Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 72 - Chương 128+129

/208


Tôi đã quyết định sẽ báo đáp cho em thật tốt! anh nhìn chằm chú vào đôi mắt có chút hoảng loạn của cô, gằn từng chữ, Lấy, thân, thể, yêu, thương, em, mỗi, ngày!

Khuôn mặt người đàn ông tái xanh, cả người đều lộ ra vẻ nguy hiểm.

Cảm giác được vật cứng rắn chạm vào cơ thể cô, Lãnh Tiểu Dã lo lắng nuốt một ngụm nước miếng.

Theo bản năng giật chân trái, vết thương dưới lòng bàn chân cũng bị ảnh hưởng theo, một cỗ đau đớn dâng lên.

Cô nhíu mày hít một hơi khí lạnh.

Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ xem như cô đang giả vờ, vẫn đè cô như cũ, không cử động, đôi môi dừng trên cánh tai cô, nhẹ giọng nói.

Nếu còn làm như vậy, tôi sẽ không giống như hai lần trước.

Nói xong, anh hé miệng, ngậm cắn cô.

Nhẹ nhàng hôn cắn.

Một trận tê dại truyền đến, nháy mắt, tóc gáy cô đều dựng thẳng, yết hầu run lên, suýt nữa đã rên ra tiếng.

Đáng chết, rõ ràng cô đang nghĩ ngược lại, nhưng cơ thể lại không thể tự chủ được nỗi lên phản ứng.

Cảm thấy sự khác thường dưới bụng, cô vô cùng xấu hổ.

Hoàng Phủ Diệu Dương, anh có còn lương tâm không, vết thương của tôi là do anh băng lại, anh không thể xem một chút sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua.

Một chân cô đã bị anh cầm lấy, hiện tại, toàn bộ lực đạo đều dồn hết lên chân trái, lòng bàn chân cong lên, chỉ còn chút nữa thôi, bàn chân sẽ rơi ra khỏi chiếc giày, ngay cả băng gạc cũng đã bị lỏng ra.

Ai bảo cô đang bị thương mà còn chạy lung tung!

Tuy trong lòng anh đang trách móc cô, nhưng rốt cuộc vẫn buông cô ra, buông bàn tay đang cầm đầu gối ra, ôm lấy hông cô, giống như đang ôm một đứa trẻ vào lòng.

Lãnh Tiểu Dã cho rằng đã muốn, định giãy giụa, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương ôm cô ngồi lên bồn cầu.

Nâng chân lên.

Cô khẽ thở nhẹ một hơi.

Lãnh Tiểu Dã ngoan ngoãn nâng chân lên, anh liền vươn tay cởi đôi giày thể thao ra, cẩn thận mở băng gạc trên chân cô, kiểm tra vết thương cho cô..

Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng liếc mắt nhìn bốn phía, tầm mắt dừng trên nắp bồn cầu.

Cô nghĩ nếu dùng cái nắp kia đập anh một cái, không biết anh chàng này có ngất đi không?

Đau!

Giả vờ kêu đau một tiếng, nhân tiện cô dựa vào lòng anh, hai tay đặt lên vai anh, lén lút đưa về phía sau nắp bồn cầu.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi lên bốn cầu, cô tách hai chân ngồi trên đùi anh, tư thế này, giống như cô đnag ôm anh.

Hai tay lặng lẽ đưa tới, chạm vào nắp bồn cầu.

Lãnh Tiểu Dã cố gắng di chuyển một chút.

Nhưng đầu ngón tay lại không có nhiều lực đạo, bất đắc dĩ, cô đành phải xích lại gần anh.

Hai cơ thể dường như đã dán vào nhau.

Cách một lớp áo mỏng, bầu ngực mềm mại cùng nụ hoa, hiện lên rõ ràng.

Cảm nhận được thân thể cô... Lửa dục của Hoàng Phủ Diệu Dương vừa tắt, lại bùng lên trong nháy mắt.

Nhìn vết thương trên chân cô đã đóng vảy, cũng không biết nứt ra, bàn tay anh liền trượt vào bắp chân cô, Lãnh Tiểu Dã vẫn còn đang chăm chú tới nắp bồn cầu, không để ý tới hành động của anh.

Bàn tay anh hơi dừng lại trên đầu gối cô, sau đó lập tức trượt vào váy, vuốt ve đùi cô.

Anh đã không thể mang cô về phòng kịp nữa rồi, bây giờ, anh muốn cô!

Đợi chút! Lãnh Tiểu Dã cảm thấy tình hình hiện tại có vẻ không đúng, hoảng loạn rút tay lại, đè bàn tay anh, Chúng ta... Về phòng trước... Chỗ này... Không có tình cảm...

Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, nhìn thấy rõ ràng sự hoảng loạn trong mắt cô.

Nhưng tôi thích ở trong này!

Giọng nói của anh vô cùng gian ác.

Nếu không phải nắp bồn cầu không mở ra được, Lãnh Tiểu Dã chắc chắn sẽ đập chết anh.

Anh thích, cô không thích!

Bình tĩnh một chút, suy nghĩ suy nghĩ...

Cô tự nhắc nhở mình, dùng sức chặn bàn tay anh.

Anh thực sự rất thích tôi sao?!

Hoàng Phủ Diệu Dương cúi mặt, cách một lớp vải mỏng cắn lên ngực cô, giọng nói có chút khàn khàn.

Chẳng lẽ em không cảm nhận được?

Cô đương nhiên... Cảm thấy, nếu cả hai người đều khỏa thân, đoán chắc bây giờ đã hợp thành một thể!

Được rồi! Lãnh Tiểu Dã âm thầm cắn chặt răng, Tôi đồng ý với anh!

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, Cái gì?

Tôi đồng ý... Cho anh một cơ hội theo đuổi tôi... Với một điều kiện...

Điều kiện chính là phải bắt đầu giống như những cặp đôi bình thường khác, không thể để anh ta muốn hôn thì hôn, muốn ngủ thì ngủ.

Đây đều là nhưng đều Lãnh Tiểu Dã muốn nói, đương nhiên nói đúng hơn là, chỉ cần khiến anh động tâm, cô đã có thể nhân cơ hội này chạy đi.

Đáng tiếc, Hoàng Phủ Diệu Dương lại không cho cô cơ hội nói.

Được!

Anh chỉ nói một chữ, sau đó ngẩng đầu, hôn lên môi cô, đem mọi điều kiện ngăn lại.

Môi của cô dường như vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ của anh, chính sự mềm mại này đã khiến anh trở nên điên cuồng.

Dây dưa môi lưỡi cô, anh ngang ngược hưởng thụ vị ngọt mê người kia.

Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, cử động, nhanh chóng vươn tay qua, giả vờ ôm anh, nhưng lại sờ vào nắp bồn cầu.

Dù sao cô cũng sẽ không mất hứ gì, cứ coi như đã ăn phải một hạt dưa hư đi, lát nữa về phòng đánh răng là được...

Chút nữa, cô sẽ mang cái đầu xinh đẹp này về làm thịt.

Đáng tiếc, mọi chuyện lại không diễn ra theo ý muốn cô.

Động tác của cô, khiến Hoàng Phủ Diệu Dương cho rằng cô muốn hai người thân mật với nhau, càng làm anh thêm động tình.

Vừa hôn, anh vừa vịn vào chiếc gáy xinh đẹp của cô, để mình có thể hôn sâu hơn, duỗi tay ra, anh vén váy cô lên, chạm vào quần lót cô.

Bị anh hôn như vậy, cả đầu cô đều trở nên choáng váng, ngón tay cũng đã mềm nhũn ra, cảm nhận được động tác của Hoàng Phủ Diệu Dương, trái tim cô run lên từng nhịp.

Ba!

Thật vất vả mới có thể mở được nắp bồn cầu, thế mà nó lại lập tức rời xa cô, năng nề rơi xuống đất.

Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình quay mặt lại, nhìn nắp bồn cầu trên mặt đất, anh đã hiểu ra mọi chuyện.

Cô... Lại dám lừa anh!

Lãnh Tiểu Dã!

Giọng nói Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức trở nên nghiêm túc.

Bị anh nhìn thấu, Lãnh Tiểu Dã hoảng hôt đứng dậy, muốn xoay người rời đi.

Bàn tay vừa nắm đến chốt cửa, lại bị vươn tay đến, kéo cô lại ôm vào lòng.

Em có biết tôi ghét cái gì nhất không? Sau đó, giọng nói của anh che giấu sự tức giận, Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, vì sao em lại càng lúc khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy?

Vậy tôi không thích bị người khác ép buộc, nhưng sao lúc nào anh cũng cưỡng ép tôi?! Lãnh Tiểu Dã vừa giãy giụa vừa rống, Nhót tôi trên giường, nói ngủ là ngủ, anh dựa vào cái gì... Tôi cứu anh hai lần, anh còn không chịu trả ơn tôi, đã vậy, còn cứng đầu truy tìm tôi... Vậy mà anh dám đứng đây lý luận với tôi... Tôi thừa nhận, tôi thích anh, tiễn anh đi rồi, tôi lại cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ vì muốn đuổi theo anh, tôi mới đặt chân lên chiếc thuyền này, thế nào, thích anh sẽ bị anh bắt nạt sao?!

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng người, Em vừa nói cái gì?!

Cô thích anh, vô cùng hối hận khi bỏ anh đi, cô vì anh mới xuất hiện trên chiếc thuyền này?!

Oành!

Cánh cửa toilet bị dùng lực mở ra, sau đó lập tức vài người bước tới.

/208

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status