” Này, tên bác sĩ kia còn không mau tới nhận phòng đi chứ, cho dù cậu là con trai thầy hiệu trưởng cũng đừng có ỷ y quá nhé. ” Hạ Dương đập vào vai Đằng Tử Minh một cái thật mạnh rồi mới nắm tay bước đi.
” Khốn khiếp, vì gia đây không ỷ y nên gia mới bỏ tiền gia cực khổ tìm được để đi chung với hai người nếu gia đủ khốc, gia đây nhất định sẽ ngồi máy bay tư nhân tới rồi. ” Đằng Tử Minh đau điếng rủa thầm.
” Bỏ đi, anh chàng bác sĩ tài ba, tớ đây nghĩ cậu nên mau chóng qua đó không thì Dương tử lại giở thói xấu đấy, chúng ta thì lạ gì cậu ta, chơi với nhau từ nhỏ hiểu nhau quá rồi con gì. ” Trữ Dật Thần lắc đầu cười khẽ, sau đó cùng bảo bối của anh đến chỗ Bắc Đường Nhược Vũ lấy bảng thống kê và từng dãy từng tốp đi theo lớp tới các chiếc xe mà trường bày trí tới khách sạn Hilary Catsle* một khách sạn nổi tiếng và thuộc tổng đối tác mà Đằng gia cùng nhau hợp tác làm ăn – Mạc gia.
* Là truyện bản thân Phi ghi nên lâu lâu sẽ có những nơi phi thực tế mà do chính Phi nghĩ ra vì vậy nó không có thực tại ở Anh cho nên Phi mong mọi người bỏ qua.
Nếu là khách sạn mà do học viện chọn đương nhiên sẽ không tầm thường, đối với căn khách sạn này hoàn toàn được xây dựng theo phong cách Tây Âu – Trung Cổ, ngoài cổng sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự dịu nhẹ và cổ điển của nước Anh, dọc từ hành lang đến sâu bên trong thì ngoài những bức tranh tuyệt đẹp ra là các bình cổ được đặt trong hộp kính. Dù là phong cách nào thì nơi đây hoàn toàn mang lại cảm giác thanh bình và nhẹ nhõm cho các du khách tuyệt đối đây sẽ là điểm chọn đúng đắn.
” Thật đẹp ” đây chính là khen ngợi từ các học viên.
” Đông à, sau khi nghỉ ngơi xong trong khoảng thời gian tới chúng ta đi đến tháp BigBen nhé em thật thích. ” Tống Phương Nhã từ đầu chuyến bay đến bây giờ không có hành động gì rốt cuộc đã lên tiếng, từ đầu cô nàng đã tức giận đến cực điểm, cô ta ghen tị vì cái gì mọi thứ tốt đều trong tay con tiện nhân đó, đáng nhẽ Trữ tổng giám đốc sẽ là chồng chưa cưới của cô ta lại bị con nhỏ này cướp đi cho nên kì hành động này cô ta sẽ giành lại chồng chưa cưới mà Diệp Bối Bối đoạt đi.
” Ân. ” Tiêu Minh Đông đáp lời, lời nói của cậu còn có chút cố ý, có chút ôn nhu đến lạ mục đích của cậu chính là muốn Diệp Bối Bối ghen và tức giận. Cậu muốn thấy dáng vẻ ghen tuông của cô vì cậu, cậu làm vậy là muốn xác định cô yêu ai hơn.
Những hành động thân mật này hoàn toàn không có tác động gì đến đám người Diệp Bối Bối, chỉ có đám học viên mới lên tiếng ngưỡng mộ thôi. Trữ Dật Thần hoàn toàn không để ý đến những chuyện vặt vãnh khiêu khích kia điều anh để ý chính là mắt của tên học viên chết dẫm kia cứ nhắm vào bảo bối của anh, thật là không muốn sống mà. Anh nhận lấy chìa khoá phòng mà Bắc Đường Nhược Vũ đưa cho sau đó trực tiếp ôm eo cô hướng đến thang máy mà đi.
” Ấy, anh làm gì thế? Cô Vũ còn chưa dặn dò xong kia mà? ” Diệp Bối Bối ở trong vòng tay anh thắc mắc lên tiếng chất vấn.
” Đừng lo, điều cần chú ý của mấy năm trước ở học viện của các lão sư dặn anh đều nhớ rõ cho nên không cần phải để ý. ”
” Nhưng mà anh ôm em lên phòng anh làm gì? Hôm nay em sẽ ngủ với tiểu Nhu và tiểu Ny. ”
” Hừ, thế tối nay anh ngủ với người nào? ” Anh bất mãn hừ lạnh một cái.
” Anh ngủ cùng với anh Minh và anh Dương kìa. ”
” Mơ, Dương tử sẽ không để phúc lợi của mình rơi vào tay kẻ khác. Và anh cũng vậy! Còn tên bác sĩ kia anh tuyệt đối bảo đảm anh ta không có thói ngủ chung với bọn anh nên miễn bàn, ý kiến bác bỏ, giờ thì ngoan ngoãn cùng anh lên phòng nghỉ ngơi. Sáng mai rồi hãy cùng nhau đi chơi. ” Một lời của anh hoàn toàn đánh sập ý kiến nhẹ tọp của cô.
” Hứ, gian thương. ”
” Ngoan nghe lời, dù anh là gian thương cũng chả bán em đi đâu. ” anh gian tà nói.
” Đáng ghét, anh bại hoại. ” cô cả giận đánh thụp vào ngực anh.
Anh thừa cơ chộp lấy tay cô, lại bày dáng thổi phù phù vào đó, sau đó ôn nhu săn sóc nói : ” em đấm mạnh thế làm gì, ngực anh cứng như vậy sẽ làm đau tay em. ”
” Em mới không đi cùng anh. ” Diệp Bối Bối thẹn quá hoá giận dậm dậm chân, sau đó khéo léo thoát khỏi người anh, chạy nhanh về phía Trữ Dật Nhu và Quách Tử Ny đang đứng.
Anh bởi vì hành động đầy trẻ con này của cô ngẩn ngơ, lúc anh phát hiện ra thì cô đã chạy đi rồi. Anh cười cười sự là đã 20 chưa vậy? Sao anh có cảm giác như mình đang dụ dỗ một cô bé thế này. Anh khẽ lắc đầu rồi đến bên cô, chỉ vài bước chân của anh đã theo kịp cô rồi. Bàn tay to của anh không chút kiên kị gì xốc thẳng cô lên.
” Á ” cô sợ hãi hét lên một tiếng sau đó trợn mắt nhìn anh, cái tên bại hoại này, trước mặt bao nhiêu người mà dám làm như thế, lần sau cô không còn mặt mũi đi đến học viện luôn rồi, hu hu anh thật xấu.
Với hành động này của anh Hạ Dương, Ngôn Quang, Đằng Tử Minh, Quách Tử Ny và Trữ Dật Nhu chỉ cười thầm trong lòng. Còn lại toàn bộ học viên lớp A và các học viên khác đều trố mắt nhìn, rốt cuộc đây là sự kiện gì đây??? Anh đẹp trai đi bồng cái con nhỏ không được bắt mắt lại cũng không được xinh đẹp như một cônh chúa! A, thế giới này còn đâu thiên lí vì cái gì cô ta được như vậy??? Họ cũng muốn được như vậy! Anh soái ca ới, anh có bồng tính giờ không? Một lần bồng bao nhiêu vạn tệ em cũng chịu em cũng cam lòng!!!
Đấy chính là lời gào thét trong lòng của các nữ học viên, nếu nói đến các nam học viên cũng cảm thấy ngưỡng mộ Trữ Dật Thần lắm, có cho họ mười lá gan cũng chả dám làm hành động như vậy? Thứ nhất họ không có khoẻ như anh, thứ hai lại chẳng có sức hút như anh nên đại đa số các anh chàng này chỉ dám nghĩ chứ chả dám làm.
Lần này thì…Tiêu Minh Đông thực sự bùng nổ!!! Cậu không dám nghĩ cái tên đàn ông này dám giở trò với cô, cậu cũng chưa từng nghĩ tới cô có những hành động vô cùng đáng yêu và trẻ con như vậy trước mặt anh ta mà không phải là cậu…Cậu. Không cam lòng và cũng cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc cậu có còn yêu cô không??? Hay đơn giãn chỉ là sự không cam tâm khi thấy thứ từng thuộc về mình trở thành của người khác lại càng khó chịu. Cậu rất muốn bước lên ngăn cản nhưng một lực vô hình ngăn cậu lại khiến cậu không thể bước tới.
Với tình hình này các lão sư cũng rất bất đắc dĩ và cảm thấy không vừa mắt vì hành động này có hơi quá nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả, thứ nhất học trò Bối vốn ngoan ngoãn chẳng thể vì chút chuyện mà trách lỗi học trò Bối, thứ hai là thân phận của tổng giám đốc Trữ Thần và là một trong những cựu học viên ưu tú ở học viện nên đại đa số cũng không ý kiến. Huống chi ông Đằng Cẩn Trị cũng không quá để ý việc này việc gì các lão sư chức vụ nhỏ nhoi như họ lại đi chuốc hoạ vào thân ngu ngốc mà vứt đi mạng nhỏ của mình.
Thế Tống Nhã Phương thì thế nào? Cô nàng đứng bên cạnh Tiêu Minh Đông đã sớm giận tím mặt, sự tức giận không thể khống chế nọ đã khiến thân mình cô ta run bần bật, Lý Vu Kỳ thấy vậy quan tâm hỏi : ” Chị Tống, chị sao vậy? Chị không thoải mái sao? ”
” Không…không việc gì? Chỉ là hơi mệt mỏi một chút. ” cô ta giả vờ yếu ớt trả lời.
” Tiểu Phương, em không khoẻ sao? ” Tiêu Minh Đông lúc này mới giật mình quan tâm hỏi hang Tống Nhã Phương.
” Em chỉ là có chút choáng váng. ” Cô nàng nói xong liền giả vờ như mất đi sức lực ngã về phía ngực của Tiêu Minh Đông, thấy vậy cậu liền đỡ cô ta lại rồi xin phép lão sư cho cô ta lên nghỉ ngơi lúc Tiêu Minh Đông bồng cô ta đến gần cửa thang máy, cô nàng cuối gầm mặt xuống trên môi nở một nụ cười quỷ dị, trên tay cầm chặc chiếc điện thoại siêu nhỏ ấn xuống nút gọi khẩn cấp liên lạc với toà soạn thành phố Á Đoản, trong lòng mừng thầm : sắp có trò hay rồi Diệp…à không Tống Bối Du ha ha, đấu với tao? Mày không có tư cách đó, mày hãy tận hưởng giây phút này đi vì không bao lâu sau tất cả mọi thứ của mày đều thuộc về tao. Ha ha ha
” Khốn khiếp, vì gia đây không ỷ y nên gia mới bỏ tiền gia cực khổ tìm được để đi chung với hai người nếu gia đủ khốc, gia đây nhất định sẽ ngồi máy bay tư nhân tới rồi. ” Đằng Tử Minh đau điếng rủa thầm.
” Bỏ đi, anh chàng bác sĩ tài ba, tớ đây nghĩ cậu nên mau chóng qua đó không thì Dương tử lại giở thói xấu đấy, chúng ta thì lạ gì cậu ta, chơi với nhau từ nhỏ hiểu nhau quá rồi con gì. ” Trữ Dật Thần lắc đầu cười khẽ, sau đó cùng bảo bối của anh đến chỗ Bắc Đường Nhược Vũ lấy bảng thống kê và từng dãy từng tốp đi theo lớp tới các chiếc xe mà trường bày trí tới khách sạn Hilary Catsle* một khách sạn nổi tiếng và thuộc tổng đối tác mà Đằng gia cùng nhau hợp tác làm ăn – Mạc gia.
* Là truyện bản thân Phi ghi nên lâu lâu sẽ có những nơi phi thực tế mà do chính Phi nghĩ ra vì vậy nó không có thực tại ở Anh cho nên Phi mong mọi người bỏ qua.
Nếu là khách sạn mà do học viện chọn đương nhiên sẽ không tầm thường, đối với căn khách sạn này hoàn toàn được xây dựng theo phong cách Tây Âu – Trung Cổ, ngoài cổng sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự dịu nhẹ và cổ điển của nước Anh, dọc từ hành lang đến sâu bên trong thì ngoài những bức tranh tuyệt đẹp ra là các bình cổ được đặt trong hộp kính. Dù là phong cách nào thì nơi đây hoàn toàn mang lại cảm giác thanh bình và nhẹ nhõm cho các du khách tuyệt đối đây sẽ là điểm chọn đúng đắn.
” Thật đẹp ” đây chính là khen ngợi từ các học viên.
” Đông à, sau khi nghỉ ngơi xong trong khoảng thời gian tới chúng ta đi đến tháp BigBen nhé em thật thích. ” Tống Phương Nhã từ đầu chuyến bay đến bây giờ không có hành động gì rốt cuộc đã lên tiếng, từ đầu cô nàng đã tức giận đến cực điểm, cô ta ghen tị vì cái gì mọi thứ tốt đều trong tay con tiện nhân đó, đáng nhẽ Trữ tổng giám đốc sẽ là chồng chưa cưới của cô ta lại bị con nhỏ này cướp đi cho nên kì hành động này cô ta sẽ giành lại chồng chưa cưới mà Diệp Bối Bối đoạt đi.
” Ân. ” Tiêu Minh Đông đáp lời, lời nói của cậu còn có chút cố ý, có chút ôn nhu đến lạ mục đích của cậu chính là muốn Diệp Bối Bối ghen và tức giận. Cậu muốn thấy dáng vẻ ghen tuông của cô vì cậu, cậu làm vậy là muốn xác định cô yêu ai hơn.
Những hành động thân mật này hoàn toàn không có tác động gì đến đám người Diệp Bối Bối, chỉ có đám học viên mới lên tiếng ngưỡng mộ thôi. Trữ Dật Thần hoàn toàn không để ý đến những chuyện vặt vãnh khiêu khích kia điều anh để ý chính là mắt của tên học viên chết dẫm kia cứ nhắm vào bảo bối của anh, thật là không muốn sống mà. Anh nhận lấy chìa khoá phòng mà Bắc Đường Nhược Vũ đưa cho sau đó trực tiếp ôm eo cô hướng đến thang máy mà đi.
” Ấy, anh làm gì thế? Cô Vũ còn chưa dặn dò xong kia mà? ” Diệp Bối Bối ở trong vòng tay anh thắc mắc lên tiếng chất vấn.
” Đừng lo, điều cần chú ý của mấy năm trước ở học viện của các lão sư dặn anh đều nhớ rõ cho nên không cần phải để ý. ”
” Nhưng mà anh ôm em lên phòng anh làm gì? Hôm nay em sẽ ngủ với tiểu Nhu và tiểu Ny. ”
” Hừ, thế tối nay anh ngủ với người nào? ” Anh bất mãn hừ lạnh một cái.
” Anh ngủ cùng với anh Minh và anh Dương kìa. ”
” Mơ, Dương tử sẽ không để phúc lợi của mình rơi vào tay kẻ khác. Và anh cũng vậy! Còn tên bác sĩ kia anh tuyệt đối bảo đảm anh ta không có thói ngủ chung với bọn anh nên miễn bàn, ý kiến bác bỏ, giờ thì ngoan ngoãn cùng anh lên phòng nghỉ ngơi. Sáng mai rồi hãy cùng nhau đi chơi. ” Một lời của anh hoàn toàn đánh sập ý kiến nhẹ tọp của cô.
” Hứ, gian thương. ”
” Ngoan nghe lời, dù anh là gian thương cũng chả bán em đi đâu. ” anh gian tà nói.
” Đáng ghét, anh bại hoại. ” cô cả giận đánh thụp vào ngực anh.
Anh thừa cơ chộp lấy tay cô, lại bày dáng thổi phù phù vào đó, sau đó ôn nhu săn sóc nói : ” em đấm mạnh thế làm gì, ngực anh cứng như vậy sẽ làm đau tay em. ”
” Em mới không đi cùng anh. ” Diệp Bối Bối thẹn quá hoá giận dậm dậm chân, sau đó khéo léo thoát khỏi người anh, chạy nhanh về phía Trữ Dật Nhu và Quách Tử Ny đang đứng.
Anh bởi vì hành động đầy trẻ con này của cô ngẩn ngơ, lúc anh phát hiện ra thì cô đã chạy đi rồi. Anh cười cười sự là đã 20 chưa vậy? Sao anh có cảm giác như mình đang dụ dỗ một cô bé thế này. Anh khẽ lắc đầu rồi đến bên cô, chỉ vài bước chân của anh đã theo kịp cô rồi. Bàn tay to của anh không chút kiên kị gì xốc thẳng cô lên.
” Á ” cô sợ hãi hét lên một tiếng sau đó trợn mắt nhìn anh, cái tên bại hoại này, trước mặt bao nhiêu người mà dám làm như thế, lần sau cô không còn mặt mũi đi đến học viện luôn rồi, hu hu anh thật xấu.
Với hành động này của anh Hạ Dương, Ngôn Quang, Đằng Tử Minh, Quách Tử Ny và Trữ Dật Nhu chỉ cười thầm trong lòng. Còn lại toàn bộ học viên lớp A và các học viên khác đều trố mắt nhìn, rốt cuộc đây là sự kiện gì đây??? Anh đẹp trai đi bồng cái con nhỏ không được bắt mắt lại cũng không được xinh đẹp như một cônh chúa! A, thế giới này còn đâu thiên lí vì cái gì cô ta được như vậy??? Họ cũng muốn được như vậy! Anh soái ca ới, anh có bồng tính giờ không? Một lần bồng bao nhiêu vạn tệ em cũng chịu em cũng cam lòng!!!
Đấy chính là lời gào thét trong lòng của các nữ học viên, nếu nói đến các nam học viên cũng cảm thấy ngưỡng mộ Trữ Dật Thần lắm, có cho họ mười lá gan cũng chả dám làm hành động như vậy? Thứ nhất họ không có khoẻ như anh, thứ hai lại chẳng có sức hút như anh nên đại đa số các anh chàng này chỉ dám nghĩ chứ chả dám làm.
Lần này thì…Tiêu Minh Đông thực sự bùng nổ!!! Cậu không dám nghĩ cái tên đàn ông này dám giở trò với cô, cậu cũng chưa từng nghĩ tới cô có những hành động vô cùng đáng yêu và trẻ con như vậy trước mặt anh ta mà không phải là cậu…Cậu. Không cam lòng và cũng cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc cậu có còn yêu cô không??? Hay đơn giãn chỉ là sự không cam tâm khi thấy thứ từng thuộc về mình trở thành của người khác lại càng khó chịu. Cậu rất muốn bước lên ngăn cản nhưng một lực vô hình ngăn cậu lại khiến cậu không thể bước tới.
Với tình hình này các lão sư cũng rất bất đắc dĩ và cảm thấy không vừa mắt vì hành động này có hơi quá nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả, thứ nhất học trò Bối vốn ngoan ngoãn chẳng thể vì chút chuyện mà trách lỗi học trò Bối, thứ hai là thân phận của tổng giám đốc Trữ Thần và là một trong những cựu học viên ưu tú ở học viện nên đại đa số cũng không ý kiến. Huống chi ông Đằng Cẩn Trị cũng không quá để ý việc này việc gì các lão sư chức vụ nhỏ nhoi như họ lại đi chuốc hoạ vào thân ngu ngốc mà vứt đi mạng nhỏ của mình.
Thế Tống Nhã Phương thì thế nào? Cô nàng đứng bên cạnh Tiêu Minh Đông đã sớm giận tím mặt, sự tức giận không thể khống chế nọ đã khiến thân mình cô ta run bần bật, Lý Vu Kỳ thấy vậy quan tâm hỏi : ” Chị Tống, chị sao vậy? Chị không thoải mái sao? ”
” Không…không việc gì? Chỉ là hơi mệt mỏi một chút. ” cô ta giả vờ yếu ớt trả lời.
” Tiểu Phương, em không khoẻ sao? ” Tiêu Minh Đông lúc này mới giật mình quan tâm hỏi hang Tống Nhã Phương.
” Em chỉ là có chút choáng váng. ” Cô nàng nói xong liền giả vờ như mất đi sức lực ngã về phía ngực của Tiêu Minh Đông, thấy vậy cậu liền đỡ cô ta lại rồi xin phép lão sư cho cô ta lên nghỉ ngơi lúc Tiêu Minh Đông bồng cô ta đến gần cửa thang máy, cô nàng cuối gầm mặt xuống trên môi nở một nụ cười quỷ dị, trên tay cầm chặc chiếc điện thoại siêu nhỏ ấn xuống nút gọi khẩn cấp liên lạc với toà soạn thành phố Á Đoản, trong lòng mừng thầm : sắp có trò hay rồi Diệp…à không Tống Bối Du ha ha, đấu với tao? Mày không có tư cách đó, mày hãy tận hưởng giây phút này đi vì không bao lâu sau tất cả mọi thứ của mày đều thuộc về tao. Ha ha ha
/73
|