Đến một ngã tư đèn đỏ đang bật Nam loáng thoáng thấy một bóng hình quen quen. Anh vội vã chạy nhanh sang đường đuổi theo bóng dáng ấy. Nhưng anh mới chỉ chạy được có một nửa đèn giao thông chuyển màu xanh, dòng xe vội vã vun vút lao qua bỗng một chiếc siêu xe lao vụt tới chỗ anh, tiếng còi xe khắp nơi, anh giật mình quay sang và anh nhắm mắt.
Bỗng người anh như có ai đẩy ra, anh bị ngã nhẹ xuống đường, Kit...Kít...Kit... tiếng xe phanh gấp. mở mắt ra anh thấy chiếc xe dừng lại. một cô gái mặc bộ đen đang nằm dưới đầu xe, tóc tai bù xù, anh nâng cô gái lên nhìn.
- Lyon. Là em thật. Em đã cứu anh. - Nam nhìn mặt cô gái cười nói.
- Cô gái có sao không? cậu bế cô lên xe tôi đưa vào viện. - Kiệt xuống xe nhìn là bạn của nó.
.... Bệnh viện:
- Bác sĩ sao rồi? - Nam lại gần người mặc áo blu bước ra từ phòng cấp cứu.
- May mắn là đã không sao. chỉ bị thương nhẹ, xước ngoài da. cần nghỉ ngơi vài ngày là được.- Vị bác sĩ nói với Nam.
- Cậu là bạn của Thiên phải không? - Kiệt hỏi.
- Vâng. rất vui vì gặp anh ở đây. - Nam trả lời.
- Cho em hỏi một câu được không? - Nam quay sang nhìn Kiệt nói tiếp.
-Cậu muốn hỏi gì? Thiên dạo này sống tốt chứ? - Kiệt nói.
- Vâng, Thiên vẫn ổn. Anh có quan hệ thế nào với Thiên vậy ạ? - Nam thắc mắc.
- À. hóa ra chuyện này. Lần trước gặp có sơ ý quá chưa. Tôi là anh của Thiên. Bố mẹ Thiên nhận nuôi tôi từ nhỏ. Tôi mang ơn nhà Thiên rất lớn. Đối với tôi cô ấy là một đứa em gái rất tốt. - Kiệt kể.
- À vâng. - Nam gật đầu hiểu chuyện.
- Nếu không việc gì thì tôi xin phép, đây là card visit của tôi. Cô ấy có làm sao hãy gọi cho tôi nhé. - Kiệt nhìn Nam.
- Vâng. Anh là... chủ tịch tập đoàn The New sao? - Nam giật mình.
- Đúng rồi. Cậu tên gì? - Anh hỏi lại.
- Dạ Nam ạ. - Nam trả lời ngắn gọn.
- Giúp đỡ Thiên nhiều nhé. Tôi đi đây. Có duyên gặp lại - Kiệt đi nhanh về phía thang máy.
Anh lại biết thêm một chút về em nữa rồi. Nam nghĩ trong đầu rồi bước vào phòng hồi sức.
- Lyon. em tỉnh rồi à? nhận ra anh không? - Nam nhìn thấy Lyon mở mắt liền hỏi.
- Anh là Ken đúng không? - Lyon nhìn anh.
- Đúng rồi. Sao lại chạy vào cứu anh? Nếu Người ta không phanh kịp thì em chết chắc đấy - Nam trách.
- Thì giờ em không sao rồi. - Lyon cãi.
Tiếng điện thoại Nam vang lên:
- Này, mày có định về không hay tao khóa cửa? - hắn gọi Nam.
- Đêm nay tao không về đâu. Khóa thoải mái đi. - Nam nói rồi cúp.
Cái thằng... hắn nhìn điện thoại nói.
rồi bỗng mẹ nó cũng gọi điện về:
- Dạ. Mẹ. - Hắn bắt máy.
- Ukm. Đã có cô thư kí của ba con đứng lên chịu trách nhiệm rồi, con đừng lo nhé, ba mẹ lo cho cô ta là 1,5 năm tù và 2 tỉ tiền Việt. - Mẹ hắn mừng rỡ.
- Vâng. thế là được rồi mẹ. - Mẹ nghỉ ngơi đi. không cần lo nghĩ nhiều quá đâu.
*Chỗ Nam.
- Thôi anh về đi, em ở đây một mình được rồi. Bị thương nhẹ thôi mà. - Lyon bảo Nam.
- Thôi, về cũng chỉ nhìn 2 đứa nó tình cảm bực lắm. Dù gì cũng tại anh em mới phải nằm đây mà - Nam nói.
- Em bao nhiêu tuổi rồi? có còn đi học không? - Nam hỏi tiếp.
- Em sắp 17 rồi. em ở nhà thôi, học hết cấp 2 không được đi học nữa anh ạ. - Lyon cười trừ.
- Nhà em ở đâu? Sao em không đi học?
- Em cũng không biết nhà mình ở đâu nữa, năm em lên 6 tuổi thì đã về nhà chị Linh ở......... - Lyon bắt đầu kể hết chuyện về cuộc đời mình cho Nam nghe.
- Anh thật không ngờ. Em còn ít tuổi mà sảy ra nhiều chuyện như vậy với em đấy. Cũng giống một người em gái của anh vậy. - Nam nghĩ về nó.
- Em có thể biết được không? - Lyon tò mò.
........................ Đêm hôm ấy Nam và Lyon ngồi tâm sự với nhau cả đêm.
***Sáng hôm sau:
- Tý qua cổng Bệnh Viện Đón tao nhá. - Nam gọi hắn.
- Mày ở đấy làm gì? hôm qua bị thương à? - Hắn lo lắng hỏi.
- không, là một người bạn, lấy luôn cho tao một đồng phục nữa rồi qua đây tao kể cho - Nam nói rồi tắt máy.
- Hôm nay Anh phải đi thi. Em ở nhà ngoan biết chưa? đây là thẻ của anh, em có mua gì thì cứ cầm đi mà tiêu nhé. - Hắn nói và thơm lên má nó một cái.
- Anh đi đây. - Hắn lên chiếc xe Bugatti veyron biển 66666 đi thẳng.
Đến trường.
- Sao rồi? - hắn nhìn Nam.
- Sao là sao? - Nam nhìn lại.
- Thì truyện đêm qua. - Hắn hỏi.
-............
- Đấy, tất cả như thế đấy. - Nam cười cười sau khi kể lại hết chuyện cho hắn nghe.
- Liệu tin được không? dù sao cũng là người của Linh. - hắn nghi ngờ.
- Tao tin vào cảm giác của tao. - Nam nói rồi khoác vai hắn vào lớp.
............
Nó ở nhà thấy buồn quá liền mò mẫm đi chơi, bỗng nó thấy đau đầu quá, đầu óc nó quay cuồng, máu cam chảy từ 2 bên mũi xuống. Buộc nó phải ngồi xuống ghế một lúc.
"Chắc chắn là bắt đầu rồi, nó nhớ lại lúc nằm trong viện.
- Đêm hôm đấy tự nhiên nó tỉnh dậy rồi giả vờ ngủ khi hắn vào nó đã nghe đến dính một loại độc không thể cứu chữa bằng tây y. Nó đã tò mò đích thân đi hỏi vị Bác sĩ. Và nó đã được nghe câu trả lời chính là nó bị một loại độc mà không kiểm soát được sau khoảng một năm chất độc sẽ ngưng tụ ở não và các mạch máu gây mất trí nhớ, nếu hoạt động nhiều, liên tục suy nghĩ khiến não hoạt động càng mạnh thì chất độc lên càng nhanh, thời gian phát bệnh có thể là sớm gấp đôi thời gian dự tính"
Từ ngày đấy đến giờ cũng hơn 2 tháng rồi còn gì? Nó vội vàng đi rửa máu ở mũi chảy ra, hất nước lên mặt.
Tốt rồi, ổn hơn rồi. thời gian không còn nhiều nữa phải cố gắng nghĩ cách giải oan cho ông càng nhanh càng tốt không thì e rằng mình còn chẳng biết mình là ai nói gì cứu ông.
Nó thấy đỡ đau đầu rồi cầm điện thoại gọi cho Bon.
- Tôi có việc cho cậu đây. - Nó nói khi Bon vừa nhấc máy.
- Dạ chị cứ nói. - Bon đầu dây bên kia.
- Tôi cần cậu tìm cho tôi những quan chức mà 3 năm về trước Song Linh quan hệ cùng và những người năm đó liên quan đến điều tra, xét xử Vụ việc Bảo Thiên.
- Dạ, em sẽ tìm ngay. Còn gì nữa không chị? - Bon hỏi.
- Trước mắt cứ vậy đi đã. Tìm được rồi tôi sẽ nói tiếp.
Nó cúp máy, đôi mắt nó nhắm nghiền lại.
Bỗng người anh như có ai đẩy ra, anh bị ngã nhẹ xuống đường, Kit...Kít...Kit... tiếng xe phanh gấp. mở mắt ra anh thấy chiếc xe dừng lại. một cô gái mặc bộ đen đang nằm dưới đầu xe, tóc tai bù xù, anh nâng cô gái lên nhìn.
- Lyon. Là em thật. Em đã cứu anh. - Nam nhìn mặt cô gái cười nói.
- Cô gái có sao không? cậu bế cô lên xe tôi đưa vào viện. - Kiệt xuống xe nhìn là bạn của nó.
.... Bệnh viện:
- Bác sĩ sao rồi? - Nam lại gần người mặc áo blu bước ra từ phòng cấp cứu.
- May mắn là đã không sao. chỉ bị thương nhẹ, xước ngoài da. cần nghỉ ngơi vài ngày là được.- Vị bác sĩ nói với Nam.
- Cậu là bạn của Thiên phải không? - Kiệt hỏi.
- Vâng. rất vui vì gặp anh ở đây. - Nam trả lời.
- Cho em hỏi một câu được không? - Nam quay sang nhìn Kiệt nói tiếp.
-Cậu muốn hỏi gì? Thiên dạo này sống tốt chứ? - Kiệt nói.
- Vâng, Thiên vẫn ổn. Anh có quan hệ thế nào với Thiên vậy ạ? - Nam thắc mắc.
- À. hóa ra chuyện này. Lần trước gặp có sơ ý quá chưa. Tôi là anh của Thiên. Bố mẹ Thiên nhận nuôi tôi từ nhỏ. Tôi mang ơn nhà Thiên rất lớn. Đối với tôi cô ấy là một đứa em gái rất tốt. - Kiệt kể.
- À vâng. - Nam gật đầu hiểu chuyện.
- Nếu không việc gì thì tôi xin phép, đây là card visit của tôi. Cô ấy có làm sao hãy gọi cho tôi nhé. - Kiệt nhìn Nam.
- Vâng. Anh là... chủ tịch tập đoàn The New sao? - Nam giật mình.
- Đúng rồi. Cậu tên gì? - Anh hỏi lại.
- Dạ Nam ạ. - Nam trả lời ngắn gọn.
- Giúp đỡ Thiên nhiều nhé. Tôi đi đây. Có duyên gặp lại - Kiệt đi nhanh về phía thang máy.
Anh lại biết thêm một chút về em nữa rồi. Nam nghĩ trong đầu rồi bước vào phòng hồi sức.
- Lyon. em tỉnh rồi à? nhận ra anh không? - Nam nhìn thấy Lyon mở mắt liền hỏi.
- Anh là Ken đúng không? - Lyon nhìn anh.
- Đúng rồi. Sao lại chạy vào cứu anh? Nếu Người ta không phanh kịp thì em chết chắc đấy - Nam trách.
- Thì giờ em không sao rồi. - Lyon cãi.
Tiếng điện thoại Nam vang lên:
- Này, mày có định về không hay tao khóa cửa? - hắn gọi Nam.
- Đêm nay tao không về đâu. Khóa thoải mái đi. - Nam nói rồi cúp.
Cái thằng... hắn nhìn điện thoại nói.
rồi bỗng mẹ nó cũng gọi điện về:
- Dạ. Mẹ. - Hắn bắt máy.
- Ukm. Đã có cô thư kí của ba con đứng lên chịu trách nhiệm rồi, con đừng lo nhé, ba mẹ lo cho cô ta là 1,5 năm tù và 2 tỉ tiền Việt. - Mẹ hắn mừng rỡ.
- Vâng. thế là được rồi mẹ. - Mẹ nghỉ ngơi đi. không cần lo nghĩ nhiều quá đâu.
*Chỗ Nam.
- Thôi anh về đi, em ở đây một mình được rồi. Bị thương nhẹ thôi mà. - Lyon bảo Nam.
- Thôi, về cũng chỉ nhìn 2 đứa nó tình cảm bực lắm. Dù gì cũng tại anh em mới phải nằm đây mà - Nam nói.
- Em bao nhiêu tuổi rồi? có còn đi học không? - Nam hỏi tiếp.
- Em sắp 17 rồi. em ở nhà thôi, học hết cấp 2 không được đi học nữa anh ạ. - Lyon cười trừ.
- Nhà em ở đâu? Sao em không đi học?
- Em cũng không biết nhà mình ở đâu nữa, năm em lên 6 tuổi thì đã về nhà chị Linh ở......... - Lyon bắt đầu kể hết chuyện về cuộc đời mình cho Nam nghe.
- Anh thật không ngờ. Em còn ít tuổi mà sảy ra nhiều chuyện như vậy với em đấy. Cũng giống một người em gái của anh vậy. - Nam nghĩ về nó.
- Em có thể biết được không? - Lyon tò mò.
........................ Đêm hôm ấy Nam và Lyon ngồi tâm sự với nhau cả đêm.
***Sáng hôm sau:
- Tý qua cổng Bệnh Viện Đón tao nhá. - Nam gọi hắn.
- Mày ở đấy làm gì? hôm qua bị thương à? - Hắn lo lắng hỏi.
- không, là một người bạn, lấy luôn cho tao một đồng phục nữa rồi qua đây tao kể cho - Nam nói rồi tắt máy.
- Hôm nay Anh phải đi thi. Em ở nhà ngoan biết chưa? đây là thẻ của anh, em có mua gì thì cứ cầm đi mà tiêu nhé. - Hắn nói và thơm lên má nó một cái.
- Anh đi đây. - Hắn lên chiếc xe Bugatti veyron biển 66666 đi thẳng.
Đến trường.
- Sao rồi? - hắn nhìn Nam.
- Sao là sao? - Nam nhìn lại.
- Thì truyện đêm qua. - Hắn hỏi.
-............
- Đấy, tất cả như thế đấy. - Nam cười cười sau khi kể lại hết chuyện cho hắn nghe.
- Liệu tin được không? dù sao cũng là người của Linh. - hắn nghi ngờ.
- Tao tin vào cảm giác của tao. - Nam nói rồi khoác vai hắn vào lớp.
............
Nó ở nhà thấy buồn quá liền mò mẫm đi chơi, bỗng nó thấy đau đầu quá, đầu óc nó quay cuồng, máu cam chảy từ 2 bên mũi xuống. Buộc nó phải ngồi xuống ghế một lúc.
"Chắc chắn là bắt đầu rồi, nó nhớ lại lúc nằm trong viện.
- Đêm hôm đấy tự nhiên nó tỉnh dậy rồi giả vờ ngủ khi hắn vào nó đã nghe đến dính một loại độc không thể cứu chữa bằng tây y. Nó đã tò mò đích thân đi hỏi vị Bác sĩ. Và nó đã được nghe câu trả lời chính là nó bị một loại độc mà không kiểm soát được sau khoảng một năm chất độc sẽ ngưng tụ ở não và các mạch máu gây mất trí nhớ, nếu hoạt động nhiều, liên tục suy nghĩ khiến não hoạt động càng mạnh thì chất độc lên càng nhanh, thời gian phát bệnh có thể là sớm gấp đôi thời gian dự tính"
Từ ngày đấy đến giờ cũng hơn 2 tháng rồi còn gì? Nó vội vàng đi rửa máu ở mũi chảy ra, hất nước lên mặt.
Tốt rồi, ổn hơn rồi. thời gian không còn nhiều nữa phải cố gắng nghĩ cách giải oan cho ông càng nhanh càng tốt không thì e rằng mình còn chẳng biết mình là ai nói gì cứu ông.
Nó thấy đỡ đau đầu rồi cầm điện thoại gọi cho Bon.
- Tôi có việc cho cậu đây. - Nó nói khi Bon vừa nhấc máy.
- Dạ chị cứ nói. - Bon đầu dây bên kia.
- Tôi cần cậu tìm cho tôi những quan chức mà 3 năm về trước Song Linh quan hệ cùng và những người năm đó liên quan đến điều tra, xét xử Vụ việc Bảo Thiên.
- Dạ, em sẽ tìm ngay. Còn gì nữa không chị? - Bon hỏi.
- Trước mắt cứ vậy đi đã. Tìm được rồi tôi sẽ nói tiếp.
Nó cúp máy, đôi mắt nó nhắm nghiền lại.
/73
|