Cô tức giận đùng đùng bỏ đi, cô không thèm nói chuyện với đám người xấu, đều rất xấu, cô giận đến nỗi hoàn toàn không để ý đằng trước có người, chính vì vậy cô đã vui tươi mà đụng cái ' oành ' vào người khác, và cô cũng thật oanh liệt mà dập cái mông nhỏ xuống đất. Cô đau đến ứa nước mắt, lại không vui mắng : " đáng ghét, người xấu, ai cũng xấu cả chỉ biết khi dễ người ta, ngay cả cái cây cũng khi dễ ta. " " Bối Bối!? " " Ơ " cô ngẩn đầu lên nhìn người vừa mới gọi tên cô, lòng cũng mom mem suy nghĩ " A thì ra là người, không phải là cây! " . Cô nheo mắt lại nhìn kĩ người đứng trước mặt mình, a, hoá ra là Tiêu thiếu, cô cười khẽ, ánh mắt chứa một tia lạnh lẽo. " Em không sao chứ, té như vậy hẳn là rất đau đi. " Tiêu Minh Đông lo lắng hỏi đưa tay trước mặt cô muốn đỡ cô dậy. Cô quay mặt đi không để ý đến cậu ta, tự mình chống tay đứng dậy. Tiêu Minh Đông nhìn thấy vậy phút chốc cứng đờ tay cứ như vậy để trên không trung. Sau phút thất thần, cậu mở miệng hỏi đầy bất đắc dĩ : " Em ghét anh như vậy sao? " " Bạn học Tiêu, tôi nghĩ chúng ta cùng một lớp không nhất thiết phải xưng hô kiểu đó. "cô nhướng mày trả lời. " Thế em cùng với Ngôn Quang là thế nào? Em và anh ta cũng xưng hô như vậy thôi chưa nói anh ta cũng cùng chúng ta học năm nhất. " " Tôi nghĩ anh quá rỗi hơi để quan tâm đến điều này, tôi nghĩ bây giờ anh nên cùng với " chị gái " của tôi hẹn hò chứ? " cô nhếch môi cười mỉa mai. " Bối Bối! " Tiêu Minh Đông trầm mặt, hắng giọng nói, cậu luôn cho rằng cô sẽ rất xúc động khi thấy cậu gọi cô, nhưng có cậu đã sai và khi thấy cô tỏ ra như vậy tâm cậu khẽ nhói cảm giác này thật không thoải mái. " Chuyện gì? " " Anh... " cậu ngập ngừng " Nếu không có gì tôi đi trước. " Cô không có đủ kiên nhẫn để nói chuyện với cậu, cô trực tiếp bước ngang qua cậu. Thấy cô bỏ đi cậu nhanh chóng xoay người bắt lấy tay cô, nặng nề mở miệng : " Anh thật sự đáng ghét đến vậy sao? " Diệp Bối Bối nhướng mày, lạnh lẽo nhìn người trước mặt, sau đó từ từ rút tay mình ra khỏi cậu, không lạnh không nhạt mà nói : " Học trưởng, tôi e là học trưởng nghỉ nhiều, tôi với học trưởng không oán không thù gì thì sao tôi có thể ghét học trưởng còn có tôi không muốn 'chị gái' tôi hiểu lầm quan hệ chúng ta. " Cậu im lặng nhìn cô bước đi muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trong lòng cậu cực kì khó chịu nhưng cũng mau chóng gạt đi, cậu hà cớ gì phải khoa chịu. Đúng, đúng vậy cậu còn có Nhã Nhã người mà cậu thực sự yêu, chứ không phải cô, người con gái lừa dối cậu suốt bao lâu nay. Quay trở lại với cảnh huy hoàng ở nhà ăn, sau khi Diệp Bối Bối rời đi chưa bao lâu, một việc không thể ngờ tới chính là nhân vật chính bật nguồn cho trận cười của ba người Trữ Dật Nhu, Quách Tử Ny, Ngôn Quang xuất hiện khiến cho ba người nhịn cười đến nội thương. Trữ Dật Nhu run run người hỏi anh trai : " Anh trai, sao anh lại ở đây? " " Bối Bối đâu? " anh gấp gáp hỏi. " Ưm...anh rể này...Bối Bối...bị bọn này khi dễ nên đã giận dỗi bỏ đi rồi. " Ngôn Quang thành thật tự thú. " Phì, đúng là phong cách của cô ấy. " Trữ Dật Thần phì cười, quả nhiên là cô rất trẻ con, và anh cũng phát hiện mình cũng như cô vậy giận cô nhưng mà anh thật nhớ cô, thật không thể chịu nỗi khi cô không thèm để ý đến anh, nếu cô thật sự lơ đi anh vậy là đi du lịch với cô mà như vậy coi như đổ bể hết cho nên lần này anh hạ mình xin lỗi cô trước, dù cô có thế nào đi nữa anh cũng không nỡ giận cô lâu như vậy. " Rồi rồi, anh trai nếu anh muốn gặp cô ấy thì mau đi đi, anh xem anh xuất hiện ở đây rất nhiều cặp mắt như muốn ăn sạch anh vậy nếu bị Bối Bối biết cô ấy càng giận hơn đó. " Trữ Dật Nhu tinh nghịch nói. " Em đây coi chừng anh. " Trữ Dật Thần cốc nhẹ lên đầu cô và gật đầu chào với hai người kia lập tức xoay người rời đi tìm bà xã yêu dấu. Một cái đường phân cách đáng yêu a!! >"< Thông cảm a tạm thời chương nhiêu đây thôi nhé! Vì trong Phi chuẩn bị tung ra một cuộc phỏng vấn nhỏ với các nhân vật và sẽ cho ra một tập ngoại truyện! Các bạn muốn Phi viết ngoại truyện về ai nào? :v
/83
|