” Ông chủ , tôi tôi chỉ muốn xử lí hai người này, hai cô ta không chỉ vô lễ còn xâm phạm đến Bạch Khuyển của thiếu gia. ” cô giúp việc run rẩy nói nhưng khi nhìn về phía Diệp Bối Bối và Trữ Dật Nhu ánh mắt rõ rành hiện rõ sự ngoan tuyệt.
Khoé môi của Diệp Dạ Hàn nhếch lên, hai cô giúp việc này đến lúc phải về nhà rồi bộ khi hai cô ta vào đây làm không hề nghe qua quy củ trong đây ư? Cư nhiên lúc trả lợi cậu anh lại liếc nhìn em gái anh.
Sắc mặt Trữ Dật Thần cũng rất âm trầm, anh thật không thích hai cô nàng này thế nhưng dám khi dễ bảo bối và em gái anh. Nếu đây không phải ở Diệp gia anh đã tống khứ họ rồi.
Thấy môi Diệp Dạ Hàn khẽ nhếch lòng hai cô ta như được chỗ dựa họ biếc khi thiếu gia nhếch môi như vậy là đang tức giận. Xem ra hôm nay hai con nhỏ này tới số rồi chọc đâu không chọc lại dám chọc Bạch Khuyển của thiếu gia. Loán thoán thấy được Trữ Dật Thần lòng hai ả rung động oa người này so với thiếu gia cũng rất đẹp trai a. Miệng chậm rãi nói có chút làm nũng : ” Thiếu gia, ông chủ theo hai người nên xử trí họ như thế nào ạ. ”
Diệp Bối Bối trong lòng cười lạnh, cô bình thường nhìn như vô hại nhưng nếu cô tức giận thì mọi chuyện sẽ khác. Cô cũng không phải kẻ ngốc. Đừng tưởng cô không lên tiếng là sợ cô chỉ nhịn vì cô không muốn khiến chuyện càng thêm rối lên thôi. Nhưng lần này hai cô nàng này cô không cần phải nhịn họ thế nhưng dám khi dễ tiểu Nhu bạn tốt cô, lại còn mơ tưởng Thần. Đáng chết Thần chỉ là của riêng cô. ( Ây…chị ấy chiếm hữu cũng quá cao đi nếu Thần ca thấy chắc vui chết :’)) ).
Hai cô nữ giúp việc nọ thấy Trữ Dật Nhu cùng Diệp Bối Bối im lặng liền càng đắc ý tay cũng muốn đưa lên tác Diệp Bối Bối vì cô ta ghen tị với sắc đẹp của cô. Tay vừa muốn giáng xuống mặt Diệp Bối Bối nhưng đã có cánh tay chặn lại bóp chặt tay hai cô ta. Bốn gã cận vệ thấy hai cô màng trước mặt giãy giụa cứng rắn liền dùng sức bóp chặt tay hai cô ta. Nguyên tắc làm việc của ông chủ bọn họ đã sớm quen mặc kệ là nam hay nữ chỉ cần dám mạo phạm đến ông chủ liền bị xử trí nếu chống đối thì thêm sức khiến cho họ ngoan ngoãn khuất phục. ” Rặc ” tiếng xương vang lên đồng thời tiếng hét đau đớn vang lên. Mặt hai cô ta xanh lét ngã khuỵu xuống.
” Hai cô thật là gan, dám lên tiếng tháo quát tiểu thư và khách quý thật không biết lễ độ. Lại còn dám ra tay đánh tiểu thư. Tay hai cô bị trật khớp một tháng sau sẽ lành đây là một lời cảnh cáo và cũng là lần cuối cùng hai cô trong biệt thự này. ” Diệp Thiên Cẩn lạnh lùng nói.
” Ông chủ xin thứ lỗi, chúng tôi không biết cô ấy là tiểu thư thật thứ lỗi ” Hai cô giúp việc sợ hãi cầu xin khuôn mặt cũng hoảng hốt khi nghe nữ nhân trước mặt là tiểu thư. Đưa mắt lên nhìn liền thấy ánh mắt màu xám bạc quả nhiên là vậy chỉ có gia tộc họ Diệp mới có màu mắt này. Đến đây hai cô ta đã hiểu mình phạm lỗi nghiêm trọng.
” Hừ, mang họ đi. ” Diệp Thiên Cẩn hừ lạnh hướng đến bốn gã cận vệ lên tiếng.
” Vâng thưa ông chủ. ” Đáp lời liền kéo hai cô ta rời khỏi mặt kệ tiếng cầu xin của hai cô nàng.
” Bối Bối, ta thật xin lỗi đã để con cùng Trữ tiểu thư chịu uất ức. ” Diệp Thiên Cẩn áy náy.
” Không việc gì cậu ạ , phải không tiểu Nhu . ” Cô cười vui vẻ quay sang bên Trữ Dật Nhu hỏi.
” Đúng vậy. ” Trữ Dật Nhu gật đầu.
” Ừ, vậy ta cùng vào trong nào, Trữ tổng giám đốc, Trữ tiểu thư xin mời. ” Diệp Dạ Hàn lên tiếng.
” Chúng ta đi. ” Trữ Dật Thần không phản đối nắm lấy tay Bối Bối cùng Trữ Dật Nhu bước theo sau Diệp Dạ Hàn cùng Diệp Thiên cẩn vào sảnh lớn của toà biệt thự.
Quản gia thấy khách nhân tới không cần chủ tử dặn dò liền phân phó người chuẩn bị trà mời khách lại cung kính đối với khách. Diệp Dạ Hàn đối với việc làm của quản gia vô cùng tán thưởng, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi : ” Quản gia, ông cụ hiện đang ở đâu ? ”
” Thưa thiếu gia, lão gia hiện đang trong thư phòng xem sách. ”
” Tốt. Quản gia phiền ông gọi ông cụ xuống tôi có chuyện muốn nói với ông cụ. ”
” Vâng. ” Quản gia cung kính đáp lời.
Chỉ trong chốc lát từ trên cầu thang một lão nhân khoảng sáu bảy chục tuổi cầm cây gậy ba toong vội vã bước xuống hướng đến đại sảnh. Ông cụ Diệp nghe quản gia nói cháu trai có chuyện nói với cụ cũng hơi sửng sốt có phải hay không cháu cụ dẫn bạn gái về không. Nghĩ vậy ông cụ liền cao hứng vội vã bước xuống kết quả ông bước vào đại sảnh liền thấy khuôn mặt giống con gái cưng chỉ tiếc màu tóc là khác. Ông cụ môi run rẩy bất động đứng ngay trước cầu thang.
Diệp Thiên Cẩn thấy cha mình kích động nhìn cháu gái liền biết cha nhất định rất nhớ chị gái ông đi, ông bước đến bên ông cụ nhẹ giọng nói : ” Cha, chúng ta đến bên kia ngồi con cùng a Hàn có điều muốn nói cho cha nghe. ”
Ông cụ Diệp nghe tiếng con trai nói gật đầu cùng con trai bước đến bên ghế từ từ ngồi xuống lại nhìn Diệp Bối Bối. Rồi nhìn người chành trai trẻ nắm lấy tay cô và cô gái ngồi kế người con gái y hệt con gái ông. Thấy hành động lạ này của ông cụ Diệp Dạ Hàn cũng không ngạc nhiên gì anh chỉ hướng đến ông cụ nói : ” Ngoại, hãy nghe cháu nói, cô gái trước mặt ngoại đây là cháu gái ngoại, em gái của con và là con gái cưng của mẹ con. Hôm nay khi ở trung tâm thương mại Hạ thị con gặp em ấy cũng biết rõ nguyên nhân vì sao lâu như vậy mẹ không trở lại. ”
” Mẹ không trở lại là vì người đàn bà họ Phương kia hại chết mẹ lại cùng Tống Thành đối xử hành hạ em gái con, hôm qua ông ta còn đánh em ấy. ” Sắc mặt Diệp Dạ Hàn vô cùng đau đớn khi nhắc đến mẹ cũng vô cùng lãnh đạm tức giận khi nhắc đến hai con người kia. ” Ông ngoại còn nữa đây là Trữ tổng giám đốc bạn trai của Bối Bối, và đây là Trữ tiểu thư bạn Bối Bối, suốt mấy tháng qua họ chăm sóc Bối Bối thật tốt và Trữ tổng giám đốc cũng thật thương yêu em ấy. ”
” Bối bối, lại đây cho ông ôm cái nào. ” giọng ông cụ Diệp khàn khàn, đối với ông việc này vừa mừng vừa khổ, con gái ông yêu thương nhất lại chết đi nhưng cũng thật may ông trời có mắt cho ông gặp được cháu gái chính mình.
Diệp Bối Bối nghe lời ông cụ nhẹ nhàng buông tay Trữ Dật Thần bước đến trước mặt ông cụ Diệp nhẹ người cuối xuống ôm ông cụ. Đối với cô mà nói hiện tại là điều cô hạnh phúc nhất cô có thể gặp được lại gia đình có thể gặp được Thần và tiểu Nhu thật là tốt thật là tốt cô nghẹn ngào nũng nịu : ” ông ngoại, ông ngoại ”
” Ngoan, ngoan đừng khóc , ta biết cháu chịu khổ đã nhiều nhưng không cần lo lắng nữa cháu sẽ không còn cô đơn nữa, ông ngoại cùng cậu út và anh trai cháu sẽ luôn bên cháu, nhìn xem bạn cháu và bạn trai cháu nữa. ” Ông cụ Diệp khàn khàn an ủi.
Nhìn cảnh tượng đoàn tụ này với giọng nói nghẹn ngào đau thương của cô làm cho mọi người trong đại sảnh đau lòng.
Khoé môi của Diệp Dạ Hàn nhếch lên, hai cô giúp việc này đến lúc phải về nhà rồi bộ khi hai cô ta vào đây làm không hề nghe qua quy củ trong đây ư? Cư nhiên lúc trả lợi cậu anh lại liếc nhìn em gái anh.
Sắc mặt Trữ Dật Thần cũng rất âm trầm, anh thật không thích hai cô nàng này thế nhưng dám khi dễ bảo bối và em gái anh. Nếu đây không phải ở Diệp gia anh đã tống khứ họ rồi.
Thấy môi Diệp Dạ Hàn khẽ nhếch lòng hai cô ta như được chỗ dựa họ biếc khi thiếu gia nhếch môi như vậy là đang tức giận. Xem ra hôm nay hai con nhỏ này tới số rồi chọc đâu không chọc lại dám chọc Bạch Khuyển của thiếu gia. Loán thoán thấy được Trữ Dật Thần lòng hai ả rung động oa người này so với thiếu gia cũng rất đẹp trai a. Miệng chậm rãi nói có chút làm nũng : ” Thiếu gia, ông chủ theo hai người nên xử trí họ như thế nào ạ. ”
Diệp Bối Bối trong lòng cười lạnh, cô bình thường nhìn như vô hại nhưng nếu cô tức giận thì mọi chuyện sẽ khác. Cô cũng không phải kẻ ngốc. Đừng tưởng cô không lên tiếng là sợ cô chỉ nhịn vì cô không muốn khiến chuyện càng thêm rối lên thôi. Nhưng lần này hai cô nàng này cô không cần phải nhịn họ thế nhưng dám khi dễ tiểu Nhu bạn tốt cô, lại còn mơ tưởng Thần. Đáng chết Thần chỉ là của riêng cô. ( Ây…chị ấy chiếm hữu cũng quá cao đi nếu Thần ca thấy chắc vui chết :’)) ).
Hai cô nữ giúp việc nọ thấy Trữ Dật Nhu cùng Diệp Bối Bối im lặng liền càng đắc ý tay cũng muốn đưa lên tác Diệp Bối Bối vì cô ta ghen tị với sắc đẹp của cô. Tay vừa muốn giáng xuống mặt Diệp Bối Bối nhưng đã có cánh tay chặn lại bóp chặt tay hai cô ta. Bốn gã cận vệ thấy hai cô màng trước mặt giãy giụa cứng rắn liền dùng sức bóp chặt tay hai cô ta. Nguyên tắc làm việc của ông chủ bọn họ đã sớm quen mặc kệ là nam hay nữ chỉ cần dám mạo phạm đến ông chủ liền bị xử trí nếu chống đối thì thêm sức khiến cho họ ngoan ngoãn khuất phục. ” Rặc ” tiếng xương vang lên đồng thời tiếng hét đau đớn vang lên. Mặt hai cô ta xanh lét ngã khuỵu xuống.
” Hai cô thật là gan, dám lên tiếng tháo quát tiểu thư và khách quý thật không biết lễ độ. Lại còn dám ra tay đánh tiểu thư. Tay hai cô bị trật khớp một tháng sau sẽ lành đây là một lời cảnh cáo và cũng là lần cuối cùng hai cô trong biệt thự này. ” Diệp Thiên Cẩn lạnh lùng nói.
” Ông chủ xin thứ lỗi, chúng tôi không biết cô ấy là tiểu thư thật thứ lỗi ” Hai cô giúp việc sợ hãi cầu xin khuôn mặt cũng hoảng hốt khi nghe nữ nhân trước mặt là tiểu thư. Đưa mắt lên nhìn liền thấy ánh mắt màu xám bạc quả nhiên là vậy chỉ có gia tộc họ Diệp mới có màu mắt này. Đến đây hai cô ta đã hiểu mình phạm lỗi nghiêm trọng.
” Hừ, mang họ đi. ” Diệp Thiên Cẩn hừ lạnh hướng đến bốn gã cận vệ lên tiếng.
” Vâng thưa ông chủ. ” Đáp lời liền kéo hai cô ta rời khỏi mặt kệ tiếng cầu xin của hai cô nàng.
” Bối Bối, ta thật xin lỗi đã để con cùng Trữ tiểu thư chịu uất ức. ” Diệp Thiên Cẩn áy náy.
” Không việc gì cậu ạ , phải không tiểu Nhu . ” Cô cười vui vẻ quay sang bên Trữ Dật Nhu hỏi.
” Đúng vậy. ” Trữ Dật Nhu gật đầu.
” Ừ, vậy ta cùng vào trong nào, Trữ tổng giám đốc, Trữ tiểu thư xin mời. ” Diệp Dạ Hàn lên tiếng.
” Chúng ta đi. ” Trữ Dật Thần không phản đối nắm lấy tay Bối Bối cùng Trữ Dật Nhu bước theo sau Diệp Dạ Hàn cùng Diệp Thiên cẩn vào sảnh lớn của toà biệt thự.
Quản gia thấy khách nhân tới không cần chủ tử dặn dò liền phân phó người chuẩn bị trà mời khách lại cung kính đối với khách. Diệp Dạ Hàn đối với việc làm của quản gia vô cùng tán thưởng, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi : ” Quản gia, ông cụ hiện đang ở đâu ? ”
” Thưa thiếu gia, lão gia hiện đang trong thư phòng xem sách. ”
” Tốt. Quản gia phiền ông gọi ông cụ xuống tôi có chuyện muốn nói với ông cụ. ”
” Vâng. ” Quản gia cung kính đáp lời.
Chỉ trong chốc lát từ trên cầu thang một lão nhân khoảng sáu bảy chục tuổi cầm cây gậy ba toong vội vã bước xuống hướng đến đại sảnh. Ông cụ Diệp nghe quản gia nói cháu trai có chuyện nói với cụ cũng hơi sửng sốt có phải hay không cháu cụ dẫn bạn gái về không. Nghĩ vậy ông cụ liền cao hứng vội vã bước xuống kết quả ông bước vào đại sảnh liền thấy khuôn mặt giống con gái cưng chỉ tiếc màu tóc là khác. Ông cụ môi run rẩy bất động đứng ngay trước cầu thang.
Diệp Thiên Cẩn thấy cha mình kích động nhìn cháu gái liền biết cha nhất định rất nhớ chị gái ông đi, ông bước đến bên ông cụ nhẹ giọng nói : ” Cha, chúng ta đến bên kia ngồi con cùng a Hàn có điều muốn nói cho cha nghe. ”
Ông cụ Diệp nghe tiếng con trai nói gật đầu cùng con trai bước đến bên ghế từ từ ngồi xuống lại nhìn Diệp Bối Bối. Rồi nhìn người chành trai trẻ nắm lấy tay cô và cô gái ngồi kế người con gái y hệt con gái ông. Thấy hành động lạ này của ông cụ Diệp Dạ Hàn cũng không ngạc nhiên gì anh chỉ hướng đến ông cụ nói : ” Ngoại, hãy nghe cháu nói, cô gái trước mặt ngoại đây là cháu gái ngoại, em gái của con và là con gái cưng của mẹ con. Hôm nay khi ở trung tâm thương mại Hạ thị con gặp em ấy cũng biết rõ nguyên nhân vì sao lâu như vậy mẹ không trở lại. ”
” Mẹ không trở lại là vì người đàn bà họ Phương kia hại chết mẹ lại cùng Tống Thành đối xử hành hạ em gái con, hôm qua ông ta còn đánh em ấy. ” Sắc mặt Diệp Dạ Hàn vô cùng đau đớn khi nhắc đến mẹ cũng vô cùng lãnh đạm tức giận khi nhắc đến hai con người kia. ” Ông ngoại còn nữa đây là Trữ tổng giám đốc bạn trai của Bối Bối, và đây là Trữ tiểu thư bạn Bối Bối, suốt mấy tháng qua họ chăm sóc Bối Bối thật tốt và Trữ tổng giám đốc cũng thật thương yêu em ấy. ”
” Bối bối, lại đây cho ông ôm cái nào. ” giọng ông cụ Diệp khàn khàn, đối với ông việc này vừa mừng vừa khổ, con gái ông yêu thương nhất lại chết đi nhưng cũng thật may ông trời có mắt cho ông gặp được cháu gái chính mình.
Diệp Bối Bối nghe lời ông cụ nhẹ nhàng buông tay Trữ Dật Thần bước đến trước mặt ông cụ Diệp nhẹ người cuối xuống ôm ông cụ. Đối với cô mà nói hiện tại là điều cô hạnh phúc nhất cô có thể gặp được lại gia đình có thể gặp được Thần và tiểu Nhu thật là tốt thật là tốt cô nghẹn ngào nũng nịu : ” ông ngoại, ông ngoại ”
” Ngoan, ngoan đừng khóc , ta biết cháu chịu khổ đã nhiều nhưng không cần lo lắng nữa cháu sẽ không còn cô đơn nữa, ông ngoại cùng cậu út và anh trai cháu sẽ luôn bên cháu, nhìn xem bạn cháu và bạn trai cháu nữa. ” Ông cụ Diệp khàn khàn an ủi.
Nhìn cảnh tượng đoàn tụ này với giọng nói nghẹn ngào đau thương của cô làm cho mọi người trong đại sảnh đau lòng.
/73
|