Đúng như lời của Phương Y Nhã, bà ta quả thật đi mời phóng viên, nhưng bà ta cũng thật thông minh đi mời một quản lí của một toà soạn bí mật đến nhà bà phỏng vấn. Lúc ấy thâm tâm bà ta cười lạnh " bọn mày muốn đấu với tao? Tụi bây chỉ sợ còn non tay lắm. " Phương Y Nhã mở cửa giọng cố tỏ ra hiền từ mời quản lí vào nhà ngồi, đặc biệt châm trà lúc ngồi xuống cũng giả vờ thở dài, một cách đầy đau buồn. " Tống phu nhân, ngài có gì khó xử sao? " tên quản lí thấy bà thở dài như vậy cũng nghi ngờ hỏi. " Hôm nay tôi mời cậu tới đây là có việc muốn nhờ cậu...Cậu có thể giúp tôi một chút được không? " bà tỏ ra vẻ cực kì buồn, cực kì phiền lòng. " Chuyện gì tôi có thể giúp ngài? " " Là như vậy, con gái của chồng trước tôi con bé không nhận tôi làm mẹ đã vậy còn...còn cố ý dụ dỗ vào nhà họ Trữ trấn áp gia đình tôi...mặc dù biết rõ là con gái vợ trước nhưng tôi rất cố gắng làm tròn bổn phận người mẹ rồi...vậy mà...con bé cứ khăn khăn tôi giết chết mẹ con bé...vốn dĩ mẹ nó là bị bệnh chết...tôi thật mệnh khổ mà..." bà nghẹn ngào ngập ngừng sau đó lại nói tiếp " tôi thật lòng...rất thương con bé ấy...vậy mà con bé làm như vậy với chúng tôi...hôm đó tôi quả thực kiềm không được tức giận mà...ôi...đều tại tôi quá tức giận đã khiến cho con bé càng hận tôi thêm..." nói đến đây bà ta gục mặt xuống nói một cách thống khổ. Anh chàng phóng viên thấy vậy, rất lấy làm thương xót, cũng nhíu màu hỏi lại : " phu nhân ngài là trưởng bối, dù theo pháp luật thì ngài vẫn là mẹ của Tống tiểu thư tức con của vợ trước chủ tịch Tống vì cái gì bà không phản kháng. " " có cái gì phải phán kháng, tôi phản kháng thì được gì? Chỉ càng làm cho chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi...Con bé bây giờ lại còn là con cháu họ Diệp thì lấy đâu mà tôi dám chắc chứ..." Phương Y Nhã cố tỏ ra khổ sở đầy sợ hãi, đầy hối hận vì bà ta đã nổi giận vào hôm đó. " Hừ, Tống phu nhân trời thật bất công, để tôi đây Doãn Nhân sẽ giúp bà đòi lại công đạo, nếu nói cô ta là con cháu nhà họ Diệp thì phải có bằng chứng rõ ràng màu mắt chỉ màu đen thông thường , DNA cũng chưa xét nghiệm làm quái gì lại có thể, nói không chừng cô ta chưa chắc là con ruột của chủ tịch Tống. " cậu chàng phóng viên tức giận đùng đùng, anh ta thật bất bình với cô. Đã vậy anh ta còn điên cuồng đòi lấy lại công đạo cho bà ta. " Thôi...cậu làm vậy...nhỡ đâu họ phát hiện là tôi nhờ cậu chẳng lẽ mọi chuyện sẽ tệ hơn sao." " Phu nhân ngài đừng lo, chuyện này tôi sẽ giải quyết. " anh ta vỗ ngực Lúc này ở ngoài cửa, Tống Nhã Phương vừa mới đi về liền nói : " mẹ à, con đã về. " Từ khắc cô ta về, Doãn Nhân - chàng phóng viên đã hoàn toàn si mê, anh ta thề rằng sẽ đòi lại công đạo cho mẹ con nhà họ Tống, đạp đổ bọn cường quyền ỷ thế hiếp người. Anh ta nhanh chánh phục hồi lại tinh thần khi Tống Nhã Phương đến gần mẹ, anh ta còn vô cùng nghiêm túc nói : " Tống phu nhân tôi xin phép, chuyện đó ngài cứ để tôi lo không cần quá lo lắng. " Tống Nhã Phương mặc dù không biết anh ta đang nói gì với mẹ nhưng cô ta có thể hoàn toàn chắc chắn tên đàn ông này rất si mê cô, cô khẽ gật đầu chào với anh ta và mời anh ta ra cửa sau đó mới quay lại muốn hỏi mẹ, thì bắt gặp ánh mắt kêu đừng nói gì của Phương Y Nhã nên cô ta thôi. Chỉ khi cô ta vừa nghe mẹ nói xong liền nghệch mặt sau đó là cười một cách điên cuồng nói to : " đấu với tao!!? Mày lấy tư cách gì? Thứ giẻ rách như mày mà đòi việc kia haha, mày hãy xem đi Trữ Dật Thần sẽ là của tao, nhất định sẽ là của tao! "5: 00 PM , toà soạn thành phố Á Đoản " Thưa tổng biên tập tôi xin ngài hãy cho tôi điều động phóng viên đi phỏng vấn Tống...à không Diệp tiểu thư. " Doãn Nhân cầu xin tổng biên tập của mình. " Cậu muốn phỏng vấn cũng được nhưng vì sao lại phải phỏng vấn tiểu thư Diệp? " tổng biên tập nhướng mày hỏi. " Theo tôi thấy, Diệp tiểu thư chưa cho ra chứng cứ thuyết phục thì làm sao có thể được công nhận, biết đâu người thất lạc thực sự vẫn còn chưa tìm ra? Tôi cho rằng Diệp tiểu thư này đang cố dùng thủ đoạn và ỷ thế hiếp người, cho nên, bản thân là một quản lý toà soạn lại là một phóng viên chuyên nghiệp tôi nghĩ tôi cần phải xin một cái công đạo công bằng cho xa hội, không thể để cho cô ta tác oai tác quái như vậy được. " Doãn Nhân vỗ vỗ ngực nói, đối với anh ta chính nghĩa luôn đặt hàng đầu mặt dù không làm được cảnh sát nhưng anh ta vẫn có thể dùng công việc khác để thể hiện chính nghĩa. Nhưng chỉ tiếc lần này anh ta đặt niềm chính nghĩa lên sai chỗ, tin sai người! " Ừm...tôi thấy cậu nói cũng có lí, để lát nửa tôi báo với cấp trên, nếu cấp trên đồng ý thì ngày mai cậu có thể xuất phát." " Vâng, cám ơn tổng biên tập. " " Không việc gì, đều là công việc thôi mà. " tổng biên tập gật gật đầu. " Vậy thì tôi xin phép. " " Ừ, cậu ra ngoài đi đi. " Đợi Doãn Nhân bước ra khỏi phòng, tổng biên tập mới nhấn điện thoại gọi cho cấp trên, cô đối với chuyện này thực có hứng thú nếu như Doãn Nhân và cô làm tốt không chừng cả hai sẽ được thăng chức có khi đem lại không ít thu thập cho công ti và giúp cho danh tiếng công ti càng thêm lừng lẫy, một công đôi việc mà : " Alo, thưa sếp là tôi, Mẫn Giai đây, sếp có thể cho tôi một lịch điều động để cho cấp dưới của tôi đi phỏng vấn không?" " . . . " " Đúng vậy thưa sếp, chuyện này tôi đã suy xét kĩ nó có vẻ rất có lợi cho chúng ta. " " . . . " " Vâng thưa sếp, cám ơn ngài, tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt bổn phẩn và công việc của mình. "
/83
|