1 . Hành trình trở thành hủ nữ của Quách tiểu thư. Chào mọi người, tôi là Quách Tử Ny, tôi là một học viên ở học viện Đằng Lâm là nơi mà người tôi yêu theo học, nhưng tôi nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ biết đến sự hiện diện của tôi. Người anh yêu chỉ có chị ấy mà thôi...Tôi đau lòng, tôi khóc vì không có được anh. Là một người hiểu đạo lí tôi sẽ không ngu muội đến nỗi sẽ đi làm kẻ thứ ba, tôi yêu anh theo cách của tôi, không ích kỷ hay gì. Chỉ cần anh hạnh phúc thì tôi vui rồi, có thể theo dõi anh từ xa tôi đã rất vui rồi. Có một ngày tôi biết được anh buồn anh đau khổ vì chị ấy, tuy tôi giận nhưng tôi sẽ không tìm đến chị ấy mà trách mắng, vì tôi biết rõ chị có nỗi khổ riêng có điều khó nói. Nhìn chị quằn quại trong đau đớn, lại nhìn anh quỵ luỵ lòng tôi đau như bị ai đó đâm vào từng nhát từng nhát một, đau lắm...Đan xen giữa hai bên tình thân và tình yêu tôi trốn tránh, tôi chối bỏ. Tôi chạy trốn khỏi sự thật, chạy trốn để bảo vệ và xoa dịu nỗi đau trong tim. Tôi đã tìm đến ngôn tình, tìm đến các bộ phim chuyển thể, các truyện tranh, phim anime tình cảm dịu nhẹ hạnh phúc, 3S, 2S để chôn vùi nỗi đau. Buồn thay dù có cố đến mấy tôi vẫn chọn lựa một vài tác phẩm ngược của nhiều tác giả nổi tiếng, đọc chúng tôi lại đau. Tôi không mong tôi là cô bé lọ lem hay nữ chính trong ngôn tình được nam chính yêu chiều, sủng nịnh yêu đến một cách vô pháp vô thiên, tôi chỉ mong tôi có được tình yêu và được đáp lại bởi người tôi yêu thôi. Bởi tôi cũng là con gái mà! Nhưng, tôi mong cũng không thể, điều đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra được. Cười khổ một tiếng khẽ ghi một dòng biểu cảm trên diễn đàn. [ Một người luỵ tình, tìm đến ngôn tình giải toả vẫn đau, liệu có một thứ gì đó giải thoát cho tôi? Chôn vùi kí ức đó không? ] Ghi xong ấn xác nhận, tôi đóng máy tính, lẳng lặng đi về phía giường ngủ, thật cầu mong có gì đó có thể giải thoát cho tôi. Điều mà tôi thực sự mong đợi có phải nó không? Sau một buổi tối câu trạng thái tôi lên đến hàng trăm bình luận đều cùng một chủ đề cả " nếu bạn cô đơn hãy như chúng tôi, tổn thương quá sâu thì hãy chuyển hướng như chúng tôi cùng đọc đam mỹ nhé! ". Đọc những dòng này tôi cảm thấy buồn cười, hoá ra trên diễn đàn có rất nhiều người nhiệt tình như vậy, khẽ cười bàn tay tôi lách cách trả lời qua loa, vì tôi nghĩ nếu đọc đam mỹ thì có lẽ hơi hơi lạ đối với tôi, tuy tôi không kì thị, khinh miệc giới thứ ba nhưng tôi có lẽ cần học tập cách tiếp nhận, lẳng lặng ấn vào thanh 'search' trên màn hình, lại lách cách gõ chữ mà nhiều bạn đọc giới thiệu cho tôi trên lời bình và ấn vào xem, cứ thế đắm chìm trong tình tiết truyện và hằng ngày hằng ngày đều lặp lại như vậy. Đến lúc tôi chợt nhận ra hình như tôi đã rất thích đọc đam mỹ rồi, tôi ngẩm nghĩ, rồi khẽ gật đầu thoã mãn không tệ tôi cũng khá nhiều tác phẩm rồi : ' Đồng Đồng Kỳ Kỳ, Thượng Ẩn - Sài Kê Đản, Quân Tử Chi Giao, Đoạn Tình Kết, Ràng Buộc, Ám Dạ Trầm Luân, Tình Yêu Đau Dạ Dày, Hàng Không Bán, Song Trình,. . . ' Tôi càng đọc càng bị cuốn hút, những tình tiết hôn nhau, giận nhau, ngược nhau, đi hẹn hò, nắm tay thậm chí là 'làm tình' đều làm tôi rạo rực, tôi thấy chúng rất hay, rất hay. Tôi không dừng lại ở đó, tôi còn tìm đến các fanpage, cộng đồng yêu đam mỹ, cùng tham gia gia nhập góp ý, tôi còn điên cuồng chạy đi mua nhiều loại sách đam mỹ không chị vậy tôi còn tìm đến các tác phẩm nước khác và tìm đến phim và tôi đã biết đến từ Yaoi ý chỉ nam x nam ở bên Nhật Bản, tôi yêu nhất cũng chính là cái nét vẽ nam tính của các tác giả, các nội dung lôi cuốn của chúng. Tôi thích thế và tôi cũng trở thành hủ nữ như vậy, nó còn giúp tôi quên đi, chôn vùi nỗi đau không tên ấy. End . Ân Phi . 2. Ngày hẹn hò của cặp đôi mới yêu. Hôm nay, là một ngày nắng đẹp trời, một ngày tươi sáng rạng rỡ nhất trong đời của Hạ Dương. Anh mỉm cười, chải gọn mái tóc bồng bềnh kiểu cách, chỉnh lại chiếc áo sơ mi xanh nhạt, đeo trên tay chiếc đồng hồ hiệu TISSOT màu bạc đầy lịch lãm. Hài lòng với vẻ ngoài hoàn hảo, anh cầm lấy chìa khoá xe đi ra khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài. Đối với anh hôm nay là ngày đáng kỉ niệm nhất, nên anh tuyệt đối không thể ăn diện sơ xài được. Ở dưới phòng khách lớn, ông bà Hạ đang ngồi nhàn nhã uống trà, tán gẫu, anh bước xuống chỉ mỉm cười với người giúp việc sau đó lại một câu quan tâm : " buổi sáng tốt lành. " " A, cô nghe thấy không, thiếu gia chào tôi còn cười với tôi, anh ấy thật đẹp trai. " Cô giúp việc vui vẻ khều khều người bên cạnh. " Tôi thấy, tôi nghe. " Cô nàng kia cũng mê mẫn si mê nhìn dáng anh bước đi. " Ô tiểu Dương, hôm nay chủ nhật con đi đâu vậy? Công ti có việc sao? " Lê Tử Kỳ dịu dàng hỏi con trai. " Ân không có, cha mẹ con xin phép đi ra ngoài, cha mẹ buổi sáng tốt lành. " Anh lắc đầu, lễ phép chào rồi bước đi ra khỏi cửa. " Ông xã, mắt em có vấn đề không, tai em có bị ù không, thằng bé vừa vừa chào em, lại còn cười tươi như sắp rước vợ về ấy. " Lê Tử Kỳ kinh ngạc nhìn ông xã mình, trước giờ con trai bà ngoài công việc thì đi đến các vũ trường, quán bar chơi đùa, bà tìm cho bao cô nàng cũng bị anh đá bay, cũng chả bao giờ chịu chào bà cả, lâu lâu mới nghe lời bà cùng đi ăn bửa cơm hôm nay ấy vậy mà cười tươi với bà, đúng là có chút ngoài ý muốn. " Bà xã, em không có vấn đề gì, và con chúng ta cũng rất bình thường chỉ khác một điều là em sắp có con dâu rồi đó. " Hạ Tư Vĩ cười trả lời, con trai ông, sao ông lại không hiểu. " Hả, sao thằng bé thích con nhà ai, con bé đó xinh không? Tốt không? " Lê Tử Kỳ kích động hỏi. " Em đừng lo chuyện này, con nó lớn rồi, giờ chúng ta cũng nên đi hưởng thụ ngày nghỉ đi. " Ông Hạ cưng chiều nhìn bà sau đó trực tiếp ôm eo bà đi ra ngoài. * Trở lại cảnh của Dương đại soái ca * Hạ Dương tâm tình sảng khoái lái chiếc Ferrari màu đỏ trên đường, anh thuần thục bẻ tay lái đi đến một đường tắt có thể đến gặp cô sớm hơn, chết tiệt có một sự thật là anh rất nhớ cô. Một âm thanh rung động, âm nhạc đúng chất dân chơi đổ, khiến anh chú ý, nhùn xuống điện thoại là hai chữ ' Bà xã ' s:// .youtube.com/watch?v=AOeY-nDp7hI ( Mở video ra đi, nhạc chuông điện thoại của anh Dương í - Nguồn nhạc : Spectre -Alan Walker ) Nhấn nút nghe trên màn hình lại bật tai phone bluetooth lên anh mỉm cười : " Uy, gọi anh có gì không bé cưng? " [ khi nào thì anh đến nơi ? ] " Anh đến ngay, đứng trước cửa đợi nhé. " [ ừ, anh mau mau nhá, em đối bụng. ] Bên kia đầu dây, Trữ Dật Nhu thè lưỡi tinh nghịch nói. Hạ Dương khẽ cười, anh đáp lời cô lại cúp điện thoại, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe thể thao rực đỏ gầm rú mạnh mẽ lao đi vút đi hướng đến đường lớn mà chạy, rất nhiều người ngoái lại nhìn, mỗi người một suy nghĩ riêng về chủ nhân chiếc siêu se ấy, ghen tị, ngưỡng mộ hay say mê đều đủ cả nhưng lại chả ai biết thân phận người chủ nhân chiếc xe có bao nhiêu hiển hách, bao nhiêu quyền thế cả. Trữ Dật Nhu đứng trước cổng biệt thư nhìn chiếc xe thể thao càng ngày đến gần thì môi cô cong lên một nụ cười hạnh phúc nhưng rất nhanh liền bị cô giấu đi, vì sao ư? Anh bắt cô đợi rất lâu rất lâu, nên cô muốn dỗi, muốn làm cùn với anh. Chu đôi môi nhỏ nhắn ra cố tỏ ra bất mãn nhìn anh. " rốt cuộc anh vẫn thối tha, đến thật chậm, hại em đứng tê cả chân, bụng cũng cồn cào đói. " " Ừ, anh sai, anh không đúng, anh đến chậm, anh thối tha. " Anh ôm cô vào lòng, cưng chìu xoa đầu cô, " ngoan, nếu đói liền đi ăn, anh tuyệt không để bé cưng anh nhịn đói, bé cưng muốn ăn gì nào? " " Hmm...Anh làm chủ đi. " cô tựa vào lòng anh nói. " Ừ, anh làm chủ." hôn nhẹ lên trán cô, sau đó lại mở cửa sẽ làm thân sĩ cuối người mời chào quý cô lên xe. Đối với hành động này của anh, cô mỉm cười, trong lòng chảy ra một tia ấm áp. Ngồi trên xe với anh, anh chăm chú lái xe, cô chăm chú ngắm cảnh, không ai nói với ai câu nào nhưng không khí trong xe thật ấm áp, ngọt ngào và đan xen ngượng ngùng của cặp đôi mới yêu. Chiếc xe thể thao dừng lại trước cửa một quán ăn trung nhỏ, không nhà hàng nổi tiếng, không phải một khách sạn năm sao có đầu bếp giỏi. Nó chỉ đơn giản là một quán ăn lâu đời, đơn sơ, đậm chất truyền thống trung cổ. Tháo dây an toàn cho cô, Hạ Dương ôn nhu hỏi : " Ăn ở đây được không? Thời còn đại học anh hay tới đây, món ăn không tệ. " " Ân, Bối Bối cũng thường hay cùng em đi đến những quán ăn nhỏ, em nói thật món ăn truyền thống vẫn ngon hơn là nhà hàng nổi tiếng. " " Ừ " Anh ừ một tiếng rồi nắm tay cô đi vào quán. Chủ quán dường như rất quen với anh, mở miệng từ ái nói : " Tiểu Dương lâu rồi không thấy cháu lớn ra càng ngày càng đẹp trai đó. " " Ha ha, bác gái cứ trêu cháu. " " Hôm nay muốn ăn gì ? " " Như cũ ạ, còn có cho cháu thêm tô mì thịt bò nhé, nhiều bò không lấy nắm đông cô, bạn gái cháu không thích ăn nấm. " " Ừ, bác biết rồi. " bà chủ quán nghe vậy cười bảo, quả nhiên như bà đoán, bọn trẻ là một đôi, xem ra lão già này vẫn còn tinh mắt. Hạ Dương lựa một chỗ ngồi xuống cùng Trữ Dật Nhu, cùng cô trò chuyện đùa giỡn, khiến nhiều người xung quanh rất hâm mộ, có nhiều nữ học sinh nhìn anh với ánh mắt đắm đuối, khiến cho Trữ Dật Nhu cực kì khó chịu, cô hậm hực cắn đũa, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, nếu để anh biết cô nghĩ gì thì anh sẽ cười cô mất. Đáng tiếc cho cô ông trời không thương cô lại càng không thương anh, một cô gái từ ngoài cửa đi vào lướt nhìn xung quanh, đôi mắt long lanh dừng lại trên người Hạ Dương, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ sau đó là vui mừng, thân ảnh cao ráo, dáng người thon thả mau chóng lao về phía Hạ Dương, cô nàng trực tiếp ôm cổ anh từ phía sau không thèm để ý đến Trữ Dật Nhu ngồi ngay đối diện mặt trầm xuống. Đôi môi nũng nịu : " Dương Dương đã lâu không gặp, anh có nhớ em không? " " Cô à... tôi có quen cô hả? " Hạ Dương đen mặt, trán túa mồ hôi lắp bắp hỏi lòng thầm than xong rồi xong rồi chết anh rồi. " Dương Dương em là Vân Vũ đây, là bạn học của anh đó, anh quên sao. " cô nàng vẫn không để ý gì, tự ngồi xuống, đôi môi đỏ hôn lên mặt anh. " Rầm ! " Tiếng đập bàn lớn thu hút sự chú ý mọi người và cả cô nàng đang ôm cổ Hạ Dương, cô nàng quay sang nhìn Trữ Dật Nhu khó hiểu, Hạ Dương thì mặt nhăn nhó như khỉ, rủa thầm người đang ôm mình. Trữ Dật Nhu mặt đen như đít nồi, không thèm để ý cô nàng kia trực tiếp đem tay cô ta gỡ ra khỏi người anh. " Này cô kia, cô làm gì vậy? " thấy hành động của cô, Vân Vũ nhíu mày. Trữ Dật Nhu đen mặt, giọng lạnh lẽo rít lên " tôi làm gì á? Cô coi lại cô đang làm gì đi? " " Tôi đang ôm người yêu tôi chứ gì " " A ha, người yêu? Xin lỗi, Hạ Dương là bạn trai tôi, anh ấy đang cùng tôi hẹn hò, cô từ đâu xông tới ôm cổ anh ấy rồi còn nói chuyện kiểu đó với tôi. " " Bạn gái? Nhìn lại cô đi chỗ nào xứng với anh ấy, chắc chắn là do cô anh ấy mới tới những nơi này. " " Từ - Vân - Vũ, tôi nghĩ cô làm quá rồi đó! Tôi không nhớ rằng tôi có ngỏ lời yêu với cô hay là đang hẹn hò cùng cô? Tôi chỉ nhớ chúng ta là đồng học cũ và tôi cũng không nghĩ rằng cô có quyền thoá mạ bạn gái tôi, chỗ này là tôi chọn, ai thấp kém thì tự nên biết, cho dù bạn gái tôi có là như thế nào thì cũng không đến lượt cô phán xét, cô ấy là tôi chọn là người tôi yêu nên tôi khuyên cô nên câm cái mồm lại đi. " Hạ Dương trầm mặt, lạnh lùng nói, anh vốn đã không ưa cô ta từ trước vậy mà cô ta còn dám làm cô uỷ khuất, cô ta phải chăng cảm thấy mình đã sống đủ? Bị anh lạnh lùng gạt tay ra lại còn dùng giọng âm lãnh đó, Từ Vân Vũ liền im bặt, sắc mặt trắng bệch, cô ta ngàn vạn lần không ngờ đây lại là bạn gái thật của anh, vốn cô chỉ nghĩ rằng cô ta là người bám theo anh nên mới... Thấy cô nàng im hẳn, anh chẳng còn tí tâm trạng gì trực tiếp đặt tiền lên bàn nắm tay cô rời đi trước khi đi anh có nói với chủ quán : " bác gái hôm nay cháu xin thất lễ. " Mọi người trong quán xem đến đây đều hiểu cô nàng kia phá đám nhưng lại tự hại mình xấu mặt, tuy chả ai bàn tán nhưng sâu trong mắt đều một tia khinh thường. Trên chiếc xe màu đỏ, không khí căng thẳng, Hạ Dương xanh mặt lén nhìn Trữ Dật Nhu vẫn đen mặt ngồi trên ghế một câu cũng không nói. Cô càng như vậy anh cảm thấy càng nguy hiểm vì vậy trước khi chết thảm anh nên thành thật nói : " bé cưng, nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu cô ta chỉ là bạn học cũ của anh thôi, cho nên em đừng hiểu lầm . " " Em không có giận . " " Thế sao em lại không nói chuyện với anh? " " Em chỉ thấy không thoải mái, cũng không phải không tin anh, nếu anh không phải yêu em thật thì sẽ không nói câu kia, cho nên em không giận anh, chỉ là em khó chịu khi người khác ôm anh còn có cô ta dâm hôn anh. " cô bĩu môi, người khác nhìn anh cô đã khó chịu rồi cho nên ôm anh là tuyệt đối không thể. " Ừ, anh nghe lời bé cưng, chỉ để em ôm, chỉ để em hôn, về nhà anh lập tức tẩy sạch, à không giờ anh sẽ làm sạch. " anh trực tiếp dừng xe, mở hộp xe lấy ra một cái khăn liên tục lau mặt lại quăng luôn cái áo khoác trị giá hơn mười vạn tệ ra sau xe, chiếc áo đó anh cần đem đi thanh lý nó đã bị vấy bẩn rồi. " Ngốc, không cần, hiện tại chỉ cần tiếp tục đi nơi khác và tiếp tục hẹn hò. " Cô thấy anh lau đến mặt đỏ bừng lại còn muốn lau nữa thì ngăn lại, hôn lên mặt anh một cái dịu dàng nói. " Ừ " Tuy ngày hẹn hò đầu tiên không mấy vui phút đầu nhưng phút cuối lại cực kì hạnh phúc, cũng như bao cặp tình nhân khác hai người đi dạo, mua sắm, hôn nhau, cùng nhau ăn, trò chuyện. Một trang nhật kí hồng đầy hạnh phúc đóng lại. Đôi khi yêu không phải ghen và nói là được, mà là sự tin tưởng lẫn nhau. 3. Ngày hẹn hò của cặp đôi mới yêu 2. Với một người không có tí kinh nghiệm yêu đương nào như tổng tài cao cao tại thượng - Trữ Dật Thần thì lần đầu đi hẹn hò là việc rất quan trọng. Anh vì cuộc hẹn này đã lên mạng tra tin suốt 8 tiếng đồng hồ. Và kết quả anh thu được chính là : cùng người yêu dạo phố, mua sắm đi dạo, xem phim, dã ngoại, cùng đi khu vui chơi, cùng nhau ăn trưa, đặc biệt các chàng trai nên thể hiện mặt đàn ông để người yêu hài lòng. Với thành quả thu được, anh hài lòng cùng cô đi hẹn hò, và anh cũng đã chuẩn bị mọi thứ, đi xem phim, mua sắm, ăn trưa cùng cô, ừm không tệ. Dừng xe trước tiệm bánh đón cô, tâm trạng anh hưng phấn lạ thường, cô sẽ ăn mặt như thế nào? Bình thường cô đã đáng yêu lắm rồi chẳng biết làn này sẽ như thế nào nhỉ? " Thần, em ở đây. " từ xa chạy tới, Diệp Bối Bối ngượng ngùng gọi. Thiên a, anh cần tiếp mau, con mẹ nó, anh đã chuận bị đủ mọi tâm lí khi gặp cô nhưng không nghĩ tới sẽ gặp cô trong cảnh này. Chết tiệt cô quá... quá mê người... quá quyến rũ...quá đáng yêu!!! Cô vận trên người bộ đầm mùa hè màu xanh, vì là đầm mùa hè nên kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại tôn lên sự năng động, thanh tao của các cô gái, với lại da cô rất trắng nên càng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, quyến rũ của cô gái hai mươi. " Bối Bối, em thật đẹp. " " A... thật... thật... sao. " cô ngượng ngùng. " Thật, em rất đẹp, em là cô gái đẹp nhất anh từng thấy. " tay anh ôn nhu, dịu dàng vuốt ve mặt cô, lại mở cửa xe để cô đi lên. Diệp Bối Bối ngượng ngịu lên xe, cô cho dù đã từng yêu nhưng mà hèn họ với một siêu cấp soái ca vẫn là lần đầu tiên, cho nên không tránh khỏi lúng túng, cả ngày hôm qua cô đã lật tung tủ đồ mình để lựa chọn trang phục hợp với anh, cô cũng đã háo hức cả đêm để chờ đến hôm nay. Nhưng mà cô phát hiện ra một nỗi tệ hại rằng, cô nên bắt chuyện từ đâu đây? " Bối Bối em có đói không? " " Ân, có hơi...hơi ạ. " " Vậy ta đi ăn trước nhé. " " Vâng ạ. " Đấy cuộc trò chuyện ngắn cũn như vậy kết thúc, bắt nguồn bởi anh kết thúc bởi cô, một cuộc đối thoại tuy ngắn nhưng hàm chứa rất nhiều quan tâm. Anh với cô cứ như vậy đi ăn, rồi lại xem phim, đi dao, mua sắm và anh chở cô đi đến khu đất trống anh mua cùng cô đùa giỡn cùng cô ngắm hoàng hôn, một ngày hẹn hò như vậy kết thúc nhưng dung chứa rất nhiều yêu thương, ấm áp trong đó. Cặp đôi mới yêu dầng dầng lại gần nhau, từ ngượng ngùng sang ấm áp, mặn nồng! oa, vậy là xonh ngoại truyện 1, xin lỗi mọi người vì chậm trễ, ngoại truyện nam nữ chính hơi ngắn vì tác giả nghĩ hai người này có quá nhiều đất diễn rồi nên kể sơ bộ thôi các ngoài truyện sau đã được định sẵn và đất diễn tác giả sẽ chia đều lại còn trường hợp không các nhân vật không xuất hiện thì tác giả sẽ cho vào ngoại truyện hay là một tác phẩm mới! Cảm ơn mọi người ủng hộ <3
/83
|