Trở về thành phố, 3 ngày nữa nó bước vào kì II. Tùng bắt cóc luôn Trúc sang biệt thự của mình ở. Tuyết không có chỗ nào đi nên Nam bảo cho Tuyết chuyển luôn về biệt thự của hắn. Dù sao cạnh phòng nó cũng có một phòng trống.
Ngồi vào phòng soi gương nó nhìn lại khuôn mặt của mình, tiều tụy, xấu xí. Nước mắt nó chảy từng giọt một lăn vào vết sẹo trên má. Vết sẹo đã in sâu vào khuôn mặt.
- Thiên ơi. - Trúc mở cửa gọi nó.
- Mày sang lúc nào thế? - Nó nhìn Trúc đôi mắt đỏ hoe.
- Sao mày lại khóc? - Trúc nhìn vào đôi mắt của nó.
- Không, tao đâu có khóc? - Nó lấy tay gạt nhẹ giọt nước còn đọng lại trên mi.
- Đừng nói dối tao? Mày đừng soi gương nữa - Trúc nhìn chiếc gương đối diện với nó.
- Tao không sao đâu. - Nó cố chối.
- Đi chơi không? Anh Tùng nói muốn đưa mọi người đến công viên. - Trúc hăng hái.
- Ukm. Mày xuống trước đi tao thay đồ xong xuống.
- Vậy xuống luôn nhé tao chờ. - Trúc ra ngoài đóng cửa thì thấy hắn đang lên.
- Anh Sơn, em có chuyện muốn nói. - Trúc gọi hắn rồi kéo lên tầng.
- Có chuyện gì thế? - Hắn hỏi.
- Em nghĩ anh nên quan tâm tới Thiên nhiều một chút. - Trúc thẳng thắn.
- Anh vẫn đang làm chuyện đó. - hắn nói lại.
- Không, điều Thiên cần lúc này không phải quan tâm theo kiểu em muốn ăn gì? mua gì? đi đâu? Mà điều Thiên cần lúc này là ân cần, chia sẻ. Em vừa vào phòng, thấy Thiên đang ngồi khóc trước gương, một người con gái anh biết họ sợ nhất gì không? đó là xấu, vết thương ấy khiến Thiên không dám ra ngoài cùng anh, không dám nhìn thẳng vào anh cho dù bạn ấy có chấp nhận quay về cùng anh thì đó vẫn chỉ là bên ngoài, còn trong tâm bạn ấy luôn thấy xấu hổ, thấy không xứng với anh. - Trúc phân tích.
- Vậy anh phải làm sao? - hắn ngơ ngác nói, hắn suy nghĩ quá đơn giản rồi sao?
- Anh hãy tự tìm cách đi, vì em chỉ có thể giúp anh đến thế. Anh là người yêu bạn ấy em tin anh sẽ làm được. Mọi người chuẩn bị đi chơi ở công viên, Thiên cũng đã đồng ý đi rồi, anh chuẩn bị đi nhé. - Trúc nói rồi đi xuống.
Hắn đứng suy nghĩ một hồi. Anh không biết phải làm sao, Thiên à? Sao em vẫn không tin anh cơ chứ? Anh biết phải làm sao bây giờ đầu óc anh trống rỗng.
Hắn thay quần áo xong, Chiếc quần jean ngố rách rách màu xanh, chiếc áo Phông mỏng một màu xám ở trong khoác thêm chiếc áo sơ mi giả jean xắn lửng tay đóng 2 cúc giữa, đôi giày thể thao da lộn Adidas NEO chính hãng màu xám, cầm đồng hồ nó mua cho đeo vào tay kiểu tóc nhuộm vàng phần mái ngố vét 2 bên tai. Trông thật giản dị, không kiểu đẹp trai, tóc tai đẹp (x5) Vuốt keo các thứ.... như mấy anh ca sĩ hàn quốc. Hắn cầm một chiếc áo sơ mi giả jean và đôi giày giống của mình đi sang phòng nó.
- Thiên ơi. - Hắn gõ cửa.
- Anh vào đi - Nó vừa thay bộ quần áo xong. Nó cũng mặc chiếc quần boyfriend jeans xắn gấu, áo croptop bó khoác thêm chiếc áo jean dài không đóng cúc. chân đi đôi giày nike bình thường, tóc búi hết lên đỉnh, trông nó thật cá tính, mạnh mẽ.
Hắn bước tới chỗ nó đứng trước mặt nó.
- Vợ à, Nhìn anh này. Anh yêu em, dù sau này thế nào anh không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ em hãy tự tin lên, nhìn anh này, Vết sẹo đó không có gì là xấu cả mà anh còn phải cảm ơn Linh vì em như vậy sẽ không ai cướp em ra khỏi anh nữa, nếu một ngày em cảm thấy xấu hổ khi đi cùng với anh thì hãy nói cho anh biết từ ngày em bị như vậy ngày nào anh cũng cầm nó theo người không phải đề phòng kẻ xấu đâu là vì em đấy. Con dao này anh sẽ tự đặt lên mặt mình để chúng ta có thể ghép thành một đôi. Anh yêu em. Vợ của anh - Hắn móc con dao trong túi ra và nói.
Nó không nói gì, chỉ ôm lấy hắn.
- Tin anh đi, tình yêu của anh không xuất phát từ khuôn mặt mà từ trái tim. Vợ có cảm nhận được nó đang đập được là vì em không? - Hắn lấy tay nó đặt lên tim mình.
Rồi đưa chiếc áo bắt nó thay. Nó cởi chiếc áo khoác jean của mình ra, khoác chiếc này vào.
- Không. em mặc hẳn vào cơ. - Nó bước ra hắn nhìn rồi phán.
Nó lại thay, mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng xắn lửng tay đi ra.
- Được đấy. Em đi thử nhé. - hắn dơ lên đôi giày. Đặt tay lên vai ấn nó ngồi xuống hắn từ từ tháo đôi giày nó đang đi ra thay vào đó là đôi giày giống hắn. Nó đứng lên.
- Em xinh lắm, mình đi chơi thôi - Hắn cầm tay nó kéo đi.
- Ơ. Em chưa soi gương - Nó giật mình hét lên.
- Không cần, từ giờ anh sẽ là chiếc gương của em. - Hắn vừa đi vừa nói.
Bước xuống nhà, cả 4 người đứng nhìn 2 đứa nó từ trên đi xuống.
- Má ơi. Định cho cái thế giới này biết có mỗi 2 người biết yêu hả? - Nam hét lên.
- Đi em - Tùng kéo Trúc.
- Đi đâu anh? - Trúc ngạc nhiên.
- Anh sẽ mua tất cả những cái gì có thể làm đôi được. - Tùng nói to.
- Tao sẽ không đi xe đụng mày nữa - Nam nói rồi gọi người mang chiếc Lykan đến.
Mọi người cười một trận rồi rủ nhau đi, Tuyết đi nhưng không khỏi rời mắt được Nam. Anh đâu có đôi chứ đồ ngốc này.
Hắn đưa nó lên chiếc Bugatti veyron biển 66666 của mình.
- Ui rào, chúng mày tưởng đây là cuộc thi đọ xe chắc. - Tùng đi hẳn với em zenvo ST1.
Ngồi vào phòng soi gương nó nhìn lại khuôn mặt của mình, tiều tụy, xấu xí. Nước mắt nó chảy từng giọt một lăn vào vết sẹo trên má. Vết sẹo đã in sâu vào khuôn mặt.
- Thiên ơi. - Trúc mở cửa gọi nó.
- Mày sang lúc nào thế? - Nó nhìn Trúc đôi mắt đỏ hoe.
- Sao mày lại khóc? - Trúc nhìn vào đôi mắt của nó.
- Không, tao đâu có khóc? - Nó lấy tay gạt nhẹ giọt nước còn đọng lại trên mi.
- Đừng nói dối tao? Mày đừng soi gương nữa - Trúc nhìn chiếc gương đối diện với nó.
- Tao không sao đâu. - Nó cố chối.
- Đi chơi không? Anh Tùng nói muốn đưa mọi người đến công viên. - Trúc hăng hái.
- Ukm. Mày xuống trước đi tao thay đồ xong xuống.
- Vậy xuống luôn nhé tao chờ. - Trúc ra ngoài đóng cửa thì thấy hắn đang lên.
- Anh Sơn, em có chuyện muốn nói. - Trúc gọi hắn rồi kéo lên tầng.
- Có chuyện gì thế? - Hắn hỏi.
- Em nghĩ anh nên quan tâm tới Thiên nhiều một chút. - Trúc thẳng thắn.
- Anh vẫn đang làm chuyện đó. - hắn nói lại.
- Không, điều Thiên cần lúc này không phải quan tâm theo kiểu em muốn ăn gì? mua gì? đi đâu? Mà điều Thiên cần lúc này là ân cần, chia sẻ. Em vừa vào phòng, thấy Thiên đang ngồi khóc trước gương, một người con gái anh biết họ sợ nhất gì không? đó là xấu, vết thương ấy khiến Thiên không dám ra ngoài cùng anh, không dám nhìn thẳng vào anh cho dù bạn ấy có chấp nhận quay về cùng anh thì đó vẫn chỉ là bên ngoài, còn trong tâm bạn ấy luôn thấy xấu hổ, thấy không xứng với anh. - Trúc phân tích.
- Vậy anh phải làm sao? - hắn ngơ ngác nói, hắn suy nghĩ quá đơn giản rồi sao?
- Anh hãy tự tìm cách đi, vì em chỉ có thể giúp anh đến thế. Anh là người yêu bạn ấy em tin anh sẽ làm được. Mọi người chuẩn bị đi chơi ở công viên, Thiên cũng đã đồng ý đi rồi, anh chuẩn bị đi nhé. - Trúc nói rồi đi xuống.
Hắn đứng suy nghĩ một hồi. Anh không biết phải làm sao, Thiên à? Sao em vẫn không tin anh cơ chứ? Anh biết phải làm sao bây giờ đầu óc anh trống rỗng.
Hắn thay quần áo xong, Chiếc quần jean ngố rách rách màu xanh, chiếc áo Phông mỏng một màu xám ở trong khoác thêm chiếc áo sơ mi giả jean xắn lửng tay đóng 2 cúc giữa, đôi giày thể thao da lộn Adidas NEO chính hãng màu xám, cầm đồng hồ nó mua cho đeo vào tay kiểu tóc nhuộm vàng phần mái ngố vét 2 bên tai. Trông thật giản dị, không kiểu đẹp trai, tóc tai đẹp (x5) Vuốt keo các thứ.... như mấy anh ca sĩ hàn quốc. Hắn cầm một chiếc áo sơ mi giả jean và đôi giày giống của mình đi sang phòng nó.
- Thiên ơi. - Hắn gõ cửa.
- Anh vào đi - Nó vừa thay bộ quần áo xong. Nó cũng mặc chiếc quần boyfriend jeans xắn gấu, áo croptop bó khoác thêm chiếc áo jean dài không đóng cúc. chân đi đôi giày nike bình thường, tóc búi hết lên đỉnh, trông nó thật cá tính, mạnh mẽ.
Hắn bước tới chỗ nó đứng trước mặt nó.
- Vợ à, Nhìn anh này. Anh yêu em, dù sau này thế nào anh không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ em hãy tự tin lên, nhìn anh này, Vết sẹo đó không có gì là xấu cả mà anh còn phải cảm ơn Linh vì em như vậy sẽ không ai cướp em ra khỏi anh nữa, nếu một ngày em cảm thấy xấu hổ khi đi cùng với anh thì hãy nói cho anh biết từ ngày em bị như vậy ngày nào anh cũng cầm nó theo người không phải đề phòng kẻ xấu đâu là vì em đấy. Con dao này anh sẽ tự đặt lên mặt mình để chúng ta có thể ghép thành một đôi. Anh yêu em. Vợ của anh - Hắn móc con dao trong túi ra và nói.
Nó không nói gì, chỉ ôm lấy hắn.
- Tin anh đi, tình yêu của anh không xuất phát từ khuôn mặt mà từ trái tim. Vợ có cảm nhận được nó đang đập được là vì em không? - Hắn lấy tay nó đặt lên tim mình.
Rồi đưa chiếc áo bắt nó thay. Nó cởi chiếc áo khoác jean của mình ra, khoác chiếc này vào.
- Không. em mặc hẳn vào cơ. - Nó bước ra hắn nhìn rồi phán.
Nó lại thay, mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng xắn lửng tay đi ra.
- Được đấy. Em đi thử nhé. - hắn dơ lên đôi giày. Đặt tay lên vai ấn nó ngồi xuống hắn từ từ tháo đôi giày nó đang đi ra thay vào đó là đôi giày giống hắn. Nó đứng lên.
- Em xinh lắm, mình đi chơi thôi - Hắn cầm tay nó kéo đi.
- Ơ. Em chưa soi gương - Nó giật mình hét lên.
- Không cần, từ giờ anh sẽ là chiếc gương của em. - Hắn vừa đi vừa nói.
Bước xuống nhà, cả 4 người đứng nhìn 2 đứa nó từ trên đi xuống.
- Má ơi. Định cho cái thế giới này biết có mỗi 2 người biết yêu hả? - Nam hét lên.
- Đi em - Tùng kéo Trúc.
- Đi đâu anh? - Trúc ngạc nhiên.
- Anh sẽ mua tất cả những cái gì có thể làm đôi được. - Tùng nói to.
- Tao sẽ không đi xe đụng mày nữa - Nam nói rồi gọi người mang chiếc Lykan đến.
Mọi người cười một trận rồi rủ nhau đi, Tuyết đi nhưng không khỏi rời mắt được Nam. Anh đâu có đôi chứ đồ ngốc này.
Hắn đưa nó lên chiếc Bugatti veyron biển 66666 của mình.
- Ui rào, chúng mày tưởng đây là cuộc thi đọ xe chắc. - Tùng đi hẳn với em zenvo ST1.
/73
|