- Tùng, Trúc thế nào rồi? - Hắn thấy Tùng và Trúc về vội vàng chạy ra hỏi.
- Ông đúng là ngoài Thiên ra trong mắt ông không có ai nữa rồi. - Tùng trêu hắn.
- Không phải vì tôi sốt ruột quá thôi mà, 2 người vào nhà đi, có mệt lắm không tôi lấy nước cho. - Hắn nhanh nhảu bào chữa.
- Thôi khỏi, đây này. - Tùng dơ túi bóng xanh đựng thuốc ra.
- Ngày đun 2 cây, đun 1 tiếng uống trước khi đi ngủ. Chỗ này là 3 ngày. Uống hết thì coi như đã kìm hãm được độc tố, nhưng chỉ tác dụng được ít tháng, ông cụ nói sẽ giúp chúng ta tìm ra loại thuốc để chữa khỏi hoàn toàn rồi. Cậu yên tâm. - Trúc nói với nó.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn anh đã giúp em. - Nó cầm lấy. Vậy là yên tâm rồi, có thể cầm cự được thêm ít thời gian rồi nó mỉm cười.
Vài ngày sau:
- Anh ra sân bay đón em. - Một cô gái tóc vàng hoe xoăn nhẹ bồng bềnh, đeo kính to che hết nửa khuôn mặt, một tay kéo chiếc vali to đùng một tay cầm chiếc điện thoại gọi.
- Sao tới mà không nói trước, đợi anh 15p anh tới ngay đây - Nói rồi hắn tắt máy chạy đi.
- Ai gọi mà anh đi đâu nhanh vậy? - Nó nhìn anh nhấc điện thoại rồi chạy đi thì hỏi vọng.
Anh không trả lời mà đi luôn vì anh không nghe thấy.
"Hứ, ghê gớm lắm sao mà hỏi không thèm nghe?" nó nghĩ rồi quay đi.
.............
- Anh... - Cô gái nhìn thấy hắn đứng dậy vội vàng chạy ra ôm lấy hắn.
- Con nhóc này sao sang không chịu gọi trước chứ, xem nào, cao sắp bằng anh rồi đấy. - Hắn xoa xoa đầu cô gái rồi cầm vali ra xe đưa cô gái về biệt thự của mình.
***Giới thiệu nhân vật:
Lê Huyền Băng (Bi) Người em nuôi của hắn. Bố mẹ hắn một lần đi làm từ thiện thấy bé gái dễ thương lại nhanh nhẹn nên xin về nuôi hồi 3 tuổi, nghe trưởng trại kể thì vừa sinh ra Bi đã bị mẹ bỏ rơi ở bệnh viện nên bệnh viện đã liên hệ với trại trẻ mồ côi để gửi bi vào đó. Cô rất thích hắn, từ nhỏ đã kè kè bên cạnh hắn ở Mỹ, chuyện ba mẹ hắn nhận nuôi con rất ít người biết nên lần này Bi sang đây để thực hiện một nhiệm vụ mà hắn nhờ ba mẹ.
- Oa... nhà anh đông vui quá. - Nó nhìn thấy mọi người trong nhà
Tùng và Trúc cũng sang nên mọi người đang định làm một party nhỏ ngoài trời, không khí đang rất náo nhiệt và vui vẻ thì thấy Bi đến.
- Bé này là??? - Tất cả đồng thanh hỏi
- Em xin tự giới thiệu tên em là Băng, mọi người cứ gọi em là Bi cũng được ạ vì em quen tên đấy hơn em năm nay chuẩn bị lên lớp 10 nên chắc chắn là em rồi hihi. - Bi giới thiệu và làm quen.
- Chào em. - Mọi người dơ tay chào lại.
- Đây là... - Hắn đang định nói thì Bi cắt lời.
- Em là người yêu của anh Sơn ạ.
- Hả - 1 - 2 - 3 - 4 - 5 cặp mắt nhìn hắn.
- con nhóc này nói gì thế? - Hắn cũng trợn tròn mắt nhìn nó rồi nhìn Bi
- Chẳng phải sao? anh đã từng nói sẽ lấy em mà, à nụ hôn đầu của em cũng bị anh lấy mất rồi còn gì? - Bi hồn nhiên trả lời.
- Trời ơi. Im ngay không tao gọi ba mẹ cho mày về bây giờ - Hắn nói khẽ uy hiếm Bi
- À... em đùa chút thôi. Em ngủ ở đâu ạ? Anh cầm đồ lên giúp em luôn đi. - Bi giả vờ sợ hãi rồi lại sai hắn " Anh không đưa em đi nhanh lên em lại nói tiếp bây giờ". rồi cười cười.
Hắn không nói gì chỉ cười cười rồi quay đi kéo Bi lên tầng.
- Thế này là thế nào? - Tùng hỏi Nam.
- Tao không biết. - Nam trả lời.
- Chẳng phải anh chơi với anh ấy từ nhỏ sao? - nó hỏi nhạt.
- Chắc không có gì đâu em đừng nghĩ lung tung. Cái thằng trời đánh này á hazzz - Nam gãi đầu gãi tai nhìn nó rồi đứng trống hông nhìn lên trên.
- Em đi lấy điện thoại trên phòng em quên mất phải gọi cho anh kiệt có chút việc. - Nó đi lên phòng. qua phòng bên cạnh để trống, hóa ra Bi ở phòng này, giữa phòng nam và phòng hắn. nó và Tuyết ở đối diện.
Trên tầng.
- Cho em ngủ cùng anh không được hả? - Bi nói tiếp.
- Mày bị điên à? - Hắn quát lên.
- Em nhớ anh quá, từ ngày anh sang đây anh chẳng gọi điện hỏi thăm em gì cả, ngày trước ở bên đấy anh suốt ngày đưa em đi chơi còn nói đi đâu cũng cho em đi cùng nữa, thế mà trốn về đây một mình. em sang thì ba mẹ không cho. - Bi nũng nịu.
- Thôi đi cô nương. Chẳng phải giờ cô sang đây rồi còn gì? - Hắn ngồi xuống giường nói.
- Anh có nhớ em không đấy? hay te tởn quá quên em từ đời nào rồi? - Bi tiếp tục đùa hắn.
- Có chứ, làm gì có ai dễ thương dễ sợ như em nữa. Thôi tắm rửa cho đỡ mệt đi rồi xuống, hôm nay bọn anh làm tiệc ngoài trời. - Hắn nói rồi chuẩn bị bước ra.
- À, bí mật - Hắn quay lại dơ tay lên mồm ám hiệu suỵt.
- Em biết mà. Em không nói cho ai biết về quan hệ giữa Anh và em đâu. - Bi hồn nhiên rồi lấy quần áo vào phòng tắm.
Nó thấy hắn bước ra nhanh nhẹn chạy vào phòng mình.
"Chẳng lẽ là vợ chưa cưới của anh thật sao? sao phải bí mật về quan hệ cơ chứ? Thì ra lần trước anh bắt mình trốn mẹ anh ấy là vì anh đã có người yêu ở cùng ba mẹ anh ấy sao? Họ thân mật như thế chắc hẳn tình cảm của họ dành cho nhau là thật rồi, còn nhớ nhau nữa cơ mà. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? anh lại đùa giỡn với tình cảm của em nữa rồi phải không?" nước mắt nó lại lăn dài trên má.
- Ông đúng là ngoài Thiên ra trong mắt ông không có ai nữa rồi. - Tùng trêu hắn.
- Không phải vì tôi sốt ruột quá thôi mà, 2 người vào nhà đi, có mệt lắm không tôi lấy nước cho. - Hắn nhanh nhảu bào chữa.
- Thôi khỏi, đây này. - Tùng dơ túi bóng xanh đựng thuốc ra.
- Ngày đun 2 cây, đun 1 tiếng uống trước khi đi ngủ. Chỗ này là 3 ngày. Uống hết thì coi như đã kìm hãm được độc tố, nhưng chỉ tác dụng được ít tháng, ông cụ nói sẽ giúp chúng ta tìm ra loại thuốc để chữa khỏi hoàn toàn rồi. Cậu yên tâm. - Trúc nói với nó.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn anh đã giúp em. - Nó cầm lấy. Vậy là yên tâm rồi, có thể cầm cự được thêm ít thời gian rồi nó mỉm cười.
Vài ngày sau:
- Anh ra sân bay đón em. - Một cô gái tóc vàng hoe xoăn nhẹ bồng bềnh, đeo kính to che hết nửa khuôn mặt, một tay kéo chiếc vali to đùng một tay cầm chiếc điện thoại gọi.
- Sao tới mà không nói trước, đợi anh 15p anh tới ngay đây - Nói rồi hắn tắt máy chạy đi.
- Ai gọi mà anh đi đâu nhanh vậy? - Nó nhìn anh nhấc điện thoại rồi chạy đi thì hỏi vọng.
Anh không trả lời mà đi luôn vì anh không nghe thấy.
"Hứ, ghê gớm lắm sao mà hỏi không thèm nghe?" nó nghĩ rồi quay đi.
.............
- Anh... - Cô gái nhìn thấy hắn đứng dậy vội vàng chạy ra ôm lấy hắn.
- Con nhóc này sao sang không chịu gọi trước chứ, xem nào, cao sắp bằng anh rồi đấy. - Hắn xoa xoa đầu cô gái rồi cầm vali ra xe đưa cô gái về biệt thự của mình.
***Giới thiệu nhân vật:
Lê Huyền Băng (Bi) Người em nuôi của hắn. Bố mẹ hắn một lần đi làm từ thiện thấy bé gái dễ thương lại nhanh nhẹn nên xin về nuôi hồi 3 tuổi, nghe trưởng trại kể thì vừa sinh ra Bi đã bị mẹ bỏ rơi ở bệnh viện nên bệnh viện đã liên hệ với trại trẻ mồ côi để gửi bi vào đó. Cô rất thích hắn, từ nhỏ đã kè kè bên cạnh hắn ở Mỹ, chuyện ba mẹ hắn nhận nuôi con rất ít người biết nên lần này Bi sang đây để thực hiện một nhiệm vụ mà hắn nhờ ba mẹ.
- Oa... nhà anh đông vui quá. - Nó nhìn thấy mọi người trong nhà
Tùng và Trúc cũng sang nên mọi người đang định làm một party nhỏ ngoài trời, không khí đang rất náo nhiệt và vui vẻ thì thấy Bi đến.
- Bé này là??? - Tất cả đồng thanh hỏi
- Em xin tự giới thiệu tên em là Băng, mọi người cứ gọi em là Bi cũng được ạ vì em quen tên đấy hơn em năm nay chuẩn bị lên lớp 10 nên chắc chắn là em rồi hihi. - Bi giới thiệu và làm quen.
- Chào em. - Mọi người dơ tay chào lại.
- Đây là... - Hắn đang định nói thì Bi cắt lời.
- Em là người yêu của anh Sơn ạ.
- Hả - 1 - 2 - 3 - 4 - 5 cặp mắt nhìn hắn.
- con nhóc này nói gì thế? - Hắn cũng trợn tròn mắt nhìn nó rồi nhìn Bi
- Chẳng phải sao? anh đã từng nói sẽ lấy em mà, à nụ hôn đầu của em cũng bị anh lấy mất rồi còn gì? - Bi hồn nhiên trả lời.
- Trời ơi. Im ngay không tao gọi ba mẹ cho mày về bây giờ - Hắn nói khẽ uy hiếm Bi
- À... em đùa chút thôi. Em ngủ ở đâu ạ? Anh cầm đồ lên giúp em luôn đi. - Bi giả vờ sợ hãi rồi lại sai hắn " Anh không đưa em đi nhanh lên em lại nói tiếp bây giờ". rồi cười cười.
Hắn không nói gì chỉ cười cười rồi quay đi kéo Bi lên tầng.
- Thế này là thế nào? - Tùng hỏi Nam.
- Tao không biết. - Nam trả lời.
- Chẳng phải anh chơi với anh ấy từ nhỏ sao? - nó hỏi nhạt.
- Chắc không có gì đâu em đừng nghĩ lung tung. Cái thằng trời đánh này á hazzz - Nam gãi đầu gãi tai nhìn nó rồi đứng trống hông nhìn lên trên.
- Em đi lấy điện thoại trên phòng em quên mất phải gọi cho anh kiệt có chút việc. - Nó đi lên phòng. qua phòng bên cạnh để trống, hóa ra Bi ở phòng này, giữa phòng nam và phòng hắn. nó và Tuyết ở đối diện.
Trên tầng.
- Cho em ngủ cùng anh không được hả? - Bi nói tiếp.
- Mày bị điên à? - Hắn quát lên.
- Em nhớ anh quá, từ ngày anh sang đây anh chẳng gọi điện hỏi thăm em gì cả, ngày trước ở bên đấy anh suốt ngày đưa em đi chơi còn nói đi đâu cũng cho em đi cùng nữa, thế mà trốn về đây một mình. em sang thì ba mẹ không cho. - Bi nũng nịu.
- Thôi đi cô nương. Chẳng phải giờ cô sang đây rồi còn gì? - Hắn ngồi xuống giường nói.
- Anh có nhớ em không đấy? hay te tởn quá quên em từ đời nào rồi? - Bi tiếp tục đùa hắn.
- Có chứ, làm gì có ai dễ thương dễ sợ như em nữa. Thôi tắm rửa cho đỡ mệt đi rồi xuống, hôm nay bọn anh làm tiệc ngoài trời. - Hắn nói rồi chuẩn bị bước ra.
- À, bí mật - Hắn quay lại dơ tay lên mồm ám hiệu suỵt.
- Em biết mà. Em không nói cho ai biết về quan hệ giữa Anh và em đâu. - Bi hồn nhiên rồi lấy quần áo vào phòng tắm.
Nó thấy hắn bước ra nhanh nhẹn chạy vào phòng mình.
"Chẳng lẽ là vợ chưa cưới của anh thật sao? sao phải bí mật về quan hệ cơ chứ? Thì ra lần trước anh bắt mình trốn mẹ anh ấy là vì anh đã có người yêu ở cùng ba mẹ anh ấy sao? Họ thân mật như thế chắc hẳn tình cảm của họ dành cho nhau là thật rồi, còn nhớ nhau nữa cơ mà. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? anh lại đùa giỡn với tình cảm của em nữa rồi phải không?" nước mắt nó lại lăn dài trên má.
/73
|