Ngày lễ Giáng sinh, toàn bộ thành phố đều chìm trong bầu khí lễ hội.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố dường như sáng rực rỡ khác hẳn ngày thường. Tiếng người cười nói, con đường tấp nập đông vui hơn hẳn, hàng dài đoàn xe nối đuôi nhau.
Hứa Luật cực kỳ vui mừng vì kết quả ngoài dự tính, cô không cần phải lái xe mà sẽ đi xe buýt, do vậy không phải lo không biết nhà hàng Trường Long nằm ở đâu.
Hệ thống giao thông công cộng của thành phố Tân khá hoàn thiện, có con đường dành riêng cho loại phương tiện này. Ngày hôm nay tuy xe có đi hơi chậm một chút nhưng còn đỡ hơn bị kẹt giữa đường. Trên xe cũng đặc biệt chen chúc, khi lên xe đã không còn chỗ ngồi trống, đành phải đứng. Trên xe có mấy cặp đôi còn đang độ tuổi đến trường. Tuổi trẻ là thoải mái nhất, ngồi xe buýt tóc đan tóc, vai kề vai, trông thật ngọt ngào. Trước mặt Hứa Luật cũng có một đôi, hình như là học sinh cấp ba. Cô bé nhỏ nhắn dễ thương, ôm eo bạn trai. Cậu bạn thỉnh thoảng cúi đầu ghé tai cô bé thì thầm, thậm chí đôi lúc còn cắn nhẹ vành tai một cái.
Hứa Luật bối rối đưa mắt nhìn chỗ khác.
Sau khi xuống xe, cô vội vàng đi đến nhà hàng đã hẹn trước.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Khiêm giới thiệu bạn, bỏ qua chuyện kia thì cô và anh dù sao làm bạn cũng đã nhiều năm. Bữa cơm này nói gì thì nói cũng phải có thái độ đúng mực, không để Tô Tử Khiêm khó xử. Nhà hàng này cũng có tiếng ở thành phố Tân, cô đã đặt từ mấy ngày trước. Lúc đó cô cũng quên không hỏi Tô Tử Khiêm xem đối phương có không ăn được món gì không …
Vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên cả người cô bị một lực mạnh kéo ngược lại, khiến cô lùi về sau mấy bước, va mạnh vào lồng ngực một người đằng sau.
Phía trước đèn đi bộ là màu đỏ.
“Dù cô không muốn đến buổi hẹn này, nhưng cũng đâu cần cố ý tạo tình huống tai nạn để trốn tránh. Đêm nay đường phố đã đông đúc rồi, cô đừng gây thêm phiền phức.”
Một giọng nam trầm ấm truyền đến mang theo vài phần chế giễu. Hứa Luật quýnh quáng, thì ra là ‘người đàn ông miệng quạ’.
“Biết mình não bé đừng bắt nó gánh trọng trách lớn quá!”, Đường Tố cực kỳ lên án hành vi vừa đi đường vừa suy nghĩ vẩn vơ của cô. Lần trước ở trường suýt chút nữa là có chuyện, lần này là lối qua đường dành riêng cho người đi bộ, quả thực không muốn sống mà: “Ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn biết đèn đỏ dừng, đèn xanh đi. Cô bao nhiêu tuổi rồi? Hai tuổi sao? Lại còn muốn vượt đèn đỏ.”
Thật khéo bên cạnh cũng có một cậu nhỏ, nghe Đường Tố nói vậy, cậu nhóc cho cô thêm một đao: “Chị à … thày giáo dạy đèn đỏ không được đi. Phải tuân thủ luật giao thông.”
“Chị ấy biết, không cần con nói!”, mẹ cậu bé ở bên cạnh, mở miệng xin lỗi Hứa Luật: “Thật ngại quá!”
“Không sao đâu!”, Hứa Luật gương mặt ngượng ngùng, lúng túng đáp lời.
“Không sai! Cô ấy là một tấm gương xấu!”, Đường Tố phụ họa.
Hứa Luật vội vội vàng chủ động nhận sai: “Đường Tố, tôi sai rồi … Anh đừng nói nữa!” Nói nữa cô không biết chui lỗ nào nữa đây.
Đường Tố vốn là còn một bụng lời muốn nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cô mắng không thành lời, cuối cùng chỉ còn cách hừ một tiếng.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Cậu nhóc lại nhìn Hứa Luật nói tiếp: “Đèn xanh rồi, chị đi được rồi đó!”
“Con lắm chuyện quá. Đi mau!”, mẹ cậu nhóc vội vàng kéo tay nó rời đi.
Đường Tố nhìn bóng dáng hai mẹ con dắt tay nhau đi ở phía trước, anh liếc nhìn người bên cạnh, mấy giây sau, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.
Hứa Luật giật mình, trợn tròn mắt, phản xạ muốn rụt tay về.
“Đừng nhúc nhích!”, Đường Tố trừng mắt nhìn cô, bàn tay bất giác siết chặt: “Đi thôi! Cô bạn nhỏ!”, anh đưa mắt nhìn về phía trước, xoải những bước dài: “Cô muốn đi đâu thì nói, tôi đi với cô!”
Hứa Luật: “…”
Cô đâu phải cô nhóc đâu!
Kháng nghị chỉ là ở trong đầu, cô không dám mở miệng. Tay cô lạnh quá sao? Nếu không phải vậy tại sao cô cảm giác bàn tay của anh rất ấm áp, ấm áp nơi bàn tay anh mang lại một cảm giác khác lạ.
Người đàn ông rõ ràng là người lạnh lùng, sao bàn tay lại ấm áp như vậy, ấm áp đến nỗi khiến người khác cảm thấy an lòng, yên tâm để anh nắm bàn tay, đi qua ngã tư xanh xanh đỏ đỏ, đi qua dòng xe cộ đông đúc …
Lúc đầu, Đường Tố chỉ muốn nắm tay cô giống như bà mẹ dắt con kia thôi. Nhưng nắm tay cô, anh cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn ấy rất lạnh, hơi khó chịu. Nhưng từ trước đến nay khả năng thích ứng của anh ở dạng siêu cấp, mau chóng khiến đôi bàn tay ấy có cùng nhiệt độ với anh. Nắm tay như thế này tốt hơn nhiều. Bàn tay cô rất mềm, đặc biệt sau khi được anh sưởi ấm, càng mềm mại hơi, cảm giác rất thoải mái.
Hai người đi đến nhà hàng Hứa Luật đã hẹn, bỗng nhiên nghe có tiếng gọi Hứa Luật phía sau:
“Tiểu Luật!”
Đường Tố không nhận ra được đây là từ để gọi Hứa Luật, nhưng Hứa Luật thì biết, cô dừng bước chân, quay đầu lại: “Tử Khiêm!”
Vừa muốn tiến lên, bàn tay truyền đến một lực cản, một giây sau cô mới ý thức mình và Đường Tố đang tay trong tay, nên cô vội vã rút tay về.
Đường Tố liếc nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó mới đưa mắt nhìn người đàn ông phía đằng xa.
Tiểu Luật? Hứa Luật?
Anh ta, chắc chắn là Tô Tử Khiêm.
Đường Tố nhìn Tô Tử Khiêm.
Trùng hợp Tô Tử Khiêm cũng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò: Người đàn ông ấy là ai? Tại sao vừa rồi lại nắm tay Tiểu Luật?
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố dường như sáng rực rỡ khác hẳn ngày thường. Tiếng người cười nói, con đường tấp nập đông vui hơn hẳn, hàng dài đoàn xe nối đuôi nhau.
Hứa Luật cực kỳ vui mừng vì kết quả ngoài dự tính, cô không cần phải lái xe mà sẽ đi xe buýt, do vậy không phải lo không biết nhà hàng Trường Long nằm ở đâu.
Hệ thống giao thông công cộng của thành phố Tân khá hoàn thiện, có con đường dành riêng cho loại phương tiện này. Ngày hôm nay tuy xe có đi hơi chậm một chút nhưng còn đỡ hơn bị kẹt giữa đường. Trên xe cũng đặc biệt chen chúc, khi lên xe đã không còn chỗ ngồi trống, đành phải đứng. Trên xe có mấy cặp đôi còn đang độ tuổi đến trường. Tuổi trẻ là thoải mái nhất, ngồi xe buýt tóc đan tóc, vai kề vai, trông thật ngọt ngào. Trước mặt Hứa Luật cũng có một đôi, hình như là học sinh cấp ba. Cô bé nhỏ nhắn dễ thương, ôm eo bạn trai. Cậu bạn thỉnh thoảng cúi đầu ghé tai cô bé thì thầm, thậm chí đôi lúc còn cắn nhẹ vành tai một cái.
Hứa Luật bối rối đưa mắt nhìn chỗ khác.
Sau khi xuống xe, cô vội vàng đi đến nhà hàng đã hẹn trước.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Khiêm giới thiệu bạn, bỏ qua chuyện kia thì cô và anh dù sao làm bạn cũng đã nhiều năm. Bữa cơm này nói gì thì nói cũng phải có thái độ đúng mực, không để Tô Tử Khiêm khó xử. Nhà hàng này cũng có tiếng ở thành phố Tân, cô đã đặt từ mấy ngày trước. Lúc đó cô cũng quên không hỏi Tô Tử Khiêm xem đối phương có không ăn được món gì không …
Vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên cả người cô bị một lực mạnh kéo ngược lại, khiến cô lùi về sau mấy bước, va mạnh vào lồng ngực một người đằng sau.
Phía trước đèn đi bộ là màu đỏ.
“Dù cô không muốn đến buổi hẹn này, nhưng cũng đâu cần cố ý tạo tình huống tai nạn để trốn tránh. Đêm nay đường phố đã đông đúc rồi, cô đừng gây thêm phiền phức.”
Một giọng nam trầm ấm truyền đến mang theo vài phần chế giễu. Hứa Luật quýnh quáng, thì ra là ‘người đàn ông miệng quạ’.
“Biết mình não bé đừng bắt nó gánh trọng trách lớn quá!”, Đường Tố cực kỳ lên án hành vi vừa đi đường vừa suy nghĩ vẩn vơ của cô. Lần trước ở trường suýt chút nữa là có chuyện, lần này là lối qua đường dành riêng cho người đi bộ, quả thực không muốn sống mà: “Ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn biết đèn đỏ dừng, đèn xanh đi. Cô bao nhiêu tuổi rồi? Hai tuổi sao? Lại còn muốn vượt đèn đỏ.”
Thật khéo bên cạnh cũng có một cậu nhỏ, nghe Đường Tố nói vậy, cậu nhóc cho cô thêm một đao: “Chị à … thày giáo dạy đèn đỏ không được đi. Phải tuân thủ luật giao thông.”
“Chị ấy biết, không cần con nói!”, mẹ cậu bé ở bên cạnh, mở miệng xin lỗi Hứa Luật: “Thật ngại quá!”
“Không sao đâu!”, Hứa Luật gương mặt ngượng ngùng, lúng túng đáp lời.
“Không sai! Cô ấy là một tấm gương xấu!”, Đường Tố phụ họa.
Hứa Luật vội vội vàng chủ động nhận sai: “Đường Tố, tôi sai rồi … Anh đừng nói nữa!” Nói nữa cô không biết chui lỗ nào nữa đây.
Đường Tố vốn là còn một bụng lời muốn nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cô mắng không thành lời, cuối cùng chỉ còn cách hừ một tiếng.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Cậu nhóc lại nhìn Hứa Luật nói tiếp: “Đèn xanh rồi, chị đi được rồi đó!”
“Con lắm chuyện quá. Đi mau!”, mẹ cậu nhóc vội vàng kéo tay nó rời đi.
Đường Tố nhìn bóng dáng hai mẹ con dắt tay nhau đi ở phía trước, anh liếc nhìn người bên cạnh, mấy giây sau, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.
Hứa Luật giật mình, trợn tròn mắt, phản xạ muốn rụt tay về.
“Đừng nhúc nhích!”, Đường Tố trừng mắt nhìn cô, bàn tay bất giác siết chặt: “Đi thôi! Cô bạn nhỏ!”, anh đưa mắt nhìn về phía trước, xoải những bước dài: “Cô muốn đi đâu thì nói, tôi đi với cô!”
Hứa Luật: “…”
Cô đâu phải cô nhóc đâu!
Kháng nghị chỉ là ở trong đầu, cô không dám mở miệng. Tay cô lạnh quá sao? Nếu không phải vậy tại sao cô cảm giác bàn tay của anh rất ấm áp, ấm áp nơi bàn tay anh mang lại một cảm giác khác lạ.
Người đàn ông rõ ràng là người lạnh lùng, sao bàn tay lại ấm áp như vậy, ấm áp đến nỗi khiến người khác cảm thấy an lòng, yên tâm để anh nắm bàn tay, đi qua ngã tư xanh xanh đỏ đỏ, đi qua dòng xe cộ đông đúc …
Lúc đầu, Đường Tố chỉ muốn nắm tay cô giống như bà mẹ dắt con kia thôi. Nhưng nắm tay cô, anh cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn ấy rất lạnh, hơi khó chịu. Nhưng từ trước đến nay khả năng thích ứng của anh ở dạng siêu cấp, mau chóng khiến đôi bàn tay ấy có cùng nhiệt độ với anh. Nắm tay như thế này tốt hơn nhiều. Bàn tay cô rất mềm, đặc biệt sau khi được anh sưởi ấm, càng mềm mại hơi, cảm giác rất thoải mái.
Hai người đi đến nhà hàng Hứa Luật đã hẹn, bỗng nhiên nghe có tiếng gọi Hứa Luật phía sau:
“Tiểu Luật!”
Đường Tố không nhận ra được đây là từ để gọi Hứa Luật, nhưng Hứa Luật thì biết, cô dừng bước chân, quay đầu lại: “Tử Khiêm!”
Vừa muốn tiến lên, bàn tay truyền đến một lực cản, một giây sau cô mới ý thức mình và Đường Tố đang tay trong tay, nên cô vội vã rút tay về.
Đường Tố liếc nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó mới đưa mắt nhìn người đàn ông phía đằng xa.
Tiểu Luật? Hứa Luật?
Anh ta, chắc chắn là Tô Tử Khiêm.
Đường Tố nhìn Tô Tử Khiêm.
Trùng hợp Tô Tử Khiêm cũng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò: Người đàn ông ấy là ai? Tại sao vừa rồi lại nắm tay Tiểu Luật?
/124
|