Vào buổi đêm mồng sáu năm mới ở nhà tù chợt xảy ra trận ẩu đả cực kì lớn. Và điều đáng nói tất cả những người trong phòng giam đều nhắm đến một mình Kim Vọng mà đánh. Cảnh viên canh gát cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mặc kệ tên đàn ông mập mạp kêu la cầu cứu. Sáng ngày sau hôm đó, tất cả đầu trang bìa báo, tạp chí đều chung một sự kiện, Kim Vọng cựu giám đốc tập đoàn Kim Vọng chết không rõ nguyên nhân, đặc biệt là tấm hình cho thấy ông ta bị trúng độc mà chết, mắt nhắm nghiền đôi môi thâm tím. Đọc đến đấy ai cũng nghĩ rằng ông ta tự sát khi đánh mất tất cả nhưng chẳng ai có thể biết rõ sự tình đằng sau... Sự việc này đối với toàn thể những người hận Kim Vọng rất hả hê vui sướng. Trữ Dật Thần đọc tờ tạp chí khi trên đường đưa cô về nhà ông ngoại mua được. Anh khẽ nhướng mày sự việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, và điều đáng lo là anh không quản sự kiện này như nào mà chính là cuộc điện thoại hôm ăn cơm anh nhận được. Anh rất không hài lòng với thư kí hiện tại rồi. Từ lúc nào thì cô ta có cái quyền tự ý sắp xếp lịch trình làm việc của anh mà không thông qua ý kiến anh? Lại nói gan cô ta thật lớn, buổi tiệc đính hôn của con gái lớn mà Vương tổng cho mời cô ta không nói với anh một tiếng lại dám muốn cùng anh dự. Hừ, chỉ sợ cô ta có tâm tư không đúng đắn, dám mơ tưởng đến anh? Sắc mặt anh nhất thời trầm xuống hôm nay vào công ti anh sẽ xử lí hết thảy. Dư Sở Linh hớn hở, vui mừng chờ đợi Trữ Dật Thần đến, sắp đến buổi tiệc đính hôn của con gái Vương tổng cô sẽ có thể cùng anh đi, cô cũng muốn cùng anh nói rõ sự thật rằng cô thích anh, thậm chí là yêu anh đến điên cuồng. Cô đem theo mối tình đơn phương này đã bảy năm rồi từ lúc học cao trung cho đến hiện tại. Vì anh cô nỗ lực học tập, cô nỗ lực khến cho mình càng xinh đẹp để mình có thể cùng anh cùng một chỗ, cô thật hi vọng cô cùng anh có thể cùng một đôi. Ding Từ trong thang máy chuyên dụng Trữ Dật Thần cao lớn, hào quang bao quanh chói loà như một vị thần, khí chất vương giả cao cao tại thượng khiến cho Dư Sở Linh ngây người. Đây chính là người nam nhân trong lòng cô! Người mà cô thầm yêu suốt bảy năm qua. " Thư khí Dư, pha một ly cà phê đen và một ly trà sữa cho chính bản thân cô rồi vào văn phòng của tôi. " Trữ Dật Thần lạnh lùng mở miệng, đáy mắt chứa đầy chán ghét, ánh mắt nóng bỏng đó rõ ràng là có tâm tư với anh, chết tiệt anh đây hoàn toàn trong sạch đừng có nên dùng ánh mắt đắm đuối nhìn anh như là tình nhân qua lại chứ! Chó má anh ghét điều này, nếu không phải cô ta là phụ nữ hay là một người cũng được coi là học muội của anh thì anh đã bóp chết cô ta từ lâu rồi. " Này, này... nhìn thấy chị Dư cùng tổng giám đốc không, tổng giám đốc gọi chị ấy vào văn phòng có ý gì nhỉ? Lẽ nào tổng giám đốc nhìn trúng chị ấy rồi? " Một nhân viên nữ ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn. " Nói bậy, rõ ràng hai người là một đôi mà! " " Này, mấy người các cô không xem tạp chí sao? Tổng giám đốc có vị hôn thê rồi nhé! " " Trời đất chỉ là thương mại với Diệp gia thôi mà chẳng ai có thể vào mắt Tổng giám đốc đâu xem ra chị Dư đã nắm được tổng giám đốc rồi. " " Mấy người các cô các cậu không có việc phải làm sao còn ở đó bàn tán. " Dư Sở Linh ngoài mặt nghiêm khắc nhắc nhở nhưng trong lòng thì đắc ý trùng trùng. Đúng vậy lần trước cô có đọc tạp chí bất quá cô không tin. Nghe được mọi người nói vậy thì chắc chắn rằng mối quan hệ này chỉ là thương mại. Cô mới chính là phu nhân tương lai của anh. Lập tức đám nhân viên cũng không còn hó hé gì nữa, chỉ tập trung làm việc. Dư Sở Linh cười hài lòng, sau đó xoay người rời đi, cô còn phải đi gặp anh. Vui vẻ đi vào phòng nghỉ chung, Dư Sở Linh chuyên nghiệp thuần thục pha một tách cà phê đen cũng pha cho chính mình một tách trà sữa thơm nồng. Đặt hai tách sứ tinh xảo lên trên khay Dư Sở Linh ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng rồi hướng đến văn phòng anh mà bước tới. Cộc cộc " Vào đi " giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, khiến cho trái tim bé nhỏ của Dư Sở Linh nhảy lên bùm bùm. " Tổng giám đốc đây là cà phê của ngài. " Dư Sở Linh đặt tách cà phê xuống bàn làm việc của anh. " Cô ngồi xuống đi. " Dư Sở Linh ngoan ngoãn ngồi xuống ánh mắt đầy chờ mong nhìn anh. " Tất cả hội nghị ngày hôm nay phiền cô huỷ hết dùm tôi, còn có cử người đi đến cuộc đấu giá ngày mai, và bất cứ giá nào đi nữa cũng phải giành được chiếc dây chuyền phỉ thuý này về. " Dư Sở Linh trái tim đập loạn. Lẽ nào anh biết cô thích chiếc dây chuyền đó nên tặng cho cô? " Thư kí Dư những lịch trình ngày mai hay ngày tới phiền cô dời lịch hẹn sang hôm khác ngay cho tôi cử thêm người cùng cô đi dự tiệc đi. " " Ngào sẽ không đi chúc ạ? " Dư Sở Linh kinh ngạc hỏi trong lòng không nén nổi thất vọng. " Được rồi những việc tôi phân phó phiền cô sắp xếp nhanh chóng mười một giờ trưa quay trở lại đây. " " Vâng " - - - - - - - - Học viện Đằng Lâm, (học viện này vào mồng 7 hàng năm đều tổ chức một buổi dã ngoại ngoài trời ngay sau khuôn viên trường học. ) " Nhã Nhã, Kim Vọng cha ruột cậu... " Hồng Diễm Ngọc lo lắng chạy đến bên cạnh Tống Nhã Phương nói. " Đừng nói gì cả hiện tại tớ cái gì cũng không muốn nghe. " Hiện tại tâm trạng Tống Nhã Phương cực kì lạnh lẽo cô ta rất không cam tâm. Tất cả chỉ tại Kim Vọng nếu không phải do ông ta thì cô ta vẫn là con ruột của cha. Cho nên khi ông ta chết đi cô ta một chút cảm giác cũng không có, một chút thương hại cũng không. " Ừ tốt thôi... " Hồng Diễm Ngọc đáp rồi xoay lưng rời đi. Dù tính tình cô ta rất không tốt luôn ức hiếp người khác nhưng cô ta lại là một người rất trọng tình bạn cho nên ngay cả khi Tống Nhã Phương không còn gì thì cô ta cũng sẽ kề bên. . . . " Bối Bối, cậu có biết tin tức Kim Vọng... " Quách Tử Ny hớt hãi chạy tới bên cạnh Diệp Bối Bối và Trữ Dật Nhu. " Đã biết rồi, từ sớm tin tức đã bùng nổ, tiểu Ny cậu thật chậm chạp. " Trữ Dật Nhu xen ngang. " Mặc kệ đi, dù sự việc có thế nào cũng không liên quan đến ta nhưng chuyện ông ta chết có lẽ không đơn giản. " Diệp Bối Bối tuỳ tiện lên tiếng. " Hả, sao cậu biết? " " Anh Hàn nói đấy, anh ấy nói là sếp Chu* có phái thuộc hạ theo sát ông ta đề phòng thủ đoạn bất trắc nhìn ông ta rất bình thường không lí nào sẽ tự sát. " Cô ôn tồn giải thích " Lẽ nào ông ta bị mưu sát??? " Quách Tử Ny hai mắt sáng ngời. " Có thể . " Diệp Bối Bối trầm ngâm " vậy ai làm điều đó chứ? " " Có lẽ là kẻ thù của ông ta cũng nên. " Quách Tử Ny cũng gật gù. " chuyện này chúng ta tạm gác sang bên được hay không, mau mau tập trung thật nhanh đi nha tớ đói lắm rồi. " Trữ Dật Nhu nghịch ngợm lè lưỡi. " Được rồi được rồi con heo nhỏ nhà cậu ăn lắm thế, tớ thực sự thấy tội cho anh Dương. " Diệp Bối Bối đùa. " Diệp, Bối, Bối ! " Trữ Dật Nhu hắn giọng. " Tớ chỉ nói sự thật thôi nha, cậu không khác gì con heo nhỏ suốt ngày chỉ biết ăn thôi. " cô hoàn toàn không để ý đến Trữ Dật Nhu sắp bùng nổ đến nơi, cô cứ tiếp tục công việc của chính bản thân cô là trêu đùa em gái chồng này. " Diệp Bối Bối ! Cậu mau đứng lại cho tớ! " " có ngốc mới đứng lại! " Hai cô nàng người thì chạy người thì đuổi bỏ quên Quách Tử Ny đang đứng đó lắc đầu thở dài, vì sao một cô gái vừa xinh đẹp vừa điềm tĩnh như cô lại có thể kết thân cùng hai cô bạn vừa rỗi hơi vừa thần kinh thế này. Ông trời thật bất công. " Ba vị tiểu thư xinh đẹp có thể để cho tại hạ được phép ngồi xuống ăn tiệc cùng không ? " Ngôn Quang cười cười bước đến chỗ ba người đáng đứng. " Ngôn ca anh cứ tự nhiên . " Quách Tử Ny đáp. " Anh họ, mau giúp em cản trở con heo điên này lại, không thì chú heo này ủi chết em mất. " Diệp Bối Bối chạy lại phía sau lưng Ngôn Quang. " Ngôn huynh, tránh ra cho muội, muội phải xử tử Diệp Bối Bối, nếu không làm được gì muội thề muội không tên Trữ Dật Nhu. " Trữ Dật Nhu thở phì phì. " Cậu mưu sát chị dâu! " Diệp Bối Bối hé đầu ra. " Cậu còn chưa gả vào, chưa tính là chị dâu. " " Anh cậu đã nhận định. " " Bổn tiểu thư thì chưa !! " " Stop! Hai cô của tôi ơi, hai cô có ân oán gì tự giải quyết, hai cô có biết anh đây rất đáng thương không? Nghe hai người cãi nhau anh đây sắp nổ tung rồi. " Ngôn Quang ngăn cản. Còn lúc này xung quanh nhà ăn, chẳng có ai dám hó hé gì vì bộ dạng của hai cô nàng hiện giờ rất là khủng bố chỉ sợ họ mà xen vào lập tức bị xé nát ngay lập tức, họ thật ngưỡng mộ Ngôn Quang vì đã dũng cảm can ngăn. Đại bộ phận là e dè bộ dáng của hai cô nàng nhưng cũng có người e dè cả thân phận của hai người chỉ sợ nói sai một chút liền lãnh hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn. Có thể nói sau một lần bị giáo huấn kia họ đã an phận hơn nhiều nhưng có thể là họ cũng biết suy nghĩ người ta đã không phạm mình thì mình cớ gì phải tìm phiền phức cho bản thân, huống hồ khả năng bị đá văng ra khỏi cuộc rất là nhanh. Lúc này đây tình hình hai cô nàng cũng đã ổn hơn nhiều rồi, vì một câu của Ngôn Quang nên họ mới yên tĩnh hơn chút nhưng trên mặt lộ rõ sự bất mãn vì họ còn muốn cãi thêm chút nữa. Quách Tử Ny nhìn hai cô bạn giận dỗi nhau mà cảm thấy buồn cười vô cùng, hai cô nàng này tính tình trẻ con y như nhau không biết sau này gia đình nha họ Trữ sẽ như thế nào chắc chắn là rất náo nhiệt.. " Ding! " Một âm báo hiệu tin nhắn tới, là điện thoại của Trữ Dật Nhu. " Bé cưng, lát nữa cùng nhau đi ăn, anh có một bất ngờ dành cho em. " Khuôn mặt không hài lòng và tất giận của cô lập tức biến mất thay vào đó là sự thoả mãn ngọt ngào. Lòng cô cứ như được đổ mật vào vậy. Ở bên kia Diệp Bối Bối cũng đang nghe điện thoại của Trữ Dật Thần, vẻ tức giận của cũng đã tan đi rồi, huống hồ cả hai không phải là giận thật. " Bảo bối, lát nữa anh đưa em đi mua sắm, ngày mai ta cùng đi dự tiệc nhé. " " Được, nhưng mà tại sao em phải đi cùng anh đây? " " anh là của em đấy, em nói thế mà được sao lỡ như ai đó cuỗm mất anh thì thế nào? " " ai dám cướp? " cô kéo dài giọng " Ha.. ha không ai cướp của em đâu, họ có ý nhưng anh chẳng có tình thì sao mà cướp anh được " " nghe vậy còn được. " " được rồi, anh còn việc phải làm nói với em sau nhé, yêu em. " Cúp máy, Diệp Bối Bối tâm tình tốt đi rất nhiều bắt đầu thao thao bất tuyệt, Trữ Dật Nhu cũng xen vào nói có vẻ cuộc cãi vả của hai cô nàng đã lặng lẽ biến mất dường như chưa từng diễn ra, Quách Tử Ny thì ứng biến rất tốt, rất nhanh liền có thể bắt kịp chủ đề. Chỉ riêng mình Ngôn Quang là trố mắt nhìn. Gì vậy rõ ràng ban nảy còn không vừa nhau sao nhanh như vậy liền hoà? Con gái quả là khó hiểu, đúng là thất thường, anh cảm thấy may mắn vì hiện tại mình còn độc thân.
/83
|