Xin lỗi mấy bạn >.< xin lỗi rất nhiều! Vì sự chậm trễ củ ma Phi T.T
” Cô Diệp, cô có thể nói cho chúng tôi biết cô làm thế nào để dụ dỗ Diệp gia và tiếp cận được với Trữ tổng giám đốc vậy? ”
Chỉ vừa mới đến tiệm bánh mà hai người Diệp Bối Bối và Trữ Dật Thần đã bị một đám phóng viên vây quanh. Ở Anh rất nhiều người không biết thân phận của anh, mà cho dù biết cũng không tuỳ tiện như vậy, và giọng nói câu hỏi lẫn sự chất vấn đầy tuỳ tiện này anh liền có thể kết luận là đám phóng viên ở Bắc Kinh theo đuôi, nhất thời sắc mặt anh liền trầm xuống. Đáng chết thế nhưng còn dám đến làm phiền anh và cô.
Diệp Bối Bối môi mím chặt, cô ghét phóng viên, cô cũng vô cùng cảm giác bị những cái máy ảnh những chiếc mic hướng về mình cô ghét nó! Đúng! Cô chính là ghét nó cô chán ghét thứ này! Những người này đều làm đám người ác độc, dùng những lời bén nhọn tổn thương người khác, cô đã tận mắt chứng kiến những người này làm gia đình tan vỡ, cũng chính những người này là một phần kẻ xấu tước đi mạng sống của mẹ cô. Cô ghét họ! Thật sự rất ghét…Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lại, cặp mày của cô cũng nhíu lại, người cũng nhích lại gần anh hơn.
Đứng gần bên cô nên tất nhiên anh có thể cảm nhận sự run rẩy của cô, hoàn toàn có thể biết cô đang sợ hãi. Nhưng mà bọn phóng viên hầu như là mất đi tính người. Bọn họ cứ như bọn đang ngày càng đến gần cả hai người. Có mấy phóng viên nữ bạo dạng chắn trước mặt anh, hỏi tới tấp còn nháy mắt, đưa tình cầu mong có thể câu dẫn được anh. Mỗi lúc người ngày càng đông, họ vây chặt thành vòng khiến cho cô nghẹt thở có kẻ còn quá đáng hơn, đưa chân gạt cô, vì quá nhiều người khiến cô nghẹt thở hít không thông lại bị gạt chân cho nên cô lập tức té ngã.
Và sau đó là tiếng thét đầy kinh hãi của cô vang lên, Trữ Dật Thần cũng cả kinh quay lại liền nhìn thấy thân hình bé nhỏ của cô ở dưới đất, đôi mắt to của cô ngân ngấn nước, môi mím chặt, nàn tay trái trên đất thì đầy vết giẫm. Khỏi nói cũng biết tác phẩm là do những ai làm. Anh đau lòng bế thóc cô lên, hôn nhẹ lên trán cô thủ thỉ : ” ngoan, nhịn một chút anh đưa em đến bệnh viện. ”
” Nga~ chuyện gì đang diễn ra vậy? Các người tránh ra. ” Trữ Dật Nhu trên đường hẹn hò với Hạ Dương vô tình thấy một cảnh tượng này, và cô thấy rất rõ bạn tốt cô bị thương cho nên rất kích động mà nhào đến.
Có vẻ như lời nói của Trữ Dật Nhu không có tác dụng cho lắm. Nhưng uy lực của Hạ Dương lại khác, một lời của anh cũng có thể làm bọn ruồi bu này tản ra.
” Người anh em, đã là thời cơ để đưa cô ấy đến bệnh viện rồi đó. ”
” Cảm ơn, giúp tớ giữ chân bọn họ bốn giờ chiều ngày hôm nay sẽ có cuộc phỏng vấn với đám người này. ” âm thanh âm lãnh, con ngươi thâm thuý của anh quét trên khuôn mặt từng người. Tốt lắm, anh đã nhớ kĩ từng người, khi xong việc anh sẽ cho họ đẹp mặt .
Bệnh viện tư nhân.
” Bác sĩ bạn gái tôi như thế nào? ”
” Không có vấn đề gì ở thân thể, tay chỉ bị trật khớp, tránh các cử động mạnh hay thức ăn gây sưng là được. ”
” vâng cảm ơn bác sĩ ”
Vị bác sĩ người Anh khẽ cười, sau đó bước ra khỏi phòng.
Trữ Dật Thần đến gần chỗ cô dịu dàng vuốt ve mặt cô, sau đó ôn nhu hỏi : ” tay còn đau không? ”
” Không ạ, đã bớt đau rồi. ” cô lắc đầu.
” Ừ, ngồi thêm một lát anh đưa em đến công ti cha anh. ”
” Vậy có làm phiền đến nhân viên không? ”
” Không đâu bảo bối, ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh rất mau sẽ quay lại. ” anh khẽ dặn dò cô sau đó mới rời đi.
Trên tay anh cầm chặt di động, anh cố kiên nhẫn đến nơi cho phép sử dụng điện thoại mới ấn xuống dãy số quen thuộc mà gọi đi.
” . . .tút… ” rất nhanh từ đầu dây bên kia đã có người tiếp.
” Uy, Ferb là tôi đây ”
” tổng giám đốc có gì phân phó? ”
” Cha tôi có đang bận không? ”
” Thưa ngài, chủ tịch hiện tại đang có cuộc hội nghị ạ ! ”
” Thế bao giờ mới xong ? ”
” Cuộc hội nghị chỉ mới bắt đầu một nửa, tôi nghĩ khoảng chừng 1 giờ đồng hồ nữa hội nghị sẽ kết thúc ”
” Được rồi, lát tôi sẽ gọi lại, Ferb cảm ơn . ”
” Không việc gì, đó là trách nhiệm của tôi. ”
Tắt di động, anh khẽ thở dài hiện tại không liên lạc được với cha vậy thì anh liên lạc với người nhà của cô vậy, hôm nay anh muốn liều một phen, công bố luôn thân phận cô và tuyên bố chủ quyền. Điều bây giờ cần làm là phải hỏi ý kiến của gia đình và sự hỗ trợ tuyệt đối.
Và quan trọng nhất là anh cần mẫu bảng xét nghiệm và người thân chỉ chứng khẳng định. Chỉ có như vậy đám người kia sẽ không còn gì để bới móc cô nữa.
Anh : Dương tử gọi điện cho Ngôn và mẹ tớ nói tớ cần trợ giúp hôm nay tớ phải làm rõ mọi chuyện.
Hạ Dương : Được, người anh em hãy đợi tin tốt của tớ.
Khách sạn Hilary Catsle
Ngôn Quang đang ở lại khách sạn cùng Đằng Tử Minh thì nghe được tin của Diệp Bối Bối liền lập tức rời đi cũng chả quan tâm gì đến Tiêu Minh Đông đứng gần bên. Anh cũng chả quan tâm anh ta có nghe được gì không.
Đằng Tử Minh bình tĩnh theo sau và tiếp đó là Quách Tử Ny cũng chạy theo.
Nói cô mê trai cũng được hay nói cô nặt dày cũng được nhưng nếu cô không đi theo anh thì bạn cô sẽ như thế nào bây giờ.
Ở góc nhỏ bên kia một nụ cười lộ ra, cuối cùng thì cô ta cũng thắng, chỉ có cô ta mới là người thắng cuộc. Những người khác đừng hòng tranh giành. Dám tranh giành với cô ta thì đồng nghĩa với việc chết. Vì con ả Diệp Bối Bối tranh giành với ả, ả sẽ khiến cho cô phải chết. Ha ha chết trong điên loạn ha ha.
Ông Đằng Cẩn Trị cũng nhận được tin này, ông chậc lưỡi sẽ không có lí do gì mà đám phóng viên dám náo loạn như vậy, trừ phi có người đứng đằng sau lưng chỉ thị. Ông cũng không muốn xảy ra một chút sơ sót gì hay là những việc ảnh hưởng không tốt đến đối tác và con của bằng hữu tốt của ông. Ông vặn vặn cổ quay sang nói gì đó với thư kí mình rồi sau đó quay lưng bước đi, việc tiếp theo đó chính là chờ thư kí của ông hoàn thành công việc của mình thì ổn thoả rồi.
Đằng Cẩn Trị rời đi chưa được bao lâu thì có một nữ học viên từ đâu chạy tới la to :
” Này này! Các bạn biết tin gì chưa? Ban nảy mình cùng tiểu Mễ đi ngang qua một chỗ thấy cô nàng Diệp Bối Bối và bạn trai cô nàng bị một đám phóng viên vay quanh, cô nàng còn bị đả thương chỉ tiếc mình ở quá xa không nghe thấy gì. ”
Cô nữ sinh vừa dứt lời rất nhiều người rầm rộ, nhiều người thì thấy thương cảm nhưng đại đa số đều vui sướng khi người khác gặp hoạ nhất là đối với người mà mọi người đã từng xem là kẻ thù. Dù là chính bản thân hay mọi người không ai kết thù oán và cô ta cũng không đụng chạm gì đến họ, nhưng trong thâm tâm của từng người cũng có chút hả hê.
Đời là như vậy ngươi không phạm ta, ta không phạm người, nhưng ai ưu tú hơn, ai tài giỏi hơn thì những người khác sẽ sinh lòng ghen tị. Chỉ cần một ngày bạn sụp đổ chính là thời khắc bọn họ đạp đổ bạn để mà vươn lên.
Tiêu Minh Đông bất động suy tư. Nghe tin cô bị thương tim cũng nhói lên một hồi nhưng cậu vẫn tiếp tục gạt bỏ. Cậu không nên mềm lòng vì loại người này, tuyệt đối không thể.
” THÔNG BÁO, CÁC EM HỌC VIÊN CHÚ Ý! NGÀY HÔM NAY CÁC HOẠT ĐỘNG KẾ HOẠCH ĐI THAM QUAN CỦA CÁC EM TẠM THỜI ĐÌNH CHỈ. YÊU CẦU CÁC EM ĐẾN ĐỊA CHỈ X ĐƯỜNG Y ĐỂ ĐƯỢC THẦY CÔ HƯỚNG DẪN THÊM. ”
” Cái gì thế này? Sao lại đình chỉ kế hoạch của chúng ta? ”
” Mẹ kiếp chắc chắn là tại con nhỏ chết tiệt đó. ”
” Thật tình, cô ta đúng là chuyên gia quấy rối, đúng là đồ sao chổi. ”
. . .
Rất nhiều lời mắng rủa nối tiếp người này sang người kia. Lời nói càng lúc càng thô tục có khi lời nói của các học viên còn hơn cả lời nói tàn nhẫn sắc bén của phóng viên nữa.
– – – – – – – – – – – – –
Ba giờ , sảnh lớn toà cao ốc là một mảng trầm tư. Bốn chàng trai trẻ và một người đàn ông trung niên ngồi trầm thảo luận với nhau. Ở bên đối diện là một chiếc ghế sopha dài màu đen, trên ghế sopha có ba cô nữ sinh trẻ tuổi đang vui cười với nhau, nụ tiếng cười khe khẽ hoàn toàn trái với vẻ nghiêm nghị như cánh đàn ông.
” Tổng giám đốc, chủ tịch, các học viên của học viện Đằng Lâm đã tới, chủ tịch Đằng cũng đã tới. ” Freb cung kính báo cáo.
” Được rồi, hiện tại cậu hãy phân phó người đưa tất cả các học viên tới hội trường và nhớ phục vụ chu toàn vào. ” Ông Trữ Thiên Kinh âm thanh trầm
ổn phân phó.
” Vâng thưa chủ tịch. ”
” Cha hiện tại như thế nào? ” Trữ Dật Thần nhướng mày hỏi.
” Con làm chủ đi, hiện tại các bản xét nghiệm báo cáo đã có đủ chưa? ”
” Có đủ rồi ạ. ” Ngôn Quang chậm rãi mở miệng, anh đã lấy đủ các bản xét nghiệm. Báo cái lại toàn bộ sự việc cho ông cụ nghe, ông cụ, chú Thiên , anh Hàn và anh cũng đã bày trí những thứ cần thiết trong hội trường.
Ngày hôm nay, có thể sẽ là một cuộc phỏng vấn sôi nổi nhất, và cũng là cuộc phỏng vấn có sự sắp đặt.
Chốc nữa sẽ được diễn ra như thế nào đây?
” Cô Diệp, cô có thể nói cho chúng tôi biết cô làm thế nào để dụ dỗ Diệp gia và tiếp cận được với Trữ tổng giám đốc vậy? ”
Chỉ vừa mới đến tiệm bánh mà hai người Diệp Bối Bối và Trữ Dật Thần đã bị một đám phóng viên vây quanh. Ở Anh rất nhiều người không biết thân phận của anh, mà cho dù biết cũng không tuỳ tiện như vậy, và giọng nói câu hỏi lẫn sự chất vấn đầy tuỳ tiện này anh liền có thể kết luận là đám phóng viên ở Bắc Kinh theo đuôi, nhất thời sắc mặt anh liền trầm xuống. Đáng chết thế nhưng còn dám đến làm phiền anh và cô.
Diệp Bối Bối môi mím chặt, cô ghét phóng viên, cô cũng vô cùng cảm giác bị những cái máy ảnh những chiếc mic hướng về mình cô ghét nó! Đúng! Cô chính là ghét nó cô chán ghét thứ này! Những người này đều làm đám người ác độc, dùng những lời bén nhọn tổn thương người khác, cô đã tận mắt chứng kiến những người này làm gia đình tan vỡ, cũng chính những người này là một phần kẻ xấu tước đi mạng sống của mẹ cô. Cô ghét họ! Thật sự rất ghét…Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lại, cặp mày của cô cũng nhíu lại, người cũng nhích lại gần anh hơn.
Đứng gần bên cô nên tất nhiên anh có thể cảm nhận sự run rẩy của cô, hoàn toàn có thể biết cô đang sợ hãi. Nhưng mà bọn phóng viên hầu như là mất đi tính người. Bọn họ cứ như bọn đang ngày càng đến gần cả hai người. Có mấy phóng viên nữ bạo dạng chắn trước mặt anh, hỏi tới tấp còn nháy mắt, đưa tình cầu mong có thể câu dẫn được anh. Mỗi lúc người ngày càng đông, họ vây chặt thành vòng khiến cho cô nghẹt thở có kẻ còn quá đáng hơn, đưa chân gạt cô, vì quá nhiều người khiến cô nghẹt thở hít không thông lại bị gạt chân cho nên cô lập tức té ngã.
Và sau đó là tiếng thét đầy kinh hãi của cô vang lên, Trữ Dật Thần cũng cả kinh quay lại liền nhìn thấy thân hình bé nhỏ của cô ở dưới đất, đôi mắt to của cô ngân ngấn nước, môi mím chặt, nàn tay trái trên đất thì đầy vết giẫm. Khỏi nói cũng biết tác phẩm là do những ai làm. Anh đau lòng bế thóc cô lên, hôn nhẹ lên trán cô thủ thỉ : ” ngoan, nhịn một chút anh đưa em đến bệnh viện. ”
” Nga~ chuyện gì đang diễn ra vậy? Các người tránh ra. ” Trữ Dật Nhu trên đường hẹn hò với Hạ Dương vô tình thấy một cảnh tượng này, và cô thấy rất rõ bạn tốt cô bị thương cho nên rất kích động mà nhào đến.
Có vẻ như lời nói của Trữ Dật Nhu không có tác dụng cho lắm. Nhưng uy lực của Hạ Dương lại khác, một lời của anh cũng có thể làm bọn ruồi bu này tản ra.
” Người anh em, đã là thời cơ để đưa cô ấy đến bệnh viện rồi đó. ”
” Cảm ơn, giúp tớ giữ chân bọn họ bốn giờ chiều ngày hôm nay sẽ có cuộc phỏng vấn với đám người này. ” âm thanh âm lãnh, con ngươi thâm thuý của anh quét trên khuôn mặt từng người. Tốt lắm, anh đã nhớ kĩ từng người, khi xong việc anh sẽ cho họ đẹp mặt .
Bệnh viện tư nhân.
” Bác sĩ bạn gái tôi như thế nào? ”
” Không có vấn đề gì ở thân thể, tay chỉ bị trật khớp, tránh các cử động mạnh hay thức ăn gây sưng là được. ”
” vâng cảm ơn bác sĩ ”
Vị bác sĩ người Anh khẽ cười, sau đó bước ra khỏi phòng.
Trữ Dật Thần đến gần chỗ cô dịu dàng vuốt ve mặt cô, sau đó ôn nhu hỏi : ” tay còn đau không? ”
” Không ạ, đã bớt đau rồi. ” cô lắc đầu.
” Ừ, ngồi thêm một lát anh đưa em đến công ti cha anh. ”
” Vậy có làm phiền đến nhân viên không? ”
” Không đâu bảo bối, ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh rất mau sẽ quay lại. ” anh khẽ dặn dò cô sau đó mới rời đi.
Trên tay anh cầm chặt di động, anh cố kiên nhẫn đến nơi cho phép sử dụng điện thoại mới ấn xuống dãy số quen thuộc mà gọi đi.
” . . .tút… ” rất nhanh từ đầu dây bên kia đã có người tiếp.
” Uy, Ferb là tôi đây ”
” tổng giám đốc có gì phân phó? ”
” Cha tôi có đang bận không? ”
” Thưa ngài, chủ tịch hiện tại đang có cuộc hội nghị ạ ! ”
” Thế bao giờ mới xong ? ”
” Cuộc hội nghị chỉ mới bắt đầu một nửa, tôi nghĩ khoảng chừng 1 giờ đồng hồ nữa hội nghị sẽ kết thúc ”
” Được rồi, lát tôi sẽ gọi lại, Ferb cảm ơn . ”
” Không việc gì, đó là trách nhiệm của tôi. ”
Tắt di động, anh khẽ thở dài hiện tại không liên lạc được với cha vậy thì anh liên lạc với người nhà của cô vậy, hôm nay anh muốn liều một phen, công bố luôn thân phận cô và tuyên bố chủ quyền. Điều bây giờ cần làm là phải hỏi ý kiến của gia đình và sự hỗ trợ tuyệt đối.
Và quan trọng nhất là anh cần mẫu bảng xét nghiệm và người thân chỉ chứng khẳng định. Chỉ có như vậy đám người kia sẽ không còn gì để bới móc cô nữa.
Anh : Dương tử gọi điện cho Ngôn và mẹ tớ nói tớ cần trợ giúp hôm nay tớ phải làm rõ mọi chuyện.
Hạ Dương : Được, người anh em hãy đợi tin tốt của tớ.
Khách sạn Hilary Catsle
Ngôn Quang đang ở lại khách sạn cùng Đằng Tử Minh thì nghe được tin của Diệp Bối Bối liền lập tức rời đi cũng chả quan tâm gì đến Tiêu Minh Đông đứng gần bên. Anh cũng chả quan tâm anh ta có nghe được gì không.
Đằng Tử Minh bình tĩnh theo sau và tiếp đó là Quách Tử Ny cũng chạy theo.
Nói cô mê trai cũng được hay nói cô nặt dày cũng được nhưng nếu cô không đi theo anh thì bạn cô sẽ như thế nào bây giờ.
Ở góc nhỏ bên kia một nụ cười lộ ra, cuối cùng thì cô ta cũng thắng, chỉ có cô ta mới là người thắng cuộc. Những người khác đừng hòng tranh giành. Dám tranh giành với cô ta thì đồng nghĩa với việc chết. Vì con ả Diệp Bối Bối tranh giành với ả, ả sẽ khiến cho cô phải chết. Ha ha chết trong điên loạn ha ha.
Ông Đằng Cẩn Trị cũng nhận được tin này, ông chậc lưỡi sẽ không có lí do gì mà đám phóng viên dám náo loạn như vậy, trừ phi có người đứng đằng sau lưng chỉ thị. Ông cũng không muốn xảy ra một chút sơ sót gì hay là những việc ảnh hưởng không tốt đến đối tác và con của bằng hữu tốt của ông. Ông vặn vặn cổ quay sang nói gì đó với thư kí mình rồi sau đó quay lưng bước đi, việc tiếp theo đó chính là chờ thư kí của ông hoàn thành công việc của mình thì ổn thoả rồi.
Đằng Cẩn Trị rời đi chưa được bao lâu thì có một nữ học viên từ đâu chạy tới la to :
” Này này! Các bạn biết tin gì chưa? Ban nảy mình cùng tiểu Mễ đi ngang qua một chỗ thấy cô nàng Diệp Bối Bối và bạn trai cô nàng bị một đám phóng viên vay quanh, cô nàng còn bị đả thương chỉ tiếc mình ở quá xa không nghe thấy gì. ”
Cô nữ sinh vừa dứt lời rất nhiều người rầm rộ, nhiều người thì thấy thương cảm nhưng đại đa số đều vui sướng khi người khác gặp hoạ nhất là đối với người mà mọi người đã từng xem là kẻ thù. Dù là chính bản thân hay mọi người không ai kết thù oán và cô ta cũng không đụng chạm gì đến họ, nhưng trong thâm tâm của từng người cũng có chút hả hê.
Đời là như vậy ngươi không phạm ta, ta không phạm người, nhưng ai ưu tú hơn, ai tài giỏi hơn thì những người khác sẽ sinh lòng ghen tị. Chỉ cần một ngày bạn sụp đổ chính là thời khắc bọn họ đạp đổ bạn để mà vươn lên.
Tiêu Minh Đông bất động suy tư. Nghe tin cô bị thương tim cũng nhói lên một hồi nhưng cậu vẫn tiếp tục gạt bỏ. Cậu không nên mềm lòng vì loại người này, tuyệt đối không thể.
” THÔNG BÁO, CÁC EM HỌC VIÊN CHÚ Ý! NGÀY HÔM NAY CÁC HOẠT ĐỘNG KẾ HOẠCH ĐI THAM QUAN CỦA CÁC EM TẠM THỜI ĐÌNH CHỈ. YÊU CẦU CÁC EM ĐẾN ĐỊA CHỈ X ĐƯỜNG Y ĐỂ ĐƯỢC THẦY CÔ HƯỚNG DẪN THÊM. ”
” Cái gì thế này? Sao lại đình chỉ kế hoạch của chúng ta? ”
” Mẹ kiếp chắc chắn là tại con nhỏ chết tiệt đó. ”
” Thật tình, cô ta đúng là chuyên gia quấy rối, đúng là đồ sao chổi. ”
. . .
Rất nhiều lời mắng rủa nối tiếp người này sang người kia. Lời nói càng lúc càng thô tục có khi lời nói của các học viên còn hơn cả lời nói tàn nhẫn sắc bén của phóng viên nữa.
– – – – – – – – – – – – –
Ba giờ , sảnh lớn toà cao ốc là một mảng trầm tư. Bốn chàng trai trẻ và một người đàn ông trung niên ngồi trầm thảo luận với nhau. Ở bên đối diện là một chiếc ghế sopha dài màu đen, trên ghế sopha có ba cô nữ sinh trẻ tuổi đang vui cười với nhau, nụ tiếng cười khe khẽ hoàn toàn trái với vẻ nghiêm nghị như cánh đàn ông.
” Tổng giám đốc, chủ tịch, các học viên của học viện Đằng Lâm đã tới, chủ tịch Đằng cũng đã tới. ” Freb cung kính báo cáo.
” Được rồi, hiện tại cậu hãy phân phó người đưa tất cả các học viên tới hội trường và nhớ phục vụ chu toàn vào. ” Ông Trữ Thiên Kinh âm thanh trầm
ổn phân phó.
” Vâng thưa chủ tịch. ”
” Cha hiện tại như thế nào? ” Trữ Dật Thần nhướng mày hỏi.
” Con làm chủ đi, hiện tại các bản xét nghiệm báo cáo đã có đủ chưa? ”
” Có đủ rồi ạ. ” Ngôn Quang chậm rãi mở miệng, anh đã lấy đủ các bản xét nghiệm. Báo cái lại toàn bộ sự việc cho ông cụ nghe, ông cụ, chú Thiên , anh Hàn và anh cũng đã bày trí những thứ cần thiết trong hội trường.
Ngày hôm nay, có thể sẽ là một cuộc phỏng vấn sôi nổi nhất, và cũng là cuộc phỏng vấn có sự sắp đặt.
Chốc nữa sẽ được diễn ra như thế nào đây?
/73
|