Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 25 - Chương 34+35

/208


Thang máy mở ra, anh nhấc chân đi vào, Lãnh Tiểu Dã đành phải theo sau.

Thang máy di chuyển đến tầng hầm.

Vừa mở cửa thang máy ra, một nguồn ánh sáng lập tức chiếu vào.

Người có kiến thức rộng rãi như Lãnh Tiểu Dã còn bị rung động với khung cảnh trước mắt nữa là.

Bốn phía đều là kính trong suốt, đủ loại sinh vật biển đang bơi qua bơi lại, từng lớp san hô lớn nhỏ ở trong những tảng đá ngầm.

Toàn bộ đều là tầng hầm, nhưng lại y hệt như ở dưới đáy biển.

Đây là sủng vật của anh sao?

Lãnh Tiểu Dã thật không ngờ, người này lại thích nuôi cá đến vậy, với tính cách của anh thật không giống nhau.

Trên đỉnh đầu, một bóng mờ kỳ quái đang đi qua.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, đó là một con quái vật có chiều dài hai bốn năm thước.

Hai cái bóng này trên đỉnh đầu cô đi qua đi lại, răng nanh sắc nhọn dưới ánh đèn phản lại một anh sáng, có vây đuôi xinh đẹp.

Trong lúc đó, những con cá khác cũng bơi qua, nó giống như một vị vua cao quý, mười phần ngang ngược.

Cuối cùng Lãnh Tiểu Dã cũng nhận ra, đó là loài sinh vật bá đạo nhất đại dương - Cá mập trắng khổng lồ.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào cá mập trắng, đi đến bên bàn điều khiển, nhấn nút một cái.

Bây giờ là lúc nó dùng bữa sáng, nếu em sợ, có thể đứng đằng sau tôi hoặc nhắm mắt lại.

Hoàng Phủ Diệu Dương ấn xuống cái nút, nước biển lập tức chảy vào mang theo nhiều loài sinh vật biển nhỏ khác.

Hai cá mập trắng khổng lồ liền lập tức bơi qua, không khách sáo dùng bữa sáng.

Ngước biển nhiễm vêt máu, bắt đầu đục ngầu.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô nói, Em có phải thấy chúng rất tàn những không?

Lãnh Tiểu Dã nhìn nước biển bên trong dương cằm tự đắc, Chúng nó ăn no sẽ ngừng lại, không giống như những người khác, đã ăn no còn muốn ăn tiếp con cá khác.

Như cô nói, hai con cá mập sau khi ăn no, sẽ không đi săn nữa, những con cá bơi qua trước mặt cũng không thèm để ý đến.

Hoàng Phủ Diệu Dương biết cô đang nói anh, liền khẽ cười, Em đã biết không ít chuyện của tôi, cho nên bây giờ, có phải đến lượt em nói chuyện của em không?

Ba tháng trước, ngẫu nhiên gặp được cô.

Anh đã tìm cô ròng rã ba tháng nhưng không hề có chút manh mối, nếu không phải anh thuận tiện đi một chiếc du thuyền mới, tiện thể đi tới chỗ đấu gia, anh chắc chắn sẽ bỏ lỡ cô.

Nghĩ đến khả năng cô bị người đàn ông khác mua, nằm dưới thân người đàn ông khác, trong lòng anh vô cùng tức giận.

Vì sao lại bán bản thân mình?

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, Là anh bắt tôi về, nếu không tôi cũng không bán cho anh!

Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, Em là tôi mua được.

Mua được?! Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, Từ đâu nhỉ?

Bộ dáng anh không giống như đang nói dối, tuy rằng ở cùng anh không lâu, nhưng cô biêt, anh là loại ngay cả lúc hoảng cũng lười nói.

Bởi vì, anh cho là không cần thiết.

Nói tôi biết tên của em, tôi sẽ trả lời em vấn đề này.

Tiếu Dã! Lãnh Tiểu Dã thuận tiện nói một cái tê giả, Tiếu - giống đồ đệ nhỏ, Dã - vô lý dã man.

Biết cô cố ý mắng anh là đồ đệ nhỏ dã man vô lý , Hoàng Phủ diệu Dương nhìn cô cười một cái.

Tôi không tin.

Yêu tin hay không.

Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, ấn bàn điều khiển đổi nước, nước biển sạch đổ vào, nguồn nước đục khi nãy, giờ đã trong vắt.

Tiếu Dã.

Anh đột nhiên kêu cô một tiếng.

Hả?!

Lãnh Tiểu Dã đang nhìn một chú cá nhỏ xấu xí, theo bản năng quay lại.

Hừ, anh chỉ biết thử cô!

Cảnh giới cao nhất của việc gây hoang mang cho địch chính là nửa thật nửa giả.

Loại chuyện này, thân có ba là bộ đội đặc chủng, từ lúc năm tuổi, cô đã được chỉ dạy nghiêm túc.

Nét mặt của cô cực kỳ tự nhiên, giả vờ như nghe được tên mình, lập tưc phản ứng.

Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, cô thế mà lại nói tên thật cho anh biết?!

Tiếu Dã?!

Không thể không thừa nhận, cái tên này thật hợp với cô.

Tuy rằng là lần đầu tiên gọi tên này, nhưng không biết vì sao, lại vô cùng thuận miệng, tâm tình nhất thời vô cùng tốt.

Tôi đi lên một chiếc thuyền mua em về, bọn họ bán đấu giá bất kỳ vật gì, châu báu, văn vật,... Kể cả, các cô gái.

Anh giữ lời, nếu cô nói tên ra anh sẽ kể cho cô nghe.

Bán đấu giá?

Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày.

Nhớ lại tối thứ năm, cô đang cùng bạn cùng phòng là Tống An Nhã tham gia tiệc cơ mà, chẳng lẽ Tống An Nhã là người bán cô?!

Nhưng, cô lại không thể xác định được, tình huống cụ thể lúc đó, cô không thể nhớ được.

Tống An Nhã đã là bạn tốt của cô đã ba năm, hơn nữa, sao cô ấy có thể có quan hệ với một tổ chức như thể.

Không được, đợi đến khi cô ra được khỏi chỗ này, cô nhất định phải điều tra cho rõ.

Bao nhiêu tiền? Lãnh Tiểu Dã hỏi.

Nếu cô là do anh mua được, chắc chắn sẽ có một con số.

Một tỷ.

Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, không vì mấy chữ này mà có bất kỳ ngữ khí tức giận nào, giống như số tiền đó là một chuyện vô cùng bình thường.

Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn anh, Chúng ta từng gặp nhau sao?

Nhớ lại, ngày đầu tiên, anh hỏi vậy, cô liền trả lời Không nhớ rõ anh.

Anh không phải thiếu đàn bà, vì cô anh mới ra giá một triệu như vậy, thật sự khoa trương quá rồi.

Tuy, Lãnh Tiểu dã cảm thấy giá trị của mình phải vượt qua cái già này, nhưng, trị giá như vậy, cũng không phải là chuyện quan trọng.

Hoàng Phủ Diệu Dương dắt tay cô vào thang máy.

Bây giờ, vấn đề thứ hai, em bao nhiêu tuổi?

/208

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status