Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Quyển tạp chí trên bàn trà vốn chỉ hướng xuống dưới một chút, nhưng rốt cuộc không kiên trì nổi, đành rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng động rõ ràng hơn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, xoay mặt muốn mở cửa đi ra.
Dạ Phong Dương ơi Dạ Phong Dương, anh tệ vậy sao !
Lãnh Tiểu Dã mắng thầm trong lòng, bất chấp tất cả, cô vươn tay vịn chặt mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, che bít hai tai anh.
Nhấc mũi chân lên, đem môi lại gần, chủ động hôn lên môi anh.
Lãnh Tiểu Dã sốt ruột, sợ anh mở cửa ra, đành dùng sức vội vàng hôn anh.
Bị cô hôn như vậy, bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm trên cửa hoàn toàn mất đi lực đạo, rút tay về, anh đặt lên eo cô.
Ôm chặt lấy cô, anh bá đạo đổi khách thành chủ, không khách khí chiếm lấy môi cô.
Lãnh Tiểu Dã không kháng cự, để mặc anh làm loạn.
Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, Dạ Phong Dương anh nhanh rời khỏi đây một chút.
Cô bé trong ngực khó mà ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động ôm hôn anh.
Nụ hôn như vậy thật đẹp, áp cô lên cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương càng không khách khí dời bàn tay khỏi lưng cô, đi tìm nơi phập phồng quen thuộc.
Bàn tay anh như mang theo ngọn lửa, đi qua nơi nào, cũng đều nóng bừng lên.
Nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc đập nhanh, hô hấp cũng không tự chủ được gấp hơn, cơ thể cũng đã bắt đầu mềm nhũn.
Mãi đến khi hai người không thể hô hấp được, Hoàng Phủ Diệu Dương mới dời môi đi chỗ khác, trượt xuống một đường, đặt lên xương quai xanh của cô.
Ngay cổ, chiếc tai nghe nhỏ màu đen đã thu toàn bộ âm thanh vào.
Tín hiệu đầu kia.
Dạ Phong Dương mở cửa sổ, trở lại phòng mình, trong lỗ tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông và cô gái.
Mặc dù chỉ là âm thanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Lãnh Tiểu Dã vì muốn để anh trốn đi, mới chịu hùa theo Hoàng Phủ Diệu Dương.
Anh mấp máy môi.
Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi !
Nói một câu, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, anh liền kéo tai nghe xuống đưa đến bên miệng, lớn tiếng nói.
Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi !
Giọng nói lập tức truyền thẳng đến tai cô.
Lãnh Tiểu Dã bị âm thanh của anh hét lên khiến lỗ tai cô hơi đau, kéo cô bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm kéo khóa lễ phục của cô, vấy quấn ngực lập tức tuột ra.
Cô hoảng sợ, vội vàng nâng tay, giữ chiếc váy lai.
Chúng... Chúng ta vẫn chưa tắm mà !
Cổ họng cô khô khan, khi nói ra, có chút khàn, nhưng lại vô cùng mê người, không giống với giọng nói bình thường của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, thở dốc một hơi.
Cánh tay nhấc lên, bế ngang cô từ dưới đất, bước vào phòng tắm.
Quần tây đã sớm bị cởi ra, thắt lưng cũng nặng nề rớt lên sàn nhà.
Lãnh Tiểu Dã khôi phục bình tĩnh, hoảng loản nhảy khỏi lòng anh, giày cao gót dẫm phải sàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
Ba !
Đèn, sáng lên.
Cô theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn mặc chiếc áo sơ mi, nhưng nửa người dưới chỉ còn mảnh quần lót, cũng không biết anh đã cởi đôi giày da thế nào, toàn bộ đều nằm trên sàn.
Ánh mắt đảo qua giữa hai chân anh, cô bối rối dời mắt đi chỗ khác.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, thuận tay đóng cửa phòng tắm lại.
Em thích tắm vòi sen hay bồn tắm lớn?
Tôi... Tôi... Lãnh Tiểu Dã dùng sức giữ chặt váy, Tôi...
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, anh giơ tay lên, tháo hết nơ, rồi cởi từng cúc áo.
Động tác cũng anh không vội vã, như một người thợ săn chuẩn bị săn bắt con mồi của mình, động tác nhàn nhã, nhưng lại không có vẻ chắc chắn.
Chiếc cúc cuối cùng cũng được tháo ra, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay cởi áo, sau đó lại cởi tất, tiếp theo lại vươn tay đến bên hông...
Lãnh Tiểu Dã lập tức xoay mặt, nhìn lên trần nhà.
Anh từng bước đi tới, cô từng bước lùi lại, mãi đến khi tới đường cùng, không thể lùi lại được nữa, thân hình cao lơn của anh bao phủ lấy cô.
Đã chọn xong chưa?
Lãnh Tiểu Dã không dám ngẩng đầu, sợ nhìn phải những gì không nên thấy, hơn nữa, cô còn sợ anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên cô chỉ có thể nhìn thẳng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cơ thể của anh cao to như vậy, mà cô lại nhìn thẳng, thì đành chịu nhìn khuôn ngực của anh.
Anh chàng này nhất định thường xuyên tập thể hình, cơ bắp của anh tính là to lớn, nhưng lại trơn nhẵn.
Làn da lúa mạch, trên cổ còn mang thêm một chiếc nhẫn màu vàng.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn vô cùng lấp lánh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, chống lên bức tường sau lưng cô, đem mặt tiến gần tới cô.
Hay là, để tôi giúp em chọn?
Tôi... Tôi... Lãnh Tiểu Dã cố gắng đem bản thân mình dán chặt vào vách tường, Tôi hơi đói, có thể cho tôi ăn chút gì đó không...
Anh cười quỷ dị, Không sao, tắm xong, chúng ta cùng ăn trên giường.
Lúc nói, khuôn mặt anh chỉ cách cô khoảng mười phân, đợi đến khi anh nói hết câu, mặt anh đã sát vào cô.
Trán anh đặt lên trán cô, chóp mũi kề nhau, hai đôi môi chạm vào nhau...
Thậm chí, chỉ cần cô cử động ánh mắt một chút, có thể lông mi cũng sẽ chạm vào.
Ánh mắt anh gần như vậy, dưới ánh đèn, lại hiện ra một màu làm đẹp đẽ.
Như một viên đá quý, chiếu thẳng vào mặt cô.
Nhìn vào con mắt kia, Lãnh Tiểu Dã không tự chủ được nhớ đến ngày hôm đó, lúc cô đi theo Dạ Phong Dương lên lầu, nhìn xuống dáng vẻ của anh.
Đôi môi lại gần hơn một chút, anh trực tiếp hôn vào môi cô.
Bàn tay cầm lấy chiếc váy, không tự chủ được nhẹ bẫng.
Chiếc vày dài trượt khỏi người cô, im lặng nằm dưới chân cô.
Cảm nhận được bàn tay của anh, Lãnh Tiểu Dã hơi run mình một chút, nâng tay, cầm lấy chiếc tai nghe kia, ném vào bồn cầu, cô cam chịu nhắm mắt lại.
Một lần hay trăm lần cũng không khác gì nhau cả...
Lần này, thỏa mãn anh một lần là được rồi.
Dù sao, cô cũng không đánh lại anh, có chống cự thế nào, kết quả vẫn như cũ, khong thể thay đổi được.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng dã, thân thể nặng nề ngăn chặn chân cô.
Phía sau là bức tường lạnh như băng, phía trước cơ thể anh lại nóng bừng bừng, khiến cả người cô không tự chủ được rã rời.
Cô vô lực đứng thẳng, đành nâng tay vịn chặt vai anh.
Ngay lúc Lãnh Tiểu Dã cho rằng, anh nhất định sẽ chiếm lấy cô, chợt nghe được Hoàng Phủ Diệu Dương chán chường chửi nhỏ một tiếng.
Đáng chết !
Sau đó, liền buông cơ thể cô ra.
Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy anh thở hổn hển nhìn cô, ánh mắt màu lam vô cùng quỷ dị.
Cô cúi mặt xuống, nhìn theo ánh mắt của anh.
Trên nền gạch trắng noãn, không biết từ đâu xuất hiện một vũng máu.
Lãnh Tiểu Dã chớp mắt, sau đó liền bình tĩnh lại.
Một khắc kia, cô rất muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng.
Ha ha ha... Quả nhiên ông trời đang giúp mình !
Quyển tạp chí trên bàn trà vốn chỉ hướng xuống dưới một chút, nhưng rốt cuộc không kiên trì nổi, đành rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng động rõ ràng hơn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, xoay mặt muốn mở cửa đi ra.
Dạ Phong Dương ơi Dạ Phong Dương, anh tệ vậy sao !
Lãnh Tiểu Dã mắng thầm trong lòng, bất chấp tất cả, cô vươn tay vịn chặt mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, che bít hai tai anh.
Nhấc mũi chân lên, đem môi lại gần, chủ động hôn lên môi anh.
Lãnh Tiểu Dã sốt ruột, sợ anh mở cửa ra, đành dùng sức vội vàng hôn anh.
Bị cô hôn như vậy, bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm trên cửa hoàn toàn mất đi lực đạo, rút tay về, anh đặt lên eo cô.
Ôm chặt lấy cô, anh bá đạo đổi khách thành chủ, không khách khí chiếm lấy môi cô.
Lãnh Tiểu Dã không kháng cự, để mặc anh làm loạn.
Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, Dạ Phong Dương anh nhanh rời khỏi đây một chút.
Cô bé trong ngực khó mà ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động ôm hôn anh.
Nụ hôn như vậy thật đẹp, áp cô lên cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương càng không khách khí dời bàn tay khỏi lưng cô, đi tìm nơi phập phồng quen thuộc.
Bàn tay anh như mang theo ngọn lửa, đi qua nơi nào, cũng đều nóng bừng lên.
Nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc đập nhanh, hô hấp cũng không tự chủ được gấp hơn, cơ thể cũng đã bắt đầu mềm nhũn.
Mãi đến khi hai người không thể hô hấp được, Hoàng Phủ Diệu Dương mới dời môi đi chỗ khác, trượt xuống một đường, đặt lên xương quai xanh của cô.
Ngay cổ, chiếc tai nghe nhỏ màu đen đã thu toàn bộ âm thanh vào.
Tín hiệu đầu kia.
Dạ Phong Dương mở cửa sổ, trở lại phòng mình, trong lỗ tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông và cô gái.
Mặc dù chỉ là âm thanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Lãnh Tiểu Dã vì muốn để anh trốn đi, mới chịu hùa theo Hoàng Phủ Diệu Dương.
Anh mấp máy môi.
Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi !
Nói một câu, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, anh liền kéo tai nghe xuống đưa đến bên miệng, lớn tiếng nói.
Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi !
Giọng nói lập tức truyền thẳng đến tai cô.
Lãnh Tiểu Dã bị âm thanh của anh hét lên khiến lỗ tai cô hơi đau, kéo cô bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm kéo khóa lễ phục của cô, vấy quấn ngực lập tức tuột ra.
Cô hoảng sợ, vội vàng nâng tay, giữ chiếc váy lai.
Chúng... Chúng ta vẫn chưa tắm mà !
Cổ họng cô khô khan, khi nói ra, có chút khàn, nhưng lại vô cùng mê người, không giống với giọng nói bình thường của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, thở dốc một hơi.
Cánh tay nhấc lên, bế ngang cô từ dưới đất, bước vào phòng tắm.
Quần tây đã sớm bị cởi ra, thắt lưng cũng nặng nề rớt lên sàn nhà.
Lãnh Tiểu Dã khôi phục bình tĩnh, hoảng loản nhảy khỏi lòng anh, giày cao gót dẫm phải sàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
Ba !
Đèn, sáng lên.
Cô theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn mặc chiếc áo sơ mi, nhưng nửa người dưới chỉ còn mảnh quần lót, cũng không biết anh đã cởi đôi giày da thế nào, toàn bộ đều nằm trên sàn.
Ánh mắt đảo qua giữa hai chân anh, cô bối rối dời mắt đi chỗ khác.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, thuận tay đóng cửa phòng tắm lại.
Em thích tắm vòi sen hay bồn tắm lớn?
Tôi... Tôi... Lãnh Tiểu Dã dùng sức giữ chặt váy, Tôi...
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, anh giơ tay lên, tháo hết nơ, rồi cởi từng cúc áo.
Động tác cũng anh không vội vã, như một người thợ săn chuẩn bị săn bắt con mồi của mình, động tác nhàn nhã, nhưng lại không có vẻ chắc chắn.
Chiếc cúc cuối cùng cũng được tháo ra, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay cởi áo, sau đó lại cởi tất, tiếp theo lại vươn tay đến bên hông...
Lãnh Tiểu Dã lập tức xoay mặt, nhìn lên trần nhà.
Anh từng bước đi tới, cô từng bước lùi lại, mãi đến khi tới đường cùng, không thể lùi lại được nữa, thân hình cao lơn của anh bao phủ lấy cô.
Đã chọn xong chưa?
Lãnh Tiểu Dã không dám ngẩng đầu, sợ nhìn phải những gì không nên thấy, hơn nữa, cô còn sợ anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên cô chỉ có thể nhìn thẳng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cơ thể của anh cao to như vậy, mà cô lại nhìn thẳng, thì đành chịu nhìn khuôn ngực của anh.
Anh chàng này nhất định thường xuyên tập thể hình, cơ bắp của anh tính là to lớn, nhưng lại trơn nhẵn.
Làn da lúa mạch, trên cổ còn mang thêm một chiếc nhẫn màu vàng.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn vô cùng lấp lánh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, chống lên bức tường sau lưng cô, đem mặt tiến gần tới cô.
Hay là, để tôi giúp em chọn?
Tôi... Tôi... Lãnh Tiểu Dã cố gắng đem bản thân mình dán chặt vào vách tường, Tôi hơi đói, có thể cho tôi ăn chút gì đó không...
Anh cười quỷ dị, Không sao, tắm xong, chúng ta cùng ăn trên giường.
Lúc nói, khuôn mặt anh chỉ cách cô khoảng mười phân, đợi đến khi anh nói hết câu, mặt anh đã sát vào cô.
Trán anh đặt lên trán cô, chóp mũi kề nhau, hai đôi môi chạm vào nhau...
Thậm chí, chỉ cần cô cử động ánh mắt một chút, có thể lông mi cũng sẽ chạm vào.
Ánh mắt anh gần như vậy, dưới ánh đèn, lại hiện ra một màu làm đẹp đẽ.
Như một viên đá quý, chiếu thẳng vào mặt cô.
Nhìn vào con mắt kia, Lãnh Tiểu Dã không tự chủ được nhớ đến ngày hôm đó, lúc cô đi theo Dạ Phong Dương lên lầu, nhìn xuống dáng vẻ của anh.
Đôi môi lại gần hơn một chút, anh trực tiếp hôn vào môi cô.
Bàn tay cầm lấy chiếc váy, không tự chủ được nhẹ bẫng.
Chiếc vày dài trượt khỏi người cô, im lặng nằm dưới chân cô.
Cảm nhận được bàn tay của anh, Lãnh Tiểu Dã hơi run mình một chút, nâng tay, cầm lấy chiếc tai nghe kia, ném vào bồn cầu, cô cam chịu nhắm mắt lại.
Một lần hay trăm lần cũng không khác gì nhau cả...
Lần này, thỏa mãn anh một lần là được rồi.
Dù sao, cô cũng không đánh lại anh, có chống cự thế nào, kết quả vẫn như cũ, khong thể thay đổi được.
Nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng dã, thân thể nặng nề ngăn chặn chân cô.
Phía sau là bức tường lạnh như băng, phía trước cơ thể anh lại nóng bừng bừng, khiến cả người cô không tự chủ được rã rời.
Cô vô lực đứng thẳng, đành nâng tay vịn chặt vai anh.
Ngay lúc Lãnh Tiểu Dã cho rằng, anh nhất định sẽ chiếm lấy cô, chợt nghe được Hoàng Phủ Diệu Dương chán chường chửi nhỏ một tiếng.
Đáng chết !
Sau đó, liền buông cơ thể cô ra.
Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy anh thở hổn hển nhìn cô, ánh mắt màu lam vô cùng quỷ dị.
Cô cúi mặt xuống, nhìn theo ánh mắt của anh.
Trên nền gạch trắng noãn, không biết từ đâu xuất hiện một vũng máu.
Lãnh Tiểu Dã chớp mắt, sau đó liền bình tĩnh lại.
Một khắc kia, cô rất muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng.
Ha ha ha... Quả nhiên ông trời đang giúp mình !
/208
|