu chỉ đang cố che đi.

_ Sao không hỏi nữa? - Tiếng nói bên cạnh tôi cất lên nhè nhẹ.

Tim thoáng run rẩy, lúng túng. Biết hỏi gì đây?

Không thấy tôi trả lời, chất giọng trầm ấm đó lại vang lên. Tôi nghe trong gió có hương thơm thảo mộc quen thuộc.

_ Nhỏ có tin vào thiên thần không?

Tôi ngẩng cao đầu, nhìn Linh. Đôi mắt ấy trong veo. Đẹp quá! Đôi mắt như tinh tú giữa đêm thanh bình.

_ Tin chứ! - Tôi đáp. - Vì em theo Thiên Chúa Giáo.

_ Thiên thần là ai? - Chí Linh hỏi tôi.

Hình như dạo gần đây tôi hay nghe nhiều người nhắc tới thiên thần: cô bạn Kì Thư xinh xắn, cái nick Darkness kì lạ, giờ là Chí Linh. Như là có một mạch liên kết vô hình giữa họ. Có gì đó lẩn khuất thật khó hiểu.

Tôi day môi, suy nghĩ. Đêm mát lạnh, tiếng côn trùng cứ rả rít trong đêm sâu.

_ Là người được Chúa phái xuống trần thế, mang niềm vui và hạnh phúc đến cho con người.

_ Câu trả lời vẫn vậy. - Cậu tự nhiên tiu nghỉu.

Tôi hỏi:

_ Anh sao thế?

_ Có thiên thần nào mang đôi cánh đen không?

Tôi phì cười:

_ Chỉ có ác quỷ.

Vẻ mặt kia chợt chùng xuống, trong đáy mắt sóng sánh một tia nhìn miên man, khắc khoải.

_ Phải rồi! Em chưa bao giờ là thiên thần. Em là quỷ dữ!

_ Hả? - Tôi chớp mắt.

Chí Linh tặc lưỡi.

_ Không! Anh không nói nhỏ đâu. - Cậu cúi đầu nhìn thẳng vào mặt tôi. - Vậy giữa thiên thần và ác quỷ, nhỏ thích là ai?

_ Là người. - Tôi đáp ngay, không chờ đợi. - Làm con người là kiêu hãnh nhất!

Linh phì cười, xoa đầu tôi. Cái bàn tay ấm áp, ôn nhu đó vuốt trên tóc tôi rất dịu dàng. Tôi lia mắt xuống tay của Linh. Bây giờ tôi mới phát hiện tay phải cậu đang cầm một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền nửa úp vào bàn tay, hình như là một chiếc đồng hồ quả quýt màu nâu.

Áng mi của cậu thâm trầm, ngửa mặt lên cao như muốn được bay vào không trung. Phải chi, sau lưng cậu ấy có thêm một đôi cánh, có lẽ lúc đó cậu sẽ bay đi. Bay đến nơi mà cậu ấy muốn đến. Không cần nhìn với ánh mắt khao khát như thế.

_ Nhỏ nhìn gì mà như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy? - Linh quay sang mỉm cười nhìn tôi, nhãn quang lấp lánh trong bóng tối. Linh giống như một thiên sứ lạc loài, vô định trong bóng đêm, không giá lạnh, cô độc mà ấm áp, u buồn, nét buồn thật khó đoán, khó phát hiện.

_ Đâu có! - Tôi gãi đầu cười sượng, chần chừ rồi nói tiếp:

_ Tại anh rủ em ngồi đây chơi mà tự dưng lại im lặng như tờ thế ấy nên em mới không biết nói gì ấy chứ! Mà hình như... anh đang... có chuyện buồn sao? - Tôi dè ánh mắt nhìn Linh, tôi cảm nhận được sự u uất trong ánh mắt đó. Nỗi buồn sâu xa khiến nụ cười của cậu cũng phảng phất một sự chua chát khó tả.

_ Sao nhỏ nghĩ vậy? - Chí Linh nghiêng đầu hỏi, đồng tử mắt có phần lãnh đạm hơn, dường như cậu ta đang dùng chính đôi mắt của mình dò xét tôi.

_ Em đoán! Vì mắt anh... nó nói thế. Mà sao sợi dây chuyền trên tay anh... giống như... - Tôi vẫn giữ thanh âm dè dặt, những giác quan thi nhau tra xét đối tượng trước mặt. Sự tò mò của bản thân kích thích lí trí tôi thốt ra những điều mình đang cố che giấu.

_ Phải, nó là một chiếc đồng hồ quả quýt! - Linh đưa sợi dây chuyền đung đưa trên tay, cất giọng trả lời như đoán trước được câu hỏi của tôi. Đôi mắt chăm vào ảnh vật trên tay rồi đột nhiên mở mặt trong của nó ra. Bên trong đó là một cỗ máy thời gian thu nhỏ, lớp vỏ ngoài màu nâu, không chút nổi bật. Nhưng bên trong nó, một chiếc đồng hồ với ánh vàng kim lấp lánh, dường như nó được làm từ vàng nguyên chất.

Linh đưa tôi xem cái đồng hồ trên tay, nụ cười dịu dàng vẽ trên môi:

_ Đẹp không? Nhỏ thấy cái đồng hồ này có điều gì kì lạ không?

Tôi chăm chú nhìn rồi thích thú reo lên:

_ A! Hình như cả kim giây, kim phút, kim giờ đều chạy ngược! - Thật kì lạ, chiếc đồng hồ của Linh có những chiếc kim hoạt động thật kì quặc, nó quay từ trái sang phải, tức là chạy ngược chiều, thời gian trong đồng hồ cũng chạy lùi về sau.

_ Ừ, đúng rồi, vì nó từng bị va chạm mạnh xuống mặt đất, có lẽ bộ máy của nó đã bị hỏng, thời gian của nó chính là quá khứ! - Cậu ấy sờ vào mặt đồng hồ, gật đầu xác nhận câu trả lời của tôi.

Cậu ấy như đang kể cho tôi nghe một bí mật ẩn sâu trong chiếc đồng hồ.

_ Sao anh không sửa nó? - Tôi tròn mắt hỏi, mắt đăm đăm vào chiếc đồng hồ kì lạ.

_ Không, anh muốn nó như vậy. Một chiếc đồng hồ có thể quay ngược lại quá khứ, quay ngược về thời gian ta đã lãng quên. Có những lúc, ta đã quá vội vàng bỏ mặc những điều ý nghĩa của cuộc sống. Thời gian qua đi không thể nào quay lại. Cũng như không thể níu kéo được những linh hồn đã rời xa chúng ta. Chiếc đồng hồ này đã chạy sai quy luật của nó. Vô tình, nó cho ta cảm giác được quay về quá khứ. Một quá khứ khiến ta... ân hận suốt cuộc đời... - Linh trầm ngâm nói, đôi mắt dấy lên một niềm bi thương thầm kín.

Tôi lặng người lắng nghe Linh nói, hơi thở của cậu nhẹ nhàng nhưng đầy trầm tư.

_ Em có thể xem nó một chút không? - Tôi nhẹ giọng hỏi, tất cả giác quan đều nén chặt trong lớp vỏ e dè. Linh khẽ cong môi, gật đầu. Thả sợi dây chuyền đang cầm trên tay vào lòng bàn tay của tôi. Tôi thích thú đón nhận, ngón tay vân vê mặt đồng hồ.

Kim giây thanh mảnh cứ tích tắc quay, một cỗ máy thời gian rời khỏi quỹ đạo, như một chuyến tàu hoả bị trật ray. Dòng thời gian trong nó cứ xoay ngược lại. Làm ta như được quay về những khoảnh khắc của quá khứ.

Trước mắt tôi như dội ngược về những kỉ niệm đã qua, vui có, buồn có, tất cả như một phép nhiệm màu.

Bất giác, tôi chăm chú ánh mắt về tấm hình nhỏ được gắn trong nắp đồng hồ. Vỏ ngoài màu nâu trơn bóng, không có gì đặc biệt.

Nhưng bên trong nó, đối diện với cái đồng hồ khép mình ở trong, hình ảnh một cô bé vô cùng xinh xắn đập vào mắt tôi. Tóc cô bé xoã dài, trên tóc cài một băng đô hồng, tóc của cô đen mun, mượt tắp.

Gương mặt xinh đẹp như một cô tiên nhỏ trong truyện cổ tích, nét thánh thiện, thanh tú thoát tục nở lên một nụ cười dịu dàng, cô bé đẹp-như-một-thiên-thần.

Tôi ngước mặt quay qua Linh, bất chợt cất tiếng hỏi:

_ Cô gái này... là gì của anh vậy?

_ Là bạn gái. - Linh trả lời, thanh âm nhẹ tênh như lông vũ bay trong gió, ánh mắt trìu mến nhìn cô bé trong hình.

Tôi sửng sốt khi nghe câu trả lời đó. Vì cô ấy giống hệt như... Kì Thư - cô bạn của tôi. Thư và Linh yêu nhau sao? Vậy đây là... Prince mà Thư thường nhắc? Chí Linh là Prince?

Tôi thốt lên:

_ Kì Thư?

Trái lại, Linh nhìn tôi với cái nhìn bình thản nhất:

_ Phạm Kì Thư.

_ Hai người... là....

_ Người dưng! - Cậu đáp tỉnh bơ.

Tôi lắp bắp, không hiểu gì.

Là người dưng, vừa là người... yêu?

Đoạn, cậu giải thích với tôi:

_ Hai cô gái có cùng một gương mặt.

_ Anh biết Thư?

_ Là một sự nhầm lẫn mơ hồ. Anh nhầm cô ấy với người con gái này.

Vậy tức là cô gái trong tấm hình không phải là Thư?

_ Họ là chị em sinh đôi hả?

Linh đáp:

_ Không. Cũng là người dưng. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Cô bé trong hình còn rất trẻ, có lẽ nhỏ hơn cả tôi, chừng 12 - 13 tuổi, sao có thể là bạn gái được chứ? May thay không phải là Thư. Sao lòng tôi nó cứ khó chịu, cồn cào, rất ngứa ngáy. Thật sự rất khó chịu.

Tôi đưa mắt nhìn, có lẽ điều tôi nghĩ là đúng, hỏi:

_ Tấm hình này chụp lâu rồi phải không?

_ Ừ, tấm hình này... chụp vào 2 năm trước... - Linh ngập ngừng nói. Có chút chua xót vương lại, ánh mắt cậu thấp thoáng nét bi thương.

À, ra thế!

Tôi im lìm ngắm nhìn, tôi sợ sẽ khơi gợi lại nỗi đau trong Linh. Tôi nhìn Linh. Mái tóc bạch phất phơ trước trán cậu. Cả gương mặt điềm nhiên đang cố che giấu đi niềm đau thương.

Chợt, tôi dừng ánh nhìn lại trên trán Linh. Nó bị che khuất bởi những sợi tóc loà xoà.

Cơn gió từ mặt sông cuốn những sợi tóc ấy phất lên, để lộ một vết thương rỉ máu. Vệt máu khô trên mặt vết thương như bị một vật thể sắc bén rạch vào. Màu máu khô đen xỉn trên làn da trắng, hơi tái. Chút máu quệch vào tóc Linh thành một nhúm tóc đỏ trầm, khô xác, cứng ngắc. Tôi vô thức thốt lên:

_ Trán anh... bị thương kìa!

Linh mở to mắt nhìn tôi, đưa tay sờ lên trán, cảm nhận thứ chất lỏng ươn ướt chạm vào xúc giác của tay, cậu ấy đưa tay xuống nhìn rồi lại mỉm cười:

_ Ồ, chỉ là vết thương ngoài da, không sao đâu!

_ Sao lại không sao? Nếu không xử lí vết thương sẽ nhiễm trùng đó! - Tôi cau mày lo lắng, thu hẹp tầm mắt vào vết thương trên trán Linh, giọng hơi gấp rút.

Chí Linh thư thái trả lời, thản nhiên không chút ý tứ:

_ Kệ nó, anh quen rồi!

_ Chờ em một lát, ngồi yên đây nha! - Tôi đứng thẳng dậy, thả sợi dây chuyền vào tay Linh, bước tới chiếc xe đạp, gạt chống lên, dắt đi.

Linh vươn cổ nhìn theo, cất giọng réo gọi:

_ Nhỏ đi đâu vậy?

_ Chờ chút! - Tôi trả lời, ngồi lên yên xe, đạp đi. Tôi phải đi ngay đến một nơi...

Tôi đạp xe qua cầu, thả dốc, gió đêm lành lạnh luồn vào gáy tôi. Cảm nhận làn da mình bị không khí chung quanh vuốt ve mơn mớn.

Tôi chạy vội đến hiệu thuốc tây ở ngã ba phía trước. Ngó nghiêng cái đồng hồ trên tay: 10 giờ 25 phút. Hi vọng hiệu thuốc còn mở cửa.

Tôi đạp nhanh. Vòng quay trơn tru cứ tiến tới, ma sát vào không khí nghe vù vù.

Ngã ba mở ra trước mắt. May thật! Cửa hiệu thuốc vẫn chưa đóng cửa!

Tôi vội vàng dựng xe, tiến vào trong, mua vội thuốc sát trùng, bông y tế, một số dụng cụ băng bó vết thương.

Có lẽ đây là công việc mà tôi có thể làm để đền đáp ân nhân của mình. Tôi lên xe, đạp nhanh về cây cầu cũ .

Tiếng gió rít trong không khí o e ngọ ngoậy trong óc tai. Sương nhẹ rơi trên mu bàn tay tôi, mát lạnh và tinh khiết khôn tả.

Khi tôi trở lại cây cầu, Linh vẫn ngồi đó, mặt quay vào trong, hai chân đạp lên các thanh kim loại gỉ sét, hai tay chống vào thanh vịn. Tiếng dế kêu rả rít trong những vạt cỏ dại. Cậu ấy ngồi bất động như một pho tượng tuyệt mĩ lẫn khuất trong bóng tối. Tôi xuống xe, tấp vào sát lề, vơ lấy gói thuốc trong xe rồi tiến lại chỗ Linh.

_ Mua gì vậy? - Chí Linh tròn xoe mắt hỏi.

_ Ngồi yên đi! - Tôi nháy mắt cười, lúi cúi mở bao xốp ra.

Bất chợt, tôi ngẩng đầu lên hỏi Linh:

_ Anh muốn nghe nhạc không?

Linh gật đầu. Tôi lấy tai nghe trong túi ghim vào di động của mình. Áp tai nghe vào tai Linh.

Một bản nhạc quen thuộc mà tôi thường nghe. Bài hát buồn, da diết, ca sĩ trình bày vô cùng cảm động. Linh lim dim mắt nghe nhạc, còn tôi thì lấy dụng cụ ra chuẩn bị xử lí vết thương giúp Linh.

_ Nhỏ làm gì vậy? - Linh mở mắt hỏi.

_ Suỵt! Anh chỉ cần ngồi yên nghe nhạc, còn em sẽ giúp anh xử lí vết thương. Coi như em đền ơn đáp nghĩa! - Tôi chun mũi nói, tay vặn vặn mở chai oxi già.

Linh nhoẻn miệng cười rồi lại im lặng, tiếp tục nhắm mắt lại như cho phép tôi chạm vào vết thương.

"...

Ánh trăng mỏng manh

Khẽ rơi bên thềm, nhẹ như khúc ca êm đềm.

Đóa hoa mùa thu, xanh ngát hương đêm.

Đợi chờ ai trong nỗi nhớ dâng đầy.

Khi màn đêm về trên phố dài

Anh lặng nghe lòng anh nhớ em da diết,

Mùa thu qua theo bước chân em đã xa xôi rồi.

Để lại đây một mùa đông lạnh giá...

..."


Tôi tỉ mỉ lấy nhúm bông y tế ra khỏi bao. Nhỏ những giọt oxi già vào vết thương trên trán Linh. Làn da được diệt khuẩn nổi lên một màn bọt trắng xì xèo. Linh khẽ cau mày, có lẽ hơi rát. Mắt vẫn nhắm nghiền. Cậu ấy đang ở yên trong bài hát của tôi. Thực ra, việc tôi mời Linh nghe nhạc chỉ để thay thế một liều thuốc gây tê, âm nhạc sẽ làm dịu bớt sự đau đớn của vết thương.

Hàng mi của Linh nhắm nghiền, rậm đen, cong vút. Chân mày kiếm thanh tú thật đẹp. Cả da mặt của cậu ấy cũng rất đẹp, trắng mịn hệt như da em bé.

Vết thương của Linh không sâu lắm nhưng còn vướng lại vài mảnh thuỷ tinh vỡ cắm vào da thịt. Nó nhỏ xíu, lấp lánh như kim tuyến, chắc là mảnh vỡ của một dụng cụ bằng thuỷ tinh khá lớn.

Tôi áp mặt gần Linh hơn, ngửi được cả mùi cồn trên người cậu ấy. Mùi rượu toả thoang thoảng trong tóc Linh. Tay tôi vẫn nhẹ nhàng lau sạch những vết máu rịn ra từ vết thương.

Tôi nhẹ tay dỡ những mảnh thuỷ tinh nhỏ ra khỏi da, hi vọng là không bị sót mảnh nào. Nếu như còn sót lại, vết thương sẽ sưng tấy, gây áp xe và nhiễm trùng. Chính vì vậy mà tôi rất tập trung.

Như một vị lương y đang chăm chú chữa trị cho bệnh nhân của mình. Lau xong những vệt máu, bây giờ chỉ cần thoa thuốc đỏ và băng lại thì hoàn tất.

Chậm chậm thuốc đỏ lên vết thương, màu sắc nó giống như màu máu, có lẽ tái hơn một chút...

Chí Linh hé hé mi mở mắt, tôi cảm nhận được ánh nhìn của Linh đang xoáy vào tôi. Tôi không quan tâm lắm, vẫn nghiêm túc thực hiện công việc.

Sợ cậu ấy đau, tôi thổi nhè nhẹ lên vết thương, ngón tay e dè thật chậm trãi.

Vẫn cảm nhận đôi mắt ấy dán chặt vào tôi, ánh mắt ấy có chút gì đó tiếc nuối, cậu ta đang nghĩ gì thế?

[...]

[Anh có đau lắm không? Tại sao lại đánh nhau với tụi đó vì em chứ?]

[Vì tụi nó nói em là trẻ mồ côi, không cha, không mẹ, anh không muốn ai nói về Jenny như vậy cả!]

[Bỏ đi, tại các bạn ấy không hiểu thôi!]

[Em đừng hiền lành như thế chứ! Jenny,em nghe đây: Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em! Không cho ai ức hiếp Jenny cả!]

[Thật không?]

[Thật! Á, ui da đau! Em nhẹ tay một chút chứ!]

[Hì hì, em xin lỗi, mai mốt đừng có đánh nhau vì em nữa nha! Anh làm em lo đó!]

[Ha ha, anh nguyện bị đánh để Jenny băng bó cho anh cả đời mà!]

[Ừ, thì anh ngốc lắm! Nhưng anh thích Jenny chăm sóc cho anh thế này cơ!]

[Đồ ngốc! Đáng ghét!]

[Ừ thì ngốc lắm, hi hi!]

[...]



Linh đang nghĩ về điều gì đó không rõ ràng, ánh mắt toát nét đau thương không giấu giếm. Điều gì đó rất đau khổ.

Tôi làm nốt những thao tác còn lại, dán miếng gạc trắng trên trán cậu ấy. Tôi cũng làm khá đẹp đó chứ!

_ Xong, quá đẹp luôn! Anh nhớ đừng để vết thương thấm nước, không nên ăn các thực phẩm có tính phong như cá biển, thịt gà, thịt bò, cũng không nên ăn rau muống, nước tương khi vết thương chưa lành hoàn toàn và.... - Tôi mỉm cười, phủi tay mãn nguyện nhìn "tác phẩm" của mình, đang ôn tồn giảng giải thì... Bỗng, Linh ôm chầm lấy tôi, ôm siết chặt đến nổi tôi không chống cự được.

Tôi vùng vằng giẫy dụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay của cậu ấy.

_ Nè! Nguyễn Chí Linh! Anh làm gì vậy? Buông ra!!!

_ Một chút thôi! Chỉ một chút thôi! Cho anh làm phiền nhỏ một chút! Cho anh mượn chút hơn ấm từ nhỏ! Chỉ một chút! - Linh nói, nghèn nghẹn như sắp khóc. Giọng nói khẩn khoảng đầy chân thành như muốn tôi san sẻ chút nỗi khổ tâm của cậu.

"...

Và anh nhớ... khoảnh khắc khi anh chìm trong mắt em,

Nụ cười hồn nhiên, trái tim anh bỗng chợt như cháy lên.

Những phút giây cồn cào, nỗi nhớ em dâng trào

Từ trong mưa, anh luôn nhắc tên em!

Người yêu hỡi, hạnh phúc đôi khi chỉ như giấc mơ

Lạnh lùng trong đêm, ánh trăng đang tan dần qua ngón tay

Nụ hoa khép vội vàng, từng chiếc lá sớm nay,

Rơi đầy... lối anh về...

..."


Tôi im lặng, không giẫy giụa nữa. Im lặng để lắng nghe một trái tim đang oà vỡ, im lặng để một tâm hồn vơi bớt đi đau thương trong lòng.

Linh siết chặt lấy vai tôi, bờ vai gầy rộng khẽ run lên, vài tiếng thút thít nho nhỏ khẽ bật lên trong không gian vắng lặng.

Tôi đưa tay vỗ vai cậu ấy đồng cảm, cảm nhận trên vai mình có thứ chất lỏng gì đó ươn ướt thấm vào áo, dính chặt vào da tôi. Là sương đêm hay... nước mắt?

Cậu ấy khẽ thốt lên những âm thanh đứt quãng:

_ Jen...ny... Jenny... Anh... nhớ em lắm! Jenny! Jenny!!!

Jenny? Có phải là tên của cô gái trong tấm hình trên sợi dây chuyền đồng hồ quả quýt của Linh không nhỉ?

Trong màn đêm u tối, Linh ôm chặt vai tôi khẽ thì thầm gọi tên cô gái đó. Tôi cảm thấy có một dòng cảm xúc xót xa len lén lan toả. Cơn gió mát dịu thổi những sợi tóc tôi bay phất phơ, lia nhồn nhột qua gáy. Hơi ấm của Linh lan toả sang người tôi. Mùi thảo mộc vẫn len lén tràn trong khoang mũi hoà cùng hương rượu nhè nhẹ.

Tôi biết Linh đang khóc. Cậu ấy cố tình ôm tôi thật chặt để tôi không thấy được những giọt nước mắt yếu mềm bị chôn giấu trong lớp vỏ mạnh mẽ của con trai ít khi nào được bộc phát. Cô gái ấy thật may mắn khi có được một người con trai khóc vì mình như vậy.

Gió cứ thổi nhẹ nhàng, man mác vào hai chúng tôi. Trên cao, dường như đang có một vì sao như đang loé sáng. Mặt trăng mỏng manh toả sắc vàng hiền hoà phủ lên cái bóng dài lê thê của Linh và vệt đen ngắn ngủn của tôi.

Tôi đưa tay vuốt vuốt mái tóc bạch kim của Linh. Nó thật mềm mượt. Tôi cảm thông với Chí Linh, có lẽ quá khứ của cậu rất buồn.

Trước tới giờ, chỉ có hai người nam được phép ôm tôi. Một là ba tôi, hai là Vĩ An. Khi ba Vĩ An mất, cậu ấy cũng ôm chầm lấy tôi mà khóc. Lúc này đây Linh thật giống với An. Có lẽ Linh cần ai đó để chia sẻ. Vậy thì... tôi sẵn sàng làm một người bạn để cậu ấy tin tưởng sẻ chia những điều đã giấu nhẹm trong quá khứ...

"...

Đêm, dòng sông nhìn mây trắng bay

Anh thầm mong thời gian sẽ không lấy mất

Lời yêu thương như áng mây trôi cuối nơi chân trời

Để giờ đây chỉ còn anh thầm nhớ

...."



Bây giờ, tôi và Linh đều ngồi trên lan can cầu, ngửa mặt trước sông, ánh vàng của trăng chiếu xuống lấp lánh. Mặt nước đen ngòm đầy bí ẩn.

Sau hồi lâu ôm tôi, cậu ấy cũng chịu thả tôi ra. Khoé mi Linh đỏ hoe, ráo hoảnh, buồn cười như con nít.

Cậu ấy lại ngước mặt về phía xa xôi nào đó ở đường chân trời. Tôi đung đưa chân thả lỏng. Quả thật, ngồi thế này thật thích, tuy có hơi chênh vênh nhưng cảm giác thật tự do. Tôi quay sang Chí Linh, mím nhẹ môi chần chừ.

_ Sao hả? Nhỏ muốn hỏi gì sao? - Linh tháo một bên tai nghe xuống nhìn tôi mở lời trước. Vẫn thái độ điềm đạm, dịu dàng như chưa có gì xảy ra.

Tôi ái ngại cất tiếng hỏi, thanh âm thấp trầm vang lên trong đêm tối:

_ Ờ... Jenny... là cô gái trong hình sao?

_ Ừ, là cô ấy! - Linh gật đầu xác nhận, đôi mắt cụp xuống long lanh, ngón trỏ của tay vân vê những thanh vịn hoen gỉ.

Tôi ngây người chớp mắt hỏi:

_ Có chuyện gì xảy ra với hai người sao?

_ Cách đây 2 năm... Jenny đã mất... trong một tai nạn... đúng hơn là một vụ bắt cóc! - Âm thanh khàn trầm của Linh có gì đó nghẹn lại ở thanh quản.

Hơi thở Linh dài và nặng nhọc hơn rất nhiều, tôi thấy được trong đáy mắt Linh đang sũng nước. Cậu ấy cắn môi, nuốt hơi thở cay xè của mình ngược lại. Nhìn cậu ấy thật đáng thương.

Tôi mở to mắt kinh ngạc, thì ra Jenny đã mất. Thì ra Linh có một quá khứ đau buồn đến vậy. Ánh mắt tôi đăm đăm nhìn Linh, lộ vẻ xót thương kìm nén:

_ Sao chứ? Có chuyện đó sao?

_ Nhỏ muốn biết sao? - Chí Linh chợt cong nhẹ môi, giọng nói ấm áp tản mát vào bầu trời đêm yên ắng.

_ Em có quyền đó sao? - Tôi gãi đầu cười, chúng tôi đối đáp nhau bằng những câu hỏi nối tiếp, không ai ăn nhập vào ai. Sự khắc khoải kéo dài miên man.

_ Ừ thì có! - Linh cúi đầu gần mặt tôi trả lời. - Nếu như nhỏ chân thành lắng nghe!

Tôi gật đầu. Một niềm tin loé sáng trong mắt Linh. Rất tốt! Cậu ấy chịu mở lời với tôi, chia sẻ để nhận được sự thấu hiểu.

Linh mỉm cười đưa tai nghe bỏ xuống áp vào tai trái tôi. Bản nhạc vẫn êm dịu trào dâng, bài hát kể về nỗi nhớ day dứt của một chàng trai với người yêu. Bản nhạc đau thương như càng cồn cào sâu hơn nỗi đau trong Linh.

_ Có một thằng bé ngốc vì cái chết của chị nó mà đau đớn hành hạ bản thân mình. Nó ngược đãi, phá hoại bản thân nó. Rồi từ thiên đàng, chị nó đã gửi một thiên thần đến bên nó, thay thế chị gái yêu thương, chăm sóc nó. Cô bé đó thánh thiện vô cùng. Nụ cười ngây ngô không chút mưu toan, đem nắng ấm sưởi ấm tâm hồn nó. Cô tặng nó những cây kẹo lollipop ngọt ngào, bên cạnh chăm sóc nó, yêu thương nó. Ngỡ như thiên thần lollipop và nó sẽ bên nhau mãi mãi nếu như không có ngày đó. Cái ngày định mệnh tước đoạt thiên thần bé nhỏ khỏi tay nó. Thiên thần không ở bên cạnh nó nữa. Cô ấy đã về thiên đàng, từ nơi đưa cô ấy đến. Vì ngày hôm đó! Cái ngày Chúa không cho thiên thần ở bên cạnh nó nữa....

***

- Anh Quốc 2 năm trước -

_ Bác sĩ! Nhanh lên! Cấp cứu! Nhanh lên! - Tiếng gọi thất thanh đầy hoảng loạn của một thiếu niên đang bế một cô gái chạy vào bệnh viện.

Cô gái đó có gương mặt trắng bệch, xanh xao, mái tóc đen xoã dài rũ rượi.

Không khí hè oi ả của vùng ôn đới càng trở nên khắc nghiệt hơn bao giờ hết.

Người thiếu niên thất thần bế chặt cô gái trong vòng tay, chiếc áo hoodie đen đắp trên người cô bị siết chặt trở nên nhàu nhĩ, nhăn nhúm. Người thiếu niên cố gắng tìm được phòng cấp cứu, tuy biểu hiện của cậu bấn loạn như sắp phát điên nhưng vẫn toát lên nét tuấn mĩ niên thiếu toả sáng khắp căn phòng trực ban. Mái tóc đen xoăn xoăn ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng chuyển sang đỏ lừ, gương mặt châu Á lai Tây Âu tuấn mĩ với cái mũi cao ngạo nghễ, đôi mắt đen láy như hòn than dấy lên những tia kinh sợ hằn rõ những mạch máu nhỏ trong nhãn cầu.

Cô gái nhắm nghiền mắt thiêm thiếp, cánh tay buông thỏng vô lực dẫn một dòng máu đỏ tươi tí tách chảy xuống nền gạch trắng tinh của bệnh viện.

_ Đừng nhắm mắt nữa Jenny, đến bệnh viện rồi, đừng ngủ nữa, em tỉnh dậy đi! - Chàng trai ấy đưa tay vỗ nhẹ má cô gái khẩn hoảng. Cậu sợ cô gái ấy sẽ nhắm mắt ngủ mãi. Cậu sợ vô cùng.

Đừng để cô ấy rời bỏ cậu! Cô gái bị lay động khẽ mấp máy môi, hàng mi chấn động nhẹ rung lên lên lao xao, bờ môi trắng tái không sắc máu cong lên một nụ cười trấn an chàng trai.

Đội ngũ nhân viên cấp cứu nhanh nhẹn đẩy băng ca tới. Mọi người xung quanh ngoái nhìn khung cảnh nhốn nháo. Phía sau chàng trai, một nhóm thiếu niên cũng chạy ùa đến.

Một thiếu niên có mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt màu huyết ngọc tinh anh, cả gương mặt đẹp mang theo vẻ cô độc, thất thần. Cậu chạy theo sau bóng chàng trai đang bế cô gái chạy, vạt áo blazer đen vơ vét gió mà trở nên căng phồng.

Sau cậu, một cậu bé chừng mười hai tuổi, mái tóc đen mun, chiếc áo T-shirt tím ướt đẫm mồ hôi. Cậu bặm môi hoảng sợ, gương mặt non nớt toát lên vẻ khôi ngô, nét mặt hao hao giống chàng trai đang bế cô gái chạy.

Tiếp đó, phía sau họ, một đôi nam nữ cũng nắm tay nhau chạy tới.

Người thiếu niên chạy sau có gương mặt trong sáng, đáng yêu như một thiên sứ. Đôi mắt to tròn, làn môi sắc cam, sắc mặt không kém phần nhợt nhạt. Chiếc áo hoodie trắng nhớp nháp máu loang lổ, gương mặt mệt nhoài với những giọt mồ hôi rịn ra từ huyệt thái dương. Cậu nắm chặt tay cô gái đi cùng cậu.

Cô gái theo sau có gương mặt lai sang trọng, mái tóc nâu vàng và đôi mắt nâu đỏ vẫn chưa hết vẻ kinh sợ. Cô mặc chiếc quần skinny đen cạp cao và đôi bốt đế bằng, cổ giày đính lông thú màu xám tro.

Những nhịp giày gõ khô khốc xuống nền gạch lạnh giá. Chiếc áo chemise mỏng màu trắng được dúng tai bèo trước ngực của cô rung theo từng bước chạy. Chiếc băng ca được kéo tới, cậu thiếu niên nhanh chóng bế cô gái bị thương đặt lên. Bốn người phía sau cũng chực ào tới:

_ Jenny, hứa với anh là em không sao nhé! Cố lên! Đừng có xảy ra chuyện gì đó! - Người thiếu niên vừa đặt cô gái xuống, tay vuốt mái tóc xõa dài rối bời của cô.

Cô mặc một chiếc váy màu thiên thanh xếp nhiều tầng toát lên vẻ thanh tân. Trên ngực áo ướt đẫm một vùng máu đỏ thẫm không ngừng tuôn chảy. Một tay cô bị người thiếu niên nắm chặt, tay còn lại của cô nắm chặt một vật _ một sợi dây chuyền có mặt to tròn như một cái đồng hồ quả quýt. Nạn nhân xấu số cười yếu ớt, cả gương mặt thanh tú tím dần đi. Làn da trắng hồng bắt đầu tái xanh, cô gật nhẹ đầu trả lời chàng trai.

_ Jenny! Em hứa là không được ngủ mãi đó! Phải bình an trở ra! - Cô gái chạy theo cũng nắm chặt cánh tay cô gái tên Jenny lo lắng, những giọt nước mắt vô tình chảy ra, lăn dài trên má cô.

_ Jenny, em không được ngủ luôn đó! Em chưa đan xong áo len cho anh! Em phải khoẻ lại để đan tiếp nó cho anh! - Người thiếu niên mặc hoodie trắng sợ nhẹ vào má Jenny rấm rứt khóc.

_ Chị Jenny! Đừng bỏ em! Chị ơi! - Cậu bé mặc T-shirt tím cũng nắm chặt cánh tay của Jenny mếu máo.

Duy chỉ có chàng trai có mái tóc nâu vẫn đứng lặng sau lưng họ, ánh mắt tuyệt vọng ngắm nhìn, cậu lạnh lẽo không chút cảm xúc hệt như một cái xác vô hồn. Y tá đẩy băng ca tới trước phòng cấp cứu. Jenny mím môi nhẹ nhàng, đẩy tay mọi người ra:

_ Red! Em không sao! Đừng lo lắng! - Cô thều thào với người thiếu niên đã bế mình đến bệnh viện, cô lại xoay qua bốn người còn lại, mím nhẹ môi, trấn an:

_ White, Ella, Deuce, Black! Jenny không sao đâu!

Y tá đẩy băng ca vào phòng phẫu thuật, cánh cửa trượt khép dần rồi đóng chặt im ỉm.

Thời gian chậm chạp trôi bao trùm không khí nặng nề bên ngoài phòng chờ. Tất cả như bị treo ngàn khối đá.

Chàng trai đã bế Jenny đến _ Red ngồi bất động trên băng ghế. Ánh mắt sững sờ ngập nỗi lo âu. Chiếc áo chemise trắng của cậu dấy lên những vệt máu dần khô cứng, xỉn màu, tanh nồng.

Sự chờ đợi chứa đầy nỗi hoang mang buốt giá.

Red đưa bàn tay chống lên trán mệt mỏi. Cậu sợ sẽ có điều bất trắc xảy ra.

Đối diện băng ghế của cậu, chàng trai mặc áo hoodie trắng - White như hoá tượng, mắt mở to giàn giụa nước. Đứa em gái cậu xem như ruột thịt đang nằm trong căn phòng lạnh lẽo kia, tâm trí cậu hỗn độn như một sợi dây đàn bị kéo căng.

Bên cậu, cô gái tên Ella khẽ khàng lau những giọt nước mặt White an ủi:

_ Thiếu gia à! Jenny không sao đâu! Đừng lo lắng quá mà! - Cô nói như cố thuyết phục bản thân thật bình tĩnh.

Giọng Ella nghẹn lại, đắng chát, nước mắt cũng tuôn rơi không chút ý thức trên má. Bên cạnh Red, cậu bé tên Deuce mặc T-shirt tím mở mắt tròn xoe nhìn Red, hơi thở nóng bừng đầy sợ sệt, thanh âm nhỏ xíu, đứt quãng:

_ Chị Jenny... sẽ... không sao phải không?

_ Phải! Jenny nhất định sẽ không sao! Đừng quá lo lắng! Phải rồi! Phải thật bình tĩnh, bình tĩnh! - Red bấu chặt hai cánh tay mình vào vai Deuce lẩm bẩm như cố thôi miên bản thân.

Những giọt nước mắt long lanh rơi muôn vàn hạt xuống nền gạch trắng.

Ngọn đèn đỏ báo hiệu như phát lửa toả xung quanh năm con người.

Black - chàng trai tóc nâu mặc blazer đen đứng tựa vào tường, đôi mắt mở to, ráo hoảnh, không lộ tí chấn động trên mặt, mắt đăm chiêu nhìn vào ngọn đèn đỏ báo hiệu kia. Không gian ngợp thở đầy hoang mang khiến đầu óc con người trở nên rỗng tuếch, mất dần sức phản kháng. Cả năm con người trẻ như cũng dần mất đi sự sống trong từng nhịp chờ đợi. Ngọn đèn gay gắt như thách thức sự nhẫn nại của con người.

Nền gạch trắng lạnh toát đọng đầy những giọt nước mắt và mồ hôi âu lo. Đầu óc ai cũng mụ mẫm cực độ. Những lời cầu nguyện rầm rì đến Chúa dành cho Jenny. Hi vọng cô ấy sẽ không có gì xảy ra!

Cái khoảnh khắc phải chờ đợi như muốn xé nát thần kinh con người.

Hơn một tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Vị bác sĩ ra khỏi phòng, như mặc định, cả đám thiếu niên hớt hải bu lấy ông.

Red nắm chặt vai người bác sĩ đó rối rít, gương mặt nhợt nhạt đến thảm hại, hơi thở nghẹn cứng, ứ trệ nơi thanh quản:

_ Bác sĩ, sao rồi? Cô ấy có sao không? Jenny... Cô ấy vẫn ổn chứ?

_ Xin cậu hãy bình tĩnh! Tôi... Tôi... - Vị bác sĩ bị Red lắc mạnh vai đến hoảng loạn, ấn đường tối sầm, những nếp nhăn trên trán dính vào nhau, giọng nói đứng quãng, không rành mạch.

_ Jenny? Jenny thế nào? Ông mau nói đi! - Ella níu tay bác sĩ khẩn thiết, đôi mắt dấy lên từng tia bi kịch đầy nỗi ám ảnh.

_ Chị Jenny thế nào? Ông đừng có "tôi, tôi" nữa mà! Ông mau nói đi chứ! - Cậu bé Deuce kéo tay vị bác sĩ inh ỏi, mái tóc đen mượt bị rối lên vì dẫy dụa.

Vị bác sĩ cất tiếng, âm vực lớn hơn, ông hít thở sâu căng cả lồng ngực để bình tĩnh.

_ Bình tĩnh! Tất cả xin hãy bình tĩnh! Hiện giờ... Bệnh nhân…

_ Hiện giờ Jenny sao rồi? Cô ấy ra sao? Các người phải cứu lấy cô ấy! Nếu Jenny có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ cho người phá nát bệnh viện này! Mau gọi bác sĩ giỏi nhất cho tôi! - Red dựng người bác sĩ gào lên, thần kinh căng thẳng như bị lửa đốt.

_ Red, bình tĩnh! Ông ấy là Viện trưởng của bệnh viện này! - Black kéo vai Red nhắc nhở, gương mặt vẫn lạnh lùng, bình thản không hề có chút chấn động trong tâm trí. Cứ như trái tim của cậu được băng tuyết bao bọc lấy, không hề có chút đau thương. Một con người bị tướt đoạt mất linh hồn, vô cảm.

_ Xin lỗi tất cả, vì vết thương của bệnh nhân quá nặng, mất quá nhiều máu. Ngân hàng máu của chúng tôi không có nhóm máu của cô ấy vì đó là nhóm máu O'bombay, một loài máu hiếm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người có thể gặp cô ấy lần cuối! - Viện trưởng trầm giọng trả lời, đôi mắt vô vọng, thái dương tuôn dài những giọt mồ hôi lạnh buốt.

_ Mất máu quá nhiều? Nhóm máu O'bombay ? Ok, tôi cũng mang nhóm máu đó, tôi có thể truyền máu! - White níu lấy tay Viện trưởng cầu khẩn. Thật trùng hợp! Cậu và Jenny có cùng một nhóm máu rất hiếm.

_ Thiếu gia! Cậu bình tĩnh lại! Cậu đừng quên bản thân mắc hội chứng máu khó đông. Cậu không thể truyền máu được! - Ella kéo cánh tay White lo lắng, đôi mắt đỏ hoe tuyệt vọng.

_ Xin lỗi! Bây giờ dù có nhóm máu đó đi nữa thì tôi cũng không chắc có thể cấp cứu kịp...Ý chí sinh tồn của bệnh nhân quá yếu. Dường như cô ấy đã buông xuôi tất cả! Tôi e rằng... Cô ấy sẽ không qua khỏi. Cô ấy còn vài điều trăn trối với mọi người. Xin tất cả hãy tranh thủ thời gian! - Vị viện trưởng tháo cái kính cận không gọng ra khỏi mắt, xoa xoa ấn đường mệt mỏi.

Cậu bé Deuce sụp người xuống, ánh mắt bàng hoàng.

_ Tại sao như vậy chứ?

Mọi người như chết lặng. Có phải là một cơn ác mộng không?

Tất cả lặng lẽ theo chân vị bác sĩ tiến đến phòng hậu phẫu. Sự lạnh cóng đột ngột xâm chiếm thân xác của các thiếu niên.

Họ phải làm sao bây giờ?

Trong căn phòng sắc trắng lạnh toát, mùi thuốc sát trùng choáng ngợp cả bầu không khí. Hơi lạnh tê cóng không biết từ đâu bủa vây những thanh niên nhỏ bé. Jenny nằm trên giường, lớp drap trắng tinh tươm bị mái tóc đen dài của cô phủ lên vô trật tự. Hơi thở nhẹ đến mức như không còn vướng víu trên thân xác. Năm con người bên ngoài chậm chạp lê bước chân nặng trĩu như treo đá bước vào trong, đôi mắt dấy lên từng tia đau xót không thể kiềm chế.

Thời gian giãn nở, kéo dài dằng dặc. Cơn khủng hoảng ghê khiếp in đậm trong những bộ não non nớt đó. Nhịp thở của họ cũng chậm lại theo nhịp thở của Jenny.

Cô gái xinh xắn nằm vô lực trên giường, máy tiếp oxi gắn chặt trên mũi. Tiếng kêu “tít...tít...tít...” phát ra từ máy đo điện tim như âm thanh đếm ngược của thần chết. Không gian đặc sánh như ngưng đọng tất cả hoạt động của con người. Chiếc váy màu thiên thanh của Jenny hơn nửa bị biến thành những vệt đen pha sắc đỏ chết chóc, ngập mùi tanh tưởi của máu, sắc đỏ như xé nát cả thị giác lẫn tâm can của mọi người. Ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang vô cảm bọc lấy những con người bên dưới. Red ào vào trước, nắm chặt bàn tay ghim đầy dây nhợ của Jenny. Bàn tay còn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô ấy.

Giờ đây, Jenny yếu ớt hệt như một đứa trẻ sơ sinh, gương mặt nhợt nhạt, tái xanh, môi tím thẫm không còn chút máu. Các khối cơ trên cơ thể cô trở nên vô lực, ù lỳ. Cả cơ thể run lên lẩy bẩy. Cả sinh mạng của cô bây giờ mỏng manh như ngọn nến thắp trước gió.

_ Jenny!... - Red cất tiếng gọi nhẹ nhàng, mi mắt bị luồn hơi thở cay xè phả đến xâm chiếm, trái tim thít chặt đập cuồng loạn.

_ Jenny!

_ Jenny!

_ Chị…

Cả Ella, White, Deuce cũng ập tới, sắc tái nhợt khủng hoảng trên gương mặt. Từng nhịp tim đập mạnh đau đớn như sắp vỡ bung ra khỏi lòng ngực.

Phía sau ba người, Black lững thững bước vào, gương mặt phẳng lì không chút cảm xúc hệt như một cái mặt nạ được đúc bằng plastic. Đôi mắt cậu đau đáu dán lên thân ảnh cô gái nằm trên giường. Không ai biết được đằng sau gương mặt vô cảm đó là một trái tim đang rỉ máu, cảm giác nóng rực, đau đớn như muôn ngàn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực của cậu.

Cậu vẫn cố che giấu cái cảm xúc xót xa đó chìm trong khoang ngực như cố nuốt đi một hòn than âm ỉ cồn cào rát bỏng tâm can.

_ Red… - Jenny khẽ mở mắt, giọng nói yếu ớt như cơn gió heo mây vi vu trong không gian ảo não.

_ Tại sao em lại ngốc như vậy chứ? Tại sao lại phải giúp anh đỡ một phát đạn như vậy chứ? - Red nắm chặt bàn tay của cô gái đang thoi thóp, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, thần kinh bị cơn hoảng sợ vơ vét trở nên rỗng tuếch, mái tóc đen mun rối lên bù xù.

Jen níu bàn tay Red thều thào, cô như muốn rút cạn sinh khí của mình trong từng lời nói, bàn tay nhớt nhác máu lạnh dần đi. Khoé mi rưng rưng lên, đỏ ngầu, cô đã chọn cách buông xuôi:

_ Em...tình nguyện mà...! Anh không nhớ là...em từng hứa...với anh là...sẽ trở thành...một thiên thần...để mãi mãi bảo vệ...chăm sóc...cho anh sao?... Em đã hoàn thành...nhiệm vụ của mình!... Em không thể...ở bên anh...được nữa!... Em phải trở về...với Chúa!... Sẽ có một thiên thần khác...thay thế em...yêu thương...chăm sóc...bảo vệ anh! Em...hứa...

Cô không thể nào đứng chung trên hai chiếc thuyền được nữa. Cô không thể nào tiếp tục hãm hại, bán đứng những người bạn ở đây được nữa, họ vô tội. Cô không thể nào làm hại tới Red_cô đã yêu cậu, yêu bằng chính trái tim của mình.

Chỉ có cách ra đi cô mới có thể tròn vẹn đạo nghĩa với cả hai phía: Q và MR.M.

_ Không! Anh không cần thiên thần nào khác nữa! Anh chỉ cần Jenny! Chỉ cần em thôi! - Red gào lên, hai tay áp chặt vào má cô gái, nước mắt không thể điều khiển tuôn trào ướt đẫm cả khuôn mặt cậu.

Jenny khẽ cong nhẹ môi, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má Red. Quay sang nhìn những gương mặt còn lại:

_ White, Ella, Deuce,...Black... Mọi người có thể hứa với Jenny một điều chứ?

_ Bất cứ việc gì anh cũng hứa! - White chồm lại giường khóc nấc, đôi mắt to sưng húp, hàng mi cong trĩu nặng những giọt nước mắt mặn chát.

_ Chị hứa! - Ella cũng gật đầu, cố hít thở sâu để nuốt lấy những giọt lệ cứ ngỗ nghịch trào ra khỏi mắt.

_ Em cũng hứa mà! - Cậu bé tên Deuce gật gật đầu, nhìn cậu giống như một chú mèo nhỏ ướt sũng trong cơn mưa, run cầm cập, tiếng nấc ư ư vang trong thanh quảng đều đều.

_ Còn Black? - Jenny cố rướn người len ánh mắt nhìn cậu thiếu niên đứng sững người phía sau, cất tiếng hỏi thều thào.

_ Ừ, tớ hứa! - Black cất tiếng trả lời, đầu gật nhẹ xác nhận.

Cậu đang cố nguỵ tạo một lớp vỏ vô cảm bên ngoài, giấu trái tim chi chít tổn thương đau nhói trong ngực. Cậu đau lắm. Cậu đang kiềm chế, cậu không được khóc!

_ Mong mọi người...giúp Jenny...chăm sóc ...cho Red... Mình không…còn...đủ sức nữa...

_ Không! Em không được nói như vậy! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho em! Không được bỏ cuộc! Cố lên Jenny! - Red hoảng loạn nắm chặt bàn tay yếu ớt mất dần sự sống kia gào lên.

_ Không được! Jenny không được chết! Không được!

_ White, em...xin lỗi...em không thể...đan xong...chiếc áo len...để tặng anh...em không...còn cơ hội nữa rồi!...- Jenny cười khổ ngước nhìn White, giọng nói nhỏ dần đi.

_ Anh không cần áo len! Anh cần Jenny! Em hứa sẽ là em gái của anh mãi mãi mà! Em không được bỏ anh mà! - White khóc ròng, cậu sắp mất đi cô em gái đáng yêu mà cậu hết mực yêu thương. Tuy Jenny không phải em ruột của cậu nhưng cả hai đã cùng nhau lớn lên, trải qua nhiều kỉ niệm, cậu không thể Jenny ra đi như thế được.

_ Jenny, em còn muốn biết bí mật của chị mà. Em hãy khoẻ lại để nghe chị kể về thiên thần của chị! Em không được buông xuôi! Em còn muốn biết người mà chị thầm thích là ai mà! - Ella cũng nức nở. Mọi người dùng mọi cách để khơi gợi lại ý chí sống trong Jenny. Sẽ có kì tích xảy ra! Jenny phải sống!

_ Em biết...người đó...là ai rồi!...chị yên tâm...em sẽ không...nói ra đâu..! - Jenny bỏ ngoài tai lời cầu khẩn của Ella, tiếp tục rướn hơi sức cuối cùng trối hết ra. Cô quay sang Deuce dịu dàng nhắc nhở.

_Còn Deuce...em phải ngoan...không được bướng nữa...phải nghe lời Red...hai người là...anh em mà...đừng...chống đối anh nữa...nhớ không?

_ Dạ! Em nhớ! Chị đừng chết mà! - Deuce kéo vạt áo lên lau lấy lau để những giọt nước mắt cứ trào ra, nghẹn giọng trả lời.

_ Còn Black...tớ nhớ...cậu từng ước...được gặp mẹ cậu...để nói rất nhiều điều...chưa kịp nói...tớ sắp đi rồi...cậu còn...muốn gửi...lời gì...với bác gái...thì hãy nhắn với tớ...tớ sẽ...chuyển lời giúp cậu! Nói đi! - Jenny mỉm cười nhìn Black. Sau cái chết của mẹ Black, cậu bắt đầu sống khép kín, trốn trong cái thế giới xám xịt trong niềm ân hận, dằn vặt của bản thân, Jenny hiểu rõ tính cách của cậu. Black rất đáng thương.

_ Tôi...tôi... Nhờ cậu chuyển lời giúp tớ: "Con xin lỗi mẹ, con rất nhớ mẹ, con yêu mẹ!" chỉ vậy thôi. - Black trả lời, thanh âm có chút run run nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như mặt hồ tĩnh lặng.

_ Black, sao cậu lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu muốn Jenny phải... - White ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên quát Black.

_ Không ai tránh khỏi cái chết cả! Đó là quy luật của tự nhiên! Hãy để Jenny ra đi!.. - Black cất tiếng trả lời, đôi mắt nâu hằn lên những tia đỏ đau thương như muốn bằm nát không gian trước mặt.

_ Được rồi! Mình hứa...sẽ chuyển lời...giúp cậu, Red... - Jenny lại cười.

Nụ cười thanh thản nhẹ tênh, đưa bàn tay của Red nâng lên nhẹ nhàng.

Bàn tay Red giơ ra lửng lơ trong không trung, Jenny đưa ngón tay có những dòng máu không ngừng tuôn chảy từ vết thương trước ngực dẫn xuống cánh tay khẳng khiu của mình.

Những ngón tay lạnh cóng của cô đặt trên bàn tay Red, ngón tay nặng nề nguệch ngoạc vẽ lên lòng bàn tay Red một hình ảnh. Là một ngôi sao được vẽ từ chính máu của cô, sắc máu đỏ tươi, ấm nóng. Cô cất tiếng hỏi Red, ánh mắt trìu mến, thiết tha:

_ Anh có nhớ...lần đầu tiên...em gặp anh...em đã vẽ ngôi sao...trên sàn gỗ...bằng nước mắt của anh...và...nói gì không?

_ Khi một linh hồn...đã rời xa nhân thế...họ sẽ hoá thành một ngôi sao...để luôn luôn được ngắm nhìn...luôn luôn được bảo vệ...người thân của mình... Họ sẽ nhờ Chúa...gửi đến những người thân của họ...những thiên thần hạnh phúc...thay họ chăm sóc...yêu thương...người vẫn còn ở thế gian.. - Red nghẹn lời, cổ họng ứ trệ một cảm giác đau buốt, nước mắt cứ tuôn rơi, bàn tay run lên hình ảnh một ngôi sao sắc máu còn nóng hổi.

_ Phải! Em sẽ trở thành...một ngôi sao... Em sẽ luôn ở bên anh... Em sẽ dõi theo anh... Em có thể xin anh...một yêu cầu cuối...được không? - Giọng nói run rẩy của Jenny khiến mọi người phải đau xót. Hàn khí cứ tiếp tục xâm chiếm lấy thân thể cô. Lời thỉnh cầu của một linh hồn sắp tạ thế, ánh mi cô chớp chớp đầy hi vọng.

_ Được! Em nói đi! - Red đan chặt bàn tay mình vào tay Jenny, đầu gật loạn lên bằng lòng.

_ Được! Em nói đi! - Red đan chặt bàn tay mình vào tay cô, đầu gật loạn lên bằng lòng.

Ánh mắt Jenny vẫn không thôi nạo vét từng trái tim cũng mọi mọi người, cào cấu lòng họ những vết rạch sâu hoắm.

_ Em...có thể...hôn anh không?.... Em muốn ...nụ hôn đầu tiên...và cũng là ...nụ hôn cuối cùng của mình...sẽ thuộc về anh...chỉ là của anh,... được không ?... - Jen thấm ướt làn môi khô khốc, tiếp lời. - Và...em...muốn...mọi người...hát tặng em...một bài hát ...có được không? - Jenny nhìn bao quát những gương mặt còn, đôi mắt bắt đầu mịt mờ, thân thể vô lực lạnh dần đi.

Red xiết chặt tay cô gái rũ rượi oà vỡ:

_ Được, mọi người sẽ làm tất! Chỉ em đừng ra đi!

_ Hát đi! - Jen mỉm cười nhìn những người yêu thương đang ở quanh cô. Tất cả đều có mặt đầy đủ để đưa tiễn cô ra đi đế thế giới vĩnh hằng.

Black cất tiếng hát trước, giọng hát ngập ngừng, đứt đoạn như không kiềm chế được nữa. Giọng hát trong veo, ngọt ngào cao vi vút của cậu vang lên trong không gian quệnh đặc vị giác. Xé nát tri giác mọi người xung quanh.



_ Every night in my dreams...

I see you...

I fell you...

That is how I...know you...go on.

Far across...the distance...

And spaces...between us...

You have...come to show you...go on...

_ Near...far...and wherever you are...

I believe that the heart does go on...
- Tiếng hát nghẹn ngào cũng những người còn lại run bật, nức nở. Nước mắt tuôn nhiều lắm! Tim cũng đau nhiều lắm! Jen yêu dấu của họ...

Red lau nước mắt trên má. Cậu cuối người đặt trên môi người con gái mà mình yêu thương nhất một nụ hôn.

Nụ hôn đầu người ta hay bảo sẽ rất ngọt ngào, ngốc xít nhưng tại sao nụ hôn đầu tiên cậu dành cho Jenny chỉ có vị mặn đắng? Đắng chát và đầy bi thương choáng ngợp tâm trí cậu. Nước mắt cứ tuôn rơi trên khoé mi của người thanh niên trẻ. Từng giọt mặn chát thấm vào môi ướt đẫm.

Bờ môi của Jenny khẽ cong lên một nụ cười mãn nguyện, bờ môi bắt đầu giá buốt. Cô tận hưởng cái hương vị ngọt ngào từ môi Red - bờ môi mềm mại sắc đỏ mọng như một quả dâu chín thơm dịu. Bàn tay cô bắt đầu buông lơi. Trong bàn tay trái đang nắm chặt sợi dây chuyền đồng hồ quả quýt đang bấu chặt trên lớp đệm bắt đầu dãn ra. Trên khoé mắt cô tuôn ra một dòng chất lỏng trong veo, mặn chát, chạy ngang má lăn đến mạch thái dương, hoà vào mái tóc đen mun, rối bời.

Sự lạnh giá bao phủ toàn cơ thể cô, từng dòng hơi thở nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng vụt bay đi khỏi thân xác nặng nề.

_ Once more...you open the door...

And you're here in my heart...

And my heart will go on and on...


[Em chọn cách ra đi để toàn vẹn tất cả. Em không thể làm hại anh nữa, em không thể trở thành một con người sống hai mặt được nữa! Các anh không có lỗi, em sinh ra là đã làm việc cho Mr.M, em đã đến bên anh vì mục đích của mình - mục đích vì tổ chức. Nhưng...em đã yêu thực sự,em đã phản bội Mr.M. Ông ấy sẽ làm hại anh! Chỉ có cái chết của em mới có thể khoá chặt cái bí mật kinh hoàng mà em và những con quỷ khát máu kia đã làm. Em hận bản thân mình! Hãy để em ra đi để trả giá cho những tội lỗi của bản thân! Em không phải là thiên thần! Em phải trở về địa ngục để trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Em thật tồi tệ! Sẽ có một thiên thần thực sự thay thế em yêu anh! Cô ấy sẽ tốt hơn em! Quá khứ của em mãi mãi là một bí mật - một bí mật giấu kín tận thiên thu, để anh nhìn em như một thiên thần, không thù hận, không oán trách em! Em xin lỗi...! Nhưng...em yêu anh!]

_ Love can touch us one time...

And never let go on tii we're one...

Love was when I loved you...

One true time I hold to in my life we'll always go on... - Tiếng hát vẫn vang đều, nghèn nghẹn cố che giấu sự oà vỡ trong mỗi trái tim.

Nụ cười bình yên của cô nhẹ nhàng vẽ lên môi, cuốn theo hơi thở cuối cùng của cô tan...theo...tiếng...hát...

Red ra sức nắm chặt bờ vai mảnh khảnh của Jenny mà lay, cậu gào lên trong tuyệt vọng, điên loạn như phá nát tất cả cảnh tượng trước mắt:

_ Jenny! Em tỉnh lại đi! Em đừng nhắm mắt mà! Tỉnh lại đi Jenny! Anh van em! Đừng bỏ anh mà!

Mọi người như sụp đổ, sự tang tóc phủ kín ngập căn phòng.

Jenny đã ra đi mãi mãi. Cô ấy đã từ bỏ cuộc sống để đến một thế giới khác. Sẽ là thiên đàng, hoặc cũng sẽ là địa ngục, tuỳ theo phán xét của Chúa...

_ Near, far, wherever you're

I believe that the heart does go on...

Once more you open the door.

And you're in my heart

And my heart will go on and on...

There is some love that will not go away.

Anh I know that my heart will go on.

We will stay forever this way.You are safe in my heart.

And my heart will go on and on...


"Loang choang...títttttttttttttt......" - Bất chợt, sợi dây chuyền trên tay cô bỗng rơi xuống đất, tiếng rơi đập khô khốc vào nền gạch trắng. Chiếc máy đo điện tim vang lên âm thanh chói tai, biến thành đường thẳng kéo dài trên màn hình, âm thanh rùng rợn nhất mà chẳng ai muốn nghe thấy.

_ Jenny...!

_ Chị Jenny! Chị ơi!

_ Tỉnh lại đi em! Đừng ngủ nữa mà!

Tiếng réo gọi trong nước mắt vô vọng của mọi người không ngăn được quyết định của Jenny.

Cô ấy không còn nữa. Mãi là người của quá khứ.

Có những trái tim đau buốt tê tái vì cô ấy. Và cũng có một trái tim quặn thắt vì đau, dù lòng vẫn cô trấn tĩnh rằng: cô ấy đã được bình yên...

[Cầu chúc em sẽ có được một cuộc sống mới yên bình, không bi kịch, trầm luân như kiếp con người nữa. Mọi người sẽ luôn nhớ đến em! Hãy ở bên Chúa và có nhiều niềm vui! Jenny à!]

Trong không gian não nề ở căn phòng trắng toát, dù mùa hạ có vẻ oi ả bên ngoài nhưng ở đây, tất cả như bị một lớp băng tuyết bao phủ lấy, giá buốt đầy âm khí.

Ác quỷ đã đón tội nhân trở về với địa ngục - cô gái đã chọn cái chết để kết thúc tất cả.

Một thiếu niên có mái tóc đen huyền, đôi mắt sắc lục như rừng đêm lẫn khuất trong góc tối, đôi mắt ngắm nhìn một lũ thiên thần ngốc nghếch đau khổ, vật vã vì một con tốt thí vừa bị đá văng khỏi ván cờ - cô gái vừa ra đi. Cậu khẽ cong nhẹ môi, gương mặt đầy giễu cợt thì thầm:

[Chuột Bạch à! Đây là cái giá mà em phải trả cho hành động ngu xuẩn của mình! Những kẻ phản bội lại tổ chức đều phải chết! Em làm anh quá thất vọng! Đôi cánh đen của em đã không còn đẹp như trước nữa! Nó lốm đốm sắc trắng kinh tởm của lũ thiên thần. Trên người em đã có mùi của bọn chúng. Em phải ra đi thật sự! Chỉ còn anh và "cô ấy" tiếp tục cuộc vui! Hi vọng "cô ấy" sẽ không như em , trở thành một con thiêu thân phải bỏ mạng trong ván cờ này! TRÒ CHƠI CÒN RẤT DÀI...]

Cậu khoanh tay trước ngực, chau ánh mắt về cái xác lạnh lẽo kia như gửi lại dòng tin cuối cùng cho linh hồn đã khuất.

Xung quanh cô, những đôi cánh trắng chập chờn - đó là thế giới của thiên thần. Ác quỷ như cậu rất kinh tởm điều đó.

Như chưa từng tồn tại, thân ảnh cậu tan ra như những hạt bụi nhỏ li ti, sắc đen lẫn khuất len lõi nơi ánh sáng không thể chiếu tới được.

Bên ngoài bệnh viện, nơi khuôn viên cây xanh, ô cửa mở toang có thể trông thấy những hình ảnh trong phòng hậu phẫu. Bầu trời ập tới một trận gió hanh hao cuốn đi vài chiếc lá khô bay vi vu lên trời, thổi chút ít vào căn phòng chứa đầy tang thương.

Lẫn khuất trong lớp lá khô, một bệnh nhi vui chơi gần đó vô tình nhặt được, trong lớp lá giòn khô đó, đứa trẻ mỉm cười nhặt lên một thứ:

_ A! Một quân bài Jack đen! Của ai thế nhỉ? Hi hi đẹp quá!

Đứa trẻ vô tư cầm ảnh vật đó trên tay nâng niu. Có ai biết đâu đó là cái tên của ác quỷ đã để lại: BLACKJACK - dành cho những thiên thần ngốc nghếch...một mùa hè...đẫm nước mắt...

***

_ Chúng ta phó thác Julia Song Hyo Mi, tên thường gọi Jenny về cho Chúa. Chúc cô sẽ có một cuộc sống bình yên ở thế giới vĩnh hằng! A-men! - Người Cha gập quyển kinh thánh lại, trân trọng đọc lời cầu chúc cuối cùng dành cho cô gái xấu số vừa ra đi.

Trên nền mộ mới, đất nâu xốp mềm âm ẩm bong ra từng hạt. Ngôi mộ vun cao đất, trên đó, những bông hoa hồng trắng tinh do người thân trân trọng đặt lên buồn như sắp héo rũ. Những cánh hoa trắng trãi đều trên nền đất đẫm u buồn, bên cạnh là thanh kẹo lollipop đủ màu sắc mà cô thích ăn nhất.

Xung quanh người Cha tôn nghiêm, những thiếu nên với trang phục đen đứng lặng, cuối đầu u uất chào cô gái mang đi niềm thương tiếc của biết bao con người.

"MỘ PHẦN: Song Hyo Mi

Tên thân mật: Jenny

Sinh ngày: 1/5/199x

Mất ngày: 13/5/20xx

Hưởng dương: 13 tuổi

Quốc tịch: Hàn Quốc

Mọi người sẽ luôn nhớ tới cô, hãy yên bình trong giấc ngủ thiên thu...

Vĩnh biệt!"


Từng tốp người với hắc phục lần lượt ngắm nhìn di ảnh của cô, là bạn bè, đồng đội của cô, là vị sếp nghiêm khắc hằng ngày của Q cũng phải bật khóc vì tiếc nuối.

Một thiên tài tâm lí tội phạm đã ra đi quá sớm, một tương lai chưa kịp chạm tới, một tình yêu vừa mới chớm nở. Tất cả theo cô ngủ yên trong đất giá lạnh, đẫm sương mù của Anh Quốc.

Chôn chặt triền miên...

***

Hiện tại.

Tôi lặng người nghe câu chuyện tình yêu đẫm đầy nước mắt bi thương của Linh. Đôi mắt vô thức chực trào những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi. Câu chuyện của cậu ấy thật đau lòng. Thật đáng thương cho Jenny. Cũng đáng thương cho cậu ấy.

Linh kết thúc câu chuyện buồn, đôi mắt ráo hoảnh khác lạ, thư thái như được giải toả thứ gì đó bị dồn nén quá lâu trong lòng.

Cậu ấy xoay qua nhìn tôi, ngón trỏ đặt nhẹ lên má tôi, ngón tay chạm vào những hạt pha lê nhỏ mặn chát trên má của tôi, thì thầm:

_ Đây là...lần đầu tiên anh kể chuyện quá khứ của mình cho người khác nghe đấy! Và...nhỏ cũng là người con gái đầu tiên mà anh tin tưởng sau Jen mà cho phép nhìn thấy anh khóc, khóc vì một người...

_ Sao anh lại tin em? - Tôi nhẹ giọng hỏi, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.

Linh đưa tay lên gãi đầu, cười sượng:

_ Không biết nữa. Có lẽ...anh cả tin!

_ Hi hi, em đáng được anh tin mà! Thôi, anh đừng có buồn nữa nha! - Tôi đặt tay lên vai Linh an ủi, đắn đo rồi thỏ thẻ:

_ Vì Jen đã bỏ anh ở lại trần thế một mình nên anh mới hận chị ấy?

_ Hận vì Jen quá ngốc! Rất ngốc! - Giọng Linh có phần nghẹn ngào, nhưng nét mặt vẫn cố bình thản.

Bờ sông im lìm một m

/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status