Anh Ở Phía Sau Em

Chương 80: Ngoại truyện: Nợ người một nụ cười, hoàn trả bằng cả cuộc đời đẫm lệ(P2) (Toàn văn hoàn)

/80


Mộng một hồi, nàng dưới thành tác hoạ

Tô bức tranh phong thuỷ nhân gia

Tuyết rơi chôn vùi muôn nghìn tầng tháp

Sinh tử ngăn cách tịch mịch thiên nhai

Mộng một hồi nàng điểm đàn phong nhã

Tấu khúc bạc đầu cảnh xuân tươi đẹp

Tuyết rơi chôn vùi muôn nghìn tầng tháp

Nhìn ánh trăng trong gương, hắn chẳng thể phân biệt thật giả

(trích Hoa tư dẫn – Yên Chi dịch)

Người ở Kim Môn cốc cảm thấy thiếu chủ nhà bọn họ thực sự là đặc biệt hơn người. Mỗi lần ra đi rồi trở về đều mang theo một người đẹp. Đầu tiên là một cô nương ngốc nghếch, tuy dung mạo xinh đẹp nhưng đầu óc chẳng khác gì trẻ con năm tuổi, ấy vậy mà thiếu chủ cũng có thể chữa cho nàng ta từ ngớ ngẩn thành bình thường. Lần này thiếu chủ đi chưa bao lâu lại mang về một nam tử, dung mạo tuấn mỹ khó ai bì kịp, chỉ có điều người này hôn mê bất tỉnh, đích thực là một cái xác, chỉ khác xác chết ở chỗ vẫn còn hơi thở, với y thuật của thiếu chủ thì chắc chắn có hai khả năng, một là khiến người này từ hôn mê tỉnh lại, hai là cho hắn ngủ vĩnh viễn luôn.

Thanh Vân sắp xếp cho Tiêu Phàm nằm trong một căn phòng cách xa phòng Tế Tuyết. Ngày đầu tiên hắn đưa Tế Tuyết tới chỗ Tiêu Phàm, nàng im lặng nhìn nam tử đang say ngủ rồi hỏi hắn người kia là ai. Nàng không nhận ra Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỉ có thể nằm một chỗ, ngay cả những việc như lau người hay thay quần áo cũng phải do người khác làm cho hắn. Không hiểu sao Tế Tuyết đặc biệt không thích mỗi khi thấy có a hoàn động chạm lên cơ thể hắn.

Thanh Vân nói người nằm trên giường bệnh kia là người quen cũ của nàng. Nhưng nàng không sao nghĩ ra hắn là ai. Sau khi Thanh Vân trở về mang theo một loại thuốc đặc biệt, dùng thuốc đấy nàng không còn mơ thấy nam tử kì lạ không rõ mặt, cũng ngủ ngon hơn nhiều. Ký ức thiếu mất một khoảng làm nàng phiền lòng nhưng nàng nghĩ có lẽ đó đều là những chuyện không vui, không nhớ ra cũng không sao.

Nàng ngồi bên giường, chăm chú quan sát Tiêu Phàm. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương mặt hắn. Người này đúng là rất đẹp, ngay cả nằm ngủ cũng đẹp như vậy, nếu mở mắt ra chắc chắn sẽ khiến người ta bị hút hồn.

Tế Tuyết lắc lắc đầu, đang nghĩ gì thế không biết, từ khi nào nàng lại sinh ra tật háo sắc như vậy!

- Tiêu Phàm, Tiêu Phàm! –Nàng khe khẽ gọi tên hắn.

Người trên giường vẫn mê man không đáp lại, kì thực nàng cũng biết hắn không thể trả lời mình.

- Ta không nhớ ra ngươi là ai, nhưng lúc nhìn thấy ngươi lại không hề có cảm giác xa lạ. Ngươi mau tỉnh dậy đi, nói cho ta biết chúng ta đã quen nhau như thế nào!

- Thật ra nếu đó là những chuyện đau buồn thì không nhớ ra cũng tốt. Dù sao thì ngươi vẫn nên tỉnh lại, nằm một chỗ cả đời sẽ thật là chán.

Một người hầu nam bê chậu nước và khăn mặt bước vào, thấy Tế Tuyết thì cúi đầu nói:

- Cô nương, xin cô nương lánh đi một chút để tiểu nhân thay trang phục cho Tiêu công tử.

Nàng gật đầu, nam nữ thụ thụ bất thân, người ta thay đồ cho hắn nàng không nên ở lại nhưng không hiểu sao chân nàng cứ như đã mọc rễ, không di chuyển nổi. Tế Tuyết cắn môi, trầm mặc một lát bỗng mở miệng.

- Để ta giúp.

Người hầu ngạc nhiên nhìn nàng.

- Cô nương, cô nương muốn… lau người thay đồ cho Tiêu công tử?

- Phải, để ta làm!

Thấy thái độ kiên quyết của nàng người hầu không dám nói gì thêm, liền đưa khăn cho nàng.

Tế Tuyết cởi áo của Tiêu Phàm, lấy khăn ẩm lau người cho hắn. Nàng không dám mạnh tay sợ hắn bị đau. Loại công việc này trước đây nàng hẳn là chưa từng làm vậy mà nàng không thấy bỡ ngỡ chút nào. Dường như nàng rất quen thuộc với cơ thể hắn, thậm chí nàng còn lờ mờ nhớ rằng hắn có rất nhiều sẹo lớn trên vai và cánh tay.

- Cô nương, phía dưới… vẫn là để tiểu nhân làm thì hơn. –Người hầu nhỏ giọng nhắc Tế Tuyết.

Nàng ngượng ngùng đứng dậy, đưa khăn cho hắn rồi rời khỏi phòng.

Thanh Vân nói đúng, nàng có quen Tiêu Phàm, nếu không sao nàng lại biết những vết sẹo trên người hắn. Nhưng quan hệ giữa nàng và Tiêu Phàm là gì? Nếu chỉ quen biết sơ sơ thì nàng không thể nhìn thấy thân thể Tiêu Phàm được.

Vừa đi vừa suy nghĩ nên nàng không cẩn thận va vào một nhóm người hầu đang bê rất nhiều đồ.

- Cô nương, cô nương không sao chứ? –Mấy người lo lắng hỏi. Ở Kim Môn cốc ai cũng biết Tế Tuyết là bảo bối trong lòng thiếu chủ, động tới nàng chính là muốn ăn khổ cực.

- Ta không sao, các ngươi đang bê gì vậy?

- À, đây là đồ cho đám cưới của cô nương và thiếu chủ, cốc chủ nói không thể trì hoãn lâu hơn nữa nên đang gấp rút chuẩn bị.

Tế Tuyết nghe thế thì ngẩn người. Đám cưới… nàng suýt nữa đã quên mất. Chuyện này nàng đã hứa với Thanh Vân rồi thì đương nhiên cũng không có ý kiến gì, chỉ là… trong lòng nàng không hiểu sao lại nghĩ đến nam tử đang nằm bất động một chỗ.

Thời gian này Phùng cốc chủ bận đến tối tăm mặt mũi để chuẩn bị đám cưới cho con trai. Những lúc mệt thở không ra hơi ông ta lại vô cùng bực tức với Thanh Vân, chẳng hiểu thằng con trời đánh này nghĩ gì mà cứ ung dung như vậy, rõ ràng là đám cưới của nó mà người làm cha như ông ta còn gấp hơn nó mấy trăm lần.

Bảo nó mau chóng lên danh sách khách mời thì nó lại nói người sống trong giang hồ không nên phô trương, mời vài người thân thiết là được. Sai nó đi xem đồ cưới thì nó nói tuỳ cha, con không phải người đòi hỏi cao việc trang phục. Thật là làm Phùng cốc chủ tức muốn chết.

- Ngươi… ngươi rốt cục có muốn thành thân không hả? –Phùng cốc chủ cuối cùng không nhịn nổi phải hét lên với con trai.

Thanh Vân thản nhiên uống trà, ngay cả mày cũng không buồn nhăn một cái, bình tĩnh nói:

- Nếu cha thấy không ổn thì hoãn lại cũng được.

- Ngươi… ngươi… ngươi coi là trò đùa à?

Thanh Vân đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc kệ lão cốc chủ giận dữ thét gào đằng sau.

Hắn có muốn thành thân không ư? Sao lại không chứ, đó là người hắn đã yêu mười mấy năm, là người hắn luôn bảo vệ che chở. Nhưng trên đời này không phải thứ gì mình cứ cố gắng hết sức là có được, ví dụ như tình cảm.

Không do sớm muộn, chỉ là đúng lúc mà thôi.

Hắn vẫn nuôi hy vọng, hắn nghĩ nếu không có Tiêu Phàm thì người nàng yêu nhất định sẽ là hắn. Những ngày tháng qua nàng đối với hắn có quyến luyến nhưng không có thâm tình, chỉ cần nhìn vào mắt nàng là hắn hiểu.

Tiêu Phàm vừa xuất hiện, cho dù nàng không nhớ ra nhưng lại không kìm chế được mà ngày nào cũng tới chỗ Tiêu Phàm.

Tế Tuyết có lẽ không biết ánh mắt nàng nhìn Tiêu Phàm có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu tình cảm. Mỗi khi nàng ngồi bên Tiêu Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, thì thầm trò chuyện… Thanh Vân chỉ có thể đứng bên ngoài im lặng quan sát hai người họ.

Đau đớn, khó chịu, không cam lòng… cho dù lần nào cũng là Thanh Vân xuất hiện trước trong cuộc đời nàng nhưng người nàng yêu vẫn là Tiêu Phàm.

Thanh Vân biết rõ đám cưới sắp tới không nên diễn ra, trái tim Tế Tuyết đã dậy sóng, phần ký ức còn thiếu kia sau khi được lấp đầy… hắn sẽ trở thành kẻ thừa thãi, thành kẻ thứ ba làm khó nàng.

Nàng nhất định sẽ chán ghét hắn, không, với tính tình của nàng thì sẽ cảm thấy nên có trách nhiệm báo đáp ân tình của hắn. Nàng sẽ ở bên hắn nốt phần đời còn lại, nhưng trái tim nàng thì từ lâu đã trao cho người kia, có lẽ không còn chút nào cho hắn nữa.

Đúng ra hắn nên huỷ bỏ đám cưới, hắn không nên lợi dụng lúc nàng thần trí mơ hồ mà buộc nàng thành thân với hắn, nhưng hắn không cách nào dứt bỏ lòng tham của mình. Nếu Tiêu Phàm không bao giờ tỉnh lại, nếu Tế Tuyết không thật sự nhớ ra đoạn tình cảm sâu đậm kia… duyên phận giữa nàng và hắn sẽ có thể tiếp tục.

Cho dù là vì ân nghĩa, vì áy náy mà nàng ở bên hắn cũng được. Chỉ mong cùng người nắm tay đến lúc bạc đầu, biết là không nên nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Áo cưới được người hầu mang đến phòng riêng cho Tế Tuyết. Chỉ cần nhìn chứ chưa cần ướm lên người cũng đã biết sẽ rất đẹp, từ chất vải, thiết kế đến đường kim mũi chỉ đều chứng tỏ độ tinh xảo của chiếc áo.

Tế Tuyết chần chừ một lúc mới mặc thử, không hiểu sao nàng lại có chút kháng cự đối với bộ áo cưới này.

Cài xong cúc áo, nàng soi bóng mình trong gương.

Dung nhan vốn xinh đẹp cùng với sắc đỏ thắm của áo cưới càng khiến cho nàng mỹ lệ bội phần, ngay cả những a hoàn trong phòng cũng ngây người nhìn ngắm.

- Cô nương, cô nương đẹp quá, cứ như tiên nữ giáng trần vậy!

Một a hoàn vừa lên tiếng thì mấy người khác cũng đồng loạt nịnh hót.

- Đúng đúng, thiếu chủ nhất định mà nhìn thấy sẽ bị cô nương làm cho mê mẩn.

- Cô nương, sau này người thành thiếu phu nhân rồi xin hãy chiếu cố chúng nô tỳ.



Tế Tuyết bị bọn họ léo nhéo nhức cả đầu, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.

- Thiếu chủ! –Đám a hoàn hô lên. –Thiếu chủ không thể vào được, tân lang không nên nhìn trước tân nương mặc hỉ phục.

Thanh Vân quét ánh mắt rét lạnh một lượt, thế giới tức thì trở nên yên tĩnh. Tế Tuyết không nhịn được cười khẽ. Trước đây nàng cũng có tiếng là lãnh huyết vương gia nhưng xem ra uy lực không bằng nổi một nửa của Thanh Vân.

Chưa cần phải nhắc đám a hoàn rút lui hết sức trật tự, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Thanh Vân đến sát Tế Tuyết, nắm tay nàng xoay một vòng.

- Đẹp quá, thật muốn mau chóng cưới nàng vào cửa!

Tế Tuyết bật cười.

- Chẳng phải đã vào cửa nhà chàng rồi sao.

Thanh Vân ghé vào tai nàng, thì thầm ái muội.

- Còn thiếu bước động phòng, ta nôn nóng đến mất ngủ rồi đây.

Người này… từ khi nào lại trở nên mặt dày như vậy chứ, nàng ngại ngùng cúi đầu.

Đợi Thanh Vân đi rồi Tế Tuyết liền thay lại trang phục bình thường. Chiếc áo cưới này đúng là rất đẹp nhưng mặc lên người nàng lại có cảm giác nặng nề.

Nàng nhìn ngắm những thứ đồ trang sức bày trên khay, tâm trạng cài thử trâm ngọc hay đeo vòng vàng đều không có. Hôm nay… nàng vẫn chưa tới chỗ Tiêu Phàm.

Nam tử tuấn tú vẫn chìm trong giấc ngủ, không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào. Tế Tuyết cũng chẳng trông mong hắn có thể thức dậy đáp lời nàng, nàng chỉ muốn nói cho hắn nghe mà thôi.

- Tiêu Phàm, ta và Thanh Vân sắp thành thân rồi. Ta vừa mới thử áo cưới, thật sự rất đẹp. Chắc ngươi không kịp tỉnh lại để dự đám cưới của ta.

Nàng thở dài một hơi, đầu óc vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng, không phát hiện lông mi của Tiêu Phàm giật nhẹ.

- Ta rất thích Thanh Vân nhưng cứ nghĩ đến việc sẽ trở thành thê tử của chàng ta lại thấy có chút kì kì. Cứ như là… một việc sai trái vậy.

***********************************************

Bóng tối dày đặc bủa vây Tiêu Phàm, hắn không biết mình đang ở đâu, cũng không nhớ rõ mình là ai. Nơi này vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, hắn quờ quạng xung quanh, chẳng có gì hết, toàn là trống rỗng.

Hắn không thể làm gì khác ngoài co người lại, chờ đợi một cách vô vọng.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong khoảng không tối đen. Là giọng nói của một cô gái.

Hắn nghe thấy người ấy gọi tên hắn, rất thân thiết.

Tiêu Phàm, Tiêu Phàm!

Người ấy lặp đi lặp lại tên hắn.

Mỗi ngày trôi qua, hắn luôn chờ mong giọng nói dịu dàng ấy xuất hiện. Nàng nói với hắn rất nhiều chuyện, đôi khi hỏi hắn toàn những điều hắn không thể trả lời nổi. Hắn là ai, nàng là ai, Thanh Vân là ai, sao họ lại quen biết nhau?

Đôi lần hắn muốn mở to mắt để nhìn nàng cho rõ nhưng không thể. Thế giới xung quanh hắn tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có âm thanh của nàng mới khiến hắn thấy ấm áp.

Dần dần rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn, hắn thấy mình trôi nổi trong những đoạn ký ức không đầu không đuôi.

Thiếu nữ xinh đẹp như hoa giận dỗi gạt tay hắn giữa đêm lễ hội.

Nàng dùng thái độ lạnh lùng ra lệnh cho hắn: “Tiêu Phàm, ta đau chân, ngươi cõng ta đi!”

Hắn nằm trên bãi cỏ, lắng nghe tiếng đàn réo rắt của nàng.

Nàng nghi ngờ hỏi hắn:

“ - Nếu một ngày dung nhan của ta bị huỷ hoại, ngươi còn yêu ta không?

- Yêu.

- Ta không tin, cho dù bây giờ ngươi nói vậy nhưng tới lúc đó nhìn những cô gái xinh đẹp xung quanh ngươi sẽ động lòng thôi.

- Nếu thật sự có ngày dung nhan của nàng bị huỷ hoại, Tiêu Phàm ta sẽ tự chọc mù mắt mình để nàng không cần lo lắng. Trong lòng ta mãi mãi chỉ có gương mặt bây giờ của nàng, không nhìn thấy ai khác, không thể dung nạp thêm bất kì ai.”

Nước mắt trong suốt trên gương mặt nàng làm hắn chua xót.

Nàng mềm mại nằm trong lòng hắn, hai người triền miên trên giường.

Hắn lạnh lùng thừa nhận với nàng: “Người ta yêu là Trương Bắc Nhạn.”

Ánh mắt bàng hoàng đau đớn cùng bất lực của nàng khiến trái tim hắn như bị rạch từng nhát dao, máu chảy đầm đìa.

“Tiêu Phàm, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Trên tường thành hai quân giao chiến hỗn loạn, nàng ôm lấy hắn. Máu tươi tràn ra trên cơ thể nàng, thấm đỏ lớp áo trắng.

Đám cưới của hắn, nàng đứng từ lầu cao nhìn xuống, kiên quyết gật đầu bảo hắn thành thân với người khác.

“Tiêu Phàm, ta yêu chàng, ta yêu chàng!”

“Chàng có từng yêu ta không?”

Tất cả khung cảnh ấy đều là một người con gái. Dung nhan mỹ lệ khắc sâu vào trong lòng hắn. Mỗi ánh mắt, nụ cười của nàng đều quen thuộc vô cùng.

Tế Tuyết!

Hắn âm thầm gọi tên nàng, nhưng nàng không thể nghe thấy.

“Tiêu Phàm, ta và Thanh Vân sắp thành thân rồi.”

Nàng đang nói gì vậy? Nàng sắp thành thân, sắp thành thê tử của người khác sao?

Không được, nàng không thể lấy Thanh Vân!

Hắn hoảng hốt muốn lớn tiếng ngăn cản nàng nhưng cả cơ thể cứng ngắc không cử động nổi.

Nếu hắn tiếp tục ở nơi này hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy nàng, thậm chí sau này còn không thể nghe được tiếng nói của nàng nữa. Chỉ tưởng tượng ra điều đó cũng khiến hắn đau đớn đến muốn chết đi.

***********************************

Pháo nổ râm ran trong Kim Môn cốc, tiếng nói cười vui vẻ, khắp nơi chăng đèn kết hoa rực rỡ khiến cho ai nhìn thấy cũng bị cuốn vào bầu không khí náo nhiệt này.

Tân lang và tân nương cùng nhau tiến vào, khăn trùm đầu che mặt nên Tế Tuyết vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ của Thanh Vân khi mặc hỉ phục, nàng có phần tò mò muốn vén khăn lên nhưng lại không dám, dù sao lát nữa cũng biết.

Trong lúc đám cưới náo nhiệt thì đột nhiên có tiếng hô lớn “Tiêu công tử!”, “Công tử tỉnh dậy rồi sao?”

Tế Tuyết và Thanh Vân giật mình, nhất loạt quay về phía cửa. Bàn tay Tế Tuyết đột nhiên bị nắm chặt. Nàng nghi hoặc vén khăn trùm lên, Thanh Vân căng thẳng cầm tay nàng, làn da hắn lạnh lẽo như giữa mùa đông.

- Tế Tuyết!

Giọng nói khàn khàn quen thuộc trong mơ khiến nàng sửng sốt.

Nàng run run xiết chặt tay Thanh Vân, chậm chạp hướng mắt về phía nam tử vừa xuất hiện.

Giọng nói ấy nàng đã nghe biết bao nhiêu lần trong mơ, đau thương đến tận tâm can, làm nàng rơi lệ giữa đêm khuya.

Là hắn, người không rõ mặt ấy là hắn.

- Tiêu Phàm! –Nàng mấp máy môi.

Tiêu Phàm tiều tuỵ bám vào cánh cửa đại sảnh, gương mặt gầy rộc, nước da nhợt nhạt nhưng đôi mắt thì sáng rực. Trong cả đám đông náo nhiệt ấy hắn không nhìn thấy ai khác, chỉ thấy nàng mặc áo cưới đỏ thắm.

- Tế Tuyết! –Hắn không nói gì ngoài gọi tên nàng, dường như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng chẳng thể thốt ra thành lời, chỉ có thể dồn hết tình cảm vào cái tên ấy.

Hình ảnh trước mắt nàng trở nền nhoè nhoẹt, mông lung không rõ ràng. Tấm màng nước mỏng manh vỡ tan, từng giọt lệ trong suốt rơi xuống.

Bàn tay Thanh Vân dần buông lỏng, Tế Tuyết cảm thấy một thoáng trống rỗng.

Đánh cược với duyên phận do ông trời tạo thành, Phùng Thanh Vân hắn đúng là không có cửa thắng.

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói với nàng.

- Tuyết Nhi, đi đi!

**************************** Hết *****************************


/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status