Đường Tràng Thi không còn vắng vẻ như cách đây 6 năm, khi nhà tôi còn ở gần đó. Hôm nay tình cờ đi qua đây, một mình, tôi như đang lật lại những trang nhật ký cũ nát.
Trước, đường Tràng Thi vắng vẻ lắm, nhất là độ từ trưa đến 2h chiều và sau 9h tối. Bây giờ khác nhiều, lúc nào cũng đông đúc xô bồ. Trước, tôi hay đi dọc đường Tràng Thi để ra Hồ Gươm, vòng một vòng rồi về. Đi buối sáng cũng thích, buổi trưa cũng thích, nhưng tuyệt nhất là đi vào buổi tối, lúc gần đêm. Hà Nội đẹp về đêm, Tràng Thi cũng vậy.
Tối nay trời hơi oi, đường xá bụi bặm, đi không còn thích nữa, không có cảm giác thoải mái dễ chịu, đi mà lòng không thấy nhẹ nhõm, thư thái. Sao tháng 11 rồi mà vẫn chưa thấy cảm giác lạnh của Đông? Mùa Đông, một mùa đầy ắp ký ức tuổi học sinh. Một mình trống trải, tôi chầm chậm bước, chầm chậm đọc như sống lại chuỗi ngày bảy, tám năm về trước.
Buồn, không phải vì mòn mỏi chờ mong một tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn tôi. Buồn vì nghĩ lại những chuyện, những hành động, suy nghĩ, lời nói, hay chỉ là một nét bút, làm tôi không tài nào quên được, và khó có thể tha thứ cho mình.
Nét bút sau cùng là nỗi đau chất chồng
Mà bản thân anh không thể nào tha thứ
Bức thư ướt trên đôi bàn tay nhỏ
Em đi nhẹ nhàng và nuốt đau thương..
Nghĩ lại, tôi thấy nhói ở tim.
Mặc cho đường vẫn còn đông, tôi cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh lạnh người.
Nhớ lại một bóng dáng thân thương, một mảnh hồn đã bay xa? Trong tôi dần hiện lên những kỷ vật và hình ảnh cũ.
Có một giọt nước mắt, trên khuôn mặt một thằng con trai 24 tuổi, giữa đường.
Về một thời lãng mạn, hồn nhiên, cuồng si và giông bão.
Tôi tấp vào vỉa hè, dừng xe tắt máy.
Một cô gái đi ngược chiều, tiến về phía tôi.
Rất xinh. Rất rất xinh. Người cũng rất đẹp. Thề.
- Cho em ra ga Hà Nội.
- Nhầm rồi em, anh không phải xe ôm.
- Em cũng có nghĩ anh là xe ôm đâu. Em mỏi chân quá rồi, cho em đi nhờ xe.
Từ từ nào. Một cô gái xinh đẹp, rất xinh đẹp. Buổi tối. Đi bộ. Một mình. Những thứ này không thể liên hệ với nhau. Không logic chút nào. Vô lý quá, vô lý quá đỗi.
Chết mẹ, hay là cave? Gái nết na tử tế lại đẹp đã hiếm, còn xuất hiện kiểu này thật khó tin quá. Thế là thế nào nhỉ? Rối tung rối mù.
Tôi chẳng trả lời được, cứ nhìn em chằm chằm. Em độ 22 tuổi, cao tầm 1m6, người cực đẹp và cân đối. Khuôn mặt không rạng rỡ, nhưng cảm giác thân thiện gần gũi. Xinh lắm. Từ em còn toát ra vẻ gì đó quý phái cơ.
Cave không thể nào có được giọng nói ấm áp như em, cave làm sao có được vẻ sang trọng giống em, cave không thể có ánh mắt đằm thắm như em được.
- Ừ. Lên xe đi.
Tự nhiên tôi buột mồm nói thế. Này đừng ai nói rằng tôi là kẻ háo sắc. Thử vào trường hợp này xem, có vứt em giữa đường được không? Thường thì đàn ông luôn làm quen hoặc tấn công các cô gái trước, dù là mãnh liệt, hời hợt, chân thành hay giả tạo. Họ không quen và thậm chí không tưởng tượng, chuẩn bị tâm lý cho những trường hợp ngược lại. Một cô gái quyến rũ tự nhiên bắt chuyện với mình chẳng hạn. Đàn ông dễ xiêu lòng hay rung động như thế đấy, tôi cũng thế.
Chả có gì phải lăn tăn. Mình giúp đỡ người ta, đơn giản vì mình là Lê Chi, tốt bụng và ga lăng.
Em ngồi lên xe tôi, im lặng. Đùi em khẽ chạm vào đùi tôi.
Trước, đường Tràng Thi vắng vẻ lắm, nhất là độ từ trưa đến 2h chiều và sau 9h tối. Bây giờ khác nhiều, lúc nào cũng đông đúc xô bồ. Trước, tôi hay đi dọc đường Tràng Thi để ra Hồ Gươm, vòng một vòng rồi về. Đi buối sáng cũng thích, buổi trưa cũng thích, nhưng tuyệt nhất là đi vào buổi tối, lúc gần đêm. Hà Nội đẹp về đêm, Tràng Thi cũng vậy.
Tối nay trời hơi oi, đường xá bụi bặm, đi không còn thích nữa, không có cảm giác thoải mái dễ chịu, đi mà lòng không thấy nhẹ nhõm, thư thái. Sao tháng 11 rồi mà vẫn chưa thấy cảm giác lạnh của Đông? Mùa Đông, một mùa đầy ắp ký ức tuổi học sinh. Một mình trống trải, tôi chầm chậm bước, chầm chậm đọc như sống lại chuỗi ngày bảy, tám năm về trước.
Buồn, không phải vì mòn mỏi chờ mong một tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn tôi. Buồn vì nghĩ lại những chuyện, những hành động, suy nghĩ, lời nói, hay chỉ là một nét bút, làm tôi không tài nào quên được, và khó có thể tha thứ cho mình.
Nét bút sau cùng là nỗi đau chất chồng
Mà bản thân anh không thể nào tha thứ
Bức thư ướt trên đôi bàn tay nhỏ
Em đi nhẹ nhàng và nuốt đau thương..
Nghĩ lại, tôi thấy nhói ở tim.
Mặc cho đường vẫn còn đông, tôi cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh lạnh người.
Nhớ lại một bóng dáng thân thương, một mảnh hồn đã bay xa? Trong tôi dần hiện lên những kỷ vật và hình ảnh cũ.
Có một giọt nước mắt, trên khuôn mặt một thằng con trai 24 tuổi, giữa đường.
Về một thời lãng mạn, hồn nhiên, cuồng si và giông bão.
Tôi tấp vào vỉa hè, dừng xe tắt máy.
Một cô gái đi ngược chiều, tiến về phía tôi.
Rất xinh. Rất rất xinh. Người cũng rất đẹp. Thề.
- Cho em ra ga Hà Nội.
- Nhầm rồi em, anh không phải xe ôm.
- Em cũng có nghĩ anh là xe ôm đâu. Em mỏi chân quá rồi, cho em đi nhờ xe.
Từ từ nào. Một cô gái xinh đẹp, rất xinh đẹp. Buổi tối. Đi bộ. Một mình. Những thứ này không thể liên hệ với nhau. Không logic chút nào. Vô lý quá, vô lý quá đỗi.
Chết mẹ, hay là cave? Gái nết na tử tế lại đẹp đã hiếm, còn xuất hiện kiểu này thật khó tin quá. Thế là thế nào nhỉ? Rối tung rối mù.
Tôi chẳng trả lời được, cứ nhìn em chằm chằm. Em độ 22 tuổi, cao tầm 1m6, người cực đẹp và cân đối. Khuôn mặt không rạng rỡ, nhưng cảm giác thân thiện gần gũi. Xinh lắm. Từ em còn toát ra vẻ gì đó quý phái cơ.
Cave không thể nào có được giọng nói ấm áp như em, cave làm sao có được vẻ sang trọng giống em, cave không thể có ánh mắt đằm thắm như em được.
- Ừ. Lên xe đi.
Tự nhiên tôi buột mồm nói thế. Này đừng ai nói rằng tôi là kẻ háo sắc. Thử vào trường hợp này xem, có vứt em giữa đường được không? Thường thì đàn ông luôn làm quen hoặc tấn công các cô gái trước, dù là mãnh liệt, hời hợt, chân thành hay giả tạo. Họ không quen và thậm chí không tưởng tượng, chuẩn bị tâm lý cho những trường hợp ngược lại. Một cô gái quyến rũ tự nhiên bắt chuyện với mình chẳng hạn. Đàn ông dễ xiêu lòng hay rung động như thế đấy, tôi cũng thế.
Chả có gì phải lăn tăn. Mình giúp đỡ người ta, đơn giản vì mình là Lê Chi, tốt bụng và ga lăng.
Em ngồi lên xe tôi, im lặng. Đùi em khẽ chạm vào đùi tôi.
/6
|