Các cậu định làm gì? - Kiệt hỏi
- Phải đưa cô ấy đến bệnh viện không kịp rồi - Nam nhìn
- Cậu nghĩ từ đây ra thị trấn gần lắm hả? phải 40p. 40p đấy - Kiệt quát lớn
- Phải làm thế nào bây giờ? - Nam hỏi
Nam vừa dứt câu hắn đặt nó xuống, hô hấp nhân tạo cho nó.
Hắn bắt đầu ép tim và thở ngạt cho nó vừa làm vừa gọi tên nó
-Thiên, Thiên, tỉnh đi em, anh đến cứu em rồi, đừng dọa anh nữa, anh đây rồi. Ai cho em ngủ như thế này chứ? dậy đi, anh còn chưa đưa em đi chơi mà, Thiên.
- Mày thôi đi - Nam hét lên
- Không. Thiên sẽ dậy đấy - Hắn điên cuồng gọi tên nó và hô hấp.
- Kiệt nhìn thấy nó mắt môi tím tái, lại thấy hắn như vậy, Kiệt đứng đi ra ngoài. - Anh đã đến muộn rồi sao?
- Dậy đi em, Anh tới rồi, Anh sẽ không xa em nữa đâu, tại anh vô dụng rồi, anh không bảo vệ được em rồi. - Hắn liên tục gào thét tên nó chỉ mong sao có một phép màu tới.
- Tao nghĩ hết hi vọng rồi mày đừng vậy nữa. - Nam nhìn hắn.
- Mày biết gì mà nói? - Hắn ngừng hô hấp đứng dậy nhìn Nam
- Mày thôi đi - Nam quát lớn
- Thiên không chết, - nói rồi hắn nhảy vào đánh Nam tới tấp.
- Mày điên rồi, mày như vậy Thiên không thể yên tâm nhắm mắt đâu - Nam đánh lại
- Thiên chưa chết, tao bảo là chưa chết cơ mà. - Hắn đánh, nước mắt hắn rơi, hắn sợ.
- cứ kệ cho họ đánh nhau đi, như vậy sẽ đỡ hơn là cứ để trong lòng - mấy tên đàn em định ra can thì Bon ngăn lại
Bon cũng đứng ở đấy nhìn Thiên.
- xin lỗi chị là em đến muộn.
20p sau mọi người thấy nó mở mắt từ từ.
- Đại ca, chị ấy tỉnh rồi - một tên đàn em
Nam và Hắn đang túm cổ đánh nhau thì nghe vậy bỏ ra chạy một mạch vào
- mọi người làm gì mà ầm thế. em cao số lắm không chết được - nó thều thào nói.
Những nụ cười mở ra trên khóe môi mọi người. Kiệt chạy vào ôm lấy nó.
- Xin lỗi em anh đến muộn.
- Anh. - Thiên nói rồi lại lịm dần.
Hắn đứng nhìn Kiệt gần gũi lại còn ôm nó thì tức.
hắn bế thiên lên đẩy Kiệt ra đi lên xe vào viện.
50p sau tại phòng khám ở thị trấn:
- Cô bé không sao đâu, chắc là sợ hãi quá và thiếu ôxi nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê. cứ để cô bé nghỉ ngơi sẽ phục hồi. - vị bác sĩ đi ra từ căn phòng của nó rồi nói với mọi người ở ngoài.
* Lại nói đến Linh:
Linh đang định đổ Xăng vào chỗ thùng container của nó thì thấy đàn em báo về có nhiều xe đến chi viện thì Linh hốt hoảng lấy xe đi ra khỏi chỗ đấy luôn vì Linh biết lúc nãy Hắn đi một mình thì không sao nhưng một khi có thêm người giúp thì chỉ có thua thôi.
Ngồi trong xe Linh nghĩ mãi không ra. rõ ràng chỉ có 2 người đó biết đến đây, vào đây điện thoại không có tín hiệu thì làm sao có thể gọi được chi viện. Bực tức vì kế hoạch đã thất bại, Linh trở về chỗ cắm trại của lớp như chưa có gì sảy ra.
* Trong viện:
- Sao các anh lại ở đây đông đủ thế này? - Sau 2 tiếng nó tỉnh dậy
Hắn, Nam, Kiệt quay lại nhìn nó tỉnh.
- Em thấy thế nào rồi? biết anh sợ lắm không hả? - Hắn đến gần nó lấy tay vuốt mấy sợi tóc ra sau tai.
- Em không sao, anh cũng đã đến rồi còn gì?
- uk. nếu chậm 1 chút nữa thôi có lẽ anh sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa rồi đấy.
- hi. Ơ sao người anh lại toàn bị thương thế này? - nó hốt hoảng.
- là cứu em đấy, anh hùng quá mà - Nam trêu.
- Anh Nam giúp em đi bó vết thương cho anh ấy đi. - Nó nhìn Nam
- Không. Anh muốn ở lại đây cơ. - Hắn nói rồi nhìn sang Kiệt. Có phải vì hắn sợ nó và Kiệt có gì đấy không?
- Em nói anh có nghe không - nó tức vì nó thấy thương, thấy sót hắn quá, vì nó mà hắn bị thương. không phải một mà bao nhiêu vết, chiếc áo của hắn đã rách tả tơi.
- uk. thì giờ anh đi - Hắn đứng dậy vẫn nhìn Kiệt, Nam kéo nó đi ra cửa thì hắn đứng nấp ở cửa nghe lén
- tao chịu mày rồi đấy - Nam nhìn nó thì cười không chịu được như thằng trẻ con ý.
- Im lặng đi - hắn dơ tay đặt lên mồm ý suỵt
Ở trong:
- Em không sao chứ? - Kiệt nhẹ nhàng hỏi
- em không sao đâu anh, anh lo lắm hả - nó cười nói hỏi anh
- uk. Tất nhiên rồi. Con nhóc này sao lại để ra nông nỗi này chứ? - Anh gõ nhẹ vào đầu nó
- Em thích tên nhóc đó hả? - Anh hỏi tiếp
- Uk. - nó chỉ cười.
- Anh thấy cũng được, cậu ta khá lo lắng cho em đấy, thế thì anh cũng yên tâm rồi, thôi anh đi về đây không chị ở nhà lại lo. có dịp phải giới thiệu hẳn hoi cho anh đấy chứ anh còn chưa biết tên nhóc đó. - nói rồi anh đứng dậy
- Vâng. Sẽ có dịp mà anh. - nó cười
nghe thấy Anh ra hắn kéo Nam chạy thật nhanh về phía cầu thang để anh không nhìn thấy mình rồi thổi phù nhẹ nhõm đi băng vết thương.
- Đấy, mày chỉ được cái lo xa. Người ta có gì đâu. - Nam nhìn hắn cười
- Uk. Á, đau nhẹ thôi bác sĩ - Hắn cười nhưng tý tý lại hét lên vì họ không tiêm thuốc tê
- Sao lúc nãy còn nói không sao cơ mà giờ kêu ác thế? - Nam nhìn mặt nó càng buồn cười hơn.
- Lúc đấy khác giờ khác. Mày thử như tao mà xem. - Hắn nói lại
- Tao đâu ngu. hehe - Nam đi ra ngoài cho thằng bạn mặc sức kêu la
"Em đã có một người yêu thương em, vì em thật lòng rồi. Thật tốt phải không? Anh sẽ bên em, bảo vệ em chính nghĩa, chỉ vì không đủ dũng cảm nói thích em nên em đã là của người ta mãi mãi, tình cảm này anh dành cho em là thật lòng, chỉ mong cho em được hạnh phúc thì ở nơi đâu anh cũng thấy vui. Anh thích em, anh không thể phủ nhận được điều đó, nhưng với em anh mãi mãi chỉ là một người anh trai, nhưng anh cũng thấy vui vì tình yêu nếu không đúng nghĩa sẽ thành thù như Linh và Thủy. Anh xin lỗi, vì anh đã không bảo vệ được em, anh tin rằng Sơn đủ bản lĩnh để che trở cho em trong cuộc đời này. Nếu Sơn bỏ em, gây tổn thương cho em, anh sẽ mãi mãi không tha cho nó". Anh đến bên giường nó thấy nó đã ngủ tiếp. Anh đã nói những lời này thật nhẹ nhàng, như gió thoảng bên tai. Anh kéo chăn lên đắp cho nó rồi anh bước ra vườn hoa ở ngoài.
- Phải đưa cô ấy đến bệnh viện không kịp rồi - Nam nhìn
- Cậu nghĩ từ đây ra thị trấn gần lắm hả? phải 40p. 40p đấy - Kiệt quát lớn
- Phải làm thế nào bây giờ? - Nam hỏi
Nam vừa dứt câu hắn đặt nó xuống, hô hấp nhân tạo cho nó.
Hắn bắt đầu ép tim và thở ngạt cho nó vừa làm vừa gọi tên nó
-Thiên, Thiên, tỉnh đi em, anh đến cứu em rồi, đừng dọa anh nữa, anh đây rồi. Ai cho em ngủ như thế này chứ? dậy đi, anh còn chưa đưa em đi chơi mà, Thiên.
- Mày thôi đi - Nam hét lên
- Không. Thiên sẽ dậy đấy - Hắn điên cuồng gọi tên nó và hô hấp.
- Kiệt nhìn thấy nó mắt môi tím tái, lại thấy hắn như vậy, Kiệt đứng đi ra ngoài. - Anh đã đến muộn rồi sao?
- Dậy đi em, Anh tới rồi, Anh sẽ không xa em nữa đâu, tại anh vô dụng rồi, anh không bảo vệ được em rồi. - Hắn liên tục gào thét tên nó chỉ mong sao có một phép màu tới.
- Tao nghĩ hết hi vọng rồi mày đừng vậy nữa. - Nam nhìn hắn.
- Mày biết gì mà nói? - Hắn ngừng hô hấp đứng dậy nhìn Nam
- Mày thôi đi - Nam quát lớn
- Thiên không chết, - nói rồi hắn nhảy vào đánh Nam tới tấp.
- Mày điên rồi, mày như vậy Thiên không thể yên tâm nhắm mắt đâu - Nam đánh lại
- Thiên chưa chết, tao bảo là chưa chết cơ mà. - Hắn đánh, nước mắt hắn rơi, hắn sợ.
- cứ kệ cho họ đánh nhau đi, như vậy sẽ đỡ hơn là cứ để trong lòng - mấy tên đàn em định ra can thì Bon ngăn lại
Bon cũng đứng ở đấy nhìn Thiên.
- xin lỗi chị là em đến muộn.
20p sau mọi người thấy nó mở mắt từ từ.
- Đại ca, chị ấy tỉnh rồi - một tên đàn em
Nam và Hắn đang túm cổ đánh nhau thì nghe vậy bỏ ra chạy một mạch vào
- mọi người làm gì mà ầm thế. em cao số lắm không chết được - nó thều thào nói.
Những nụ cười mở ra trên khóe môi mọi người. Kiệt chạy vào ôm lấy nó.
- Xin lỗi em anh đến muộn.
- Anh. - Thiên nói rồi lại lịm dần.
Hắn đứng nhìn Kiệt gần gũi lại còn ôm nó thì tức.
hắn bế thiên lên đẩy Kiệt ra đi lên xe vào viện.
50p sau tại phòng khám ở thị trấn:
- Cô bé không sao đâu, chắc là sợ hãi quá và thiếu ôxi nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê. cứ để cô bé nghỉ ngơi sẽ phục hồi. - vị bác sĩ đi ra từ căn phòng của nó rồi nói với mọi người ở ngoài.
* Lại nói đến Linh:
Linh đang định đổ Xăng vào chỗ thùng container của nó thì thấy đàn em báo về có nhiều xe đến chi viện thì Linh hốt hoảng lấy xe đi ra khỏi chỗ đấy luôn vì Linh biết lúc nãy Hắn đi một mình thì không sao nhưng một khi có thêm người giúp thì chỉ có thua thôi.
Ngồi trong xe Linh nghĩ mãi không ra. rõ ràng chỉ có 2 người đó biết đến đây, vào đây điện thoại không có tín hiệu thì làm sao có thể gọi được chi viện. Bực tức vì kế hoạch đã thất bại, Linh trở về chỗ cắm trại của lớp như chưa có gì sảy ra.
* Trong viện:
- Sao các anh lại ở đây đông đủ thế này? - Sau 2 tiếng nó tỉnh dậy
Hắn, Nam, Kiệt quay lại nhìn nó tỉnh.
- Em thấy thế nào rồi? biết anh sợ lắm không hả? - Hắn đến gần nó lấy tay vuốt mấy sợi tóc ra sau tai.
- Em không sao, anh cũng đã đến rồi còn gì?
- uk. nếu chậm 1 chút nữa thôi có lẽ anh sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa rồi đấy.
- hi. Ơ sao người anh lại toàn bị thương thế này? - nó hốt hoảng.
- là cứu em đấy, anh hùng quá mà - Nam trêu.
- Anh Nam giúp em đi bó vết thương cho anh ấy đi. - Nó nhìn Nam
- Không. Anh muốn ở lại đây cơ. - Hắn nói rồi nhìn sang Kiệt. Có phải vì hắn sợ nó và Kiệt có gì đấy không?
- Em nói anh có nghe không - nó tức vì nó thấy thương, thấy sót hắn quá, vì nó mà hắn bị thương. không phải một mà bao nhiêu vết, chiếc áo của hắn đã rách tả tơi.
- uk. thì giờ anh đi - Hắn đứng dậy vẫn nhìn Kiệt, Nam kéo nó đi ra cửa thì hắn đứng nấp ở cửa nghe lén
- tao chịu mày rồi đấy - Nam nhìn nó thì cười không chịu được như thằng trẻ con ý.
- Im lặng đi - hắn dơ tay đặt lên mồm ý suỵt
Ở trong:
- Em không sao chứ? - Kiệt nhẹ nhàng hỏi
- em không sao đâu anh, anh lo lắm hả - nó cười nói hỏi anh
- uk. Tất nhiên rồi. Con nhóc này sao lại để ra nông nỗi này chứ? - Anh gõ nhẹ vào đầu nó
- Em thích tên nhóc đó hả? - Anh hỏi tiếp
- Uk. - nó chỉ cười.
- Anh thấy cũng được, cậu ta khá lo lắng cho em đấy, thế thì anh cũng yên tâm rồi, thôi anh đi về đây không chị ở nhà lại lo. có dịp phải giới thiệu hẳn hoi cho anh đấy chứ anh còn chưa biết tên nhóc đó. - nói rồi anh đứng dậy
- Vâng. Sẽ có dịp mà anh. - nó cười
nghe thấy Anh ra hắn kéo Nam chạy thật nhanh về phía cầu thang để anh không nhìn thấy mình rồi thổi phù nhẹ nhõm đi băng vết thương.
- Đấy, mày chỉ được cái lo xa. Người ta có gì đâu. - Nam nhìn hắn cười
- Uk. Á, đau nhẹ thôi bác sĩ - Hắn cười nhưng tý tý lại hét lên vì họ không tiêm thuốc tê
- Sao lúc nãy còn nói không sao cơ mà giờ kêu ác thế? - Nam nhìn mặt nó càng buồn cười hơn.
- Lúc đấy khác giờ khác. Mày thử như tao mà xem. - Hắn nói lại
- Tao đâu ngu. hehe - Nam đi ra ngoài cho thằng bạn mặc sức kêu la
"Em đã có một người yêu thương em, vì em thật lòng rồi. Thật tốt phải không? Anh sẽ bên em, bảo vệ em chính nghĩa, chỉ vì không đủ dũng cảm nói thích em nên em đã là của người ta mãi mãi, tình cảm này anh dành cho em là thật lòng, chỉ mong cho em được hạnh phúc thì ở nơi đâu anh cũng thấy vui. Anh thích em, anh không thể phủ nhận được điều đó, nhưng với em anh mãi mãi chỉ là một người anh trai, nhưng anh cũng thấy vui vì tình yêu nếu không đúng nghĩa sẽ thành thù như Linh và Thủy. Anh xin lỗi, vì anh đã không bảo vệ được em, anh tin rằng Sơn đủ bản lĩnh để che trở cho em trong cuộc đời này. Nếu Sơn bỏ em, gây tổn thương cho em, anh sẽ mãi mãi không tha cho nó". Anh đến bên giường nó thấy nó đã ngủ tiếp. Anh đã nói những lời này thật nhẹ nhàng, như gió thoảng bên tai. Anh kéo chăn lên đắp cho nó rồi anh bước ra vườn hoa ở ngoài.
/73
|