Chờ đến khi Trầm Ninh ăn xong bít tết, Lãnh Tiểu Dã cũng đã uống hết bình rượu.
Đứng lên, cô vẫn tỉnh táo như thường, trừ khuôn mặt đỏ bừng ra, còn lại, dường như chẳng thấy dấu vết đã uống rượu nào.
Ra khỏi nhà hàng, Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh tới một KTV đông khách.
Chọn một phòng lớn, cô lại lựa thêm nước trái cây và rượu, vừa vào cửa, cô lập tức chọn bài hát.
Trầm Ninh, tớ nói này... Tớ sẽ cho cậu biết tâm trạng của tớ rất tốt... Đầu tiên, tớ sẽ hát hôm nay rất vui, sau đó sẽ hát tiếp bài tự do vạn tuế...
Ngồi trên ghế salon, một tay cầm rượu, một tay cầm micro, cô chọn bài hát.
Hát hết một cậu, cô lại uống một hớp.
Trầm Ninh không ngăn được, đành ngồi trên ghế salon uống nước suối.
Lúc trước, Lãnh Tiểu Dã muốn làm lính, nhưng bị mẹ ngăn cản, lúc đó, cô cũng cười hì hì đồng ý, nhưng sau lại kéo Trầm Ninh đi ca hát uống rượu.
Trầm Ninh hiểu cô, biết đây là cách phát tiết của cô, có ngăn cản cũng chẳng được gì, cứ để mặc cô phát tiết hết một lần.
Lãnh Tiểu Dã hát mười hai bài, uống hết hai chai rượu dinh dưỡng, hai chai Lafite... Lần thứ N cô đi toilet, còn thuận tay cầm theo hai bình rượu xái vào phòng, Trầm Ninh biết, bây giờ cô say thật rồi.
Buồng chai nước suối trong tay, Trầm Ninh đưa cho cô một chai nước chanh đã chuẩn bị sẵn.
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy, uống một hớp to, chỉ uống được hai ngụm, cô đã đau khổ nhổ ra.
Tiểu Ninh thúi, cậu đang giỡn với tớ sao?
Biết cô đã bị nước chanh kích thích tỉnh táo, Trầm Ninh ngồi dậy, cầm lấy túi của cô trên salon.
Tiểu Dã, chúng ta phải đi về thôi.
Đôi mắt Lãnh Tiểu Dã say lờ đờ, mông lung nhìn xung quanh, Mấy giờ rồi?
Gần mười một giờ khuya rồi.
À... Vậy phải về thôi, ngày mai cậu còn phải đi học! Lãh Tiểu Dã đứng dậy, Nhưng mà, tớ sợ ngày mai không tiễn cậu được rồi, tớ muốn ngủ nướng...
Giọng nói cô rõ ràng có chút lơ mơ, hai chân lảo đảo bước đi.
Trầm Ninh vội vàng đỡ cô, mang cô ra tới bãi đỗ xe.
Hai người vừa tới cạnh xe, chợt có vài người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ hai chiếc BMW gần đó, nhìn thấy Trầm Ninh và Lãnh Tiểu Dã, bọn chúng lập tức dừng bước.
Một tên cầm đầu đi tới, Người đẹp, đi đâu thế, có muốn chúng tôi đưa hai người đi một đoạn không?!
Không cần, cám ơn. Trầm Ninh lạnh lùng đáp lại, lấy chìa khóa mở cửa xe.
Đừng đi! Mấy tên đàn ông trẻ tuổi uống rượu say lập tức xông tới, vây quanh hai người, Gặp được nhau là duyên phận, hay là chúng ta ở lại chơi một chút đi?
Trầm Ninh vừa định mở miệng, Lãnh Tiểu Dã đã ngồi thẳng lễn, bảo vệ cô ở phía sau.
Chơi? Tôi thích chơi nhất đó?! Các người ai muốn... Chơi... Chơi với tôi?!
Trầm Ninh nhìn cô, biết bọn súng đã lên họng súng, vội vàng giữ chặt tay cô, Tiểu Dã, đừng.
Anh đây chơi với cô em được không?! Đứng trước mặt cô, hắn ta nhìn Lãnh Tiểu Dã.
Anh sao? Lãnh Tiểu Dã cười, Được thôi!
Vừa dứt lời, cô nhấc chân đá một cước vào giữ hai chân hắn ta, đối phương kêu rên một tiếng, ngã văng ra nòoài.
Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, híp mắt liếc bọn chúng một cái.
Còn ai muốn chơi nữa... Hả? ... Chơi tiếp đi... Tôi vẫn chưa đã mà...
Tiểu Dã, đừng làm rộn nữa, đi thôi! Trầm Ninh giữ chặt tay cô, dùng sức kéo cô vào xe.
Đi?! Một tên đàn ông đối diện hùng hùng hổ hổ đi tới, Mẹ kiếp, nha đầu chết tiếp, đủ rồi đó, mấy anh, mang cô ta đi cho tôi, tối nay, nhất định tôi phải chơi được cô ta!
Hắn duỗi tay về phía Lãnh Tiểu Dã.
Tiểu Ninh... Tránh ra...
Lãnh Tiểu Dã đẩy Trầm Ninh ra, cô duỗi tay phải ra, khẽ bóp tay, chế trụ cổ tay đối phương.
Lôi mạnh một cái, hắn nghiêng người về phía trước, cô nâng đầu gối lên, đánh mạnh vào mặt đối phương một cái.
Hắn cảm thấy sóng mũi đau sót, máu mũi chảy ròng ròng.
Lãnh Tiểu Dã đã uống say, sức lượng bị giảm đi rất nhiều, đầu gối đánh vào đối phương một cái, khiến chính bản thân cô mất cân bằng, lùi về phía sau vài bước, dừng trước xe.
Tiểu Dã!
Trầm Ninh nhào tới dìu cô.
Đột nhiên, một bóng người lao tới nhanh như gió, kịp thời đỡ lấy lưng Lãnh Tiểu Dã, để cô ngã vào người mình, rồi ôm chầm lấy thân thể gầy gò của cô trong lòng.
Trầm Ninh định thần lại, vừa thấy rõ người mới tới, cô ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Hoàng Phủ... Diệu Dương?!
Lên cho tôi!
Đối diện vốn có năm người, hai người bị thương, ba người còn lại đồng loạt cầm vũ khí xông lên, trong đó, có một tên run rẩy lấy con dao từ trong người ra.
Tiểu Ninh... Cậu mau buông tớ ra...
Lãnh Tiểu Dã từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vươn người dậy, nhấc chân đã vào thân người phía trước.
Nhìn bộ dáng say đến nỗi mơ mơ màng mang của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng đau long.
Đưa tay ôm cô, anh nhấc chân đá bay tên phía trước.
Cẩn thận, dao!
Trầm Ninh vội vàng hô lên.
Một tay ôm Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người bảo vệ cô trong ngực, duỗi tay ra, anh bắt lấy cổ tay tên cầm dao.
Dùng sức vặn, một âm thanh giòn giã vang lên, cổ tay của tên kia đã bị anh bẻ gãy.
Buông con dao nhỏ trong tay ra, tên kia kêu la thảm thiết như heo bị giết.
Hoàng Phủ Diệu Dương tùy tiện đá văng hắn như bao tải.
Một đám khác lập tức chạy vọt tới gần Hoàng Phủ Diệu Dương, tiếp nhận ánh mắt liếc nhìn của anh, bọn chúng sợ tới mức run người, hoảng loạn chạy đi.
Tụi bây cẩn thận một chút, về sau đừng để gặp lại tôi...
Mấy tên nằm trên đất hoảng loạn ôm tay đứng dậy, dưới sự uy hiếp của tên đầu trọc cầm đầu, bọn chúng nhanh chóng nhảy lên xe, vội vàng rời đi.
Đứng lại... Bọn bây... Bọn bây không được chạy... Lãnh Tiểu Dã bật dậy từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy cô giãy giụa muốn đuổi theo, anh liền vội vàng ôm lấy cô, Tiểu Dã, đừng đuổi theo...
Nghe được giọng nói của, Lãnh Tiểu Dã ngước mắt nhìn anh.
Anh... Anh không phải là Tiểu Ninh... Oa....
Trong ngực bỗng cuồn cuộn lên một trận, cô không nhịn được liên tục nôn mửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng vỗ lưng cô, Trầm Ninh cầm hai bình nước đưa cho anh.
Nhận lấy bình nước cho cô sức miệng, anh lấy ra khăn tay, cẩn thận lau sạch mặt và miệng cho cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ôm cô.
Anh không thể mang cậu ấy đi được!
Trầm Ninh chắn ngang trước mặt anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý tới cô, tiếp tục bước đi, ngồi vào ghết sau xe Passat.
Cô lái xe, tôi đưa mấy cô về.
Trầm Ninh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, giúp anh đóng kỹ cửa xe, còn mình thì ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Lái xe về nhà trọ, Trầm Ninh liếc nhìn kính chiếu hậu.
Mau nghĩ cách đút nước cho cậu ấy đi, nếu không dạ dày cậu ấy sẽ không chịu nổi đâu.
Ghế sau, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã như một đứa trẻ, cẩn thận đưa bình nước đến miệng cô.
Tiểu Dã, uống nước.
Lãnh Tiểu Dã mơ mơ màng màng, không chịu phối hợp, ngụm nước tràn hết ra khóe miệng cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương đã vứt cái khăn tay bẩn từ lâu, anh đành vội vàng dùng tay áo mình lau nước trên miệng cho cô.
Đứng lên, cô vẫn tỉnh táo như thường, trừ khuôn mặt đỏ bừng ra, còn lại, dường như chẳng thấy dấu vết đã uống rượu nào.
Ra khỏi nhà hàng, Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh tới một KTV đông khách.
Chọn một phòng lớn, cô lại lựa thêm nước trái cây và rượu, vừa vào cửa, cô lập tức chọn bài hát.
Trầm Ninh, tớ nói này... Tớ sẽ cho cậu biết tâm trạng của tớ rất tốt... Đầu tiên, tớ sẽ hát hôm nay rất vui, sau đó sẽ hát tiếp bài tự do vạn tuế...
Ngồi trên ghế salon, một tay cầm rượu, một tay cầm micro, cô chọn bài hát.
Hát hết một cậu, cô lại uống một hớp.
Trầm Ninh không ngăn được, đành ngồi trên ghế salon uống nước suối.
Lúc trước, Lãnh Tiểu Dã muốn làm lính, nhưng bị mẹ ngăn cản, lúc đó, cô cũng cười hì hì đồng ý, nhưng sau lại kéo Trầm Ninh đi ca hát uống rượu.
Trầm Ninh hiểu cô, biết đây là cách phát tiết của cô, có ngăn cản cũng chẳng được gì, cứ để mặc cô phát tiết hết một lần.
Lãnh Tiểu Dã hát mười hai bài, uống hết hai chai rượu dinh dưỡng, hai chai Lafite... Lần thứ N cô đi toilet, còn thuận tay cầm theo hai bình rượu xái vào phòng, Trầm Ninh biết, bây giờ cô say thật rồi.
Buồng chai nước suối trong tay, Trầm Ninh đưa cho cô một chai nước chanh đã chuẩn bị sẵn.
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy, uống một hớp to, chỉ uống được hai ngụm, cô đã đau khổ nhổ ra.
Tiểu Ninh thúi, cậu đang giỡn với tớ sao?
Biết cô đã bị nước chanh kích thích tỉnh táo, Trầm Ninh ngồi dậy, cầm lấy túi của cô trên salon.
Tiểu Dã, chúng ta phải đi về thôi.
Đôi mắt Lãnh Tiểu Dã say lờ đờ, mông lung nhìn xung quanh, Mấy giờ rồi?
Gần mười một giờ khuya rồi.
À... Vậy phải về thôi, ngày mai cậu còn phải đi học! Lãh Tiểu Dã đứng dậy, Nhưng mà, tớ sợ ngày mai không tiễn cậu được rồi, tớ muốn ngủ nướng...
Giọng nói cô rõ ràng có chút lơ mơ, hai chân lảo đảo bước đi.
Trầm Ninh vội vàng đỡ cô, mang cô ra tới bãi đỗ xe.
Hai người vừa tới cạnh xe, chợt có vài người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ hai chiếc BMW gần đó, nhìn thấy Trầm Ninh và Lãnh Tiểu Dã, bọn chúng lập tức dừng bước.
Một tên cầm đầu đi tới, Người đẹp, đi đâu thế, có muốn chúng tôi đưa hai người đi một đoạn không?!
Không cần, cám ơn. Trầm Ninh lạnh lùng đáp lại, lấy chìa khóa mở cửa xe.
Đừng đi! Mấy tên đàn ông trẻ tuổi uống rượu say lập tức xông tới, vây quanh hai người, Gặp được nhau là duyên phận, hay là chúng ta ở lại chơi một chút đi?
Trầm Ninh vừa định mở miệng, Lãnh Tiểu Dã đã ngồi thẳng lễn, bảo vệ cô ở phía sau.
Chơi? Tôi thích chơi nhất đó?! Các người ai muốn... Chơi... Chơi với tôi?!
Trầm Ninh nhìn cô, biết bọn súng đã lên họng súng, vội vàng giữ chặt tay cô, Tiểu Dã, đừng.
Anh đây chơi với cô em được không?! Đứng trước mặt cô, hắn ta nhìn Lãnh Tiểu Dã.
Anh sao? Lãnh Tiểu Dã cười, Được thôi!
Vừa dứt lời, cô nhấc chân đá một cước vào giữ hai chân hắn ta, đối phương kêu rên một tiếng, ngã văng ra nòoài.
Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, híp mắt liếc bọn chúng một cái.
Còn ai muốn chơi nữa... Hả? ... Chơi tiếp đi... Tôi vẫn chưa đã mà...
Tiểu Dã, đừng làm rộn nữa, đi thôi! Trầm Ninh giữ chặt tay cô, dùng sức kéo cô vào xe.
Đi?! Một tên đàn ông đối diện hùng hùng hổ hổ đi tới, Mẹ kiếp, nha đầu chết tiếp, đủ rồi đó, mấy anh, mang cô ta đi cho tôi, tối nay, nhất định tôi phải chơi được cô ta!
Hắn duỗi tay về phía Lãnh Tiểu Dã.
Tiểu Ninh... Tránh ra...
Lãnh Tiểu Dã đẩy Trầm Ninh ra, cô duỗi tay phải ra, khẽ bóp tay, chế trụ cổ tay đối phương.
Lôi mạnh một cái, hắn nghiêng người về phía trước, cô nâng đầu gối lên, đánh mạnh vào mặt đối phương một cái.
Hắn cảm thấy sóng mũi đau sót, máu mũi chảy ròng ròng.
Lãnh Tiểu Dã đã uống say, sức lượng bị giảm đi rất nhiều, đầu gối đánh vào đối phương một cái, khiến chính bản thân cô mất cân bằng, lùi về phía sau vài bước, dừng trước xe.
Tiểu Dã!
Trầm Ninh nhào tới dìu cô.
Đột nhiên, một bóng người lao tới nhanh như gió, kịp thời đỡ lấy lưng Lãnh Tiểu Dã, để cô ngã vào người mình, rồi ôm chầm lấy thân thể gầy gò của cô trong lòng.
Trầm Ninh định thần lại, vừa thấy rõ người mới tới, cô ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Hoàng Phủ... Diệu Dương?!
Lên cho tôi!
Đối diện vốn có năm người, hai người bị thương, ba người còn lại đồng loạt cầm vũ khí xông lên, trong đó, có một tên run rẩy lấy con dao từ trong người ra.
Tiểu Ninh... Cậu mau buông tớ ra...
Lãnh Tiểu Dã từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vươn người dậy, nhấc chân đã vào thân người phía trước.
Nhìn bộ dáng say đến nỗi mơ mơ màng mang của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng đau long.
Đưa tay ôm cô, anh nhấc chân đá bay tên phía trước.
Cẩn thận, dao!
Trầm Ninh vội vàng hô lên.
Một tay ôm Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người bảo vệ cô trong ngực, duỗi tay ra, anh bắt lấy cổ tay tên cầm dao.
Dùng sức vặn, một âm thanh giòn giã vang lên, cổ tay của tên kia đã bị anh bẻ gãy.
Buông con dao nhỏ trong tay ra, tên kia kêu la thảm thiết như heo bị giết.
Hoàng Phủ Diệu Dương tùy tiện đá văng hắn như bao tải.
Một đám khác lập tức chạy vọt tới gần Hoàng Phủ Diệu Dương, tiếp nhận ánh mắt liếc nhìn của anh, bọn chúng sợ tới mức run người, hoảng loạn chạy đi.
Tụi bây cẩn thận một chút, về sau đừng để gặp lại tôi...
Mấy tên nằm trên đất hoảng loạn ôm tay đứng dậy, dưới sự uy hiếp của tên đầu trọc cầm đầu, bọn chúng nhanh chóng nhảy lên xe, vội vàng rời đi.
Đứng lại... Bọn bây... Bọn bây không được chạy... Lãnh Tiểu Dã bật dậy từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy cô giãy giụa muốn đuổi theo, anh liền vội vàng ôm lấy cô, Tiểu Dã, đừng đuổi theo...
Nghe được giọng nói của, Lãnh Tiểu Dã ngước mắt nhìn anh.
Anh... Anh không phải là Tiểu Ninh... Oa....
Trong ngực bỗng cuồn cuộn lên một trận, cô không nhịn được liên tục nôn mửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng vỗ lưng cô, Trầm Ninh cầm hai bình nước đưa cho anh.
Nhận lấy bình nước cho cô sức miệng, anh lấy ra khăn tay, cẩn thận lau sạch mặt và miệng cho cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ôm cô.
Anh không thể mang cậu ấy đi được!
Trầm Ninh chắn ngang trước mặt anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý tới cô, tiếp tục bước đi, ngồi vào ghết sau xe Passat.
Cô lái xe, tôi đưa mấy cô về.
Trầm Ninh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, giúp anh đóng kỹ cửa xe, còn mình thì ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Lái xe về nhà trọ, Trầm Ninh liếc nhìn kính chiếu hậu.
Mau nghĩ cách đút nước cho cậu ấy đi, nếu không dạ dày cậu ấy sẽ không chịu nổi đâu.
Ghế sau, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã như một đứa trẻ, cẩn thận đưa bình nước đến miệng cô.
Tiểu Dã, uống nước.
Lãnh Tiểu Dã mơ mơ màng màng, không chịu phối hợp, ngụm nước tràn hết ra khóe miệng cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương đã vứt cái khăn tay bẩn từ lâu, anh đành vội vàng dùng tay áo mình lau nước trên miệng cho cô.
/208
|