Hoàng Phủ Diệu Dương, lần này, tôi chỉ khiến anh có một vết thương trên mặt thôi, đừng đến trêu chọc tôi nữa, nếu không, lần sau tôi chắc chắn không bỏ qua cho anh!
Ngoài cửa, âm thanh bọn bảo vệ tiến tới ngày càng gần, Lãnh Tiểu Dã cầm chiếc nhẫn trong tay, cắt thêm một vết, trên cửa kính lập tức xuất hiện một hình trong.
Quay lại, nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương bị cô vẽ đến buồn cười, Lãnh Tiểu Dã suýt bật cười ra tiếng.
Đáng tiếc, tôi không đem di động theo bên người, nếu không, tôi sẽ chụp lại cho anh một tấm, bá tước tiên sinh, vĩnh biệt!
Hôn gió anh một cái, Lãnh Tiểu Dã lập tức bước ra khỏi cánh cửa thủy tinh, ngoài cửa, cô nhẹ nhàng giẫm lên chiếc đèn trang trí, phi người lên, bắt lấy lan can phía trên, leo qua nóc nhà.
Tiếu Dã, tôi sẽ đến bắt cô! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên.
Oành!
Cánh cửa bị đá văng ra, bọn bảo vệ cầm theo súng xông vao, vọt tới cạnh giường, đem súng nhắm vào.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Trên chiếc giường lớn, bốn chân ông chủ mình bị tách ra, trên người chỉ còn một món đồ lót màu đen nho nhỏ, dưới lớp quần nổi lên một đỉnh cao, rõ ràng đang trong trạng thái không hề bình thường chút nào.
Hơn nữa, trên mặt anh còn bị son đỏ vẽ lung tung.
Trên ngực anh, còn vẽ một chú voi sống động.
Lỗ tai to, đầu to, chân to, đuôi nhỏ... Đối diện bụng Hoàng Phủ Diệu Dương, viết hai hàng chữ tiếng anh.
Voi, voi, sao lỗ mũi của ngươi ngắn thế?
Bởi vì tôi không nghe lời, nên bị người ta thiến.
...
Trầm mặc một lát, quai hàm bọn bảo vệ kịch liệt co rúm lại.
Muốn cười nhưng lại không dám cười, thật sự là rất đau khổ.
Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi sân bay, bắt cô ấy lại, nếu cô ấy chạy đi, tôi cho các ngươi xuống biển bơi vê! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên.
Lúc này, bọn bảo vệ mới chú ý tới, Lãnh Tiểu Dã không có ở trong phòng, lập tức xoay người chạy đi, cầm theo súng chạy về phía sân bây.
Hai vị quản gia vội vàng xông lại, lão quản gia kéo chăn qua đắp thân thể anh lại, vị quản gia trẻ tươi cầm khóa trên xiềng xích.
Bá tước tiên sinh, mật mã là bao nhiêu?
Tôi làm sao biết? Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận nói.
Vừa rồi anh đã lặng lẽ thử, nha đầu kia sớm đổi thành mật mã khá, nếu anh biết được mật mã, đã tự cởi bỏ xiềng xích từ lâu rồi.
Vậy... Làm sao bây giờ? Vị quản gia trẻ tuổi lầm vào khó khăn, Tôi lập tức đi gọi chuyên gia đến.
Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay anh ta ra, Cút đi, đi bắt cô ấy lại cho tôi, nếu còn muốn sống, thì không được làm cô ấy bị thương!
Vị quản gia trẻ tuổi chạy đi, Hoàng Phủ Diệu Dương liền nhìn về phía lão quản gia, Lấy nước lạnh đến đây.
Lão quản gia sớm đoán được sự tình, vội vàng vào toilet, cầm chậu nước lạnh chạy đến, hất lên mặt anh mấy chén.
Thực xinh lỗi, tiên sinh, tôi... Tôi thật không ngờ...
Cô ấy hỏi ông cái gì? Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.
Lão quản gia ngẩn người, đem chuyện lúc trước của Lãnh Tiểu Dã nói lại cho anh.
Dùng sức căn môi, khích lệ mình tỉnh táo lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay nhìn xiềng xích.
Đem toàn bộ mật mã xóa bỏ, mở khóa!
Lão quản gia vội vang giúp anh xóa mật mã, ấn xuống nút mở khóa.
Một tiếng nhỏ vang lên, xiềng xích được tháo ra.
Nha đầu kia, nhất định là đoán được anh sẽ thử tất cả các loại mật mã, cho nên trực tiếp phản kháng lại anh, vốn cô không hề cài đặt mật mã.
Cũng do Hoàng Phủ Diệu Dương biến thái như vậy, nếu không, không ai có thể nghĩ đến điều này, có tìm mời mười chuyên gia đến, cũng không giải được.
Thân thể được tự do, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức từ trên giường nhảy xuống, nhận lấy áo choàng tắm mặt lên người, dùng khăn lông quản gia đưa tới lau sạch mặt.
Bước lên hai bước, chạy lấy đà, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tiên sinh!
Lão quản vội vàng kêu lên, chỉ thấy thân thể Hoàng Phủ Diệu Dương ở giữa không trung tạo thành một vệt mờ, hạ xuống bể bơi, khiến nước bắn tung tóe thành một mảnh bột nước.
Đứng trước cửa sổ bị vỡ, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương từ dưới nước ngoi lên, lão quản gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước lạnh lập tức đem cỗ nhiệt kia ngăn chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh bới tới bể bơi, bơi vào bờ, bỏ ra chiếc áo choàng tấm ẩm ướt lại.
Tiên sinh! Lão quản gia vội vàng mang tới một chiếc áo choàng tấm mới.
Nâng tay nhận lấy, liến mắt nhìn lên sân bay, giọt nước còn vươn lại trên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nha đầu chết tiệt kia, cô đừng mong chạy thoát!
...
...
Trên đài.
Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng xuyên qua nóc, lấy một vật bằng kim loại từ trên người ra.
Đây là lúc trước cùng Hoàng Phủ Diệu Dương đi tham quan, cô thuận tay sờ tới sờ lui tìm kiếm, cô thuận tay đem chiếc chìa khóa mở cửa trực thăng ra.
Phía sau bọn bảo vệ hô to gọi nhỏ, nhưng cô không hề để ý tới.
Cô biết, bọn họ sẽ không dám nổ súng.
Bởi vì cái tên tự phụ Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chăn sẽ không giết cô.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, bọn bảo vội vàng la lớn tiếng.
Lập tức dừng lại!
Giơ hai tay lên, không được động đậy!
Tôi sẽ nổ súng đấy!
...
Nhưng, không ai dám nổ súng.
Đùa cái gì chứ, bá tước nhà mình có lện, muốn bắt sống được cô, không được làm cô bị thương, nên bọn họ ai dám nổ súng với cô.
Khiến người này bị thương, đến lúc đó, không chừng cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, vì vậy, bọn họ không thể làm được.
Kéo cửa khoang thuyền, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng bước vào trực thăng, nhanh tay đóng lại.
Cầm lấy tai nghe đeo lên tai, ân xuống cái nút, trực thăng lập tức khỏi động.
Cánh quạt trực thăng nhanh chóng chuyển động, làm nổi lên một cơn gió lớn.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đo một cái, cô đã cách bọn bảo vệ năm mét, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, chiếc trực thăng nhanh chóng rời khỏi đường băng.
Hai người bảo vệ sốt ruột chạy lấy đà nhào tới, muốn bắt được chiếc cánh máy bay dưới.
Nhưng rốt cuộc lại châm một bước, Lãnh Tiểu Dã đã bay lên cao, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng bay vào đêm khoog.
Chiếc trực thăng rời khỏi bãi đậu, lái về phía sau.
Ánh mắt cô lập tức đảo qua một người, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng quay lại nhìn.
Chỉ thấy sau lan can, một bóng hình cao lớn trong tay cầm theo một khẩu súng, ngạo nghễ đưng đấy.
Phía sau là biển đêm, làm nổi bật thân ảnh mặc áo choàng tắm màu trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, ngọn đen trên trực thăng chiếc xuống bộ dáng anh, mái tóc rám năng nhẹ nhàng thổi như một ngọn lửa vàng cháy rực.
Ngoài cửa, âm thanh bọn bảo vệ tiến tới ngày càng gần, Lãnh Tiểu Dã cầm chiếc nhẫn trong tay, cắt thêm một vết, trên cửa kính lập tức xuất hiện một hình trong.
Quay lại, nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương bị cô vẽ đến buồn cười, Lãnh Tiểu Dã suýt bật cười ra tiếng.
Đáng tiếc, tôi không đem di động theo bên người, nếu không, tôi sẽ chụp lại cho anh một tấm, bá tước tiên sinh, vĩnh biệt!
Hôn gió anh một cái, Lãnh Tiểu Dã lập tức bước ra khỏi cánh cửa thủy tinh, ngoài cửa, cô nhẹ nhàng giẫm lên chiếc đèn trang trí, phi người lên, bắt lấy lan can phía trên, leo qua nóc nhà.
Tiếu Dã, tôi sẽ đến bắt cô! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên.
Oành!
Cánh cửa bị đá văng ra, bọn bảo vệ cầm theo súng xông vao, vọt tới cạnh giường, đem súng nhắm vào.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Trên chiếc giường lớn, bốn chân ông chủ mình bị tách ra, trên người chỉ còn một món đồ lót màu đen nho nhỏ, dưới lớp quần nổi lên một đỉnh cao, rõ ràng đang trong trạng thái không hề bình thường chút nào.
Hơn nữa, trên mặt anh còn bị son đỏ vẽ lung tung.
Trên ngực anh, còn vẽ một chú voi sống động.
Lỗ tai to, đầu to, chân to, đuôi nhỏ... Đối diện bụng Hoàng Phủ Diệu Dương, viết hai hàng chữ tiếng anh.
Voi, voi, sao lỗ mũi của ngươi ngắn thế?
Bởi vì tôi không nghe lời, nên bị người ta thiến.
...
Trầm mặc một lát, quai hàm bọn bảo vệ kịch liệt co rúm lại.
Muốn cười nhưng lại không dám cười, thật sự là rất đau khổ.
Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi sân bay, bắt cô ấy lại, nếu cô ấy chạy đi, tôi cho các ngươi xuống biển bơi vê! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên.
Lúc này, bọn bảo vệ mới chú ý tới, Lãnh Tiểu Dã không có ở trong phòng, lập tức xoay người chạy đi, cầm theo súng chạy về phía sân bây.
Hai vị quản gia vội vàng xông lại, lão quản gia kéo chăn qua đắp thân thể anh lại, vị quản gia trẻ tươi cầm khóa trên xiềng xích.
Bá tước tiên sinh, mật mã là bao nhiêu?
Tôi làm sao biết? Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận nói.
Vừa rồi anh đã lặng lẽ thử, nha đầu kia sớm đổi thành mật mã khá, nếu anh biết được mật mã, đã tự cởi bỏ xiềng xích từ lâu rồi.
Vậy... Làm sao bây giờ? Vị quản gia trẻ tuổi lầm vào khó khăn, Tôi lập tức đi gọi chuyên gia đến.
Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay anh ta ra, Cút đi, đi bắt cô ấy lại cho tôi, nếu còn muốn sống, thì không được làm cô ấy bị thương!
Vị quản gia trẻ tuổi chạy đi, Hoàng Phủ Diệu Dương liền nhìn về phía lão quản gia, Lấy nước lạnh đến đây.
Lão quản gia sớm đoán được sự tình, vội vàng vào toilet, cầm chậu nước lạnh chạy đến, hất lên mặt anh mấy chén.
Thực xinh lỗi, tiên sinh, tôi... Tôi thật không ngờ...
Cô ấy hỏi ông cái gì? Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.
Lão quản gia ngẩn người, đem chuyện lúc trước của Lãnh Tiểu Dã nói lại cho anh.
Dùng sức căn môi, khích lệ mình tỉnh táo lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay nhìn xiềng xích.
Đem toàn bộ mật mã xóa bỏ, mở khóa!
Lão quản gia vội vang giúp anh xóa mật mã, ấn xuống nút mở khóa.
Một tiếng nhỏ vang lên, xiềng xích được tháo ra.
Nha đầu kia, nhất định là đoán được anh sẽ thử tất cả các loại mật mã, cho nên trực tiếp phản kháng lại anh, vốn cô không hề cài đặt mật mã.
Cũng do Hoàng Phủ Diệu Dương biến thái như vậy, nếu không, không ai có thể nghĩ đến điều này, có tìm mời mười chuyên gia đến, cũng không giải được.
Thân thể được tự do, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức từ trên giường nhảy xuống, nhận lấy áo choàng tắm mặt lên người, dùng khăn lông quản gia đưa tới lau sạch mặt.
Bước lên hai bước, chạy lấy đà, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tiên sinh!
Lão quản vội vàng kêu lên, chỉ thấy thân thể Hoàng Phủ Diệu Dương ở giữa không trung tạo thành một vệt mờ, hạ xuống bể bơi, khiến nước bắn tung tóe thành một mảnh bột nước.
Đứng trước cửa sổ bị vỡ, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương từ dưới nước ngoi lên, lão quản gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước lạnh lập tức đem cỗ nhiệt kia ngăn chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh bới tới bể bơi, bơi vào bờ, bỏ ra chiếc áo choàng tấm ẩm ướt lại.
Tiên sinh! Lão quản gia vội vàng mang tới một chiếc áo choàng tấm mới.
Nâng tay nhận lấy, liến mắt nhìn lên sân bay, giọt nước còn vươn lại trên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nha đầu chết tiệt kia, cô đừng mong chạy thoát!
...
...
Trên đài.
Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng xuyên qua nóc, lấy một vật bằng kim loại từ trên người ra.
Đây là lúc trước cùng Hoàng Phủ Diệu Dương đi tham quan, cô thuận tay sờ tới sờ lui tìm kiếm, cô thuận tay đem chiếc chìa khóa mở cửa trực thăng ra.
Phía sau bọn bảo vệ hô to gọi nhỏ, nhưng cô không hề để ý tới.
Cô biết, bọn họ sẽ không dám nổ súng.
Bởi vì cái tên tự phụ Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chăn sẽ không giết cô.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, bọn bảo vội vàng la lớn tiếng.
Lập tức dừng lại!
Giơ hai tay lên, không được động đậy!
Tôi sẽ nổ súng đấy!
...
Nhưng, không ai dám nổ súng.
Đùa cái gì chứ, bá tước nhà mình có lện, muốn bắt sống được cô, không được làm cô bị thương, nên bọn họ ai dám nổ súng với cô.
Khiến người này bị thương, đến lúc đó, không chừng cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, vì vậy, bọn họ không thể làm được.
Kéo cửa khoang thuyền, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng bước vào trực thăng, nhanh tay đóng lại.
Cầm lấy tai nghe đeo lên tai, ân xuống cái nút, trực thăng lập tức khỏi động.
Cánh quạt trực thăng nhanh chóng chuyển động, làm nổi lên một cơn gió lớn.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đo một cái, cô đã cách bọn bảo vệ năm mét, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, chiếc trực thăng nhanh chóng rời khỏi đường băng.
Hai người bảo vệ sốt ruột chạy lấy đà nhào tới, muốn bắt được chiếc cánh máy bay dưới.
Nhưng rốt cuộc lại châm một bước, Lãnh Tiểu Dã đã bay lên cao, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng bay vào đêm khoog.
Chiếc trực thăng rời khỏi bãi đậu, lái về phía sau.
Ánh mắt cô lập tức đảo qua một người, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng quay lại nhìn.
Chỉ thấy sau lan can, một bóng hình cao lớn trong tay cầm theo một khẩu súng, ngạo nghễ đưng đấy.
Phía sau là biển đêm, làm nổi bật thân ảnh mặc áo choàng tắm màu trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, ngọn đen trên trực thăng chiếc xuống bộ dáng anh, mái tóc rám năng nhẹ nhàng thổi như một ngọn lửa vàng cháy rực.
/208
|