Lão quản gia nhăn mày lại chạy đến, Tiểu thư Liliane, hãy lập tức đem chó của ngài thu lại đi!
Liliane nhún nhún vai, Tôi sẽ thử xem!
Xoay người, nàng nâng tay nắm lấy môi, thổi ra một tiếng huýt dồn dập.
Điều này không thể làm cho Ma Vương dừng lại, rõ ràng chính là mệnh lệnh bảo nó giết người.
Ma Vương nhận được mệnh lệnh, lập tức mắt lộ ra hung dữ, toàn thân lông màu đen đều dựng đứng, nhe ra hàm răng sắc nhọn, chầm chậm từng bước từng bước nhằm tới gần Lãnh Tiểu Dã.
Xong đời! Liliane nhún nhún vai, Ma Vương hình như không thích cô ta, hoàn toàn không nghe theo của sự chỉ huy của tôi nữa rồi!
Lão quản gia sớm đã đoán được sự lộn xộn của cô ta, lúc này thâm trầm mở miệng, Tiểu thư Liliane, Lãnh tiểu thư là khách quý của bá tước tiên sinh ngài, tốt nhất ngài không nên để cho chó của mình làm cô ấy bị thương.
Liliane xem thường, Ông đang uy hiếp tôi sao, quản gia tiên sinh?
Meo meo!
Tiểu Tuyết nép mình ở sau bình hoa trên bàn ăn, mắt thấy con chó lớn tới gần, sợ tới mức cả người đều co rúm lại thành một khối.
Mục tiêu của Ma Vương vốn là Lãnh Tiểu Dã, nhưng lại bị Tiểu Tuyết hấp dẫn đi lực chú ý, lập tức liền nhảy lên cái bàn, há mồm tiến về phía Tiểu Tuyết mà cắn tới.
Mắt thấy đại gia hỏa nhằm về phía Tiểu Tuyết, Lãnh Tiểu Dã trong lòng quýnh lên, không kịp suy nghĩ nhiều, tiện tay nắm lấy một cái ghế, chọi về hướng Ma Vương.
Oành!
Một tiếng động dữ dội vang lên, Ma Vương kêu rên thảm thiết ngã từ trên bàn xuống, móng vuốt kéo theo khăn trải bàn, vì chuẩn bị bữa sáng cho Lãnh Tiểu Dã nên trên bàn còn có bình hoa, đồ ăn leng keng xủng xẻng rơi đầy xuống đất.
Nó giùng giằng muốn đứng dậy, vừa đứng một chút, chân trước liền mềm nhũn, thân mình ngã lại trên đất, còn phun một ngụm máu ra ngoài.
Ma Vương!
Liliane chính mắt mình nhìn con chó yêu ngã xuống đất, gào thét xông lên.
Lão quản gia cùng cận vệ, người giúp việc cũng chạy lại, tiến tới bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã.
Tiểu thư, ngài không sao chứ?
Lãnh Tiểu Dã qua ôm lấy Tiểu Tuyết sợ hãi toàn thân run rẩy trên bàn ăn, nhẹ nhàng an ủi xoa lông trên lưng của nó, Không sao rồi.
Trước đây khi cùng cha đi trên thảo nguyên, sói hoang thật nàng đều đã gặp, chỉ là một con chó làm sao có thể làm cô sợ hãi chứ?
Ma Vương!
Lúc này, Liliane cũng đã thét lên chói tai.
Mọi người quay sang, chỉ thấy cơ thể Ma Vương co quắp một cái, sau đó hoàn toàn không nhúc nhích nữa.
Vừa rồi bị Lãnh Tiểu Dã đập một cái, Ma Vương đã đụng phải bình hoa trên bàn, bụng bị mảnh vỡ bình hoa đâm trúng, vừa vặn trúng ngay tim.
Con chó dữ này Liliane nuôi mấy năm, vậy mà liền chết như vậy.
Liliane đứng lên, nhìn Lãnh Tiểu Dã ở bàn đối diện, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy dữ tợn tức giận.
Tao muốn giết mày!
Giật lấy khẩu súng từ tay cận vệ của mình, cánh tay cô ta vừa nhấc lên, khẩu súng trong tay cũng đã nhắm tới cái bàn đối diện, về phía Lãnh Tiểu Dã ôm tiểu tuyết cầu.
Lão quản gia hốt hoảng, lúc này tiến lên một bước, che chở Lãnh Tiểu Dã ở trước mặt.
Tiểu thư Liliane, ngài bình tĩnh một chút!
Cút ngay! Liliane ghìm súng vòng qua bàn ăn, từng bước từng bước đi đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã, Cô ta giết ma vương của tôi, hôm nay tôi sẽ bắt cô ta phải đền mạng!
Lão quản gia chỉ là dùng thân thể của chính mình che chở Lãnh Tiểu Dã, mấy người cận vệ cũng giơ súng lên, một lần nữa nhắm thẳng Liliane.
Cận vệ của Liliane thấy thế, cũng là xông lại bảo vệ chủ nhân của mình.
Người ở hai phe, giương cung bạt kiếm, không khí bên trong phòng ăn, trong nháy mắt khẩn trương tới cực điểm.
Lãnh Tiểu Dã xoay người, đem Tiểu Tuyết trong tay giao cho nữ giúp việc phía sau.
Giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng mà đỡ lấy cánh tay lão quản gia, ý muốn đẩy hắn đi ra khỏi phía trước, chợt nghe cửa phòng khách truyền đến âm thanh trầm thấp gầm lên.
Chuyện gì thế này?
Nghe được giọng nói này, lão quản gia cùng cận vệ và nhóm người hầu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, bá tước tiên sinh đã trở lại.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã phát hiện Lãnh Tiểu Dã bị mọi người vây quanh, lập tức liền bước tới.
Mọi người thấy anh, lập tức cúi người hành lễ.
Bá tước tiên sinh.
Lãnh Tiểu Dã vốn dĩ bị mọi người vây quanh, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không có nhìn thấy gì, mọi người vừa lui ra, người của cô liền bại lộ.
Nhìn thấy một bên ống quần của cô bị xé toạc ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu chặt mày.
Liliane nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng sinh ra sợ hãi, vội vàng xoay lại đem súng xuống nhét vào trong tay cận vệ, sau đó liền xấu xa kiện cáo, Bá tước ca ca, anh cần phải lấy lại công bằng cho em, Ma Vương của em vốn cũng không có trêu chọc gì sủng vật của anh, vậy mà cô ta liền ra tay giết nó, anh sẽ cho em một câu trả lời hợp lý chứ ?
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã ngồi xổm xuống ở trước mặt Lãnh Tiểu Dã, cẩn thận nhìn nhìn bắp chân của cô.
Rất may mắn, Lãnh Tiểu Dã cũng không có bị thương, Ma Vương chỉ xé ống quần của cô, cũng không làm da thịt cô bị thương.
Hoàng Phủ Diệu Dương vốn dĩ còn có chút không rõ tình huống này, nhưng vừa nghe thấy Liliane nói như vậy, anh quay mặt lại liếc mắt nhìn Ma Vương trên đất, lập tức liền đoán được tất cả sự việc.
Bá tước tiên sinh! Lão quản gia lập tức thay Lãnh Tiểu Dã mở miệng, Vừa rồi, tiểu thư là vì bảo vệ Tiểu Tuyết nên mới ra tay.
Liliane hừ nhẹ, Vậy thì sao chứ, chỉ là một con mèo hoang thôi mà, chẳng lẽ có thể so với Ma Vương của tôi sao?
Cô cùng Hoàng Phủ Diệu Dương biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết cá tính của anh.
Liliane chắc chắn rằng, con mèo nhỏ kia nhất định là thú cưng của Lãnh Tiểu Dã, bởi vì lấy tính cách như vậy của Hoàng Phủ Diệu Dương, thì không có khả năng lại đi nuôi một con mèo nhỏ như thế.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, xoay mặt nhìn về phía Liliane.
Nói xin lỗi ngay!
Chỉ nói xin lỗi là xong sao? Liliane nghe được hai chữ này, càng được thể ương ngạnh đứng lên, Ma Vương của tôi đều đã chết, chỉ là một câu xin lỗi thì có thể làm nó sống lại sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương nheo con ngươi màu lam lại, Tôi nói cô!
Liliane ngẩn ra, Anh... anh nói cái gì cơ?
Hoàng Phủ Diệu Dương đè nén tức giận, Hãy xin lỗi Tiểu Dã của tôi, cầu xin cô ấy tha thứ!
Liliane cười rộ lên, cười đến động tác võ thuật đẹp mắt đập loạn xạ, một hồi lâu cô ta mới nhịn cười, giơ ngón tay lên chĩa vào Lãnh Tiểu Dã đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, Anh... Anh bảo em phải xin lỗi với con điếm này, xin tha thứ...
Đoàng!
Một viên đạn gào thét lao ra.
Xẹt sát qua tóc Liliane, ghim mạnh vào vách tường.
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, thậm chí cả Lãnh Tiểu Dã.
Cúi mặt nhìn xuống, không biết Hoàng Phủ Diệu Dương đoạt lấy khẩu súng trong tay cận vệ từ lúc nào, cô khẽ nhíu mày.
Người kia, sao lại vì cô mà bắn Liliane chứ? !
Hoàng Phủ Diệu Dương đem họng súng dời đi, cách cái bàn nhắm ngay mặt Liliane, Hãy xin lỗi Tiểu Dã của tôi, cầu xin sự tha thứ của cô ấy.
Anh lặp lại lời nói, lần này ngữ khí trở lên âm trầm vô cùng.
Những người biết anh đều hiểu, anh rất ít khi lặp lại lời nói như thế.
Anh lặp lại câu nói kia chính là muốn cho thấy sự tức giận của anh đã tới đỉnh điểm.
Bá tước tiên sinh! Lão quản gia vội vàng tiến lên một bước, Ngài... Bình tĩnh một chút, Liliane tiểu thư...
Câm miệng! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận quát anh, ánh mắt chỉ là cách cái bàn nhìn chăm chú Liliane.
Sắc mặt Liliane sớm đã tái nhợt, Tôi vừa rồi không có làm gì sai... Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta chứ...
Liliane nhún nhún vai, Tôi sẽ thử xem!
Xoay người, nàng nâng tay nắm lấy môi, thổi ra một tiếng huýt dồn dập.
Điều này không thể làm cho Ma Vương dừng lại, rõ ràng chính là mệnh lệnh bảo nó giết người.
Ma Vương nhận được mệnh lệnh, lập tức mắt lộ ra hung dữ, toàn thân lông màu đen đều dựng đứng, nhe ra hàm răng sắc nhọn, chầm chậm từng bước từng bước nhằm tới gần Lãnh Tiểu Dã.
Xong đời! Liliane nhún nhún vai, Ma Vương hình như không thích cô ta, hoàn toàn không nghe theo của sự chỉ huy của tôi nữa rồi!
Lão quản gia sớm đã đoán được sự lộn xộn của cô ta, lúc này thâm trầm mở miệng, Tiểu thư Liliane, Lãnh tiểu thư là khách quý của bá tước tiên sinh ngài, tốt nhất ngài không nên để cho chó của mình làm cô ấy bị thương.
Liliane xem thường, Ông đang uy hiếp tôi sao, quản gia tiên sinh?
Meo meo!
Tiểu Tuyết nép mình ở sau bình hoa trên bàn ăn, mắt thấy con chó lớn tới gần, sợ tới mức cả người đều co rúm lại thành một khối.
Mục tiêu của Ma Vương vốn là Lãnh Tiểu Dã, nhưng lại bị Tiểu Tuyết hấp dẫn đi lực chú ý, lập tức liền nhảy lên cái bàn, há mồm tiến về phía Tiểu Tuyết mà cắn tới.
Mắt thấy đại gia hỏa nhằm về phía Tiểu Tuyết, Lãnh Tiểu Dã trong lòng quýnh lên, không kịp suy nghĩ nhiều, tiện tay nắm lấy một cái ghế, chọi về hướng Ma Vương.
Oành!
Một tiếng động dữ dội vang lên, Ma Vương kêu rên thảm thiết ngã từ trên bàn xuống, móng vuốt kéo theo khăn trải bàn, vì chuẩn bị bữa sáng cho Lãnh Tiểu Dã nên trên bàn còn có bình hoa, đồ ăn leng keng xủng xẻng rơi đầy xuống đất.
Nó giùng giằng muốn đứng dậy, vừa đứng một chút, chân trước liền mềm nhũn, thân mình ngã lại trên đất, còn phun một ngụm máu ra ngoài.
Ma Vương!
Liliane chính mắt mình nhìn con chó yêu ngã xuống đất, gào thét xông lên.
Lão quản gia cùng cận vệ, người giúp việc cũng chạy lại, tiến tới bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã.
Tiểu thư, ngài không sao chứ?
Lãnh Tiểu Dã qua ôm lấy Tiểu Tuyết sợ hãi toàn thân run rẩy trên bàn ăn, nhẹ nhàng an ủi xoa lông trên lưng của nó, Không sao rồi.
Trước đây khi cùng cha đi trên thảo nguyên, sói hoang thật nàng đều đã gặp, chỉ là một con chó làm sao có thể làm cô sợ hãi chứ?
Ma Vương!
Lúc này, Liliane cũng đã thét lên chói tai.
Mọi người quay sang, chỉ thấy cơ thể Ma Vương co quắp một cái, sau đó hoàn toàn không nhúc nhích nữa.
Vừa rồi bị Lãnh Tiểu Dã đập một cái, Ma Vương đã đụng phải bình hoa trên bàn, bụng bị mảnh vỡ bình hoa đâm trúng, vừa vặn trúng ngay tim.
Con chó dữ này Liliane nuôi mấy năm, vậy mà liền chết như vậy.
Liliane đứng lên, nhìn Lãnh Tiểu Dã ở bàn đối diện, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy dữ tợn tức giận.
Tao muốn giết mày!
Giật lấy khẩu súng từ tay cận vệ của mình, cánh tay cô ta vừa nhấc lên, khẩu súng trong tay cũng đã nhắm tới cái bàn đối diện, về phía Lãnh Tiểu Dã ôm tiểu tuyết cầu.
Lão quản gia hốt hoảng, lúc này tiến lên một bước, che chở Lãnh Tiểu Dã ở trước mặt.
Tiểu thư Liliane, ngài bình tĩnh một chút!
Cút ngay! Liliane ghìm súng vòng qua bàn ăn, từng bước từng bước đi đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã, Cô ta giết ma vương của tôi, hôm nay tôi sẽ bắt cô ta phải đền mạng!
Lão quản gia chỉ là dùng thân thể của chính mình che chở Lãnh Tiểu Dã, mấy người cận vệ cũng giơ súng lên, một lần nữa nhắm thẳng Liliane.
Cận vệ của Liliane thấy thế, cũng là xông lại bảo vệ chủ nhân của mình.
Người ở hai phe, giương cung bạt kiếm, không khí bên trong phòng ăn, trong nháy mắt khẩn trương tới cực điểm.
Lãnh Tiểu Dã xoay người, đem Tiểu Tuyết trong tay giao cho nữ giúp việc phía sau.
Giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng mà đỡ lấy cánh tay lão quản gia, ý muốn đẩy hắn đi ra khỏi phía trước, chợt nghe cửa phòng khách truyền đến âm thanh trầm thấp gầm lên.
Chuyện gì thế này?
Nghe được giọng nói này, lão quản gia cùng cận vệ và nhóm người hầu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, bá tước tiên sinh đã trở lại.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã phát hiện Lãnh Tiểu Dã bị mọi người vây quanh, lập tức liền bước tới.
Mọi người thấy anh, lập tức cúi người hành lễ.
Bá tước tiên sinh.
Lãnh Tiểu Dã vốn dĩ bị mọi người vây quanh, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không có nhìn thấy gì, mọi người vừa lui ra, người của cô liền bại lộ.
Nhìn thấy một bên ống quần của cô bị xé toạc ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu chặt mày.
Liliane nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng sinh ra sợ hãi, vội vàng xoay lại đem súng xuống nhét vào trong tay cận vệ, sau đó liền xấu xa kiện cáo, Bá tước ca ca, anh cần phải lấy lại công bằng cho em, Ma Vương của em vốn cũng không có trêu chọc gì sủng vật của anh, vậy mà cô ta liền ra tay giết nó, anh sẽ cho em một câu trả lời hợp lý chứ ?
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã ngồi xổm xuống ở trước mặt Lãnh Tiểu Dã, cẩn thận nhìn nhìn bắp chân của cô.
Rất may mắn, Lãnh Tiểu Dã cũng không có bị thương, Ma Vương chỉ xé ống quần của cô, cũng không làm da thịt cô bị thương.
Hoàng Phủ Diệu Dương vốn dĩ còn có chút không rõ tình huống này, nhưng vừa nghe thấy Liliane nói như vậy, anh quay mặt lại liếc mắt nhìn Ma Vương trên đất, lập tức liền đoán được tất cả sự việc.
Bá tước tiên sinh! Lão quản gia lập tức thay Lãnh Tiểu Dã mở miệng, Vừa rồi, tiểu thư là vì bảo vệ Tiểu Tuyết nên mới ra tay.
Liliane hừ nhẹ, Vậy thì sao chứ, chỉ là một con mèo hoang thôi mà, chẳng lẽ có thể so với Ma Vương của tôi sao?
Cô cùng Hoàng Phủ Diệu Dương biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết cá tính của anh.
Liliane chắc chắn rằng, con mèo nhỏ kia nhất định là thú cưng của Lãnh Tiểu Dã, bởi vì lấy tính cách như vậy của Hoàng Phủ Diệu Dương, thì không có khả năng lại đi nuôi một con mèo nhỏ như thế.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, xoay mặt nhìn về phía Liliane.
Nói xin lỗi ngay!
Chỉ nói xin lỗi là xong sao? Liliane nghe được hai chữ này, càng được thể ương ngạnh đứng lên, Ma Vương của tôi đều đã chết, chỉ là một câu xin lỗi thì có thể làm nó sống lại sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương nheo con ngươi màu lam lại, Tôi nói cô!
Liliane ngẩn ra, Anh... anh nói cái gì cơ?
Hoàng Phủ Diệu Dương đè nén tức giận, Hãy xin lỗi Tiểu Dã của tôi, cầu xin cô ấy tha thứ!
Liliane cười rộ lên, cười đến động tác võ thuật đẹp mắt đập loạn xạ, một hồi lâu cô ta mới nhịn cười, giơ ngón tay lên chĩa vào Lãnh Tiểu Dã đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, Anh... Anh bảo em phải xin lỗi với con điếm này, xin tha thứ...
Đoàng!
Một viên đạn gào thét lao ra.
Xẹt sát qua tóc Liliane, ghim mạnh vào vách tường.
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, thậm chí cả Lãnh Tiểu Dã.
Cúi mặt nhìn xuống, không biết Hoàng Phủ Diệu Dương đoạt lấy khẩu súng trong tay cận vệ từ lúc nào, cô khẽ nhíu mày.
Người kia, sao lại vì cô mà bắn Liliane chứ? !
Hoàng Phủ Diệu Dương đem họng súng dời đi, cách cái bàn nhắm ngay mặt Liliane, Hãy xin lỗi Tiểu Dã của tôi, cầu xin sự tha thứ của cô ấy.
Anh lặp lại lời nói, lần này ngữ khí trở lên âm trầm vô cùng.
Những người biết anh đều hiểu, anh rất ít khi lặp lại lời nói như thế.
Anh lặp lại câu nói kia chính là muốn cho thấy sự tức giận của anh đã tới đỉnh điểm.
Bá tước tiên sinh! Lão quản gia vội vàng tiến lên một bước, Ngài... Bình tĩnh một chút, Liliane tiểu thư...
Câm miệng! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận quát anh, ánh mắt chỉ là cách cái bàn nhìn chăm chú Liliane.
Sắc mặt Liliane sớm đã tái nhợt, Tôi vừa rồi không có làm gì sai... Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta chứ...
/208
|