Quân đoàn không quân là do Hoàng Phủ Diệu Dương phụ trách, đắc tội với người này, công ty của bọn họ phải tổn thất ít nhất 40 % doanh thu, đối với họ mà nói đây chẳng khác gì một đòn trí mạng.
Mary bị cha mình cho một cái tát, mảng bột còn dính trên khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Người cha luôn yêu thương mình, nhưng giờ đây lại nổi cáu như vậy, cô cũng ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, vội vàng lắp bắp mở miệng, Bá tước tiên sinh, Lãnh tiểu thư.. . Đúng... Rất xin lỗi... Vừa rồi... Mới vừa rồi là tôi nhìn lầm rồi, không phải... Không phải Lãnh tiểu thư, là tôi nhận lầm người!
Lúc này, phụ huynh của vài cô bé đồng đảng khác cũng rối rít phản ứng kịp thời, đem con gái của mình tới gần Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã nói xin lỗi.
Mặc dù vậy, trong đó có hai ba người là phe cánh của công tước Charles.
Nhưng lần này, kẻ thù của Hoàng Phủ Diệu Dương trắng trợn hành động như vậy, rõ ràng chẳng phải việc làm thông minh gì.
Bọn người kia đều là cáo già, trước khi quốc vương vẫn chưa công bố người thừa kế, bọn họ cũng thực sự không dám đắc tội với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Thê nên, chỉ cần chỉ trích một người, ngay lập tức, cả nhóm người sẽ cùng nhau xin lỗi.
Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy cánh tay Lãnh Tiểu Dã, xoay người dẫn cô rời đi.
Lãnh Tiểu Dã theo anh đi tới cánh cửa, tầm mắt liền rơi lên người chú Kiều đứng trong đám đông, ông giơ tay lên ra hiệu sẽ gọi điện cho cô.
Cô khẽ gật đầu, sau đó liền sải bước về phía trước, theo Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra cửa.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương rời đi, cả đám phụ huynh giàu có bên trong, lập tức đưa con gái của mình tới xin lỗi nữ đại công tước, rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, vũ hội cũng kết thúc trong buồn bã.
Mọi người nhao nhao tản ra, nữ đại công cùng trợ lý của mình cũng rời khỏi đó.
Trong khán phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Liliane và Công tước Charles, đứng cạnh một vài vị quan chức phe cánh của ông ta.
Liliane đứng im tại chỗ, chẳng qua là tức giận đến đem hàm răng cắn nát, Tức chết mất!
Quên đi. Công tước Charles đi đến bên cạnh cô ta, mỉm cười, Đây cũng khoonng hẳn là chuyện xấu, mấy bọn gia tộc kia vẫn luôn qua lại với hắn ta, nhưng lần này, quốc vương sẽ đẩy bọn họ về phía ta.
Con đàn bà kia, con nhất định phải giết nó ! Liliane cắn răng nghiến lợi nói.
Công tước Charles nheo đôi mắt màu xám xanh lại, Bây giờ, vẫn chưa phải là thời điểm tốt để giết cô ta.
Liliane nghi ngờ nhìn ông ta, Ý cha là?
Ta vẫn liên tục tìm kiếm điểm yếu của hắn, cuối cùng, ta cũng tìm được rồi, cho nên chúng ta phải đợi, đến khi điểm yếu này hiện rõ trên người hắn ta, chúng ta sẽ giáng một đòn trí mạng!
Người đàn ông kia quá thông minh, lại rất tuyệt tình, thậm chí ngay cả nữ đại công tước - mẹ của mình đều không cần, từ đầu đến cuối, không có một chút sơ hở nào.
Công tước Charles không có cách nào tấn công anh.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, ông ta đã tìm được cho mình một ít cơ hội.
Đây nhất định là lần đầu tiên, Hoàng Phủ Diệu Dương nổi nóng chỉ vì một cô gái như vậy.
Cái người đàn ông mạnh mẽ kia, đã bắt đầu xuất hiện điểm yếu có thể uy hiếp.
Liliane có chút không cam lòng, Cha bảo con phải tha con đàn bà đó sao?
Công tước Charles cười lạnh, Đợi đến lúc quốc vương băng hà, cô ta sẽ là miếng mồi ngon cho con, đến lúc đó con muốn chơi như thế nào mà chẳng được? Không phải người Trung Quốc có câu, 'Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn' sao?
Liliane nhìn nét mặt của cha mình, cũng nhếch môi, Những điều cha đã dạy dỗ, Liliane sẽ nhớ thật kỹ.
Xe ô tô vững vàng đi về phủ bá tước.
Trên ghế sau, Lãnh Tiểu Dã do dự một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng, Xin lỗi, vì đã gây thêm phiền toái cho anh.
Tuy cô không biết nhiều về danh tính của mấy cô gái kia, nhưng có thể tham gia bữa tiệc như vậy, chắc chắn sẽ không phải là người bình thường.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nghĩ tới những kẻ địch kia,đối với anh chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Quay sang nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, anh mỉm cười đầy cưng chiều.
Chỉ với bọn người như vậy, sẽ không dễ làm gì được tôi đâu. Giơ bàn tay lên, tháo nón lính trên đầu cô xuống, anh tò mò truy vấn, Những thứ này là ai dạy em?
Cái gì cơ? Cô giả ngu.
Muốn thăm dò sao, cô không dễ bị lừa đâu!
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy khăn tay trên xe, lau chùi bọt nước văng trên nón lính, Em luôn làm cho tôi vô cùng kinh ngạc.
Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, Không phải là giống anh sao?
Phương thức xử lý bá đạo như vậy, đại khái chỉ có người kia mới nghĩ ra.
Xe tiến vào phủ bá tước, dừng tại cửa.
Lão quản gia đi tới mở cửa xe, hai người liền cùng nhau xuống xe đi vào phòng khách.
Nắm bàn tay của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đi nhanh lên lầu.
Lãnh Tiểu Dã cũng tự nhiên đi cùng với anh đến lầu ba, quẹo vào hành lang đi tới phòng ngủ chính, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, vội vàng dừng bước.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn cô.
Lãnh Tiểu Dã vội vàng mượn cớ, Tôi... Tôi hơi đói, muốn đi ăn một chút gì đó.
Vừa rồi chỉ lo nghĩ đến chuyện ở bữa tiệc, cô thiếu chút nữa quên mất ước định ở trên giường ngày hôm qua.
Tôi sẽ bảo bọn họ mang tới. Hoàng Phủ Diệu Dương nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Tiểu Dã lại cùng anh đi hai bước, Tôi... Tôi đột nhiên nghĩ đến, còn phải gọi điện thoại cho Annie.
Hiện tại ở Mỹ đang là sáng sớm, không phải thời điểm thích hợp để gọi điện thoại đâu.
Nói chuyện qua lại, hai người đã tới trước cửa phòng, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay mở cửa.
Nhìn cánh cửa đã mở ra, Lãnh Tiểu Dã rất hốt hoảng không tìm ra được một lý do thích hợp nào.
Tôi...
Xoay người, quay mắt về phía cô, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô.
Cánh cửa nhanh chóng tự động đóng lại.
Cô căng thẳng lui về phía sau một bước, phía sau lưng cũng đã tới cánh cửa.
Anh bước một bước, đem khoảng cách hai người rút ngắn lại.
Không nói thêm lời vô nghĩa, anh cúi thấp mặt, thong thả lại kiên định tới gần môi của cô.
Hơi thở của đàn ông hoàn toàn bao vây cô, Lãnh Tiểu Dã nóng nảy nhảy dựng lên.
Chờ một chút! Ngay tại thời điểm anh sắp hôn đến môi của cô, Lãnh Tiểu Dã vội vàng mở miệng, Anh... Cả người anh đều ướt sũng rồi, tốt nhất là nên tắm nước nóng trước đã, nếu không sẽ bị cảm cúm đó, tôi... Tôi giúp anh...
Tắm rửa? Anh hỏi
À.. . Đúng... Tắm rửa, tôi giúp anh tắm rửa!
Dù sao có thể kéo trong một chốc một lát, cho cô chút thời gian, sẽ mượn cớ thật tốt.
Được. Hoàng Phủ Diệu Dương thẳng người lên, Em đi mở nước đi.
Lãnh Tiểu Dã âm thầm thở nhẹ một hơi, vội vàng đi về phiá phòng tắm.
Đi đến bên bồn tắm, tâm trí bất an không yên đến việc điều chỉnh nước ấm, cô nhanh chóng khởi động cái đầu bé nhỏ, tự hỏi xem có biện pháp nào thể trốn thoát khỏi kiếp nạn tối nay không đây.
Dùng sức? Không được, mình có đánh lại anh ta đâu.
Giả bệnh? Không được, như vậy hư cấu lắm.
Đến kì? Cũng không được, mình vừa mới tới mấy ngày hôm trước thôi mà.
Chuốc say anh ta? Không được, anh ta chưa say cô đã say trước mất rồi.
...
A a a! Cô phải làm sao, chẳng lẽ phải cùng anh lăn lộn trên giường sao? !
Đầy rồi.
Giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương từ phía sau truyền tới.
Mary bị cha mình cho một cái tát, mảng bột còn dính trên khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Người cha luôn yêu thương mình, nhưng giờ đây lại nổi cáu như vậy, cô cũng ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, vội vàng lắp bắp mở miệng, Bá tước tiên sinh, Lãnh tiểu thư.. . Đúng... Rất xin lỗi... Vừa rồi... Mới vừa rồi là tôi nhìn lầm rồi, không phải... Không phải Lãnh tiểu thư, là tôi nhận lầm người!
Lúc này, phụ huynh của vài cô bé đồng đảng khác cũng rối rít phản ứng kịp thời, đem con gái của mình tới gần Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã nói xin lỗi.
Mặc dù vậy, trong đó có hai ba người là phe cánh của công tước Charles.
Nhưng lần này, kẻ thù của Hoàng Phủ Diệu Dương trắng trợn hành động như vậy, rõ ràng chẳng phải việc làm thông minh gì.
Bọn người kia đều là cáo già, trước khi quốc vương vẫn chưa công bố người thừa kế, bọn họ cũng thực sự không dám đắc tội với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Thê nên, chỉ cần chỉ trích một người, ngay lập tức, cả nhóm người sẽ cùng nhau xin lỗi.
Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy cánh tay Lãnh Tiểu Dã, xoay người dẫn cô rời đi.
Lãnh Tiểu Dã theo anh đi tới cánh cửa, tầm mắt liền rơi lên người chú Kiều đứng trong đám đông, ông giơ tay lên ra hiệu sẽ gọi điện cho cô.
Cô khẽ gật đầu, sau đó liền sải bước về phía trước, theo Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra cửa.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương rời đi, cả đám phụ huynh giàu có bên trong, lập tức đưa con gái của mình tới xin lỗi nữ đại công tước, rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, vũ hội cũng kết thúc trong buồn bã.
Mọi người nhao nhao tản ra, nữ đại công cùng trợ lý của mình cũng rời khỏi đó.
Trong khán phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Liliane và Công tước Charles, đứng cạnh một vài vị quan chức phe cánh của ông ta.
Liliane đứng im tại chỗ, chẳng qua là tức giận đến đem hàm răng cắn nát, Tức chết mất!
Quên đi. Công tước Charles đi đến bên cạnh cô ta, mỉm cười, Đây cũng khoonng hẳn là chuyện xấu, mấy bọn gia tộc kia vẫn luôn qua lại với hắn ta, nhưng lần này, quốc vương sẽ đẩy bọn họ về phía ta.
Con đàn bà kia, con nhất định phải giết nó ! Liliane cắn răng nghiến lợi nói.
Công tước Charles nheo đôi mắt màu xám xanh lại, Bây giờ, vẫn chưa phải là thời điểm tốt để giết cô ta.
Liliane nghi ngờ nhìn ông ta, Ý cha là?
Ta vẫn liên tục tìm kiếm điểm yếu của hắn, cuối cùng, ta cũng tìm được rồi, cho nên chúng ta phải đợi, đến khi điểm yếu này hiện rõ trên người hắn ta, chúng ta sẽ giáng một đòn trí mạng!
Người đàn ông kia quá thông minh, lại rất tuyệt tình, thậm chí ngay cả nữ đại công tước - mẹ của mình đều không cần, từ đầu đến cuối, không có một chút sơ hở nào.
Công tước Charles không có cách nào tấn công anh.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, ông ta đã tìm được cho mình một ít cơ hội.
Đây nhất định là lần đầu tiên, Hoàng Phủ Diệu Dương nổi nóng chỉ vì một cô gái như vậy.
Cái người đàn ông mạnh mẽ kia, đã bắt đầu xuất hiện điểm yếu có thể uy hiếp.
Liliane có chút không cam lòng, Cha bảo con phải tha con đàn bà đó sao?
Công tước Charles cười lạnh, Đợi đến lúc quốc vương băng hà, cô ta sẽ là miếng mồi ngon cho con, đến lúc đó con muốn chơi như thế nào mà chẳng được? Không phải người Trung Quốc có câu, 'Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn' sao?
Liliane nhìn nét mặt của cha mình, cũng nhếch môi, Những điều cha đã dạy dỗ, Liliane sẽ nhớ thật kỹ.
Xe ô tô vững vàng đi về phủ bá tước.
Trên ghế sau, Lãnh Tiểu Dã do dự một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng, Xin lỗi, vì đã gây thêm phiền toái cho anh.
Tuy cô không biết nhiều về danh tính của mấy cô gái kia, nhưng có thể tham gia bữa tiệc như vậy, chắc chắn sẽ không phải là người bình thường.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nghĩ tới những kẻ địch kia,đối với anh chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Quay sang nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, anh mỉm cười đầy cưng chiều.
Chỉ với bọn người như vậy, sẽ không dễ làm gì được tôi đâu. Giơ bàn tay lên, tháo nón lính trên đầu cô xuống, anh tò mò truy vấn, Những thứ này là ai dạy em?
Cái gì cơ? Cô giả ngu.
Muốn thăm dò sao, cô không dễ bị lừa đâu!
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy khăn tay trên xe, lau chùi bọt nước văng trên nón lính, Em luôn làm cho tôi vô cùng kinh ngạc.
Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, Không phải là giống anh sao?
Phương thức xử lý bá đạo như vậy, đại khái chỉ có người kia mới nghĩ ra.
Xe tiến vào phủ bá tước, dừng tại cửa.
Lão quản gia đi tới mở cửa xe, hai người liền cùng nhau xuống xe đi vào phòng khách.
Nắm bàn tay của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đi nhanh lên lầu.
Lãnh Tiểu Dã cũng tự nhiên đi cùng với anh đến lầu ba, quẹo vào hành lang đi tới phòng ngủ chính, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, vội vàng dừng bước.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn cô.
Lãnh Tiểu Dã vội vàng mượn cớ, Tôi... Tôi hơi đói, muốn đi ăn một chút gì đó.
Vừa rồi chỉ lo nghĩ đến chuyện ở bữa tiệc, cô thiếu chút nữa quên mất ước định ở trên giường ngày hôm qua.
Tôi sẽ bảo bọn họ mang tới. Hoàng Phủ Diệu Dương nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Tiểu Dã lại cùng anh đi hai bước, Tôi... Tôi đột nhiên nghĩ đến, còn phải gọi điện thoại cho Annie.
Hiện tại ở Mỹ đang là sáng sớm, không phải thời điểm thích hợp để gọi điện thoại đâu.
Nói chuyện qua lại, hai người đã tới trước cửa phòng, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay mở cửa.
Nhìn cánh cửa đã mở ra, Lãnh Tiểu Dã rất hốt hoảng không tìm ra được một lý do thích hợp nào.
Tôi...
Xoay người, quay mắt về phía cô, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô.
Cánh cửa nhanh chóng tự động đóng lại.
Cô căng thẳng lui về phía sau một bước, phía sau lưng cũng đã tới cánh cửa.
Anh bước một bước, đem khoảng cách hai người rút ngắn lại.
Không nói thêm lời vô nghĩa, anh cúi thấp mặt, thong thả lại kiên định tới gần môi của cô.
Hơi thở của đàn ông hoàn toàn bao vây cô, Lãnh Tiểu Dã nóng nảy nhảy dựng lên.
Chờ một chút! Ngay tại thời điểm anh sắp hôn đến môi của cô, Lãnh Tiểu Dã vội vàng mở miệng, Anh... Cả người anh đều ướt sũng rồi, tốt nhất là nên tắm nước nóng trước đã, nếu không sẽ bị cảm cúm đó, tôi... Tôi giúp anh...
Tắm rửa? Anh hỏi
À.. . Đúng... Tắm rửa, tôi giúp anh tắm rửa!
Dù sao có thể kéo trong một chốc một lát, cho cô chút thời gian, sẽ mượn cớ thật tốt.
Được. Hoàng Phủ Diệu Dương thẳng người lên, Em đi mở nước đi.
Lãnh Tiểu Dã âm thầm thở nhẹ một hơi, vội vàng đi về phiá phòng tắm.
Đi đến bên bồn tắm, tâm trí bất an không yên đến việc điều chỉnh nước ấm, cô nhanh chóng khởi động cái đầu bé nhỏ, tự hỏi xem có biện pháp nào thể trốn thoát khỏi kiếp nạn tối nay không đây.
Dùng sức? Không được, mình có đánh lại anh ta đâu.
Giả bệnh? Không được, như vậy hư cấu lắm.
Đến kì? Cũng không được, mình vừa mới tới mấy ngày hôm trước thôi mà.
Chuốc say anh ta? Không được, anh ta chưa say cô đã say trước mất rồi.
...
A a a! Cô phải làm sao, chẳng lẽ phải cùng anh lăn lộn trên giường sao? !
Đầy rồi.
Giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương từ phía sau truyền tới.
/208
|