Hít sâu một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương kìm nén cơn giận, tạm biết Hứa Hạ, anh xoay người đi vào lề đường cho người đi bộ.
Lão quản gia vội vàng đi tới cạnh anh, Bá tước tiên sinh, ngài không thể làm vậy với tiểu thư được, nếu không mọi chuyện sẽ không được như ý...
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, quay mặt lại, nhíu mày nhìn lão, rống giận.
Tôi lấy lòng mẹ cô ấy, nghĩ mọi cách để đến được đây, tôi giả như không quen biết cô ấy... Yết hầu lại phát rát, anh không khống chế được ho khan, một lúc lâu sau mới dứt, Cô ấy cho tôi tách trà chẳng khác gì nước biển, nhưng tôi uống không dư một giọt, tôi khép nép nói 'xin lỗi' với cô ấy, ông còn muốn tôi làm gì nữa đây?
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần anh trêu chọc người khác, anh cũng chưa từng mềm lòng với ai, chưa từng nói một câu xin lỗi, nhận lỗi, cũng chẳng ăn nói khép nép với người nào cả.
Cho dù là mẹ anh, anh cũng chừa từng đối xử như vậy, nhưng với cô thì khác, nói một câu 'xin lỗi' với cô... Là anh đã buông xuôi tất cả rồi.
Nhưng cô cũng có cảm kích gì đâu!
Lão quản gia cúi đầu xuống, không nói được gì.
Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, lão biết, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương làm chuyện này.
Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, lão đã nhìn ra được, Lãnh Tiểu Dã không phải là cô gái dễ dàng khuất phục.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ như nhau, ai thắng ai thua cũng không rõ, tình huống này đúng là làm khó người khác.
Quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lẽo đi ra ngoài, đi nhanh qua đường, ngồi vào ghế au.
Xoa bóp yết hầu, anh mở miệng.
Trong vòng 2 ngày, tôi muốn mang cô ấy về nước.
Lão quản gia đưa cho anh một chai nước suối, vẻ mặt lúng túng, Bá tước tiên sinh, chuyện này...
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, sắc mặt nặng nề, Mặc kệ ông dùng cách gì, nói chung, ông phải mang được cô ấy đi, nếu ông không làm được, tôi sẽ tự ra tay!
Anh tự mình làm?
Dựa vào tính cách của anh, không biết anh còn sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.
Quản gia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đáp ứng, Vâng, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi sẽ nghĩ cách.
Lái xe!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.
...
...
Bên trong biệt thự.
Lãnh Tiểu Dã quay lại bàn học, cầm lấy bút vào bản thiết kế chưa xong, trong lòng không ngừng suy nghĩ miên man, không quá tập trung.
Rắc một tiếng, cây bút chì màu trong tay gẫy đôi, trên mặt giấy xuất hiện một lỗ màu.
Đáng chết! Cô tức giận rống lên, cầm lấy bản thiết kế, xe nhỏ thành từng mảnh, Anh cho rằng anh là ai chứ, muốn gặp tôi là tôi phải đưa mặt cho anh thấy sao, muốn tôi đưa đi thì tôi phải làm theo sao.... Dựa vào cái gì chứ!
Vứt đống giấy vụn vào thùng rác, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn xung quanh, dừng lại ở nơi Hoàng Phủ Diệu Dương đã đứng cả đêm qua.
...
Tôi thật sự rất muốn được ở cùng em, nếu trước kia tôi đối xử với em không tốt, tôi... Xin lỗi em, thực sự rất xin lỗi!
...
Bên tai lại vang lên giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Anh tới đây để nói xin lỗi với thái độ đó sao, anh xem tôi là Arthur sao, chỉ cần dùng thủ đoạn một chút, tôi sẽ lập tức nghe theo anh sao... Nói cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh hoàn toàn không làm được đâu!
Không được, tên kia có cách tới nhà cô một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Mà mẹ cô luôn là người cẩu thả, không biết tên kia đã làm gì, dụ dỗ được bà như vậy.
Cô phải mau mau rời khỏi chỗ này thôi, nếu không, dựa theo tính cách của anh, cũng không biết anh sẽ làm chuyện động trời gì.
Nhưng, bây giờ phải nói thế nào với mẹ đây?
Lãnh Tiểu Dã nâng tay đỡ trán, tầm mắt nhìn chiếc cung, đôi mắt cô chợt sáng bừng lên.
Cây cung này là món quà ba cô đã tặng cho cô, nhìn thấy cung, cô lập tức nghĩ tới người ba Lãnh Tử Duệ nhà mình.
Dù Hoàng Phủ Diệu Dương có bản lĩnh gì đi nữa, cũng không thể nào tìm được tới nơi ba cô ở đâu.
Cô phải trốn ở đó vài ngày thôi, để anh không thể tìm được, rồi hoàn toàn dẹp luôn kế hoạch này!
Nói là làm, Lãnh Tiểu Dã lập tức chạy xuống lầu, vọt vào phòng bếp, ôm lấy hông Hứa Hạ đang rửa rau.
Mẹ, chúng ta đi thăm ba được không?
Thăm ông ấy làm gì chứ?
Chẳng lẽ, mẹ không nhớ ba sao? Lãnh Tiểu Dã nũng nịu lắc tay bà, Con rất nhớ ba với anh trai, xin mẹ luôn đó, đi với con đi, mẹ tốt nhất... Là nữ vương đại nhân đẹp nhất vũ trụ... Đi nha mẹ... Xin mẹ luôn đó...
Được rồi, đừng lay nữa, kẻo mẹ hôn mê mất. Hứa Hạ hết cách, đành phải đồng ý theo cô, Được được được, đi thì đi, sáng mai đi liền, được chưa?
Không được, chúng ta phải đi liền bây giờ, để cho ba và ông anh già của con một kinh ngạc nữa chứ, được không?
Nưng, mẹ đã rửa đồ ăn rồi...
Ai da! Lãnh Tiểu Dã lấy rau xanh trong tay Hứa Hạ bỏ xuống, Ăn lẩu mà chỉ có hai người thì không vui lắm, chúng ta đem theo luôn, tới đó cả nhà chúng ta cùng ăn, không tốt hơn sao?! Tới đây, mẹ rửa tay trước...
Giúp Hứa Hạ đưa tay vào bồn, cô mở vòi nước, Lãnh Tiểu Dã liên tục đẩy bà ra khỏi phòng bếp.
Mẹ mau đi thay quần áo đi, để con soạn nguyên liệu nấu ăn được.
Hứa Hạ bất đắc dĩ, đành phải đi thay quần áo, Lãnh Tiểu Dã bỏ nguyên liệu vào túi to, đi vào gara, cất vào sau cốp xe.
Hứa Hạ mặc áo khoác ngồi vào trong xe, Lãnh Tiểu Dã mở máy tính bảng lên, kiểm tra vị trí của Hoàng Phủ Diệu Dương một chút, mang theo cung tên, giấy vẽ này nọ bỏ vào túi lớn khác, nhét vào sau xe.
Cô đã chuẩn bị rất tốt rồi, lần này đi tới ở chung với ba, chắc cũng phải ở lại đấy mười tám ngày.
Hoàng Phủ Diệu Dương rất kiên nhẫn, nhưng cũng không phải là cô không có.
Anh bận rộn như vậy, không thể tốn thời gian ở cô được, tới lúc đó, anh nhất định sẽ rời khỏi Bắc Kinh thôi.
Trong lòng thầm tính toán, cô nhảy lên chỗ tài xế, khởi động xe ra khỏi gara.
Thấy xe cô đi ra ngoài, cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nổ máy, gọi điện cho quản gia.
Ngài quản gia, tiểu thư đã lái xe ra khỏi khu biệt thự với mẹ rồi.
Chờ một chút. Đầu kia điện thoại, quản gia lập tức báo cáo lại với Hoàng Phủ Diệu Dương, Bá tước tiên sinh, tiểu thư đã cùng cô Hứa lái xe ra khỏi khu biệt thư rồi.
Trứng thúi nhỏ này, lại muốn trốn nữa sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại, Nói cho tôi biết, cô ấy chạy hướng nào.
Cận vệ lập tức báo cáo vị trí của Lãnh Tiểu Dã, Tiểu thư ra khỏi tiểu khu, quẹo, sau đó liền đi về phía Bắc, bây giờ đang ở trên đường lớn đại học X phố X.
Đi theo cô ấy! Hoàng Phủ Diệu Dương cúp điện thoại, lập tức ra lệnh với tài xế, Quẹo trái ở phía trước, đi theo đường đại học X!
Bá tước tiên sinh, đây là đường một chiều! Tài xế khó nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương phun ra hai chứ.
Tăng tốc.
Tài xế không dám thất lễ, đành phải quẹo trái, chạy lên đường một chiều, tăng tốc chạy nhanh.
Nhìn chiếc Mercedes điên cuồng chạy ngược chiều, tốc độ còn nhanh như con nưựa hoang, ai nấy cũng đều hoảng sợ đạp phanh.
Chiếc xe điên cuồng chạy ra khỏi đường một chiều, đi vào phố X đại học X.
Lão quản gia vội vàng đi tới cạnh anh, Bá tước tiên sinh, ngài không thể làm vậy với tiểu thư được, nếu không mọi chuyện sẽ không được như ý...
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, quay mặt lại, nhíu mày nhìn lão, rống giận.
Tôi lấy lòng mẹ cô ấy, nghĩ mọi cách để đến được đây, tôi giả như không quen biết cô ấy... Yết hầu lại phát rát, anh không khống chế được ho khan, một lúc lâu sau mới dứt, Cô ấy cho tôi tách trà chẳng khác gì nước biển, nhưng tôi uống không dư một giọt, tôi khép nép nói 'xin lỗi' với cô ấy, ông còn muốn tôi làm gì nữa đây?
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần anh trêu chọc người khác, anh cũng chưa từng mềm lòng với ai, chưa từng nói một câu xin lỗi, nhận lỗi, cũng chẳng ăn nói khép nép với người nào cả.
Cho dù là mẹ anh, anh cũng chừa từng đối xử như vậy, nhưng với cô thì khác, nói một câu 'xin lỗi' với cô... Là anh đã buông xuôi tất cả rồi.
Nhưng cô cũng có cảm kích gì đâu!
Lão quản gia cúi đầu xuống, không nói được gì.
Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, lão biết, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương làm chuyện này.
Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, lão đã nhìn ra được, Lãnh Tiểu Dã không phải là cô gái dễ dàng khuất phục.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ như nhau, ai thắng ai thua cũng không rõ, tình huống này đúng là làm khó người khác.
Quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lẽo đi ra ngoài, đi nhanh qua đường, ngồi vào ghế au.
Xoa bóp yết hầu, anh mở miệng.
Trong vòng 2 ngày, tôi muốn mang cô ấy về nước.
Lão quản gia đưa cho anh một chai nước suối, vẻ mặt lúng túng, Bá tước tiên sinh, chuyện này...
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, sắc mặt nặng nề, Mặc kệ ông dùng cách gì, nói chung, ông phải mang được cô ấy đi, nếu ông không làm được, tôi sẽ tự ra tay!
Anh tự mình làm?
Dựa vào tính cách của anh, không biết anh còn sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.
Quản gia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đáp ứng, Vâng, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi sẽ nghĩ cách.
Lái xe!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.
...
...
Bên trong biệt thự.
Lãnh Tiểu Dã quay lại bàn học, cầm lấy bút vào bản thiết kế chưa xong, trong lòng không ngừng suy nghĩ miên man, không quá tập trung.
Rắc một tiếng, cây bút chì màu trong tay gẫy đôi, trên mặt giấy xuất hiện một lỗ màu.
Đáng chết! Cô tức giận rống lên, cầm lấy bản thiết kế, xe nhỏ thành từng mảnh, Anh cho rằng anh là ai chứ, muốn gặp tôi là tôi phải đưa mặt cho anh thấy sao, muốn tôi đưa đi thì tôi phải làm theo sao.... Dựa vào cái gì chứ!
Vứt đống giấy vụn vào thùng rác, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn xung quanh, dừng lại ở nơi Hoàng Phủ Diệu Dương đã đứng cả đêm qua.
...
Tôi thật sự rất muốn được ở cùng em, nếu trước kia tôi đối xử với em không tốt, tôi... Xin lỗi em, thực sự rất xin lỗi!
...
Bên tai lại vang lên giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Anh tới đây để nói xin lỗi với thái độ đó sao, anh xem tôi là Arthur sao, chỉ cần dùng thủ đoạn một chút, tôi sẽ lập tức nghe theo anh sao... Nói cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh hoàn toàn không làm được đâu!
Không được, tên kia có cách tới nhà cô một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Mà mẹ cô luôn là người cẩu thả, không biết tên kia đã làm gì, dụ dỗ được bà như vậy.
Cô phải mau mau rời khỏi chỗ này thôi, nếu không, dựa theo tính cách của anh, cũng không biết anh sẽ làm chuyện động trời gì.
Nhưng, bây giờ phải nói thế nào với mẹ đây?
Lãnh Tiểu Dã nâng tay đỡ trán, tầm mắt nhìn chiếc cung, đôi mắt cô chợt sáng bừng lên.
Cây cung này là món quà ba cô đã tặng cho cô, nhìn thấy cung, cô lập tức nghĩ tới người ba Lãnh Tử Duệ nhà mình.
Dù Hoàng Phủ Diệu Dương có bản lĩnh gì đi nữa, cũng không thể nào tìm được tới nơi ba cô ở đâu.
Cô phải trốn ở đó vài ngày thôi, để anh không thể tìm được, rồi hoàn toàn dẹp luôn kế hoạch này!
Nói là làm, Lãnh Tiểu Dã lập tức chạy xuống lầu, vọt vào phòng bếp, ôm lấy hông Hứa Hạ đang rửa rau.
Mẹ, chúng ta đi thăm ba được không?
Thăm ông ấy làm gì chứ?
Chẳng lẽ, mẹ không nhớ ba sao? Lãnh Tiểu Dã nũng nịu lắc tay bà, Con rất nhớ ba với anh trai, xin mẹ luôn đó, đi với con đi, mẹ tốt nhất... Là nữ vương đại nhân đẹp nhất vũ trụ... Đi nha mẹ... Xin mẹ luôn đó...
Được rồi, đừng lay nữa, kẻo mẹ hôn mê mất. Hứa Hạ hết cách, đành phải đồng ý theo cô, Được được được, đi thì đi, sáng mai đi liền, được chưa?
Không được, chúng ta phải đi liền bây giờ, để cho ba và ông anh già của con một kinh ngạc nữa chứ, được không?
Nưng, mẹ đã rửa đồ ăn rồi...
Ai da! Lãnh Tiểu Dã lấy rau xanh trong tay Hứa Hạ bỏ xuống, Ăn lẩu mà chỉ có hai người thì không vui lắm, chúng ta đem theo luôn, tới đó cả nhà chúng ta cùng ăn, không tốt hơn sao?! Tới đây, mẹ rửa tay trước...
Giúp Hứa Hạ đưa tay vào bồn, cô mở vòi nước, Lãnh Tiểu Dã liên tục đẩy bà ra khỏi phòng bếp.
Mẹ mau đi thay quần áo đi, để con soạn nguyên liệu nấu ăn được.
Hứa Hạ bất đắc dĩ, đành phải đi thay quần áo, Lãnh Tiểu Dã bỏ nguyên liệu vào túi to, đi vào gara, cất vào sau cốp xe.
Hứa Hạ mặc áo khoác ngồi vào trong xe, Lãnh Tiểu Dã mở máy tính bảng lên, kiểm tra vị trí của Hoàng Phủ Diệu Dương một chút, mang theo cung tên, giấy vẽ này nọ bỏ vào túi lớn khác, nhét vào sau xe.
Cô đã chuẩn bị rất tốt rồi, lần này đi tới ở chung với ba, chắc cũng phải ở lại đấy mười tám ngày.
Hoàng Phủ Diệu Dương rất kiên nhẫn, nhưng cũng không phải là cô không có.
Anh bận rộn như vậy, không thể tốn thời gian ở cô được, tới lúc đó, anh nhất định sẽ rời khỏi Bắc Kinh thôi.
Trong lòng thầm tính toán, cô nhảy lên chỗ tài xế, khởi động xe ra khỏi gara.
Thấy xe cô đi ra ngoài, cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nổ máy, gọi điện cho quản gia.
Ngài quản gia, tiểu thư đã lái xe ra khỏi khu biệt thự với mẹ rồi.
Chờ một chút. Đầu kia điện thoại, quản gia lập tức báo cáo lại với Hoàng Phủ Diệu Dương, Bá tước tiên sinh, tiểu thư đã cùng cô Hứa lái xe ra khỏi khu biệt thư rồi.
Trứng thúi nhỏ này, lại muốn trốn nữa sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại, Nói cho tôi biết, cô ấy chạy hướng nào.
Cận vệ lập tức báo cáo vị trí của Lãnh Tiểu Dã, Tiểu thư ra khỏi tiểu khu, quẹo, sau đó liền đi về phía Bắc, bây giờ đang ở trên đường lớn đại học X phố X.
Đi theo cô ấy! Hoàng Phủ Diệu Dương cúp điện thoại, lập tức ra lệnh với tài xế, Quẹo trái ở phía trước, đi theo đường đại học X!
Bá tước tiên sinh, đây là đường một chiều! Tài xế khó nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương phun ra hai chứ.
Tăng tốc.
Tài xế không dám thất lễ, đành phải quẹo trái, chạy lên đường một chiều, tăng tốc chạy nhanh.
Nhìn chiếc Mercedes điên cuồng chạy ngược chiều, tốc độ còn nhanh như con nưựa hoang, ai nấy cũng đều hoảng sợ đạp phanh.
Chiếc xe điên cuồng chạy ra khỏi đường một chiều, đi vào phố X đại học X.
/208
|