tập này dành cho hai anh chị Dật Nhu và Hạ Dương lên sàn :v Sau sự việc xảy ra ở học viện, kế hoạch giữ bí mật hình tượng của Trữ Dật Nhu bị sảy thai hoàn toàn, đám nam học viên ngày ngày kéo đến làm phiền cô cùng Quách Tử Ny, chỉ riêng Diệp Bối Bối là yên bình, vì sao ư? Vì cô ấy bị anh trai cô đóng dấu vật sỡ hữu của Trữ tổng rồi, cho dù là thèm khát cũng không dám đụng vào nói chi trước kia đối xử như vậy với cô ấy, nên nhiều người nghĩ Diệp Bối Bối rất hận họ. Mà kì cục hơn là dạo gần đây Trữ Dật Nhu cảm thấy mình hình như bị bệnh tim, cô từ sau cái hôm nghe Hạ Dương nói 'đừng để ý đến anh em, hắn ta ngoại trừ nữ nhân hắn sẽ không quan tâm ai nữa, cho dù là ai đi nữa hắn ta cũng vậy, nên đừng để ý đến thằng anh chết dẫm kia, ngoan ngoãn yêu anh và hưởng thụ tình yêu của anh dành cho em đi. ' Đấy, chính là câu nói đó, lập đi lập lại trong đầu cô với tần suất càng lúc cành tăng không có xu hướng giảm và cô chie cần nhớ tới câu nói kia tim đã đập loạn, khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ lên. Cô nhất định là bị bệnh tim rồi. " Này, tiểu Nhu cậu sao thế, mặt cậu đỏ quá, không thoải mái sao? " Diệp Bối Bối hỏi. " A không...không có gì " cô hoàn hồn, lắp bắp mở miệng. Diệp Bối Bối cùng Quách Tử Ny nhìn nhau đầy nghi hoặc cái cô gái này nhất định là có việc gì đó mờ mờ ám ám giấu hai cô, nếu không hôm nay và dạo gần đây vẫn luôn thường xuyên đỏ mặt lại thơ thẩn nghĩ ngợi. Diệp Bối Bối theo kinh nghiệm yêu đương đã đưa ra kết quả, Trữ Dật Nhu rơi vào lưới tình của một nam nhân mà cô không biết tên. Quách Tử Ny một cô nàng mê ngôn tình lẫn đam mỹ cũng phê chuẩn lời nói của Diệp Bối Bối. " Tiểu Nhu, có phải hay không cậu đã yêu? " Quách Tử Ny lấy sách che miệng sáp lại người Trữ Dật Nhu nghi ngờ chất vấn. " Yêu!!? Làm gì có. " Trữ Dật Nhu hoàn toàn bác bỏ " thế cậu làm sao đỏ mặt như vậy? " Diệp Bối Bối cũng hỏi. " Tớ chỉ bị chút dị ứng ngoài da thôi mà. " " Nói dối, nếu dị ứng cậu tuyệt đối sẽ không biểu hiện như vậy dị ứng là nổi mẩn đỏ làm gì như cậu mặt phiếm đỏ đến tận mang tai lại còn hay thẩn thơ suy nghĩ điều gì đó không phải tương tư thì là gì. " " Thật sự không có mà, chỉ là dạo này tớ phát hiện hình như tớ có tâm bệnh. " " Cái gì tâm bệnh? " Diệp Bối Bối nghi ngờ hỏi, có vẻ như cô đã phát hiện ra cái gì đó. " À thì, rất là lạ tớ chỉ cần đứng gần Dương thối tha sẽ thật căng thẳng, khi hắn đi tớ nhẹ nhõm nhưng cũng thật không thoải mái nhất định là hắn khiến tớ bị bệnh. " Trữ Dật Nhu đùng đùng nói. " À..., cậu không chỉ bị tâm bệnh còn bị động tâm nặng nề, cậu cần phải đòi lại phí chữa bệnh đi. " Quách Tử Ny là lên một cách mờ ám, khuôn mặt cười cười nhìn cái cô nhóc kia thông minh lanh lợi như vậy không ngờ lại ngu ngơ trước tình cảm rõ ràng là đã thích còn không biết. Có chết ai cũng thấy rõ Hạ Dương thích cô nhóc này điên cuồng chỉ là cô nhóc ngây thơ quá thôi, không biết khi Hạ Dương biết Trữ Dật Nhu cũng có cảm tình với anh sẽ ra sao đây, Quách Tử Ny bắt đầu tưởng tượng với những hình ảnh tình tiết phong phú mà bản thân mình tích được khi đọc ngôn tình và đam mỹ. " Nghiêm trọng như vậy á! Hừ Dương thối tha bản tiểu thư hôm nay sẽ cho anh hảo xem. " Trữ Dật Nhu giận điên người. Nhìn Trữ Dật Nhu kích động như vậy, Diệp Bối Bối và Quách Tử Ny nhìn nhau cười thầm, cái cô gái này, bình thường rất thông minh không ngờ giờ lại ngơ ngơ, nhớ lúc trước con bé còn làm tư vấn tình cảm cho Diệp Bối Bối cô thì rành rọt lắm vậy mà đến lúc bản thân sa vào lưới tình lại hồ đồ như vậy. Quả là quân sư tình yêu cho người ngoài thì giỏi quân sư cho bản thân mãi không thành mà. Tối đó ở một khu nhà giàu có nào đó bạn phó tổng giám đốc vui mừng như điên khi nhận được điện thoại của ai kia, anh giọng ngọt đến nỗi mà Hạ Tư Vĩ ở đằng xa cũng rùng mình. Con của ông sao ông lại không biết chứ, tuy bên ngoài là một gã hoa hoa công tử nhưng lòng lại chỉ duy nhất một người con gái mà ông đã thầm được rước cô về làm con dâu. Hạ Dương dừng xe trước căn biệt thự Trữ gia, anh bước xuống xe ấn số của Trữ Dật Nhu mà gọi, lòng anh lo lắng không thôi, vừa rồi anh vừa mới từ công ti về chưa kịp nghỉ ngơi liền nhận được cuộc gọi từ cô. Đã vậy nghe giọng cô rất rất là uất ức nữa, khiến anh đứng ngồi không yên lập tức phóng xe đến đây, cầu mong cô không có việc gì. Rất nhanh từ bên kia có người trả lời " tiểu Nhu, hiện giờ anh đã tới, đứng tại trước cổng đây. " " đứng đó, xuống liền ngay đây. " " Ừ, anh đợi. " Quả không hổ danh là tài nữ giải á quân điền kinh thành phố, chỉ mới có hai phút thì anh đây thấy bóng dáng bé nhỏ của cô chạy ra. Tiếp đến là cánh cổng sắc được mở ra, Trữ Dật Nhu chạy ngay đến bên Hạ Dương, không quản anh làm cái gì hay nói gì, trực tiếp đánh vào mặt anh một cái bốp. " A, sao em lại đánh anh? " Hạ Dương sững sờ, sau đó trưng bộ mặt uỷ khuất đầy đáng thương nhìn Trữ Dật Nhu. " Khốn khiếp, đều do anh làm em bị bệnh, đều do anh. " Trữ Dật Nhu cả giận mắng, liên tục lấy bàn tay nhỏ của mình đánh thùm thụp lên ngực anh. " Bệnh? Em bị bệnh sao? Không thoải mái ở chỗ nào? " mới đầu anh còn kinh ngạc khi cô nói là tại anh nhưng khi nghe đến chữ bệnh kia anh cũng không nghĩ nhiều chỉ lo lắng hỏi cô. " Đáng chết...! " Cô chưỡi thầm một tiếng, đỏ mặt quay đi, sao tim cô lại đập mạnh như vậy chứ, nhất là khi ánh mắt lo lắng quan tâm kia của anh đầy nóng rực, đầy tình ý bắn về phía cô khiến cô thực khó chịu. Đã vậy đột nhiên cô cảm thấy Dương thối tha hôm nay đặc biệt mê người lại cực kỳ đẹp trai như một vương tử. Cô thật muốn dán môi mình lên đôi môi mỏng khêu gợi của anh... Ách! Cái gì vậy? Từ khi nào cô trở nên háo sắc như vậy a? Không phải, nhất định là cô điên rồi!!! Trữ Dật Nhu lắc đầu nguầy nguậy. Toàn bộ cử chỉ hành động của cô đều bị anh thu vào tầm mắt, anh chỉ cảm thấy cô thực đáng yêu, nhìn khuôn mặt đỏ lự của cô lại thấy cô nãy bảo không thoải mái anh tiến lên phía trước khẽ lấy đầu mình áp lên trán cô, thấy cô không có bị sốt anh mới nói : " không bị sốt, nói anh nghe xem em không thoải mái chỗ nào? " " Chính là chỗ này... " cô đỏ mặt lấy tay để vào lòng ngực, nhỏ tiếng nói. " Hả? Vậy thì không ổn rồi, nhanh anh đưa em đi bệnh viện. " thấy cô ám chỉ rõ ràng anh gấp gáp nói, tay nắm lấy tay cô kéo cô đi đến xe anh. Hiện giờ lòng anh thực sợ, sợ rằng bảo bối anh sẽ có chuyện. Bị anh kéo lên xe cô xấu hổ vô cùng, anh hiểu nhầm ý cô rồi...
/83
|