Một người thông minh như Lãnh Tử Duệ cũng không ngờ, người khiến con gái mình không yên lòng mấy bữa lại là.... Hoàng Phủ Diệu Dương.
Ông nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những gì Hứa Hạ đã nói, Lãnh Tử Duệ lập tức đoán ra được vài phần sự thật.
Đương nhiên, lúc trước Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý làm quen với Hứa Hạ, toàn bộ cũng vì Lãnh Tiểu Dã.
Chỉ là bà xã nhà mình, bị hai tên nhóc này lừa mà chẳng biết gì.
Hai cái đứa này, lại dám giờ trò trước mắt ông.
Nếu ông không đoán được Lãnh Tiểu Dã đi hẹn hò, cũng tới xem coi sao, thì ông cũng suýt bị Hoàng Phủ Diệu Dương lừa luôn rồi.
Thấy một cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương từ xa nhìn qua mình, Lãnh Tử Duệ lập tức xoay người tránh đi, tìm một chỗ khác núp.
Dưới máy bay tư nhân.
Lão quan gia nhìn đồng hồ một cái, rồi đi tới cạnh hai người đang ôm nhau, nhắc nhở nhỏ: Bá tước tiên sinh, còn năm phút nữa máy bay sẽ cất cánh.
Nghe vậy, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương lên.
Anh nên lên máy bay đi.
Đưa tay, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Tiểu Dã, em không sẽ không chạy trốn tiếp nữa đó chứ?
Cô muốn cười, nhưng trong lòng lại ê ẩm.
Một người đàn ông bá đạo cường thế như vậy, mà cũng có lúc không tự tin sao?!
Ngước mắt, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô không nói gì, chỉ nhấc chân lên, hôn vào môi anh.
Cô muốn dùng nụ hôn để nói cho anh biết, ngay lúc này đây, cô đang thật lòng.
Anh lập tức hôn lại cô, dùng sức hôn sâu.
Mãi tới khi hai người thở hồng hộc, sắp không thể hít thở được nữa mới buông nhau ra, nhưng vẫn chưa chịu dời mặt đi.
Trán đối trán, chóp mũi kề chóp mũi, môi bên môi.
Hoàng Phủ Diệu Dương, đợi em... Em sẽ tới gặp anh sớm thôi, nhưng trước đó, em sẽ gọi cho anh mỗi ngày, ba buổi sáng trưa tối...
Lãnh Tiểu Dã thở dốc, đột nhiên dùng sức cắn môi anh, Anh nghe cho kỹ đây, lúc em không có mặt, anh phải đàng hoàng không được để người phụ nữ khác tới gần anh trong vòng một mét... Nếu không, em mà biết được, em sẽ tự tay giết anh luôn đó!
Môi bị cô cắn đau, nhưng anh lại cười rộ lên.
Em cũng phải vậy đó, không được nói chuyện với người đàn ông khác đó... Nếu không...
Anh cũng muốn giết em luôn à? Cô hỏi lại.
Không! nah nhẹ nhàng sờ mặt cô, Anh sẽ giết cái tên đàn ông kia.
Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, Xem như anh ngoan!
Dùng sức kéo tay anh ra, Lãnh Tiểu Dã lui ra sau, Lên đi!
Tiên sinh, chỉ còn một phút nữa thôi! Lão quản gia nhắc nhở.
Hoàng Phủ Diệu Dương không vui nhìn lão, Ông phiền quá đi mất!
Lão quản gia nhún vai một cái, bất đắc dĩ cười cười xin lỗi.
Anh đi đây.
Cúi đầu nói, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi lên máy bay, lão quản gia và bọn cận vệ lập tức theo anh lên máy bay.
Vẫy tay với anh, Lãnh Tiểu Dã lui về sau, đưa tay ra bên tai.
Lên đường bình anh, đến nơi thì nhớ gọi điện cho em.
Được rồi. Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ thở dài, xoay người ngồi lên ghé, thắt dây an toàn.
Máy bay chậm rãi khởi động, chạy ra trên đường băng rồi cất cánh.
Lãnh Tiểu Dã đứng ở nơi đậu máy bay, mãi tới khi máy bay chỉ còn lại một điểm đen trên bầu trời, mới không nhìn theo nữa, cô xoay người đi ra.
Lãnh Tử Duệ từ nơi ẩn nấp đi ra, ông lập tức lấy điện thoại, bấm một dãy số, Giúp tôi tra một người.
Thủ lĩnh, là ai vậy? Đầu kia điện thoại, giọng nói của trợ lý Từ Thiểu Xuyên truyền tới.
Tên tiếng Trung là Hoàng Phủ Diệu Dương. Lãnh Tử Duệ nhìn về hướng Hoàng Phủ Diệu Dương rời đi, Càng nhanh càng kỹ càng tốt.
Cúp điện thoại, cất điện thoại vào trong túi, Lãnh Tử Duệ xoay người đi qua lối ra.
Gặp chuyện gì cũng bình tĩnh 10 điểm, khí chất tao nhã 10 điểm, dáng vẻ không tồi 10 điểm, xuất thân quân nhân cộng thêm 10 điểm... Vừa ý con gái tôi, coi như cậu cũng tinh mắt, cho tiếp 10 điểm... Dám lừa gạt vợ tôi, trừ 100 điểm, còn -50 điểm!
Vào bãi đậu xe, thấy Lãnh Tiểu Dã từ xa đang lái xe ra khỏi bãi, Lãnh Tử Duệ đưa tay sờ mũi một cái.
Con gái toi thích cậu, thêm 100 điểm. Vòng thứ hai tạm thời được 50 điểm, trượt rồi!
...
...
Trường Y.
Trầm Ninh tháo đồ bác sĩ ra, Đi rồi à?
Đúng vậy, tớ mới từ sân bay về nè. Lãnh Tiểu Dã dựa vào khung cửa, ngáp một cái.
Trầm Ninh liếc cô một cái, Đêm qua 'đánh nhau' dữ dội lắm à, cứ ngáp hết cái này lại ngáp cái khác.
Cậu đi chết đi! Lãnh Tiểu Dã liếc cô ấy một cái, ngồi xuống ghế sofa, lười biếng dựa vào ghế.
Trầm Ninh mở ngăn kéo ra, quan tâm ném thuốc mỡ cho cô, Đây... Đánh tan máu bầm, trị máu bầm dưới da rất tốt, thuốc Đông Y lành tính không gây hại, phụ nữ có thai cũng có thể dùng được.
Lãnh Tiểu Dã đổ thuốc mỡ ra, nghe cô ấy nói vậy, cô lập tức quăng hộp thuốc vào không khí, Tiểu Ninh thối, bình thường thì giả vờ yên tĩnh thục nữ, nhưng thực ra cậu còn bậy bạ hơn cả tớ!
Tớ không phải là Lãnh Tiểu Dã, sao có thể dã được (dã ở đây tức là hoang dã, ý nói bậy bạ)? Trầm Ninh bình tĩnh nhặt cái hộp lên, ném vào thùng rác, tiện tay đưa cho cô một miếng bông, Rồi sao, cậu chuẩn bị làm gì đây... Yêu xa à?
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, Không muốn.
Vẻ mặt Trầm Ninh bình tĩnh, Bị hormone không chế là người không có lý trí, đúng là nói chẳng sai mà.
Cậu đừng có nói câu nào cũng không thể rời xa Y học được, dù cậu không nói, người ta cũng biết cậu học trường Y đấy nhé, người cậu toàn mùi formalin (chất khử khuẩn)!
Trầm Ninh nhún vai, Cậu không thể giấu mãi được đâu, nên nghĩ cách để ngả bài với ba mẹ câu đi!
Ngả bài, phải ngả bài thế nào đây? Lãnh Tiểu Dã hơi ngồi thẳng dậy, đưa cho cô ấy miếng bông và thuốc mỡ, cởi khăn quàng trên cổ ra, Nói cho với bọn họ, ba mẹ, con yêu rồi à?!
Trầm Ninh nhận lấy miếng bông, giúp cô cẩn thận xoa lên dấu hôn trên cổ, Tiểu Dã, cậu có từng nghĩ, thận phận của hai cậu như vậy, tớ chỉ sợ... Tương lai sẽ có nhiều người ngản cản.
Lúc trước thì không nghĩ tới, nhưng vừa nãy từ sân bay về, tớ đã suy nghĩ rồi, mà càng nghĩ càng phiền. Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, Cậu nói thử xem, làm sao tớ mới gặp lại được anh ấy đây?
Theo góc độ của chủ nghĩa duy vật, cái này được gọi là xác suất ngẫu nhiên, người Trung Quốc chúng ta có một thứ gọi là duyên phận. Trầm Ninh ném miếng bông vào thùng rác, Nói nghệ thuật là, hai người đã cùng nhau đi qua ngàn năm, gãy xương cổ vô số lần, đời này mới có thể ngủ cùng một gối.
Nghệ thuật của cô đấy à? Bây giờ là hiện đại rồi nhé! Lãnh Tiểu Dã quàng khăn lên cổ lại, Rõ ràng là phải tu tận ngàn năm mới được chung chăn gối, cả cô mà cũng biến thành cuốn tiểu thuyết kinh khung vậy à, cả xương cổ cũng muốn đi luôn rồi đây này.
Nói xong, cô đứng dậy.
Đi thôi, bọn mình tìm ba mẹ tớ đi ăn cơm, cậu có nơi nào muốn đề cử cho tớ không?!
Cái quán tủ lần trước bọn mình đi ăn cũng không tệ, ít người lại yên tĩnh, cậu thấy thế nào?
Ông nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những gì Hứa Hạ đã nói, Lãnh Tử Duệ lập tức đoán ra được vài phần sự thật.
Đương nhiên, lúc trước Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý làm quen với Hứa Hạ, toàn bộ cũng vì Lãnh Tiểu Dã.
Chỉ là bà xã nhà mình, bị hai tên nhóc này lừa mà chẳng biết gì.
Hai cái đứa này, lại dám giờ trò trước mắt ông.
Nếu ông không đoán được Lãnh Tiểu Dã đi hẹn hò, cũng tới xem coi sao, thì ông cũng suýt bị Hoàng Phủ Diệu Dương lừa luôn rồi.
Thấy một cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương từ xa nhìn qua mình, Lãnh Tử Duệ lập tức xoay người tránh đi, tìm một chỗ khác núp.
Dưới máy bay tư nhân.
Lão quan gia nhìn đồng hồ một cái, rồi đi tới cạnh hai người đang ôm nhau, nhắc nhở nhỏ: Bá tước tiên sinh, còn năm phút nữa máy bay sẽ cất cánh.
Nghe vậy, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương lên.
Anh nên lên máy bay đi.
Đưa tay, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Tiểu Dã, em không sẽ không chạy trốn tiếp nữa đó chứ?
Cô muốn cười, nhưng trong lòng lại ê ẩm.
Một người đàn ông bá đạo cường thế như vậy, mà cũng có lúc không tự tin sao?!
Ngước mắt, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô không nói gì, chỉ nhấc chân lên, hôn vào môi anh.
Cô muốn dùng nụ hôn để nói cho anh biết, ngay lúc này đây, cô đang thật lòng.
Anh lập tức hôn lại cô, dùng sức hôn sâu.
Mãi tới khi hai người thở hồng hộc, sắp không thể hít thở được nữa mới buông nhau ra, nhưng vẫn chưa chịu dời mặt đi.
Trán đối trán, chóp mũi kề chóp mũi, môi bên môi.
Hoàng Phủ Diệu Dương, đợi em... Em sẽ tới gặp anh sớm thôi, nhưng trước đó, em sẽ gọi cho anh mỗi ngày, ba buổi sáng trưa tối...
Lãnh Tiểu Dã thở dốc, đột nhiên dùng sức cắn môi anh, Anh nghe cho kỹ đây, lúc em không có mặt, anh phải đàng hoàng không được để người phụ nữ khác tới gần anh trong vòng một mét... Nếu không, em mà biết được, em sẽ tự tay giết anh luôn đó!
Môi bị cô cắn đau, nhưng anh lại cười rộ lên.
Em cũng phải vậy đó, không được nói chuyện với người đàn ông khác đó... Nếu không...
Anh cũng muốn giết em luôn à? Cô hỏi lại.
Không! nah nhẹ nhàng sờ mặt cô, Anh sẽ giết cái tên đàn ông kia.
Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, Xem như anh ngoan!
Dùng sức kéo tay anh ra, Lãnh Tiểu Dã lui ra sau, Lên đi!
Tiên sinh, chỉ còn một phút nữa thôi! Lão quản gia nhắc nhở.
Hoàng Phủ Diệu Dương không vui nhìn lão, Ông phiền quá đi mất!
Lão quản gia nhún vai một cái, bất đắc dĩ cười cười xin lỗi.
Anh đi đây.
Cúi đầu nói, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi lên máy bay, lão quản gia và bọn cận vệ lập tức theo anh lên máy bay.
Vẫy tay với anh, Lãnh Tiểu Dã lui về sau, đưa tay ra bên tai.
Lên đường bình anh, đến nơi thì nhớ gọi điện cho em.
Được rồi. Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ thở dài, xoay người ngồi lên ghé, thắt dây an toàn.
Máy bay chậm rãi khởi động, chạy ra trên đường băng rồi cất cánh.
Lãnh Tiểu Dã đứng ở nơi đậu máy bay, mãi tới khi máy bay chỉ còn lại một điểm đen trên bầu trời, mới không nhìn theo nữa, cô xoay người đi ra.
Lãnh Tử Duệ từ nơi ẩn nấp đi ra, ông lập tức lấy điện thoại, bấm một dãy số, Giúp tôi tra một người.
Thủ lĩnh, là ai vậy? Đầu kia điện thoại, giọng nói của trợ lý Từ Thiểu Xuyên truyền tới.
Tên tiếng Trung là Hoàng Phủ Diệu Dương. Lãnh Tử Duệ nhìn về hướng Hoàng Phủ Diệu Dương rời đi, Càng nhanh càng kỹ càng tốt.
Cúp điện thoại, cất điện thoại vào trong túi, Lãnh Tử Duệ xoay người đi qua lối ra.
Gặp chuyện gì cũng bình tĩnh 10 điểm, khí chất tao nhã 10 điểm, dáng vẻ không tồi 10 điểm, xuất thân quân nhân cộng thêm 10 điểm... Vừa ý con gái tôi, coi như cậu cũng tinh mắt, cho tiếp 10 điểm... Dám lừa gạt vợ tôi, trừ 100 điểm, còn -50 điểm!
Vào bãi đậu xe, thấy Lãnh Tiểu Dã từ xa đang lái xe ra khỏi bãi, Lãnh Tử Duệ đưa tay sờ mũi một cái.
Con gái toi thích cậu, thêm 100 điểm. Vòng thứ hai tạm thời được 50 điểm, trượt rồi!
...
...
Trường Y.
Trầm Ninh tháo đồ bác sĩ ra, Đi rồi à?
Đúng vậy, tớ mới từ sân bay về nè. Lãnh Tiểu Dã dựa vào khung cửa, ngáp một cái.
Trầm Ninh liếc cô một cái, Đêm qua 'đánh nhau' dữ dội lắm à, cứ ngáp hết cái này lại ngáp cái khác.
Cậu đi chết đi! Lãnh Tiểu Dã liếc cô ấy một cái, ngồi xuống ghế sofa, lười biếng dựa vào ghế.
Trầm Ninh mở ngăn kéo ra, quan tâm ném thuốc mỡ cho cô, Đây... Đánh tan máu bầm, trị máu bầm dưới da rất tốt, thuốc Đông Y lành tính không gây hại, phụ nữ có thai cũng có thể dùng được.
Lãnh Tiểu Dã đổ thuốc mỡ ra, nghe cô ấy nói vậy, cô lập tức quăng hộp thuốc vào không khí, Tiểu Ninh thối, bình thường thì giả vờ yên tĩnh thục nữ, nhưng thực ra cậu còn bậy bạ hơn cả tớ!
Tớ không phải là Lãnh Tiểu Dã, sao có thể dã được (dã ở đây tức là hoang dã, ý nói bậy bạ)? Trầm Ninh bình tĩnh nhặt cái hộp lên, ném vào thùng rác, tiện tay đưa cho cô một miếng bông, Rồi sao, cậu chuẩn bị làm gì đây... Yêu xa à?
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, Không muốn.
Vẻ mặt Trầm Ninh bình tĩnh, Bị hormone không chế là người không có lý trí, đúng là nói chẳng sai mà.
Cậu đừng có nói câu nào cũng không thể rời xa Y học được, dù cậu không nói, người ta cũng biết cậu học trường Y đấy nhé, người cậu toàn mùi formalin (chất khử khuẩn)!
Trầm Ninh nhún vai, Cậu không thể giấu mãi được đâu, nên nghĩ cách để ngả bài với ba mẹ câu đi!
Ngả bài, phải ngả bài thế nào đây? Lãnh Tiểu Dã hơi ngồi thẳng dậy, đưa cho cô ấy miếng bông và thuốc mỡ, cởi khăn quàng trên cổ ra, Nói cho với bọn họ, ba mẹ, con yêu rồi à?!
Trầm Ninh nhận lấy miếng bông, giúp cô cẩn thận xoa lên dấu hôn trên cổ, Tiểu Dã, cậu có từng nghĩ, thận phận của hai cậu như vậy, tớ chỉ sợ... Tương lai sẽ có nhiều người ngản cản.
Lúc trước thì không nghĩ tới, nhưng vừa nãy từ sân bay về, tớ đã suy nghĩ rồi, mà càng nghĩ càng phiền. Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, Cậu nói thử xem, làm sao tớ mới gặp lại được anh ấy đây?
Theo góc độ của chủ nghĩa duy vật, cái này được gọi là xác suất ngẫu nhiên, người Trung Quốc chúng ta có một thứ gọi là duyên phận. Trầm Ninh ném miếng bông vào thùng rác, Nói nghệ thuật là, hai người đã cùng nhau đi qua ngàn năm, gãy xương cổ vô số lần, đời này mới có thể ngủ cùng một gối.
Nghệ thuật của cô đấy à? Bây giờ là hiện đại rồi nhé! Lãnh Tiểu Dã quàng khăn lên cổ lại, Rõ ràng là phải tu tận ngàn năm mới được chung chăn gối, cả cô mà cũng biến thành cuốn tiểu thuyết kinh khung vậy à, cả xương cổ cũng muốn đi luôn rồi đây này.
Nói xong, cô đứng dậy.
Đi thôi, bọn mình tìm ba mẹ tớ đi ăn cơm, cậu có nơi nào muốn đề cử cho tớ không?!
Cái quán tủ lần trước bọn mình đi ăn cũng không tệ, ít người lại yên tĩnh, cậu thấy thế nào?
/208
|