- Cô chủ, cô chủ. Cô tỉnh rồi.
Dì Minh cười nhẹ nhõm.
Mai Mai nhìn dì Minh một lát, rồi lại nhắm nghiền mắt vào.
Dì Minh thấy Mai Mai tỉnh lại thì tươi tỉnh hẳn lên.
- Chắc cô chủ đói rồi. Nằm hai ngày rồi còn gì nữa. Để tôi đi lấy cháo. Hì hì, ăn xong cô chủ phải uống liều thuốc nữa thì mới khỏi hẳn.
Mai Mai nằm im, cô đã nằm hai ngày rồi sao!
Một tia sáng quét qua trong đầu. Cô vội vã ngồi dậy. Hai ngày nằm ỳ trên giường, người mỏi nhừ, xương khớp cũng cứng lại. Vừa nhấc người được nửa chừng Mai Mai lại nằm ịch xuống giường. Mai Mai chống tay mượn sức cố ngồi dậy lần nữa. Thấy tay phải mình có cái gì đó vướng vướng, giơ lên xem, bàn tay phải của cô được bao bọc bởi một lớp băng gạc.
Tay mình sao thế này?
Không quan tâm. Mai Mai gắng sức ngồi dậy. Xương cốt cứ cứng đơ ra.
- Con muốn ngồi dậy sao không lên tiếng.
Ông Lâm tươi cười bước vào phòng. Vừa nghe tin Mai Mai tỉnh lại, ông vội lên phòng con gái luôn.
Ông đỡ cho Mai Mai ngồi dậy, ân cần nói:
- Nằm nhiều nên thấy mỏi lắm đúng không?
Mai Mai thấy bố, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ lẳng lặng bước xuống giường rồi lê chân ra phía cửa.
Ông Lâm nhìn con gái đi đứng loạng choạng, tính chạy lại đỡ nhưng Mai Mai cứ hờ hững bước đi.
- Con định đi đâu?
Mai Mai không trả lời, người cô lảo đảo bám chỗ nọ, vịn chỗ kia để đi.
Cứ thế Mai Mai cũng chạm tay được tới cửa phòng.
- Con định đi tìm Nhất Bảo phải không?
Tim Mai Mai bỗng loạn nhịp.
Nhất Bảo, đúng, chính là cái tên này. Cái tên khiến cho Mai Mai mông lung ngay cả trong giấc mơ.
- Con muốn đi tìm nó, phải vậy không? – Ông Lâm hỏi lại.
Mai Mai hơi quay đầu lại, cô muốn gật đầu với ông, muốn nói với bố mình một tiếng ‘Vâng’.
Nhưng cô lại im lặng, cô không thốt lên lời được, bởi vì giờ đây cảm xúc trong cô đang vô cùng hỗn loạn. Cô có cảm giác rằng Nhất Bảo sắp rời xa cô, chỉ chậm một phút, thậm chí là một giây thôi, có thể cô sẽ mất Nhất Bảo mãi mãi. Trái tim cô vẫn đập từng nhịp mạnh như muốn nổ tung. Mai Mai lại men theo bờ tường bước đi.
- Con đứng lại đấy. – Ông Lâm quát lớn.
- Cái thằng xã hội đen đó làm con thành ra thế này còn chưa đủ hay sao? Tại sao con còn muốn tìm nó?
Xã hội đen? Xã hội đen ư?
Dì Minh cười nhẹ nhõm.
Mai Mai nhìn dì Minh một lát, rồi lại nhắm nghiền mắt vào.
Dì Minh thấy Mai Mai tỉnh lại thì tươi tỉnh hẳn lên.
- Chắc cô chủ đói rồi. Nằm hai ngày rồi còn gì nữa. Để tôi đi lấy cháo. Hì hì, ăn xong cô chủ phải uống liều thuốc nữa thì mới khỏi hẳn.
Mai Mai nằm im, cô đã nằm hai ngày rồi sao!
Một tia sáng quét qua trong đầu. Cô vội vã ngồi dậy. Hai ngày nằm ỳ trên giường, người mỏi nhừ, xương khớp cũng cứng lại. Vừa nhấc người được nửa chừng Mai Mai lại nằm ịch xuống giường. Mai Mai chống tay mượn sức cố ngồi dậy lần nữa. Thấy tay phải mình có cái gì đó vướng vướng, giơ lên xem, bàn tay phải của cô được bao bọc bởi một lớp băng gạc.
Tay mình sao thế này?
Không quan tâm. Mai Mai gắng sức ngồi dậy. Xương cốt cứ cứng đơ ra.
- Con muốn ngồi dậy sao không lên tiếng.
Ông Lâm tươi cười bước vào phòng. Vừa nghe tin Mai Mai tỉnh lại, ông vội lên phòng con gái luôn.
Ông đỡ cho Mai Mai ngồi dậy, ân cần nói:
- Nằm nhiều nên thấy mỏi lắm đúng không?
Mai Mai thấy bố, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ lẳng lặng bước xuống giường rồi lê chân ra phía cửa.
Ông Lâm nhìn con gái đi đứng loạng choạng, tính chạy lại đỡ nhưng Mai Mai cứ hờ hững bước đi.
- Con định đi đâu?
Mai Mai không trả lời, người cô lảo đảo bám chỗ nọ, vịn chỗ kia để đi.
Cứ thế Mai Mai cũng chạm tay được tới cửa phòng.
- Con định đi tìm Nhất Bảo phải không?
Tim Mai Mai bỗng loạn nhịp.
Nhất Bảo, đúng, chính là cái tên này. Cái tên khiến cho Mai Mai mông lung ngay cả trong giấc mơ.
- Con muốn đi tìm nó, phải vậy không? – Ông Lâm hỏi lại.
Mai Mai hơi quay đầu lại, cô muốn gật đầu với ông, muốn nói với bố mình một tiếng ‘Vâng’.
Nhưng cô lại im lặng, cô không thốt lên lời được, bởi vì giờ đây cảm xúc trong cô đang vô cùng hỗn loạn. Cô có cảm giác rằng Nhất Bảo sắp rời xa cô, chỉ chậm một phút, thậm chí là một giây thôi, có thể cô sẽ mất Nhất Bảo mãi mãi. Trái tim cô vẫn đập từng nhịp mạnh như muốn nổ tung. Mai Mai lại men theo bờ tường bước đi.
- Con đứng lại đấy. – Ông Lâm quát lớn.
- Cái thằng xã hội đen đó làm con thành ra thế này còn chưa đủ hay sao? Tại sao con còn muốn tìm nó?
Xã hội đen? Xã hội đen ư?
/83
|