Dùng xong bữa ăn Trữ Dật Thần cà thẻ cùng Diệp Bối Bối rời khỏi nhà hàng. Diệp Bối Bối đứng trước cửa đợi Trữ Dật Thần lấy xe cũng không để ý đằng sau cô có hai người con gái lên giọng mỉa mai : ” Diễm Ngọc , có phải hay không ở đây có con ruồi bọ ở đây ha. ”
” Đúng rồi đó Liên Liên , thật làm người khác chướng mắt nha, giẻ rách mà đứng trước cửa nhà hàng nổi tiếng như vậy thật làm cho danh nhà hàng người ta mất mặt.” giọng nói mỉa mai châm biếm cay nghiệt cứ nhắm vào Diệp Bối Bối mà công kích.
Diệp Bối Bối im lặng không lên tiếng, vì cô biết chỉ cần cô lên tiếng hai người ở sau cô nhất định sẽ nguỵ biện giở trò làm cho cô thấy xấu hổ và nhận được những lời chỉ trích từ người khác. Cô vốn hiểu rất rõ thế giới này không phải ai cũng có thể trọng tình cho dù là có cũng rất hiếm thấy nói chi hai cô gái sau cô lại là thiên kim tiểu thư. Và cô cũng biết rõ hai cô nàng này là ai cô nàng lên tiếng đầu tiên là Khương Tú Liên nhị tiểu thư của Khương thị rất chua ngoa chảnh choẹ xem cô như là kẻ thù, còn cô kia là Hồng Diễm Ngọc cũng như cô nàng kia ghét cô đến tận xương tuỷ. Cô không biết cô đã đắt tội hai cô nàng này từ khi nào mà cứ chống đối cô còn đối với con của mẹ kế cô Tống Nhã Phương thì như là chị em một nhà. Hôm nay cô ta không xuất hiện vì cô biết cô ta đang đi cùng ai, hạnh phúc với ai. Tim cô tuy khó chịu nhưng cô sẽ không buồn không khóc vì người không biết trân trọng cô đừng hòng được cô trân trọng.
Có thể hôm qua cô khóc rất thương tâm nhưng chưa chắc hôm nay cô sẽ không khóc thương tâm như vậy nữa, đối với cô mà nói người không biết tôn trọng mình đừng nên rớt nước mắt vì loại người đó. Cô cũng biết ngừoi thông minh sẽ không bao giờ lên tiếng cãi lại những kẻ ngu xuẩn suốt ngày chỉ biết nịnh hót người khác mà sống. Nhìn cô bề ngoài không quyến rũ mê người hay nhìn vào như một con ngốc đi thì không có nghĩa nội tâm cô là kẻ khờ. Cô thiện lương , ngoan ngoãn đối với trưởng bối, đối với mọi người cô đều không tỏ vẻ khinh miệt đi.
Hai cô nàng ngu xuẩn đằng sau cô thậm chí không đủ tư cách xách dép cho cô hay là dễ dàng nghe được giọng nói cô. Cô nghèo ừ phải cô nghèo vì cô chỉ nghe theo mẹ chứ cô không muốn sống trong cái ngôi nhà nhơ bẩn ô uế của người đàn bà làm mẹ cô thương tâm. Cô cười nhếch miệng chọn sự im lặng không nói lời nào.
Hồng Diễm Ngọc cùng Khương Tú Liên không thấy cô trả lời thì càng tức giận mà mắng : ” Con tiện nhân, mày nghĩ mày là ai mà dám lơ lời tao nói? Mày chỉ là con rơi của nhà họ Tống thôi nếu khôi phải tiểu Nhã mềm lòng cầu xin cha cô ấy thì mẹ con mày ăn xin từ lâu rồi ”
” Mày nghĩ mày trưng bộ mặt đáng thương kia thì Tiêu học trưởng sẽ chú ý mày sao, Tiêu học trưởng chỉ xem mày là món đồ chơi thôi, coi đừng mơ mộng nữa con tiện nhân, mày không khác gì mẹ mày đều hạ tiện như nhau ”
Diệp Bối Bối sắc mặt thay đổi trở nên lạnh băng , cô ghét nhất ai khi dễ mẹ cô, nói gì cô cũng đuọc nhưng dám một tiếng nói không hay về mẹ cô xem cô sẽ khiến người đó chết không chỗ chôn. Cô định xoay người mở miệng bỗng có một bàn tay ôm lấy cô, chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó cô nghe thấy giọng trầm thấp dịu dàng bên tai cô nói : ” Bối Bối chúng ta đi nào, em đợi anh có lâu không ? ”
Xem đến đây những người xung quanh đã hiểu không phải cô gái đang im lặng kia không phải là kẻ xấu mà là hai cô nàng nọ ghen tị với người khác nên lên tiếng mắng người giữa thanh thiên bạch nhật. Nghe được tiếng nói nam nhân hai cô nàng nhất thời ngẩn đầu lên liền rung động trước vẻ đẹp của Trữ Dật Thần lòng không khỏi si mê muốn được quen biết với anh. Đang muốn mở miệng nũng nịu để lấy sự đồng tình thì nghe được tiếng chỉ trích của mọi người, nhất thời hai cô nàng bụm mặt xấu hổ theo dòng người chạy đi.
Thấy hai cô nàng đó đã đi, dòng người cũng dần tản ra, Trữ Dật Thần cũng buôn cô ra hỏi : ” Bối Bối , em không sao, chứ ” Nếu lúc nảy anh không chạy ra cô sẽ ra sao chắc sẽ rất đau lòng đi, khi anh chạy xe ra vô tình nghe được lời hai cô ả kia nói thật sự khiến anh rất tức giận. Bảo bối của anh ai cho phép khi dễ, nghe xong lời hai cô nàng lại nhìn sắc mặt bảo bối khẽ biến anh mới xong ra.
” Em không sao, cám ơn anh. ” Diệp Bối Bối lắc đầu
” Em không sao là tốt. Nào lên xe đi anh đưa em đi nới này ” Trữ Dật Thần mở cửa xe rồi nói.
” Anh không phái sẽ đương em về rồi tiếp tục công việc ư ? ”
” Không sao dù gì làm việc nhiều anh cũng rất mệt mỏi hôm nay anh muốn nghỉ ngơi. ”
” Như vậy có làm phiền đến anh không? Em xin lỗi ”
” Ngốc , em không có sai thì xin lỗi làm gì ” Trữ Dật Thần cười cười lái xe đi.
” À…ừ…, khi nảy anh đã nghe thấy hết rồi đúng không? ” Cô cũng cảm thấy lời xin lỗi của bản thân hơi ngớ ngẩn nhưng cô sực nhớ ra điều gì rồi trầm giọng hỏi anh.
” Phải ” Anh trả lời, anh không chỉ nghe hết và anh cũng rất muốn biết rốt cuộc cô đã trải qua những gì.
” Anh có muốn biết tại sao không? Nếu anh không muốn em cũng không ép anh phải biết, chỉ là em không có ai để chia sẽ nỗi muộn phiền này thôi ” cô giải thích.
” Nói cho anh biết đi…”
Lời anh vừa dứt, không gian xe trở nên lặng im , cô mím môi rồi từng chữ từng từ nói ra : ” Em vốn dĩ không phải tên Diệp Bối Bối mà là Tống Bối Du. Em trước kia có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, một gia đình hạnh phúc, cha em Tống Thành một người đàn ông tay trắng dựng sự nghiệp sáng lập ra Tống thị bây giờ. Vốn dĩ mới đầu sáng lập nên ông vẫn rất yêu thương mẹ và em cho em học , cho em những gì em thích. Nhưng rồi người đàn bà tên Phương Y Nhã xuất hiện, bà ta giả bộ làm bằng hữu bạn tốt của mẹ em khiến cho rất tin tưởng và con gái bà tức tiểu thư Tống thị bây giờ cũng chơi với em như chị em . Mẹ em cứ vui vẻ tiếp nhận rũ lòng thương xin cha cho bà ta lưu lại trong nhà , nào ngờ bà ta âm mưu hại mẹ quyến rũ cha em. Khiến cho cha em mê muội tức giận đánh đập mẹ và em. Em nhiều lần muốn xông lên liều mạng với bà ta và cô con gái lúc trước nở nụ cười thân thiện nhưng đằng sau lại lôi kéo khiến mọi người xa lánh em nhưng mẹ em ngăn cản bảo em hãy nhẫn nhịn và mẹ em luôn dạy em làm người như thế nào phải biết khoan nhượng và bà cũng không khóc lấy một giọt nước mắt khi cha bỏ rơi mẹ con em. Mẹ em chỉ cười rồi đứng lên cùng em tự xây dựng cuộc sống mới. Đến năm em mười lăm tuổi là chính bà ta hại mẹ em chết chính tay em nghe bà ta gọi điện kêu người hại mẹ em muốn cứu nhưng bà ta đã tính sẵn hết mưu kế kêu người bắt giam em đánh đập không cho em ăn. Cha cũng mặc kệ có khi còn kêu người xuống tay nặng hơn, nhưng em vẫn nhịn vẫn nhịn, vì mẹ em, vì bản thân em không so đo điều gì…Em chịu đựng, em không hận , em không mang hận lên người vì mang hận tất cả mọi thứ sẽ trở nên xấu xí chỉ cần khoan nhượng mọi thứ trước mắt sẽ đẹp. Cho đến lúc chết đi mẹ em vẫn không hận người đàn bà đó…” nói đến đây giọng cô trở nên nghẹn ngào.
Từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng lái xe nghe cô kể và tay của anh đã siết chặt vô lăng đến gân xanh cũng nổi lên, anh muốn an ủi cô và ôm cô vào lòng, nhìn giọt nước mắt chảy trên má cô lòng anh như bị cây dao đâm vào rất đau. Cô khẽ lau giọt nước mắt rồi kể tiếp ” cũng may lúc ấy bác Lâm người giúp việc nhà em luôn yêu thương em và mẹ đã len lén thả em ra và giao cho em một bao bì bên trong có chữ viết của mẹ em, có cả địa chỉ nhà ngoại em và một tờ ngân phiếu có cả dây chuyền mà kỉ vật mà ngoại tặng mẹ em. Được thả ra em không tìm nhà ngoại như lời mẹ dặn, em câm tờ ngân phiếu sửa sang lại bản thân, thay đổi chính mình , đồng thời cũng đổi tên theo họ mẹ như tên hiện giờ của em. Em dùng số tiền đó tự thuê một căn nhà tự đóng phí tiền học và tiết kiệm để lo cho cuộc sống. Sợ không đủ nên em đã làm thêm ở tiệm bánh dì Phù. Dì ấy đối em rất tốt nên em làm việc rất chăm chỉ và cố gắng học thật tốt. Trớ trêu thay khi em lên lớp lại vào lớp chọn lại đậu tuyển vào trường danh được học bổng miễn học phí thực sự em rất mừng nhưng em lại gặp Tống Nhã Phương và hai cô gái đó nên em không nói chuyện hay kết bạn dù lúc trước em học trường cũ cũng vậy không nói một lời với ai cả. Cô ta vốn không nhận ra em nếu cô ta không lén vào lớp tra dò cặp thì cô ta cũng không biết, nhưng em không trách ai vì em biết rồi sẽ có ngày cô ta nhận ra em. Rồi cô ta tiếp tục khiến cho em bị mọi người ghét xa lánh nhưng em thấy cũng bình thường vì em đã quen. Cho đến ngày kia em gặp được Tiêu Minh Đông cậu ta như cho em thấy ánh sáng. Nhưng sau ba năm tức bây giờ và hôm qua cậu ta đã theo bước Tống nhã Phương. Rồi em chợt nhận ra em quá hiền, mẹ em quá thiện lương. Không phải em không hiểu biết hay không nghe theo lời mẹ em vẫn sẽ nghe nhưng em sẽ không nhịn nữa. Nếu ai dám tổn thương mẹ em một chút em nhất định khiến họ chết không chỗ chôn, em nói được là em làm được và em cũng sẽ không che giấu ưu điểm của bản thân nữa. ” cô ánh mắt kiên quyết nhìn anh.
” Ừ, anh sẽ ủng hộ em ” Anh nghe xong lòng không khỏi đau đớn anh cứ cho là suy đoán của anh đã đủ tàn nhẫn nhưng anh không ngờ sự thật còn tàn nhẫn hơn. Anh thề anh sẽ bảo vệ coi thật tốt không làm cô đau lòng thương tâm và sẽ tống khứ tên họ Tiêu ra khỏi đầu cô mãi.
Trữ Dật Thần đưa Diệp Bối Bối đến khu đất trống mà anh mua lại để cô thanh thảng nghỉ ngơi. Khu đất trống này rất đẹp rất nhiều hoa cỏ chỉ tiếc rất ít người biết đến nên Trữ Dật Thần mua lại rồi cho người tu sửa có thể làm nên khu du lịch cho các du khách đi cũng có thể chỗ này sẽ là nơi để cho nhân viên công ti anh một buổi dã ngoại ngoài trời. Hoặc đây là nơi mà anh cùng Bối Bối hẹn hò cũng được , anh thầm nghĩ.
Diệp Bối Bối khi đặt chân đến đây đã hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của nơi này. Cô hoàn toàn quên mất có người kế bên mình có ý đồ xấu đi . Cô không khỏi mở miệng khen ngợi một cách vô thức : ” Oa, thật là đẹp a! “. Khen xong cô lại chạy đùa trên nền cỏ xanh , cô rất rất thích nơi này, cô thật muốn ở đây luôn . Cô quay sang bên anh hỏi : ” Dật Thần, nơi này là nơi nào a, thật đẹp ”
” Em thích không ? ” Anh mỉm cười nhìn cô vì lúc nảy những hành đồng cử chỉ đáng yêu của cô anh đều thu vào tầm mắt hết rồi.
” Thật thích! Anh nói cho em biết đi em muốn đến đây chơi nữa. ”
” Được, vậy mỗi ngày anh sẽ đưa em đi đến nơi này ”
” Thật không ? ” ánh mắt cô hướng về anh đầy mong chờ như là một đứa bé muốn nhận quà vậy.
” Thật , nếu em thích thì anh cũng có thể mỗi ngày cùng em đến đây ”
” Oa, Em thật thích anh nha, Bối Bối thích anh rồi đó ” nghe được câu trả lời vừa ý muốn Diệp Bối Bối vui mừng lao vào người Trữ Dật Thân ôm chầm lấy anh khuôn mặt cọ cọ trên khuôn ngực anh. ”
Bị hành động bất ngờ này của Diệp Bối Bối anh nhất thời hoá đá.
” Đúng rồi đó Liên Liên , thật làm người khác chướng mắt nha, giẻ rách mà đứng trước cửa nhà hàng nổi tiếng như vậy thật làm cho danh nhà hàng người ta mất mặt.” giọng nói mỉa mai châm biếm cay nghiệt cứ nhắm vào Diệp Bối Bối mà công kích.
Diệp Bối Bối im lặng không lên tiếng, vì cô biết chỉ cần cô lên tiếng hai người ở sau cô nhất định sẽ nguỵ biện giở trò làm cho cô thấy xấu hổ và nhận được những lời chỉ trích từ người khác. Cô vốn hiểu rất rõ thế giới này không phải ai cũng có thể trọng tình cho dù là có cũng rất hiếm thấy nói chi hai cô gái sau cô lại là thiên kim tiểu thư. Và cô cũng biết rõ hai cô nàng này là ai cô nàng lên tiếng đầu tiên là Khương Tú Liên nhị tiểu thư của Khương thị rất chua ngoa chảnh choẹ xem cô như là kẻ thù, còn cô kia là Hồng Diễm Ngọc cũng như cô nàng kia ghét cô đến tận xương tuỷ. Cô không biết cô đã đắt tội hai cô nàng này từ khi nào mà cứ chống đối cô còn đối với con của mẹ kế cô Tống Nhã Phương thì như là chị em một nhà. Hôm nay cô ta không xuất hiện vì cô biết cô ta đang đi cùng ai, hạnh phúc với ai. Tim cô tuy khó chịu nhưng cô sẽ không buồn không khóc vì người không biết trân trọng cô đừng hòng được cô trân trọng.
Có thể hôm qua cô khóc rất thương tâm nhưng chưa chắc hôm nay cô sẽ không khóc thương tâm như vậy nữa, đối với cô mà nói người không biết tôn trọng mình đừng nên rớt nước mắt vì loại người đó. Cô cũng biết ngừoi thông minh sẽ không bao giờ lên tiếng cãi lại những kẻ ngu xuẩn suốt ngày chỉ biết nịnh hót người khác mà sống. Nhìn cô bề ngoài không quyến rũ mê người hay nhìn vào như một con ngốc đi thì không có nghĩa nội tâm cô là kẻ khờ. Cô thiện lương , ngoan ngoãn đối với trưởng bối, đối với mọi người cô đều không tỏ vẻ khinh miệt đi.
Hai cô nàng ngu xuẩn đằng sau cô thậm chí không đủ tư cách xách dép cho cô hay là dễ dàng nghe được giọng nói cô. Cô nghèo ừ phải cô nghèo vì cô chỉ nghe theo mẹ chứ cô không muốn sống trong cái ngôi nhà nhơ bẩn ô uế của người đàn bà làm mẹ cô thương tâm. Cô cười nhếch miệng chọn sự im lặng không nói lời nào.
Hồng Diễm Ngọc cùng Khương Tú Liên không thấy cô trả lời thì càng tức giận mà mắng : ” Con tiện nhân, mày nghĩ mày là ai mà dám lơ lời tao nói? Mày chỉ là con rơi của nhà họ Tống thôi nếu khôi phải tiểu Nhã mềm lòng cầu xin cha cô ấy thì mẹ con mày ăn xin từ lâu rồi ”
” Mày nghĩ mày trưng bộ mặt đáng thương kia thì Tiêu học trưởng sẽ chú ý mày sao, Tiêu học trưởng chỉ xem mày là món đồ chơi thôi, coi đừng mơ mộng nữa con tiện nhân, mày không khác gì mẹ mày đều hạ tiện như nhau ”
Diệp Bối Bối sắc mặt thay đổi trở nên lạnh băng , cô ghét nhất ai khi dễ mẹ cô, nói gì cô cũng đuọc nhưng dám một tiếng nói không hay về mẹ cô xem cô sẽ khiến người đó chết không chỗ chôn. Cô định xoay người mở miệng bỗng có một bàn tay ôm lấy cô, chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó cô nghe thấy giọng trầm thấp dịu dàng bên tai cô nói : ” Bối Bối chúng ta đi nào, em đợi anh có lâu không ? ”
Xem đến đây những người xung quanh đã hiểu không phải cô gái đang im lặng kia không phải là kẻ xấu mà là hai cô nàng nọ ghen tị với người khác nên lên tiếng mắng người giữa thanh thiên bạch nhật. Nghe được tiếng nói nam nhân hai cô nàng nhất thời ngẩn đầu lên liền rung động trước vẻ đẹp của Trữ Dật Thần lòng không khỏi si mê muốn được quen biết với anh. Đang muốn mở miệng nũng nịu để lấy sự đồng tình thì nghe được tiếng chỉ trích của mọi người, nhất thời hai cô nàng bụm mặt xấu hổ theo dòng người chạy đi.
Thấy hai cô nàng đó đã đi, dòng người cũng dần tản ra, Trữ Dật Thần cũng buôn cô ra hỏi : ” Bối Bối , em không sao, chứ ” Nếu lúc nảy anh không chạy ra cô sẽ ra sao chắc sẽ rất đau lòng đi, khi anh chạy xe ra vô tình nghe được lời hai cô ả kia nói thật sự khiến anh rất tức giận. Bảo bối của anh ai cho phép khi dễ, nghe xong lời hai cô nàng lại nhìn sắc mặt bảo bối khẽ biến anh mới xong ra.
” Em không sao, cám ơn anh. ” Diệp Bối Bối lắc đầu
” Em không sao là tốt. Nào lên xe đi anh đưa em đi nới này ” Trữ Dật Thần mở cửa xe rồi nói.
” Anh không phái sẽ đương em về rồi tiếp tục công việc ư ? ”
” Không sao dù gì làm việc nhiều anh cũng rất mệt mỏi hôm nay anh muốn nghỉ ngơi. ”
” Như vậy có làm phiền đến anh không? Em xin lỗi ”
” Ngốc , em không có sai thì xin lỗi làm gì ” Trữ Dật Thần cười cười lái xe đi.
” À…ừ…, khi nảy anh đã nghe thấy hết rồi đúng không? ” Cô cũng cảm thấy lời xin lỗi của bản thân hơi ngớ ngẩn nhưng cô sực nhớ ra điều gì rồi trầm giọng hỏi anh.
” Phải ” Anh trả lời, anh không chỉ nghe hết và anh cũng rất muốn biết rốt cuộc cô đã trải qua những gì.
” Anh có muốn biết tại sao không? Nếu anh không muốn em cũng không ép anh phải biết, chỉ là em không có ai để chia sẽ nỗi muộn phiền này thôi ” cô giải thích.
” Nói cho anh biết đi…”
Lời anh vừa dứt, không gian xe trở nên lặng im , cô mím môi rồi từng chữ từng từ nói ra : ” Em vốn dĩ không phải tên Diệp Bối Bối mà là Tống Bối Du. Em trước kia có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, một gia đình hạnh phúc, cha em Tống Thành một người đàn ông tay trắng dựng sự nghiệp sáng lập ra Tống thị bây giờ. Vốn dĩ mới đầu sáng lập nên ông vẫn rất yêu thương mẹ và em cho em học , cho em những gì em thích. Nhưng rồi người đàn bà tên Phương Y Nhã xuất hiện, bà ta giả bộ làm bằng hữu bạn tốt của mẹ em khiến cho rất tin tưởng và con gái bà tức tiểu thư Tống thị bây giờ cũng chơi với em như chị em . Mẹ em cứ vui vẻ tiếp nhận rũ lòng thương xin cha cho bà ta lưu lại trong nhà , nào ngờ bà ta âm mưu hại mẹ quyến rũ cha em. Khiến cho cha em mê muội tức giận đánh đập mẹ và em. Em nhiều lần muốn xông lên liều mạng với bà ta và cô con gái lúc trước nở nụ cười thân thiện nhưng đằng sau lại lôi kéo khiến mọi người xa lánh em nhưng mẹ em ngăn cản bảo em hãy nhẫn nhịn và mẹ em luôn dạy em làm người như thế nào phải biết khoan nhượng và bà cũng không khóc lấy một giọt nước mắt khi cha bỏ rơi mẹ con em. Mẹ em chỉ cười rồi đứng lên cùng em tự xây dựng cuộc sống mới. Đến năm em mười lăm tuổi là chính bà ta hại mẹ em chết chính tay em nghe bà ta gọi điện kêu người hại mẹ em muốn cứu nhưng bà ta đã tính sẵn hết mưu kế kêu người bắt giam em đánh đập không cho em ăn. Cha cũng mặc kệ có khi còn kêu người xuống tay nặng hơn, nhưng em vẫn nhịn vẫn nhịn, vì mẹ em, vì bản thân em không so đo điều gì…Em chịu đựng, em không hận , em không mang hận lên người vì mang hận tất cả mọi thứ sẽ trở nên xấu xí chỉ cần khoan nhượng mọi thứ trước mắt sẽ đẹp. Cho đến lúc chết đi mẹ em vẫn không hận người đàn bà đó…” nói đến đây giọng cô trở nên nghẹn ngào.
Từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng lái xe nghe cô kể và tay của anh đã siết chặt vô lăng đến gân xanh cũng nổi lên, anh muốn an ủi cô và ôm cô vào lòng, nhìn giọt nước mắt chảy trên má cô lòng anh như bị cây dao đâm vào rất đau. Cô khẽ lau giọt nước mắt rồi kể tiếp ” cũng may lúc ấy bác Lâm người giúp việc nhà em luôn yêu thương em và mẹ đã len lén thả em ra và giao cho em một bao bì bên trong có chữ viết của mẹ em, có cả địa chỉ nhà ngoại em và một tờ ngân phiếu có cả dây chuyền mà kỉ vật mà ngoại tặng mẹ em. Được thả ra em không tìm nhà ngoại như lời mẹ dặn, em câm tờ ngân phiếu sửa sang lại bản thân, thay đổi chính mình , đồng thời cũng đổi tên theo họ mẹ như tên hiện giờ của em. Em dùng số tiền đó tự thuê một căn nhà tự đóng phí tiền học và tiết kiệm để lo cho cuộc sống. Sợ không đủ nên em đã làm thêm ở tiệm bánh dì Phù. Dì ấy đối em rất tốt nên em làm việc rất chăm chỉ và cố gắng học thật tốt. Trớ trêu thay khi em lên lớp lại vào lớp chọn lại đậu tuyển vào trường danh được học bổng miễn học phí thực sự em rất mừng nhưng em lại gặp Tống Nhã Phương và hai cô gái đó nên em không nói chuyện hay kết bạn dù lúc trước em học trường cũ cũng vậy không nói một lời với ai cả. Cô ta vốn không nhận ra em nếu cô ta không lén vào lớp tra dò cặp thì cô ta cũng không biết, nhưng em không trách ai vì em biết rồi sẽ có ngày cô ta nhận ra em. Rồi cô ta tiếp tục khiến cho em bị mọi người ghét xa lánh nhưng em thấy cũng bình thường vì em đã quen. Cho đến ngày kia em gặp được Tiêu Minh Đông cậu ta như cho em thấy ánh sáng. Nhưng sau ba năm tức bây giờ và hôm qua cậu ta đã theo bước Tống nhã Phương. Rồi em chợt nhận ra em quá hiền, mẹ em quá thiện lương. Không phải em không hiểu biết hay không nghe theo lời mẹ em vẫn sẽ nghe nhưng em sẽ không nhịn nữa. Nếu ai dám tổn thương mẹ em một chút em nhất định khiến họ chết không chỗ chôn, em nói được là em làm được và em cũng sẽ không che giấu ưu điểm của bản thân nữa. ” cô ánh mắt kiên quyết nhìn anh.
” Ừ, anh sẽ ủng hộ em ” Anh nghe xong lòng không khỏi đau đớn anh cứ cho là suy đoán của anh đã đủ tàn nhẫn nhưng anh không ngờ sự thật còn tàn nhẫn hơn. Anh thề anh sẽ bảo vệ coi thật tốt không làm cô đau lòng thương tâm và sẽ tống khứ tên họ Tiêu ra khỏi đầu cô mãi.
Trữ Dật Thần đưa Diệp Bối Bối đến khu đất trống mà anh mua lại để cô thanh thảng nghỉ ngơi. Khu đất trống này rất đẹp rất nhiều hoa cỏ chỉ tiếc rất ít người biết đến nên Trữ Dật Thần mua lại rồi cho người tu sửa có thể làm nên khu du lịch cho các du khách đi cũng có thể chỗ này sẽ là nơi để cho nhân viên công ti anh một buổi dã ngoại ngoài trời. Hoặc đây là nơi mà anh cùng Bối Bối hẹn hò cũng được , anh thầm nghĩ.
Diệp Bối Bối khi đặt chân đến đây đã hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của nơi này. Cô hoàn toàn quên mất có người kế bên mình có ý đồ xấu đi . Cô không khỏi mở miệng khen ngợi một cách vô thức : ” Oa, thật là đẹp a! “. Khen xong cô lại chạy đùa trên nền cỏ xanh , cô rất rất thích nơi này, cô thật muốn ở đây luôn . Cô quay sang bên anh hỏi : ” Dật Thần, nơi này là nơi nào a, thật đẹp ”
” Em thích không ? ” Anh mỉm cười nhìn cô vì lúc nảy những hành đồng cử chỉ đáng yêu của cô anh đều thu vào tầm mắt hết rồi.
” Thật thích! Anh nói cho em biết đi em muốn đến đây chơi nữa. ”
” Được, vậy mỗi ngày anh sẽ đưa em đi đến nơi này ”
” Thật không ? ” ánh mắt cô hướng về anh đầy mong chờ như là một đứa bé muốn nhận quà vậy.
” Thật , nếu em thích thì anh cũng có thể mỗi ngày cùng em đến đây ”
” Oa, Em thật thích anh nha, Bối Bối thích anh rồi đó ” nghe được câu trả lời vừa ý muốn Diệp Bối Bối vui mừng lao vào người Trữ Dật Thân ôm chầm lấy anh khuôn mặt cọ cọ trên khuôn ngực anh. ”
Bị hành động bất ngờ này của Diệp Bối Bối anh nhất thời hoá đá.
/73
|