Hải Nam cẩn thẩn lấy giấy sạch thấm nước lau đi phần máu bị loang ra, rồi mới băng vết thương lại. Trong lúc làm, động tác thì rất cẩn thận nhưng nét mặt của anh ta lại hơi ma mãnh.
- Lúc cô cười nhìn đẹp lắm. – Hải Nam nói.
Mai Mai nhìn cậu ta chẳng hiểu gì cả.
Hải Nam cười, nói:
- Chỉ là một nụ cười rất tự nhiên nên chắc cô không để ý. Nếu có thể tôi rất muốn cô có thể cười thật nhiều.
Câu nói của Hải Nam rất có thành ý nhưng đối với Mai Mai, câu nói ấy gần như lại đang gõ một nhịp lên cánh cửa đóng kín trong cô.
Trước đây cô chẳng phải đã từng là một cô gái rất hay cười sao. Đúng, đúng là nụ cười của cô rất đẹp. Bởi trước đây, mỗi khi nụ cười của cô xuất hiện nó đều phản ánh tâm trạng của cô khi đó. Cô hay cười bởi vì trong lòng của cô khi đó dường như chẳng bao giờ có chuyện gì phiền não. Và nụ cười của cô thánh thiện đến lạ kì. Nhưng từ đâu mà cô lại thay đổi như ngày hôm nay! Là ai đã làm thay đổi con người cô!
- Mai Mai, em sao thế? – Hải Nam hỏi, lay nhẹ người Mai Mai.
Mai Mai lắc đầu. Vết thương đã băng xong từ lúc nào.
Hải Nam nhìn Mai Mai ánh mắt ân cần chưa từng thấy ở anh ta.
- Em có rất nhiều tâm sự, đúng không? Đã bao giờ em nghĩ sẽ chia sẻ nó không?
Đôi mắt của Hải Nam, một lần nữa nó lại đang xoáy sâu vào Mai Mai.
Mai Mai quay mặt ra chỗ khác tránh ánh mắt đó.
- Tôi chẳng có chuyện gì hết.
- Dù có khác những cô tiểu thư khác thế nào thì em vẫn cứ là một đại tiểu thư. – Hải Nam nói.
- Anh có ý gì?
Cô thu lại bàn tay của mình đang nằm trong tay Hải Nam.
Hải Nam cười:
- Đi ăn đêm đi.
Mai Mai nghe thấy ‘ăn đêm’ thì thấy bụng mình réo eo éo, lấy điện thoại xem giờ.
11h30.
- Muộn thế này rồi sao! Không cần đâu, tôi tự về được.
- Muộn thế này bắt taxi cũng không dễ đâu. – Hải Nam nói – Hôm nay anh tình nguyện đưa em về.
Anh ta nói vậy tức là mọi thứ đã được lên kế hoạch rồi. Bác Mạnh không đến đón mình. Đây lại là ý của bố. Có nên đi cùng anh ta về không nhỉ? – Mai Mai nghĩ.
Đang phân vân, cái bụng của cô lại kêu đói, lần này lại bị Hải Nam nghe thấy.
Trời ơi!!! – Mai Mai thầm kêu khổ.
Hải Nam ranh mãnh nói:
- Vẫn còn muốn suy nghĩ à? Nhưng xem chừng cái dạ dày của em không chịu nổi nữa rồi.
- Ai nói thế? Anh có biết tôi từng 2 ngày không ăn gì mà vẫn có thể tiếp tục nhịn không?
Nói xong Mai Mai đi thẳng ra phía cửa.
Xấu hổ quá đi mất!
Mọi hành lang trong công ty đều vắng ngắt, chỉ vang lên tiếng gót giày của Mai Mai. Ra đến cầu thang máy, trong lúc chờ đợi thang máy mở cửa, Mai Mai bỗng giật mình, cô quên không cầm túi xách.
Vừa quay đầu định quay lại văn phòng thì lại giật mình lần nữa, Hải Nam đứng ngay sau cô, mặt hớn hở:
- Anh nói em vẫn là một đại tiểu thư có sai không? Đi về mà không cầm theo túi xách, cửa phòng cũng để mở toang không khóa.
Mai Mai cầm lấy túi xách, chống chế:
- Ai nói anh tôi đi về, tôi đi lấy cà phê đấy chứ.
- Còn cãi nữa.
Hải Nam bước vào thang máy.
- Có định đi ‘lấy cà phê’ nữa không?
Mai Mai bị Hải Nam chọc quê, liếc xéo anh ta một cái rồi cũng bước vào thang máy.
- Lúc cô cười nhìn đẹp lắm. – Hải Nam nói.
Mai Mai nhìn cậu ta chẳng hiểu gì cả.
Hải Nam cười, nói:
- Chỉ là một nụ cười rất tự nhiên nên chắc cô không để ý. Nếu có thể tôi rất muốn cô có thể cười thật nhiều.
Câu nói của Hải Nam rất có thành ý nhưng đối với Mai Mai, câu nói ấy gần như lại đang gõ một nhịp lên cánh cửa đóng kín trong cô.
Trước đây cô chẳng phải đã từng là một cô gái rất hay cười sao. Đúng, đúng là nụ cười của cô rất đẹp. Bởi trước đây, mỗi khi nụ cười của cô xuất hiện nó đều phản ánh tâm trạng của cô khi đó. Cô hay cười bởi vì trong lòng của cô khi đó dường như chẳng bao giờ có chuyện gì phiền não. Và nụ cười của cô thánh thiện đến lạ kì. Nhưng từ đâu mà cô lại thay đổi như ngày hôm nay! Là ai đã làm thay đổi con người cô!
- Mai Mai, em sao thế? – Hải Nam hỏi, lay nhẹ người Mai Mai.
Mai Mai lắc đầu. Vết thương đã băng xong từ lúc nào.
Hải Nam nhìn Mai Mai ánh mắt ân cần chưa từng thấy ở anh ta.
- Em có rất nhiều tâm sự, đúng không? Đã bao giờ em nghĩ sẽ chia sẻ nó không?
Đôi mắt của Hải Nam, một lần nữa nó lại đang xoáy sâu vào Mai Mai.
Mai Mai quay mặt ra chỗ khác tránh ánh mắt đó.
- Tôi chẳng có chuyện gì hết.
- Dù có khác những cô tiểu thư khác thế nào thì em vẫn cứ là một đại tiểu thư. – Hải Nam nói.
- Anh có ý gì?
Cô thu lại bàn tay của mình đang nằm trong tay Hải Nam.
Hải Nam cười:
- Đi ăn đêm đi.
Mai Mai nghe thấy ‘ăn đêm’ thì thấy bụng mình réo eo éo, lấy điện thoại xem giờ.
11h30.
- Muộn thế này rồi sao! Không cần đâu, tôi tự về được.
- Muộn thế này bắt taxi cũng không dễ đâu. – Hải Nam nói – Hôm nay anh tình nguyện đưa em về.
Anh ta nói vậy tức là mọi thứ đã được lên kế hoạch rồi. Bác Mạnh không đến đón mình. Đây lại là ý của bố. Có nên đi cùng anh ta về không nhỉ? – Mai Mai nghĩ.
Đang phân vân, cái bụng của cô lại kêu đói, lần này lại bị Hải Nam nghe thấy.
Trời ơi!!! – Mai Mai thầm kêu khổ.
Hải Nam ranh mãnh nói:
- Vẫn còn muốn suy nghĩ à? Nhưng xem chừng cái dạ dày của em không chịu nổi nữa rồi.
- Ai nói thế? Anh có biết tôi từng 2 ngày không ăn gì mà vẫn có thể tiếp tục nhịn không?
Nói xong Mai Mai đi thẳng ra phía cửa.
Xấu hổ quá đi mất!
Mọi hành lang trong công ty đều vắng ngắt, chỉ vang lên tiếng gót giày của Mai Mai. Ra đến cầu thang máy, trong lúc chờ đợi thang máy mở cửa, Mai Mai bỗng giật mình, cô quên không cầm túi xách.
Vừa quay đầu định quay lại văn phòng thì lại giật mình lần nữa, Hải Nam đứng ngay sau cô, mặt hớn hở:
- Anh nói em vẫn là một đại tiểu thư có sai không? Đi về mà không cầm theo túi xách, cửa phòng cũng để mở toang không khóa.
Mai Mai cầm lấy túi xách, chống chế:
- Ai nói anh tôi đi về, tôi đi lấy cà phê đấy chứ.
- Còn cãi nữa.
Hải Nam bước vào thang máy.
- Có định đi ‘lấy cà phê’ nữa không?
Mai Mai bị Hải Nam chọc quê, liếc xéo anh ta một cái rồi cũng bước vào thang máy.
/83
|