Chạy ra đến nơi, thấy hai tên thuộc hạ đang dỗ dành con chó to, còn Mai Mai thì đứng trên hiên ôm cột nhà lấm lét nhìn.
- Chuyện gì thế? – Nhất Bảo hỏi.
- Mai thấy mấy con chó con dễ thương quá, chỉ muốn lấy một con lên ôm thôi, chả biết con chó điên kia ở đâu ra chạy tới cứ nhằm Mai mà cắn.
Rồi Mai nhìn Bảo cười nịnh.
- Hàhà.. Đấy là con chó mẹ.
Bố Nhất Bảo nói. Mai Mai thấy sự xuất hiện bất ngờ của một người lạ, thì cứ đứng trân trân nhìn.
- Chào cháu, bác là bố của Nhất Bảo.
Là bố của Nhất Bảo à. Thế mà mình cứ tưởng là quản gia nhà Nhất Bảo. Sao hai người họ chả giống nhau tẹo nào?
- À, cháu.. chào bác.
Thấy bố Nhất Bảo cứ nhìn mình chằm chằm, Mai Mai cũng cứ cười nhìn lại ông, nhưng không biết nói gì rồi lại ngẩng lên nhìn Nhất Bảo hy vọng cậu giúp thoát khỏi bầu không khí tĩnh lặng nào ngờ cậu ta đâu có thèm nhìn cô.
- Hìhì…
Mai Mai cười.
- Bác có thể đừng nhìn cháu nữa được không?
Hình như cả Nhất Bảo và bố cậu ta đều ngạc nhiên trước cách xử lí tình huống của Mai Mai. Cả hai người họ đều nhìn cô…
Gì thế này? Đã bảo đừng nhìn cơ mà.
- Hìhì…
Mai Mai lại cười.
Bố Nhất Bảo đột nhiên cười hà hà nói:
- Cháu sẽ ở lại đây bao lâu?
- Hết ngày mai ạ.
- Ừ, cứ ở lại chơi bao lâu cháu muốn. Nhất Bảo này, tại sao con không dẫn bạn đi tham quan nhà mình nhỉ?
Nói đúng ý, Mai Mai reo lên:
- Bảo cho Mai xem phòng của Bảo nhá.
- Không.
Nhất Bảo lạnh lùng lên tiếng. Chẳng biết cậu ta trả lời ai nhưng đều là từ chối cả.
Mai Mai mặt tiu nghỉu.
- Ơ, ờ, thế để bác dẫn cháu đi. Nhưng bác chỉ có thể dẫn cháu đi loanh quanh thôi chứ không thể đến nơi cháu muốn được rồi.
- Được vậy là tốt rồi ạ. – Mai Mai lại tươi trở lại.
Rồi bố của Nhất Bảo đi trước dẫn đường. Mai Mai theo sau, trước khi đi cô không quên lườm Nhất Bảo một cái.
Bố Nhất Bảo dẫn Mai Mai ra sân sau. Không tin được, cảnh đẹp như tranh, có bãi cỏ, vườn hoa, những chú bướm xinh xắn bay rập rờn, có cái thác nho nhỏ, nước từ trên thác đổ vào dòng suối đương nhiên là nhỏ nốt (hàng nhái mà), dòng suối này chảy quanh một cái gì đấy có mái che, được đỡ bởi các cột chống bao quanh ( xin lỗi mìh ko bít cái nhà đó gọi là gì ). Mai Mai ngồi trong đó, thơ thẩn ngắm cảnh.
- Đẹp quá bác ạ.
- Cháu cứ ngắm cho thoải mái đi. Khi nào ngắm xong thì cho bác hỏi vài điều.
- Vâng.
Cái gì? Hỏi mình vài điều á?
- Bác muốn hỏi cháu chuyện gì ạ?
- Cháu cứ ngắm cảnh đi đã.
Động đến trí tò mò của mình rồi, làm sao ngồi ngắm cảnh được nữa!
- Chuyện gì thế? – Nhất Bảo hỏi.
- Mai thấy mấy con chó con dễ thương quá, chỉ muốn lấy một con lên ôm thôi, chả biết con chó điên kia ở đâu ra chạy tới cứ nhằm Mai mà cắn.
Rồi Mai nhìn Bảo cười nịnh.
- Hàhà.. Đấy là con chó mẹ.
Bố Nhất Bảo nói. Mai Mai thấy sự xuất hiện bất ngờ của một người lạ, thì cứ đứng trân trân nhìn.
- Chào cháu, bác là bố của Nhất Bảo.
Là bố của Nhất Bảo à. Thế mà mình cứ tưởng là quản gia nhà Nhất Bảo. Sao hai người họ chả giống nhau tẹo nào?
- À, cháu.. chào bác.
Thấy bố Nhất Bảo cứ nhìn mình chằm chằm, Mai Mai cũng cứ cười nhìn lại ông, nhưng không biết nói gì rồi lại ngẩng lên nhìn Nhất Bảo hy vọng cậu giúp thoát khỏi bầu không khí tĩnh lặng nào ngờ cậu ta đâu có thèm nhìn cô.
- Hìhì…
Mai Mai cười.
- Bác có thể đừng nhìn cháu nữa được không?
Hình như cả Nhất Bảo và bố cậu ta đều ngạc nhiên trước cách xử lí tình huống của Mai Mai. Cả hai người họ đều nhìn cô…
Gì thế này? Đã bảo đừng nhìn cơ mà.
- Hìhì…
Mai Mai lại cười.
Bố Nhất Bảo đột nhiên cười hà hà nói:
- Cháu sẽ ở lại đây bao lâu?
- Hết ngày mai ạ.
- Ừ, cứ ở lại chơi bao lâu cháu muốn. Nhất Bảo này, tại sao con không dẫn bạn đi tham quan nhà mình nhỉ?
Nói đúng ý, Mai Mai reo lên:
- Bảo cho Mai xem phòng của Bảo nhá.
- Không.
Nhất Bảo lạnh lùng lên tiếng. Chẳng biết cậu ta trả lời ai nhưng đều là từ chối cả.
Mai Mai mặt tiu nghỉu.
- Ơ, ờ, thế để bác dẫn cháu đi. Nhưng bác chỉ có thể dẫn cháu đi loanh quanh thôi chứ không thể đến nơi cháu muốn được rồi.
- Được vậy là tốt rồi ạ. – Mai Mai lại tươi trở lại.
Rồi bố của Nhất Bảo đi trước dẫn đường. Mai Mai theo sau, trước khi đi cô không quên lườm Nhất Bảo một cái.
Bố Nhất Bảo dẫn Mai Mai ra sân sau. Không tin được, cảnh đẹp như tranh, có bãi cỏ, vườn hoa, những chú bướm xinh xắn bay rập rờn, có cái thác nho nhỏ, nước từ trên thác đổ vào dòng suối đương nhiên là nhỏ nốt (hàng nhái mà), dòng suối này chảy quanh một cái gì đấy có mái che, được đỡ bởi các cột chống bao quanh ( xin lỗi mìh ko bít cái nhà đó gọi là gì ). Mai Mai ngồi trong đó, thơ thẩn ngắm cảnh.
- Đẹp quá bác ạ.
- Cháu cứ ngắm cho thoải mái đi. Khi nào ngắm xong thì cho bác hỏi vài điều.
- Vâng.
Cái gì? Hỏi mình vài điều á?
- Bác muốn hỏi cháu chuyện gì ạ?
- Cháu cứ ngắm cảnh đi đã.
Động đến trí tò mò của mình rồi, làm sao ngồi ngắm cảnh được nữa!
/83
|