Hạ Dương vừa cước một cú văng cửa, thì đồng thời người phụ nữ sau anh và cô gái nhỏ mà anh thầm thương đã vội vã đi vào trong. Mạc Y Y cùng con gái ở nhà trò chuyện thì nhận được điện thoại của người bạn già nói rằng con trai bà ở nhà hàng mới khai trương bọn họ ăn cơm cùng một cô gái nhỏ và khi có chuyện xảy rã không rõ bị như nào mà có người đàn ông kia đã thương mà ngất xỉu, lại nghe bạn già bảo con trai bà rất giận dữ thì lòng bà không khỏi ngỡ ngàn con trai bà thế nhưng. Không kiềm được xúc động bà kêu con gái gọi cho Hạ Dương hỏi rốt cuộc bà nghe được là : " Theo con biết 3 tháng trước cậu ấy bảo có thích một cô gái nhưng con chưa gặp cô ấy nên không rõ lắm. " Xác định rõ sự việc bà cùng con gái với bạn già vội vã đến căn hộ riêng con trai hỏi rõ vấn đề. Quả nhiên con trai bà ở đây, bà cầm lấy tay Trữ Dật Thần hỏi : " A Thần, mẹ nghe nói anh dẫn con gái đi ăn, còn nghe Dương tử nói con từng thích một người có phải hay không con vừa ý cô nàng nào mà mẹ giới thiệu không? Là tiểu thư nhà nào? Đã quen bao lâu ?" " Anh trai, anh thật không nghĩa khí, anh hẹn hò với chị dâu tương lai mà không thèm đưa về cho em và mẹ xem mặt rốt cuộc chị ấy là tiểu thư nhà nào? Và việc gì chị ấy bị đánh ? " lần này giọng một cô gái chen ngang. " Mẹ, Dật Nhu, hai người có thôi đi hay không, hai người hỏi một lúc nhiều như vậy thì con trả lời như thế nào? " Trưz Dật Thần nhướng mày. " Được, mẹ cùng em con liền im lặng giờ hãy nói cho mẹ nghe " Mạc Y Y đè nén kích động xuống. Bà cũng cảm thấy vừa rồi quá làm khó con trai. " Nhưng mà mẹ, anh ấy..." cô gái nũng nịu với mẹ mình. " Trữ Dật Nhu em bây giờ là con nít lên ba à, mau mau mời cô chú Hạ vào ngồi và em cũng ngồi đi. " Trữ Dật Thần nghiêm mặt nói " Mẹ..." Trữ Dật Nhu lại lần nữa uất ức nhìn Mạc Y Y. " Thôi đi cô nương nghe lời anh con " Mạc Y Y buồn cười điểm nhẹ trên đầu cô nói. " Đáng ghét " Trữ Dật Nhu bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn mời ông bà Hạ và Hạ Dương vào nhà cùng ngồi. Đợi tất cả mọi người yên vị, Trữ Dật Thần mới chậm rãi lên tiếng " Đúng thật là con có đưa một cô gái đến nhà hàng của cô Hạ và chú Hạ như lời hai cô chú nói. Cũng như Dương tử nói con thích một cô gái hoàn toàn là sự thật. Cô gái kia cùng cô gái con thích là cùng một người. Cô ấy cũng không phải là tiểu thư mà mẹ giới thiệu cho con, những tiểu thư đó so với cô ấy quả thật rất đỏng đảnh và chua ngoa nhiều. Cô ấy cũng không phải tiểu thư nhà họ nào nhưng con chỉ biết cha cô ấy là Tống Thành người đàn ông ban nảy đã đánh cô ấy. " " Tống Thành không phải có con gái là Tống Phương Nhã sao ? Lẽ nào cô bé này là con riêng ? " Hạ Dương kinh ngạc hỏi dồng thời cũng nhóm lên sự hoài nghi của mọi người. " Không phải, cô ấy mới chính là con của ông ta, Tống Phương Nhã vốn dĩ cùng ông ta không có quan hệ huyết thống. " " Vậy tại sao..." " Vì người đàn bà tên Phương Y Nhã kia chia rẽ gia đình họ để được ngồi lên vị trí phu nhân chủ tịch tống thị. " Anh giải thích " Quả nhiên cô ta có tham vọng nếu năm đó không phải tôi tỉnh táo tin tưởng Kiều thì hậu quả khó lường. " Hạ Tư Vĩ trầm mặt nói. " Phải bởi vì Tống Thành ngu muội đã bị người đàn bà kia dụ dỗ còn tổn hại đến mẹ và cô ấy. " Trữ Dật Thần vừa nói tay cũng nắm thành quyền. " Thế sự việc hôm nay là như thế nào? Mẹ cô bé đâu ? " Mạc Y Y hỏi. " Mẹ cô ấy đã qua đời, hôm nay con cùng cô ấy đi ăn nhưng người đàn bà kia chợt xuất hiện miệng thì nói ngọt mắt thì không khỏi khinh bỉ nhìn cô ấy. Và sau đó chính là người đàn ông kia xuất hiện. " " Vậy cháu/con/anh/cậu có biết mẹ của cô bé/cô ấy/ chị ấy là ai không ? " tất cả mọi người cùng hỏi anh. " Biết, mẹ cô ấy chính là con gái của gia tộc Diệp Lang tên bà ấy là Diệp Thiên Nhu. " Anh trả lời vì khi nghe cô kể anh cũng đã điều tra thân thế cô nên biết rất rõ. " Vậy cô bé là cháu cưng của họ rồi làm thế nào con bé không đi gặp người thân. " Lê Tử Kiều lên tiếng. " Có đi, nhưng người đàn bà kia tìm cách ám sát cô ấy nên cô ấy ở ẩn không ngờ hôm nay lại..." Tất cả mọi người im lặng nghe Trữ Dật Thần kể, lòng cũng không khỏi kinh hoàng và rất thương cảm cho Diệp Bối Bối. Mạc Y Y vốn dĩ lòng thương người rất cao nghe con trai kể cô về gia thế cô bé như vậy lại còn là cô bé hiếu thuận ngoan ngoãn trong lòng liền nhận định cô bé nhất định sẽ là con dâu bà. Hạ Tư Vĩ , Lê Tử Kiều, Hạ Dương, Đằng Tử Minh cùng Trữ Dật Nhu không khỏi trầm mặt Phương Y Nhã cùng con cô ta quả thật độc ác nhất thời cùng nhau xem Tống thị là địch thù, lòng thương cảm , yêu mến đối với Diệp Bối Bối liên tục tăng cao. Mọi người gật gù Trữ Dật Thần gặp được cô gái tốt. Không gian trầm lặng của mọi người trong phòng khách vô tình bị xé tan bởi tiếng mở cửa nhất thời mọi người liền quay lại nhìn đều thấy bóng dáng bé nhỏ của một cô gái rất đáng yêu mặc dù một bên má hơi sưng lên. Diệp Bối Bối lơ mơ tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi choáng nhưng vì đói bụng cô mới mò ra ngoài phòng không hề để ý có rất nhiều người trực tiếp nói : " Thần, em thật đói, đố đến nỗi không ngủ được. " " A, Bối Bối anh xin lỗi anh quên mất. " nghe cô nói anh nhất thời áy náy lo trò chuyện với mọi người mà anh quên bén rằng cô chưa ăn. " Thằng nhóc này, con không lo kỹ cho cháu dâu của mẹ thế hừ, mau qua đưa con bé ngồi xuống, mẹ vào xem trong bếp có gì để nấu không đã. " dứt lời Mạc Y Y đứng dậy hướng đến phòng bếp mà đi. Diệp Bối Bối chợt nghe thấy tiếng người liền mở mắt ra, trước mặt bản thân có một đám người nhất thời nhìn cô chằm chằm. Cô nhất thời đỏ mặt xấu hổ che mặt, Trữ Dật Thần thấy hành động đáng yêu của cô rong lòng không khỏi yêu thương, cười cười bước lại bên cô che chắn để cô khỏi phải ngại ngùng. Nhưng hành động này của anh nói là bảo vệ cô để mọi người khỏi khiến cho cô gái nhỏ trong lòng hết ngại ngùng này lại càng châm lửa cho họ châm chọc. Trữ Dật Nhu thấy anh trai che chở chị dâu nhỏ trong lòng cười gian tà lên tiếng treo ghẹo : " Ai nha, anh trai à anh trai, sao em chưa bao giờ thấy anh yêu thương em như vậy nha. " " Nếu hắn không yêu, liền để anh yêu. " Hạ Dương lên tiếng. " Dương tử thối tha ai cần anh yêu. " Trữ Dật Nhu đỏ mặt quát. " Ha ha " Trữ Dật Thần cười to rồi ôm cô cúi đầu nói nhỏ bên tai cô : " Bối Bối, em đừng sợ họ đều là người nhà anh. " Một lời nói của anh liền khiến cho Diệp Bối Bối ngượng ngùng tim đập loạn.
/83
|