Alo! Phi xin thông báo nhẹ một ít. Mặc dù chả muốn xen ngang làm gì nhưng Phi muốn nói mọi người hay bình thường thì tuỳ thời gian đăng chương mới cho nên ngày có ngày không. Mà bây giờ việc học gia tăng, Phi cũng bận nhiều việc, cho nên Phi quyết định đăng chương mới sẽ trong mốc thời gian 3 ngày – 1 tuần nhé. Nên mong mọi người thông cảm. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Thân.
Ân Phi
* Quay lại vấn đề chính *
Sau mảng thời gian dài, ngày nghỉ chính thức bắt đầu tại thủ đổ Anh quốc – London. Vì là một đất nước tư bản phát triển, văn hoá, sở thích rất nhẹ nhàng, trầm ổn cho nên có thể nói chuyến đi này rất có sức thu hút.
Trữ Dật Thần một tay kéo vali to sụ một tay nắm lấy bàn tay của Diệp Bối Bối bước đi, kế bên hai người còn có Trữ Dật Nhu và Hạ Dương, thân thiết, anh một câu em một câu này kia. Chỉ có Quách Tử Ny và Đằng Tử Minh phía sau đen mặt cùng nghĩ : ” đồ thấy sắc quên bạn ”
Vâng, đúng vậy cách tạo hoá thật trêu ngươi khi cho sáu người này đi chung, từ khi vừa bước vào sân bay bởi lẽ ánh hào quan tuyệt vời, cùng khí vương giả của ba đại soái ca thu hút rất nhiều người. Kế bên các anh chàng đều có một cô gái, bất luận nhìn đông nhìn tây cũng vô cùng xứng đôi. Vì rất thu hút khách nhìn thì đương nhiên bao gồm cả nữ học viên của học viện Đằng Lâm, ai ai cũng si mê đắm chìm, vì họ thật có phúc khí nha, được cùng soái ca đi du lịch suốt tuần lại đồng một ngày gặp đến nhiều soái ca như vậy, bảo sao không thích cho được, riêng ra thì chỉ có Tống Nhã Phương cùng ba cô nàng kia là đen mặt không vui nhưng cũng rất nhanh liền che giấu đi.
Tiêu Minh Đông thì khỏi phải nói trong lòng khó chịu cực điểm, nhưng cũng bị câu gạt bỏ đi. Cậu! Sẽ không bao giờ yêu cái loại con gái lẳng lơ như vậy, dù cho không mê tiền thì vẫn mê sắc! Thật không biết xấu hổ, cho nên có thể nói sự lựa chọn của cậu là tốt nhất. Đám người ngu xuẩn đó theo cô ta chỉ sợ sau này thê thảm.
Đã là một học viện danh tiếng, học thức cao, học bổng tuyệt vời cho nên kỉ luật cực kì cao, đến giờ xuất trình giấy tờ thì từ đầu dãy đến cuối dãy của nơi xuất trình giấy tờ chứng nhận toàn là các học viên của học viện Đằng Lâm. Từ học viên năm nhất cho đến năm cuối cấp, ai nấy đều xếp hàng trật tự xuất trình giấy tờ không ồn ào không tiếng nói nào ngoại trừ tiếng bút viết trên giấy. Sự trật tự đầy kỉ luật, ý thức cao này khiến cho nhiều du khách cũng phải kính nể, nhiều người trên sân bay cũng cảm thấy tự ti và xấu hổ cho bản thân, cho dù là có quy luật ở sân bay nghiêm khắc chưa chắc họ sẽ tuân theo 100% như vậy. Bản thân họ luôn muốn mình làm gì thì làm và luôn đặt lợi ích mình lên hàng đầu vì vậy khi xếp hàng như vậy luôn khiến họ thấy khó chịu vì tốn thời gian cho nên họ cũng thường xuyên hay càu nhàu hay mắng nhân viên chậm chạp. Nhưng nói thật ra thì nếu họ chịu hợp tác thật sự là rất nhanh.
Xong quá trình xuất trình giấy tờ mọi người từ từ hướng đến cổng vào từng đoàn từng đoàn lên máy bay. Hành trình này là một cuộc hành trình đầy ý nghĩa luôn luôn là điểm mong muốn của các học sinh, được thực hiện ước nguyện tại đất nước mình mong ước, được trải qua một đêm bình an tại thủ đô thành phố tuyệt đẹp, một tòa tháp đồng hồ nổi tiếng hùng vĩ với tiếng chuông boong boong tuyệt vời.
Diệp Bối Bối ngồi trên khoan hạng nhất của máy bay lòng hưng phấn cực kì, đôi môi nhỏ không ngừng hoạt động : ” Thần, em thật mong đợi chuyến đi này, anh có biết ở London có rất nhiều cảnh đẹp không? có cung điện Westminster*, chiếc cầu nổi tiếng tuyệt đẹp của sông Thames, còn là nơi chứa nhiều thành tựu của nhà thám tử đại tài Sherlock Holmes nữa đó nên em rất rất thích nha.”
(* Cung điện Westminser : được gọi là Tòa nhà Nghị viện, ở , là nơi Lưỡng viện (và ) nhóm họp. Lâu đài nằm ở bờ Bắc , thuộc , gần các tòa nhà chính phủ ở. Vì tác giả chỉ biết một số tên và cảnh quan đẹp ở Luân Đôn và nhờ tài liệu tìm được trên google và sách nên nếu có gì sai sót xin mọi người chỉ điểm và giúp đỡ để tác giả chỉnh sửa cho hợp lí.)
” Bé ngốc ” Trữ Dật Thần tay khẽ cốc đầu cô một cái, đương nhiên là anh biết nước Anh có rất nhiều thứ tuyệt vời rồi và tất nhiên đây cũng là nơi ba mẹ anh gặp nhau, hẹn hò cùng nhau,ba anh ông Trữ Thiên Kình có một công ty trụ sở ở đây cho nên đây chính là nơi anh rất quen thuộc vì anh thường xuyên lui tới nơi đây. Nhưng cho dù quen thuộc cách mấy đi nữa chỉ cần đi với cô là anh có thể cảm thấy nơi đây rất rất là tuyệt vời và khác biệt.
” em mới không ngốc nha, nói ra thì em có thể học hỏi Sherlock Holmes để trở thành một thám tử. ” cô chu chu cái môi lên nói.
” Ừ, anh sẽ đưa em đi nếu đến nơi, hiện tại cứ nghỉ ngơi đi có chuyện gì thì anh sẽ gọi em dậy. ”
” Ừm, Thần anh thật tốt. ” cô dựa đầu vào vai anh khẽ nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trữ Dật Thần không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu cô và điều chỉnh tư thế cho cô để cô có thể thấy thoải mái, để cho cô em gái lanh chanh của anh thấy được thì cứ chí chóe chọc : ” nga nga, anh hai là thê nô ha ha, xem anh thương Bối Bối chưa kìa, em còn chưa được như thế bao giờ. ”
Nếu như anh không phản bác lại cô em gái mình bằng câu : ” kêu bạn trai em làm như vậy với em đi ” thì có lẽ ở trên chuyến khởi hành đầu tiên này của anh sẽ rất mệt đây.
Thân.
Ân Phi
* Quay lại vấn đề chính *
Sau mảng thời gian dài, ngày nghỉ chính thức bắt đầu tại thủ đổ Anh quốc – London. Vì là một đất nước tư bản phát triển, văn hoá, sở thích rất nhẹ nhàng, trầm ổn cho nên có thể nói chuyến đi này rất có sức thu hút.
Trữ Dật Thần một tay kéo vali to sụ một tay nắm lấy bàn tay của Diệp Bối Bối bước đi, kế bên hai người còn có Trữ Dật Nhu và Hạ Dương, thân thiết, anh một câu em một câu này kia. Chỉ có Quách Tử Ny và Đằng Tử Minh phía sau đen mặt cùng nghĩ : ” đồ thấy sắc quên bạn ”
Vâng, đúng vậy cách tạo hoá thật trêu ngươi khi cho sáu người này đi chung, từ khi vừa bước vào sân bay bởi lẽ ánh hào quan tuyệt vời, cùng khí vương giả của ba đại soái ca thu hút rất nhiều người. Kế bên các anh chàng đều có một cô gái, bất luận nhìn đông nhìn tây cũng vô cùng xứng đôi. Vì rất thu hút khách nhìn thì đương nhiên bao gồm cả nữ học viên của học viện Đằng Lâm, ai ai cũng si mê đắm chìm, vì họ thật có phúc khí nha, được cùng soái ca đi du lịch suốt tuần lại đồng một ngày gặp đến nhiều soái ca như vậy, bảo sao không thích cho được, riêng ra thì chỉ có Tống Nhã Phương cùng ba cô nàng kia là đen mặt không vui nhưng cũng rất nhanh liền che giấu đi.
Tiêu Minh Đông thì khỏi phải nói trong lòng khó chịu cực điểm, nhưng cũng bị câu gạt bỏ đi. Cậu! Sẽ không bao giờ yêu cái loại con gái lẳng lơ như vậy, dù cho không mê tiền thì vẫn mê sắc! Thật không biết xấu hổ, cho nên có thể nói sự lựa chọn của cậu là tốt nhất. Đám người ngu xuẩn đó theo cô ta chỉ sợ sau này thê thảm.
Đã là một học viện danh tiếng, học thức cao, học bổng tuyệt vời cho nên kỉ luật cực kì cao, đến giờ xuất trình giấy tờ thì từ đầu dãy đến cuối dãy của nơi xuất trình giấy tờ chứng nhận toàn là các học viên của học viện Đằng Lâm. Từ học viên năm nhất cho đến năm cuối cấp, ai nấy đều xếp hàng trật tự xuất trình giấy tờ không ồn ào không tiếng nói nào ngoại trừ tiếng bút viết trên giấy. Sự trật tự đầy kỉ luật, ý thức cao này khiến cho nhiều du khách cũng phải kính nể, nhiều người trên sân bay cũng cảm thấy tự ti và xấu hổ cho bản thân, cho dù là có quy luật ở sân bay nghiêm khắc chưa chắc họ sẽ tuân theo 100% như vậy. Bản thân họ luôn muốn mình làm gì thì làm và luôn đặt lợi ích mình lên hàng đầu vì vậy khi xếp hàng như vậy luôn khiến họ thấy khó chịu vì tốn thời gian cho nên họ cũng thường xuyên hay càu nhàu hay mắng nhân viên chậm chạp. Nhưng nói thật ra thì nếu họ chịu hợp tác thật sự là rất nhanh.
Xong quá trình xuất trình giấy tờ mọi người từ từ hướng đến cổng vào từng đoàn từng đoàn lên máy bay. Hành trình này là một cuộc hành trình đầy ý nghĩa luôn luôn là điểm mong muốn của các học sinh, được thực hiện ước nguyện tại đất nước mình mong ước, được trải qua một đêm bình an tại thủ đô thành phố tuyệt đẹp, một tòa tháp đồng hồ nổi tiếng hùng vĩ với tiếng chuông boong boong tuyệt vời.
Diệp Bối Bối ngồi trên khoan hạng nhất của máy bay lòng hưng phấn cực kì, đôi môi nhỏ không ngừng hoạt động : ” Thần, em thật mong đợi chuyến đi này, anh có biết ở London có rất nhiều cảnh đẹp không? có cung điện Westminster*, chiếc cầu nổi tiếng tuyệt đẹp của sông Thames, còn là nơi chứa nhiều thành tựu của nhà thám tử đại tài Sherlock Holmes nữa đó nên em rất rất thích nha.”
(* Cung điện Westminser : được gọi là Tòa nhà Nghị viện, ở , là nơi Lưỡng viện (và ) nhóm họp. Lâu đài nằm ở bờ Bắc , thuộc , gần các tòa nhà chính phủ ở. Vì tác giả chỉ biết một số tên và cảnh quan đẹp ở Luân Đôn và nhờ tài liệu tìm được trên google và sách nên nếu có gì sai sót xin mọi người chỉ điểm và giúp đỡ để tác giả chỉnh sửa cho hợp lí.)
” Bé ngốc ” Trữ Dật Thần tay khẽ cốc đầu cô một cái, đương nhiên là anh biết nước Anh có rất nhiều thứ tuyệt vời rồi và tất nhiên đây cũng là nơi ba mẹ anh gặp nhau, hẹn hò cùng nhau,ba anh ông Trữ Thiên Kình có một công ty trụ sở ở đây cho nên đây chính là nơi anh rất quen thuộc vì anh thường xuyên lui tới nơi đây. Nhưng cho dù quen thuộc cách mấy đi nữa chỉ cần đi với cô là anh có thể cảm thấy nơi đây rất rất là tuyệt vời và khác biệt.
” em mới không ngốc nha, nói ra thì em có thể học hỏi Sherlock Holmes để trở thành một thám tử. ” cô chu chu cái môi lên nói.
” Ừ, anh sẽ đưa em đi nếu đến nơi, hiện tại cứ nghỉ ngơi đi có chuyện gì thì anh sẽ gọi em dậy. ”
” Ừm, Thần anh thật tốt. ” cô dựa đầu vào vai anh khẽ nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trữ Dật Thần không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu cô và điều chỉnh tư thế cho cô để cô có thể thấy thoải mái, để cho cô em gái lanh chanh của anh thấy được thì cứ chí chóe chọc : ” nga nga, anh hai là thê nô ha ha, xem anh thương Bối Bối chưa kìa, em còn chưa được như thế bao giờ. ”
Nếu như anh không phản bác lại cô em gái mình bằng câu : ” kêu bạn trai em làm như vậy với em đi ” thì có lẽ ở trên chuyến khởi hành đầu tiên này của anh sẽ rất mệt đây.
/73
|