(Nếu dạo này không bận thi mà có thời gian thì Tg sẽ viết tường thuật lại 10 năm trước. Nhưng mình không có thời gian nên sẽ đưa vào lời kể của ông nội Thiên cho nhanh. Mọi người thông cảm nhé).
6h sáng chiếc xe zenvo màu trắng lướt nhanh trên đường, họ dừng lại ở một bờ biển trong xanh trắng muốt.
- Em có thể coi đây là hẹn hò không? - Tuyết nhìn Nam.
- Vì anh đang cố làm điều ấy mà - Nam trả lời rồi nhìn trên bầu trời.
Tuyết xuống xe trải dài chân lên bờ cát trắng.
- Em biết anh cần gì. Nếu có thể thì anh hãy coi em như người thay thế cũng được, em không sao đâu. Em thích anh, thật đấy, có thể sẽ không so bằng tình cảm anh dành cho cô ấy nhưng em nghĩ em cũng có thể làm được như anh. - Tuyết nói rồi nhìn xuống bàn chân.
- Nghe như em đang tỏ tình với anh ý nhỉ - Nam trêu.
- Em... Nếu em tỏ tình anh có chấp nhận không? - Tuyết nhìn.
- Vậy em thử nói em yêu anh đi - Nam ngồi dựa vào một mỏm đá bên bờ biển.
- Em yêu anh... - Tuyết ghé vào tai Nam.
Một cảm giác như điện chạy qua người Nam sững sờ một hồi. Nhìn cô bé đang đi trước mặt.
Sau khi thấy mình nói ra câu ấy không kiểm soát Tuyết thu khuôn mặt lại tiến về phía biển.
.......................
8h ở nhà:
- Anh dậy đi, có đưa em đi không mà giờ chưa thèm dậy? - nó gõ cửa ầm ầm.
- Anh dậy đây rồi - Hắn ể oải trên giường, vươn vai một cái rồi bật dậy.
.......
- Ông có khỏe không? - Nó nhìn thấy ông bước ra.
- Ông vẫn ổn, Thằng bé hôm nọ không đến à? Đây là ai? Mặt cháu - Ông nhìn hắn rồi nhìn nó.
- Đây là bạn cháu tên Sơn ạ, Anh Nam nói bận không đến được. - Nó giới thiệu.
- Ông hỏi cháu đeo cái gì ở mặt cơ mà? - Ông nhìn nó
- Dạ, cháu ... - Nó ấp úng.
- Bỏ cái đó ra ông nhìn - Ông nói lớn với nó.
Nó từ từ bỏ mặt nạ ra.
- Mặt con làm sao thế? - Ông nhìn nó sót thương.
- Là tại con không cẩn thận thôi ạ. - Nó chối.
- Đi học ai bắt nạt phải không? - Ông nhìn.
- Không phải đâu ạ. Là tại cháu ạ bạn ấy đã tủi lắm rồi xin ông đừng hỏi nữa - Hắn nói rồi nhận trách nhiệm
- um... Hừ... - Ông không nói gì nữa, sợ nó tủi theo ý hắn nói.
- Uk. Bảo thằng bé lần sau vào với ông nhá. - Ông nói với nó.
- Dạ, nó cười cười.
- Cậu bé này ta nhìn thấy quen lắm hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. - Ông nhìn hắn nói.
- Dạ cháu cũng thấy vậy ông ạ, nhưng lần này cháu vào đây là muốn biết về chuyện 3 năm trước ạ - Hắn cũng đáp lại.
- Sao tự nhiên cháu lại muốn biết, chuyện nói ra thì dài dòng lắm, mà trẻ con các cháu thì biết mà làm gì? - Ông nó xua tay.
- Dạ bọn cháu đang lên kế hoạch để minh oan cho ông nhưng bọn cháu cần phải biết chính xác sự việc năm đó thì mới có hướng giải quyết ạ. Cháu mong ông giúp. - Hắn lễ phép.
- Cậu bé này, ông lão này không biết cậu có tài cáng gì. Nhưng năm đó có người đã hãm hại chúng ta, nhưng điều này các cháu có biết thì cũng không thể giải quyết được việc gì đâu. Đừng nên lục lại làm gì. càng hi vọng thì càng thất vọng thôi cháu à. - Ông nó nói rồi ngước mắt ra ngoài.
- Ông có thể kể được không ạ? bọn cháu tuy không có tài gì nhưng bọn cháu cũng lớn rồi ạ. Cũng mong những người làm điều ác không trốn ngoài vòng pháp luật. - Hắn thẳng thắn nói.
- Haha... cậu bé có chí khí lắm. Vậy 2 con nghe nhé.
"Chuyện là cách đây gần 10 năm khi con được 6 tuổi, mẹ con đã đi Hoa Kì để tham gia vào một cuộc thi về Thiết kế. Và giải thưởng mẹ con nhận được là giải nhà thiết kế xuất sắc, tiếng tăm lừng lẫy muôn nơi. Ngay lập tức người của một tập đoàn có tên là Bạch Thủy khi ấy mới thành lập được vài năm đang rơi vào khủng hoảng trầm trọng, vì mẹ con Hoàng Hoa Trâm là bạn thân của phu nhân tập đoàn Bạch Thủy Đỗ như Tâm. Nên lợi dụng lòng tốt của mẹ con bà ta đến khóc lóc cầu xin mẹ con về công ty bà ta làm và đương nhiên mẹ con nhận lời dù bị ba con ngăn cấm. Mẹ con làm được 2 năm thì xin nghỉ không làm nữa về giúp đỡ cho ba con bà ta một điều chị hai điều em tối ngày quấn quýt lấy mẹ con và rồi mẹ con bất kể chuyện gì trong gia đình cũng kể cho bà ta nghe, rồi bà ta tìm đến tập đoàn vài lần nói là qua chơi với vợ chồng bạn nhưng thực chất bà ta thăm dò tình hình tập đoàn ra sao. Liền sau đó cũng có một tập đoàn chuyển từ Mỹ về nước lập chi nhánh chính là Hải Sơn. Bà Tâm và chồng là ông Bạch đã lên kế hoạch rằng giả vờ bắt cóc con trai nhà đó rồi tình cờ đến cứu. Kế hoạch thành công người nhà của tập đoàn này tưởng rằng chính họ đã cứu sống con trai nên hết lòng muốn báo đáp. Bà Tâm nhân cơ hội gả luôn một trong hai đứa nhỏ cho nhà đó nói rằng để sau này hai nhà cùng nhau phát triển. Những đứa trẻ khi ấy mới chỉ 7 - 8 tuổi. Ba mẹ cậu nhóc thấy cũng có lý, hơn nữa thấy gia đình họ cũng có điều kiện nên đồng ý khi 2 đứa 16 tuổi sẽ làm đính hôn. Kể từ ấy 2 bên thân thiết. Một ngày ông Bạch lên kế hoạch muốn xâm chiếm tài sản của gia đình chúng ta. Thấy bà ta thường xuyên đến rồi lục lọi tài liệu của công ty ta đã để ý nhiều lần nhưng mẹ con tốt bụng một mực nói rằng không sao. Sau đó 2 năm, Một lần bà ta đến chơi rồi giả vờ làm đổ hết tài liệu trên bàn của ba con rồi đặt vào đó một sấp giấy chính là vật liệu xây dựng không đủ chất lượng. Vì như mọi lần người xem giấy tờ là mẹ con, không vấn đề gì ta sẽ kí. Hôm đấy ta có vài trục trặc cần đi Mỹ gấp nên kí cho nhanh. Thật không ngờ trúng ngay kế bẩn của bà ta. Nửa năm sau đó ta kí một hợp đồng làm một chung cư 25 tầng xây dựng trong vòng 3 năm thì bất ngờ 1 năm sau đó tự nhiên bị lún, nứt nẻ. Ban hội đồng đã họp để lên kế hoạch khắc phục thì không ngờ bị yếu móng sau đó tòa chung cư mới xây được 10 tầng dần dần nghiêng ngả. Vì nghiêng từ từ nên không có ai thiệt mạng, chỉ bị thương. Một người viết đơn kiện, 2 người viết,...... sau đó hội đồng quản trị họp xét rằng bãi chức chủ tịch của ta, đúng lúc ấy đoàn thanh tra đến và mọi chuyện như các con thấy đấy. Về đến nhà ta cùng ba mẹ con xâu chuỗi lại mọi chuyện thì đúng là do ông Bạch đã xúi dục tập đoàn Hải Sơn gây ra chuyện trên. Lúc ấy Hải Sơn là tập đoàn dầu mỏ rất lớn họ có tiền, có năng lực, hơn nữa họ có nghĩa khí. Nhưng vì gia đình họ có hiểu lầm với ta nên mới câu kết để hạ gục ta, chuyện này ta không nhắc đến là vì ta đã gây nên hiềm khích khiến cho lão già của Hải Sơn mới hận ta đến xương tủy. Ta chỉ mong có thể gặp người bạn già đó để giải thích mà ông ta từ ngày về nước không chịu gặp, ngày ta ra tòa ông ta đến nhìn rồi đi luôn. Thật là sự đời. - Ông ngồi kể lể hết mọi chuyện trong quá khứ.
Khiến nó và hắn ngồi ngây người. Thật không ngờ đây còn liên quan tới đời trước.
6h sáng chiếc xe zenvo màu trắng lướt nhanh trên đường, họ dừng lại ở một bờ biển trong xanh trắng muốt.
- Em có thể coi đây là hẹn hò không? - Tuyết nhìn Nam.
- Vì anh đang cố làm điều ấy mà - Nam trả lời rồi nhìn trên bầu trời.
Tuyết xuống xe trải dài chân lên bờ cát trắng.
- Em biết anh cần gì. Nếu có thể thì anh hãy coi em như người thay thế cũng được, em không sao đâu. Em thích anh, thật đấy, có thể sẽ không so bằng tình cảm anh dành cho cô ấy nhưng em nghĩ em cũng có thể làm được như anh. - Tuyết nói rồi nhìn xuống bàn chân.
- Nghe như em đang tỏ tình với anh ý nhỉ - Nam trêu.
- Em... Nếu em tỏ tình anh có chấp nhận không? - Tuyết nhìn.
- Vậy em thử nói em yêu anh đi - Nam ngồi dựa vào một mỏm đá bên bờ biển.
- Em yêu anh... - Tuyết ghé vào tai Nam.
Một cảm giác như điện chạy qua người Nam sững sờ một hồi. Nhìn cô bé đang đi trước mặt.
Sau khi thấy mình nói ra câu ấy không kiểm soát Tuyết thu khuôn mặt lại tiến về phía biển.
.......................
8h ở nhà:
- Anh dậy đi, có đưa em đi không mà giờ chưa thèm dậy? - nó gõ cửa ầm ầm.
- Anh dậy đây rồi - Hắn ể oải trên giường, vươn vai một cái rồi bật dậy.
.......
- Ông có khỏe không? - Nó nhìn thấy ông bước ra.
- Ông vẫn ổn, Thằng bé hôm nọ không đến à? Đây là ai? Mặt cháu - Ông nhìn hắn rồi nhìn nó.
- Đây là bạn cháu tên Sơn ạ, Anh Nam nói bận không đến được. - Nó giới thiệu.
- Ông hỏi cháu đeo cái gì ở mặt cơ mà? - Ông nhìn nó
- Dạ, cháu ... - Nó ấp úng.
- Bỏ cái đó ra ông nhìn - Ông nói lớn với nó.
Nó từ từ bỏ mặt nạ ra.
- Mặt con làm sao thế? - Ông nhìn nó sót thương.
- Là tại con không cẩn thận thôi ạ. - Nó chối.
- Đi học ai bắt nạt phải không? - Ông nhìn.
- Không phải đâu ạ. Là tại cháu ạ bạn ấy đã tủi lắm rồi xin ông đừng hỏi nữa - Hắn nói rồi nhận trách nhiệm
- um... Hừ... - Ông không nói gì nữa, sợ nó tủi theo ý hắn nói.
- Uk. Bảo thằng bé lần sau vào với ông nhá. - Ông nói với nó.
- Dạ, nó cười cười.
- Cậu bé này ta nhìn thấy quen lắm hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. - Ông nhìn hắn nói.
- Dạ cháu cũng thấy vậy ông ạ, nhưng lần này cháu vào đây là muốn biết về chuyện 3 năm trước ạ - Hắn cũng đáp lại.
- Sao tự nhiên cháu lại muốn biết, chuyện nói ra thì dài dòng lắm, mà trẻ con các cháu thì biết mà làm gì? - Ông nó xua tay.
- Dạ bọn cháu đang lên kế hoạch để minh oan cho ông nhưng bọn cháu cần phải biết chính xác sự việc năm đó thì mới có hướng giải quyết ạ. Cháu mong ông giúp. - Hắn lễ phép.
- Cậu bé này, ông lão này không biết cậu có tài cáng gì. Nhưng năm đó có người đã hãm hại chúng ta, nhưng điều này các cháu có biết thì cũng không thể giải quyết được việc gì đâu. Đừng nên lục lại làm gì. càng hi vọng thì càng thất vọng thôi cháu à. - Ông nó nói rồi ngước mắt ra ngoài.
- Ông có thể kể được không ạ? bọn cháu tuy không có tài gì nhưng bọn cháu cũng lớn rồi ạ. Cũng mong những người làm điều ác không trốn ngoài vòng pháp luật. - Hắn thẳng thắn nói.
- Haha... cậu bé có chí khí lắm. Vậy 2 con nghe nhé.
"Chuyện là cách đây gần 10 năm khi con được 6 tuổi, mẹ con đã đi Hoa Kì để tham gia vào một cuộc thi về Thiết kế. Và giải thưởng mẹ con nhận được là giải nhà thiết kế xuất sắc, tiếng tăm lừng lẫy muôn nơi. Ngay lập tức người của một tập đoàn có tên là Bạch Thủy khi ấy mới thành lập được vài năm đang rơi vào khủng hoảng trầm trọng, vì mẹ con Hoàng Hoa Trâm là bạn thân của phu nhân tập đoàn Bạch Thủy Đỗ như Tâm. Nên lợi dụng lòng tốt của mẹ con bà ta đến khóc lóc cầu xin mẹ con về công ty bà ta làm và đương nhiên mẹ con nhận lời dù bị ba con ngăn cấm. Mẹ con làm được 2 năm thì xin nghỉ không làm nữa về giúp đỡ cho ba con bà ta một điều chị hai điều em tối ngày quấn quýt lấy mẹ con và rồi mẹ con bất kể chuyện gì trong gia đình cũng kể cho bà ta nghe, rồi bà ta tìm đến tập đoàn vài lần nói là qua chơi với vợ chồng bạn nhưng thực chất bà ta thăm dò tình hình tập đoàn ra sao. Liền sau đó cũng có một tập đoàn chuyển từ Mỹ về nước lập chi nhánh chính là Hải Sơn. Bà Tâm và chồng là ông Bạch đã lên kế hoạch rằng giả vờ bắt cóc con trai nhà đó rồi tình cờ đến cứu. Kế hoạch thành công người nhà của tập đoàn này tưởng rằng chính họ đã cứu sống con trai nên hết lòng muốn báo đáp. Bà Tâm nhân cơ hội gả luôn một trong hai đứa nhỏ cho nhà đó nói rằng để sau này hai nhà cùng nhau phát triển. Những đứa trẻ khi ấy mới chỉ 7 - 8 tuổi. Ba mẹ cậu nhóc thấy cũng có lý, hơn nữa thấy gia đình họ cũng có điều kiện nên đồng ý khi 2 đứa 16 tuổi sẽ làm đính hôn. Kể từ ấy 2 bên thân thiết. Một ngày ông Bạch lên kế hoạch muốn xâm chiếm tài sản của gia đình chúng ta. Thấy bà ta thường xuyên đến rồi lục lọi tài liệu của công ty ta đã để ý nhiều lần nhưng mẹ con tốt bụng một mực nói rằng không sao. Sau đó 2 năm, Một lần bà ta đến chơi rồi giả vờ làm đổ hết tài liệu trên bàn của ba con rồi đặt vào đó một sấp giấy chính là vật liệu xây dựng không đủ chất lượng. Vì như mọi lần người xem giấy tờ là mẹ con, không vấn đề gì ta sẽ kí. Hôm đấy ta có vài trục trặc cần đi Mỹ gấp nên kí cho nhanh. Thật không ngờ trúng ngay kế bẩn của bà ta. Nửa năm sau đó ta kí một hợp đồng làm một chung cư 25 tầng xây dựng trong vòng 3 năm thì bất ngờ 1 năm sau đó tự nhiên bị lún, nứt nẻ. Ban hội đồng đã họp để lên kế hoạch khắc phục thì không ngờ bị yếu móng sau đó tòa chung cư mới xây được 10 tầng dần dần nghiêng ngả. Vì nghiêng từ từ nên không có ai thiệt mạng, chỉ bị thương. Một người viết đơn kiện, 2 người viết,...... sau đó hội đồng quản trị họp xét rằng bãi chức chủ tịch của ta, đúng lúc ấy đoàn thanh tra đến và mọi chuyện như các con thấy đấy. Về đến nhà ta cùng ba mẹ con xâu chuỗi lại mọi chuyện thì đúng là do ông Bạch đã xúi dục tập đoàn Hải Sơn gây ra chuyện trên. Lúc ấy Hải Sơn là tập đoàn dầu mỏ rất lớn họ có tiền, có năng lực, hơn nữa họ có nghĩa khí. Nhưng vì gia đình họ có hiểu lầm với ta nên mới câu kết để hạ gục ta, chuyện này ta không nhắc đến là vì ta đã gây nên hiềm khích khiến cho lão già của Hải Sơn mới hận ta đến xương tủy. Ta chỉ mong có thể gặp người bạn già đó để giải thích mà ông ta từ ngày về nước không chịu gặp, ngày ta ra tòa ông ta đến nhìn rồi đi luôn. Thật là sự đời. - Ông ngồi kể lể hết mọi chuyện trong quá khứ.
Khiến nó và hắn ngồi ngây người. Thật không ngờ đây còn liên quan tới đời trước.
/73
|